Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1296: Chương 1296: Thiên khải chi đạo (20)




Trong sân hình tròn lúc này đứng đấy chính là những người theo Minh Thù xuống.

Bọn hắn ngẩng đầu dò xét bốn phía.

Toàn bộ tháp tựa hồ là không...

Ngẩng đầu nhìn lên đều có thể trông thấy đỉnh tháp.

Bốn phía vách tường bóng loáng, hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt.

Không có đồ án, cũng không có bất kỳ kiến trúc dư thừa gì.

Giữa sân trống trải chỉ có một mặt tường đứng trước mặt nữ tử.

Trên tường treo mười tấm bảng.

Minh Thù quay đầu nhìn bọn hắn, chỉ chỉ mười tấm bảng kia: “Chọn đi.”

Chọn?

Chọn cái gì?

Minh Thù chỉ vào bảng hiệu: “Hết thảy có mười tầng, tùy tiện chọn, không cần khách khí.”

Không cần... Không cần khách khí cái quỷ gì a! Ngươi cho rằng đang chọn cải trắng sao?!

Chúng người đưa mắt nhìn nhau, Tháp Thiên Khải là dạng gì, ai cũng không rõ ràng.

Nhưng là tháp thì khẳng định sẽ có số tầng, thế nhưng không ai có thể nói rõ Tháp Thiên Khải đến cùng có bao nhiêu tầng.

Cô ấy lại biết Tháp Thiên Khải có mười tầng?

Mấu chốt là bức tường trước mặt cô xác thực chỉ có mười tấm bảng.

Mỗi tấm bảng màu sắc cũng khác nhau, nhưng phía trên có khắc số.

Có người hỏi: “Bên trong mười tầng là cái gì? Số tầng càng cao có phải là càng nguy hiểm?”

Minh Thù ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: “Ta cũng không chịu trách nhiệm giải đáp vấn đề này cho các ngưới, các ngươi không chọn?”

Phần lớn người đều chần chờ không biết chọn cái gì.

Có người nhìn Minh Thù hỏi: “Tại sao ngươi không chọn?”

“Nếu các ngươi đã nhiệt tình như vậy muốn ta chọn trước, vậy ta liền chọn.”

Minh Thù một bộ dáng vẻ ta rất dễ nói chuyện.

Minh Thù làm tư thế như đế vương chọn Tần phi thị tẩm, chọn lấy một tấm thẻ bài.

Duỗi tay nắm chặt bảng hiệu, thân hình của cô cùng Kỳ Ngự biến mất ngay tại chỗ.

Minh Thù đi quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng đã không thấy cô đâu.

Người này tại sao lại không theo suy nghĩ của người bình thường chứ?

Bọn hắn nói như vậy chỉ là muốn moi càng nhiều thông tin, kết quả người ta nói đi là đi!!

-

Kỳ Ngự chỉ cảm thấy trước mắt toàn là những hình ảnh lung ta lung tung hiện lên, đầu óc mê muội có chút buồn nôn.

Chờ mê muội biến mất, hắn đã đứng bên trong một vùng tăm tối.

Nhiệt độ trên đầu ngón tay làm hắn an tâm, cô vẫn còn ở đó.

Người bên cạnh dường như dùng chân điểm một cái lên mặt đất, hai bên sáng lên một đường dọc theo đi.

Kỳ Ngự thấy rõ nơi mình đang đứng là một đầu hành lang.

Hành lang tựa hồ không có điểm cuối cùng.

Kỳ Ngự tận lực duy trì mới trấn định được biểu tình của mình.

Không nên ngạc nhiên!

Cục diện nào mà lão tử chưa từng trải qua!

Thiên tài không thể mất bình tĩnh!

Minh Thù bừng tỉnh: “Tầng thứ bảy a.”

Kỳ Ngự khóe miệng giật một cái: “Đây không là em chọn sao?” Làm sao bây giờ cô mới biết được đây là tầng thứ mấy?

