Tin bộ tộc Báo Đốm bị diệt vong lan truyền khắp nơi.
Lúc mới nghe tin, rất nhiều bộ tộc đều rục rịch muốn hành động.
Nhưng hiện giờ ngay cả bộ tộc Báo Đốm mà cũng bị tiêu diệt, bọn họ đâu dám tự tiện hành động nữa.
Nhưng rốt cuộc có phải là do Vu Linh tác quái hay không, việc này khiến các người thú trong bộ tộc đều lo lắng.
Đúng lúc đó.
Đúng vào ngay lúc đó, các người thú trong bộ tộc bắt đầu chết một cách khó hiểu.
Nguyên nhân rất kỳ lạ, trái tim biến mất…
Khi Minh Thù nghe được tin này, bình tĩnh ăn hết khoai lang Ôn Noãn vừa nướng xong.
“Hồ ly làm đấy.” Thích ăn tim, không phải hồ ly sao? Không lẽ là nữ chính giả làm?
“Không phải.” Danh Chiết ngẩng đầu, nhỏ nhẹ nói: “Nghe nói hiện trường rất kỳ lạ, vẽ hình thần thú.”
Hình thần thú.
Thần thú là đối tượng mà người thú sùng bái, thông thường các bộ tộc bái tế hoặc có hoạt động gì lớn, đều sẽ vẽ hình thần thú.
“Đây là sự bất kính đối với thần thú.” Có kẻ nhỏ giọng nói: “Thần thú sẽ trừng phạt”
Thế giới này có lực lượng siêu nhiên sao?
Có.
Ví dụ như ước định giữa người thú giống đực và người thú giống cái.
Cho nên người thú tin tưởng vào sự tồn tại của thần thú, đó là thần linh của bọn họ.
-
Mấy ngày sau đó, các bộ tộc lân cận cũng xuất hiện tình trạng như vậy, nghe nói người thú chết rất bình thản, trên mặt còn nở nụ cười giống như là tình nguyện hiến dâng trái tim.
Ban đêm Minh Thù và Ôn Noãn ngồi trên một bãi cỏ trong sơn cốc, Ôn Noãn ôm gối, cẩn thận hỏi cô: “Thủ lĩnh, cô nghĩ là thứ gì đã làm?”
Minh Thù có chút thất thần, đáp lời hơi chậm: “Không biết nữa.”
Ôn Noãn tự ngồi đoán: “Liệu có phải là người thú nào đó bị tẩu hỏa nhập ma không?”
Những người bị tẩu hỏa nhập ma, không phải đều gây ra những chuyện điên loạn sao?
“Cô tưởng đang quay phim huyền huyễn sao?”
“Bây giờ còn chưa đủ huyền huyễn sao?” Ôn Noãn nói: “Tôi đã xuyên không tới đây, còn cô thì…”
Cô không rõ con người này làm sao mà tới đây.
Thế giới này quá đáng sợ.
Minh Thù khẽ cười: “Tôi làm sao?”
Ôn Noãn khẽ cắn môi, hỏi những điều hoài nghi trong lòng: “Tại sao cô lại giúp tôi?”
Đúng vậy.
Dù cho những điều cô nói là đúng.
Nhưng tại sao cô ấy lại giúp cô.
“Cô đừng dùng lý do trước đây để gạt tôi, tôi không tin đâu.” Cái gì mà cô biết nấu cơm, cho nên giúp cô, cô không tin đâu.
Minh thù nghiêm túc hỏi: “Ngoan ngoãn làm một cô bé ngốc, nấu cơm giặt đồ cho tôi không tốt sao?”
“…”
Lời thoại này có vấn đề gì hay sao.
Còn có cả hình dung từ là cô bé ngốc hay sao? Trong mắt cô ta mình là một cô bé ngốc sao?
Ôn Noãn vẫn cố chấp muốn biết.
Minh Thù nhún vai: “Tôi và Hồ Cửu có thù với nhau, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi, nhưng quan trọng nhất là cô biết nấu cơm.”
“…” Sao vẫn không thể thoát ra khỏi việc biết nấu cơm cơ chứ?
“Cô và Hồ Cửu... có mối thù gì?”
Minh Thù thành thật: “Cũng chẳng phải là thù gì, chẳng qua là tôi muốn kiếm chút giá trị thù hận của cô ta.”
Đúng thật giữa cô và Hồ Cửu không hề có thù hận, nếu có thì là ở nguyên chủ.
Cô nhắm vào Hồ Cửu, chỉ đơn giản là muốn tăng giá trị thù hận mà thôi.
“???”
Ôn Noãn hoàn toàn không hiểu lời của Minh Thù.
Tăng giá trị thù hận là gì?
“Suỵt.” Đột nhiên Minh Thù ra hiệu im lặng.
Ở phía xa dường như có thứ gì đang chuyển động, làm cây cỏ rung động, phát ra âm thanh xoàn xoạt.
Tiếng động đó rất nhẹ, không khác gì tiếng gió thổi làm cỏ lay động.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Ôn Noãn cũng âm thầm hồi hộp.