“Ha, đây là truyền tống ngẫu nhiên, không thể chọn.”

Kỳ Ngự trừng mắt: “Em lừa bọn họ?”

Minh Thù vô tội: “Tôi lừa bọn họ lúc nào chứ? Tôi lại không nói chọn tầng nào thì có thể đi tầng đó có đúng hay không?”

Kỳ Ngự: “...”

Hình như có đạo lý.

Kỳ Ngự nhìn bốn phía, ánh đèn lóe lên đem hành lang chiếu sáng, hắn nhìn thấy hình vẽ điêu khắc trên hành lang.

Mỗi một bức đều là độc lập ngay giữa hai ngọn đèn.

Hắn dối diện với đồ án kia, loạn thạch đá lởm chởm, có một người ngồi ở trên loạn thạch.

Hành lang nhỏ hẹp, hắn đưa tay liền có thể đụng tới những bức vẽ kia.

“Anh đang làm gì? Muốn chết!” Minh Thù kéo tay hắn trở về.

“Những đồ án này...” Kỳ Ngự nói.

“Đừng sờ loạn.” Minh Thù cảnh cáo hắn: “Mỗi bức tranh ở đây đều là một tiểu không gian độc lập, anh cũng có thể hiểu thành... Ngục giam.”

“Ngục giam?”

Minh Thù đưa hắn lên phía trước: “Trong này giam giữ vô số cường giả, đương nhiên còn có năng lực của bọn họ.”

“Bị kéo vào, trừ phi có thể giết đối phương, nếu không đừng hòng muốn sống đi ra.”

“Vì sao?” Kỳ Ngự không hiểu: “Tại sao phải giam giữ bọn họ?”

Minh Thù nói: “Lực lượng của mỗi người ở đây đều có thể hủy thiên diệt địa, bọn hắn còn mưu toan làm chút gì đó, đương nhiên phải nhốt bọn hắn lại.”

Kỳ Ngự hơi trừng lớn mắt.

Trong này đều là người như vậy?

“Vậy em...” Là ai?

Minh Thù đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Kỳ Ngự: “Kỳ Ngự, không nên tận lực tìm tòi nghiên cứu quá khứ của tôi, bây giờ anh đã có được là đủ rồi.”

Ánh sáng yếu ớt trong mắt cô nhảy lên, giống như quỷ hỏa lộ ra một luồng khí lạnh.

Bốn phía an tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hắn.

Ngón tay Kỳ Ngự chậm rãi nắm chặt, thần sắc tối tăm không rõ.

Minh Thù quay lại hai bước, cơ hồ cùng hắn mặt đối mặt, cô hơi ngửa đầu: “Anh muốn quá khứ của tôi, hay là tương lai của tôi?”

Kỳ Ngự mấp máy cánh môi: “Em... tương lai.”

Minh Thù kéo tay của hắn, nói khẽ: “Tôi không truy cứu quá khứ của anh, anh cũng không nên truy cứu quá khứ của tôi, thời điểm nên biết tự nhiên sẽ biết.”

Kỳ Ngự chậm rãi nắm chặt tay Minh Thù: “Ừ.”

Hiện tại cô ở bên cạnh mình không phải là quan trọng nhất sao?

Minh Thù sợ Kỳ Ngự suy nghĩ lung tung, dứt khoát ôm hắn hôn một cái.

Kỳ Ngự ôm cô: “Hôn lại một chút.”

Minh Thù: “...”

-

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Kỳ Ngự vừa lòng thỏa ý được hôn hôn, theo Minh Thù đi trên hành lang.

Minh Thù trả lời: “Đi tầng 4.”

Kỳ Ngự: “Làm sao đi? Còn có thể trực tiếp đi sao?”

Minh Thù đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là tìm cái gì dẫn đường cho chúng ta đi.”

Tìm cái gì?

Kỳ Ngự đối với vật này có chút hiếu kì.

Trong tháp này còn có những vật khác?

Hành lang không có đường quay lại, bọn họ đi qua nơi nào nơi đó liền biến thành một mảnh hư vô, chỉ có thể một đường đi thẳng về phía trước.

“Tại sao em lại đưa những người kia tiến vào?” Kỳ Ngự có chút hiếu kì, cô hoàn toàn không cần thiết...

Minh Thù: “Coi như tôi không dẫn bọn hắn tiến vào, bọn hắn cũng sẽ tiến vào, không có gì khác biệt. Mà lại có người muốn tìm chết, tôi rất tình nguyện giúp bọn hắn một chút, làm người chính là nên giúp người tìm niềm vui, đúng không bảo bối.”

Kỳ Ngự bị âm thanh bảo bối kia làm cho nổi da gà.

Kỳ Ngự đem kết quả này quy kết đến hoàn cảnh lúc này.

Tuyệt đối không phải hắn bất kính đối với cô vợ nhỏ.

Còn có lão sư nếu biết giúp người tìm niềm vui bị dùng ở đây, sẽ tức chết!!

“Trong này rất nguy hiểm sao?”

“Anh thuận theo đầu hành lang này đi, đi đến địa lão thiên hoang cũng không có việc gì.”

Lực lượng của Tháp Thiên Khải rất nguy hiểm, nhưng nếu bình thường không giày vò Tháp Thiên Khải, nó càng muốn yên lặng làm một toà tháp.

Càng nguy hiểm hơn chính là những người bị nhốt bên trong tháp kia.

Bọn hắn không ra được nhưng người bên ngoài có thể đi vào.

Cho nên Thiên Khải trong tay Kỳ Ngự có thể là có người cướp đoạt lực lượng từ trong tay những người này.

“Cô vợ nhỏ nguyện ý cùng tôi đi đến địa lão thiên hoang sao?”

Minh Thù trầm mặc một chút: “Anh trước kia cũng không biết nói chuyện như thế, có phải anh lén lúc học bổ túc hay không?”

Ngẫm lại thời điểm lúc đầu gặp, con hàng này quả thực chính là công lược theo tài liệu giảng dạy.

“Làm sao có thể!” Kỳ Ngự có lý chẳng sợ phản bác: “Tôi đây gặp được cô vợ nhỏ vô đều vô sự tự thông, là thật sự thích cô vợ nhỏ.”

Hắn mới chưa có xem cái gì bút ký công lược!

Thiên tài không cần thiết!

“Thật sao?”

Kỳ Ngự khục một tiếng: “Cái kia... Là ai đem bọn hắn nhốt vào trong này?”

“Không biết, người như vậy trên mỗi thế giới cuối cùng đều sẽ xuất hiện ở đây, cho nên nơi này lại gọi vạn kính cuối cùng. Mặc kệ ngươi lợi hại bao nhiêu, không lấy phú cường dân chủ, văn minh hài hoà, tự do bình đẳng, công chính pháp trị, ái quốc chuyên nghiệp, thành tín thân mật vì phương châm, cuối cùng nơi này chính là kết cục.”

Khóe miệng Kỳ Ngự co giật một chút.

Hắn rất hiếu kì, vì sao cô không bị nhốt ở đây?

Nghìn vạn lần không nên nói cho hắn biết cô là một người tốt, cô căn bản không phải!

Khụ khụ khục...

Tỉnh táo, đây là cô vợ nhỏ, không nên nhổ nước bọt cô vợ nhỏ, sẽ bị đánh.

“Mỗi thế giới...”

“Không phải anh cho rằng vì sao Vạn Kính Giới lại giam nhiều người của các nơi khác như vậy?”

Người bị giam trong Tháp Thiên Khải có thể làm nên một quốc gia, mỗi người đều có thể làm quốc chủ của chủng loại kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.