Chẳng lẽ kẻ tẩu hỏa nhập ma moi tim điên cuồng kia, đã chạy đến chỗ bọn họ rồi sao?
Bộ tộc bên cạnh đã có người thú chết rồi…
Xuất hiện ở đây, cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Tiếng động đó vẫn tiếp tục, và càng ngày càng tiến gần khu vực sinh sống của người thú.
Minh Thù đứng dậy, Ôn Noãn cũng muốn đứng dậy cùng cô, nhưng Minh Thù lại đè cô xuống.
Trong tay Ôn Noãn đột nhiên có thứ gì lành lạnh mềm mềm, cô cúi đầu nhìn là chú chó nhỏ kỳ lạ thỉnh thoảng lại xuất hiện ở bên cạnh cô ấy.
Cô ấy nói rằng đó là cún con, nhưng cô lại cảm thấy không giống lắm.
Làm gì có chú chó nào lại nhiều màu như thế.
Đột nhiên thú nhỏ đổi vị trí, mở mắt ra là thấy Minh thù đang rời đi.
Nó kêu một tiếng rồi từ trong bàn tay mềm mại nhảy bật ra, lộn hai vòng cũng không quá xa.
Bóng dáng Minh Thù biến mất nhanh chóng trong màn đêm, Ôn Noãn muốn đi theo nhưng lại sợ đi theo sẽ đem đến cho cô ấy thêm rắc rối.
Đành lo lắng ngồi yên đợi.
Từng giây từng phút trôi qua, tiếng xào xạc bên kia biến mất.
Ôn Noãn không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Bốn bề yên lặng.
Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ đế đó, Ôn Noãn bèn gạt bỏ lo sợ, chạy theo hướng của Minh Thù.
Thú nhỏ chớp mắt, lao vút theo sau.
Chạy đến khoảnh đất trống trong sơn cốc, Ôn Noãn nhìn thấy một con dã thú rất kỳ quái đang bị Minh thù chế ngự.
Ôn Noãn chưa từng nhìn thấy loài vật nào như vậy.
Thân hình gần tương tự như con người nhưng cái đầu rất nhỏ, trên người dường như còn mọc cả lân giáp, trông có vẻ giống một con tê tê có hình dạng con người.
Minh Thù đã chế ngự được nó, Ôn Noãn chạy đến: “Đó... đó là cái gì vậy?
“Không biết.” Minh Thù ngồi xổm xuống: “Hình như không thể biến hình được... không biết có ăn được không?”
Ôn Noãn nghẹn họng.
Cái đồ lai lịch bất minh nhà cô có thể suốt ngày đừng nghĩ đến chuyện ăn được không.
Minh Thù cũng chỉ là buột miệng nói chơi mà thôi, thứ này trông khá đáng sợ, lại còn có vẻ ngoài của một con tê tê hình người.
Minh Thù bảo Ôn Noãn đi gọi người.
Con tê tê hình người bị mọi người trói lại, Ôn noãn đốt lửa, xung quang dần sáng lên.
Con tê tê ngất lịm đi, khi tỉnh lại thấy lửa cháy phập phồng, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
“Những vụ án gần đây đều do ngươi gây ra.”
Tê tê nhìn ngọn lửa trước mặt giống cái, khuôn mặt bao kín lân giáp không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng đôi mắt đó, dễ dàng để lộ sự kinh sợ.
“Ngươi giết nhiều người thú như vậy, rồi moi tim để làm gì.”
Con tê tê chỉ hoảng sợ nhìn qua, một chút tiếng động cũng không phát ra.
“Thủ lĩnh, hình như nó không thể tạo ra âm thanh.”
“Không thể tạo ra âm thanh?”
Minh Thù sờ cằm, chỉ huy Danh Chiết cầm lửa đi xem thử.
Ngọn lửa đến gần, con tê tê càng giãy dụa ghê hơn, dù có há miệng ra cũng không thể phát ra tiếng.
Đúng thật là không phát ra tiếng.
Người thú không biết viết chữ, cho nên muốn hỏi hắn vài điều xem ra là không thể được.
“Tại sao hắn lại không thể biến hình nhỉ?” Minh Thù hỏi Danh Chiết.
Danh Chiết lắc đầu.
Các người thú khác tất nhiên cũng không biết.
Cuối cùng một người thú lớn tuổi giơ tay: “Tôi thấy hắn có vẻ giống người thú dị dạng bị vất bỏ.”
“À.”
Người thú dị dạng là gì?
Tất nhiên các người thú trẻ tuổi đều không biết.
Chỉ có những người thú lớn tuổi, vẻ mặt bắt đầu biến đổi.
Người thú đó đứng dậy nói: “Vì có một số người thú vừa sinh ra đã là dị dạng, vì tỷ lệ sống sót của bộ lạc và đời sau, những dị dạng này đều bị vứt bỏ. Thứ này rất giống một người thú dị dạng.”
Gió đêm từ xa tới thổi tới, khiến ngọn lửa chập chờn.
Con tê tê bị trói chặt, ánh mắt đầy vẻ hận thù, lúc này nhìn vào trông rất gớm ghiếc.