“Ta thay mặt thần thú tha thứ cho hắn.”
“...”
Người thú phía dưới đều trợn to mắt, kinh hãi cúi gằm mặt xuống đất.
Thần thú là thần của bọn họ.
Ngươi là cái gì, có thể thay thần thú quyết định.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng cản ta, dù sao...” Nụ cười chói mắt của cô gái dưới ánh chiều tà, y phục màu xanh từ từ lay động, tự dưng thêm vài phần khí thế: “Định theo gót của bộ tộc Báo Đốm sao, các ngươi có muốn thử không?”
Bộ tộc Báo Đốm!
Thủ lĩnh Lợn Rừng lúc nghe những lời này của Minh Thù, đã ra hiệu cho người của mình lùi về phía sau.
So với thần thú trên tế đài còn không thể nhìn thấy, người trước mặt này có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu giết chết giống cái của bọn họ, càng đáng sợ hơn.
Thủ lĩnh Lợn Rừng lĩnh ngộ được chân lý, không có nghĩa là các người thú khác cũng có thể lĩnh ngộ được.
Khinh thường thần thú, đối với bọn họ mà nói là một việc cực kỳ nghiêm trọng.
E rằng về sau thần thú sẽ không phù hộ cho bọn họ nữa, biết đâu mang đến tai họa cho bộ tộc của bọn họ.
“Giết cô ta để thỉnh tội với thần thú!”
“Giết cô ta...”
“Giết cô ta! Giết cô ta!”
Tiếng hô của các người thú ngày càng lớn, hầu hết các người thú đều tiến về phía tế đài.
“Hự.”
-
Ôn Noãn nhìn đám hỗn loạn trên đài, run lẩy bẩy giữ chặt súng Minh Thù đưa cho.
Ánh mắt mang theo vẻ lo lắng, nhiều người thú như vậy, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?
Ôn Noãn nhận thấy có người tới gần, chợt quay đầu nhìn sang nhìn thấy là thủ lĩnh Lợn Rừng, càng cảnh giác.
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Ôn Noãn cười cười: “Này... cô có muốn cùng ta đi trước không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Ôn Noãn đề phòng.
Tuy là người thú đều tương đối chính trực, trên mặt biểu hiện như thế nào sẽ chứng minh là muốn làm gì, nhưng cũng có người thú có tâm kế.
Giống như Hồ Cửu kia...
Ôn Noãn từng bị lừa qua, lúc này cũng không còn ngốc nghếch như trước nữa.
“Rời khỏi nơi này trước đã, yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương cô.” Thủ lĩnh Lợn Rừng cam đoan: “Cô ở nơi này, chỉ làm cho thủ lĩnh Dao Lạc gặp thêm rắc rối.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng bày tỏ thời điểm tốt như thế này phải tranh thủ thời gian lấy lòng.
Đám ngu xuẩn này là chưa thấy qua sự đáng sợ của người kia.
Ôn Noãn hơi lưỡng lự, cô nhìn Minh Thù phía bên kia, cô ấy mang theo người con trai kia, nếu như lại mang theo cô...
Ôn Noãn khẽ cắn môi, gật đầu.
Thủ lĩnh Lợn Rừng ý bảo Ôn Noãn đi với hắn.
Thú nhỏ thấy Ôn Noãn đi, nhìn Minh Thù bên kia một chút lại nhìn Ôn Noãn một chút... Dường như đang nghĩ nên theo người nào.
Cuối cùng nó nhanh như chớp chạy theo Ôn Noãn.
Con sen cũng không cần nó lo lắng.
-
Trong đám đất hỗn độn, vô số người thú hóa thành hình thú nằm trên mặt đất, Minh Thù nheo mắt nhìn về phía đám người Hồ Cửu đang đứng một bên.
Hồ Cửu và Thương Tu đều không ra tay, còn có mấy người thú ở cùng một chỗ, lúc này lập làm thành một đoàn hoảng sợ nhìn cô gái đang đứng trên đài kia.
Cô rất đẹp.
Những đặc thù của bộ tộc Khổng Tước hiện ra trong suốt nhã nhặn xinh đẹp.
Nhưng lúc này, chiếm giữ trong lòng bọn họ, cô giống như một ác ma khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Lần này không chơi với ngươi được rồi.” Minh Thù ôm người trong ngực: “Lần sau gặp lại cục cưng.”
Hồ Cửu nắm lấy cánh tay Thương Tu, móng bấm cả vào da thịt Thương Tu.
Minh Thù từ trong đám người thú đi tới, giọng nói của cô không nhẹ không nặng vang lên: “Ta cứ khinh thường thần thú đấy, về sau các ngươi nên càng hận ta hơn.”
“Dao Lạc, ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Cũng không biết là người nào giọng the thé gào lên một tiếng.
“Ồ.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đi xuống rồi biến mất.
Cô ôm người kia, từ từ biến mất ở trong vùng hoang dã.
-
Người thú của bộ tộc Khổng Tước biết Minh Thù mang Ôn Noãn, thêm một người nữa không khác con người lắm trở về.
Ôn Noãn nói, cô không phải người thú, cô là con người.
Cô chỉ có một hình thái, sẽ không biến thành hình dạng thú được, cô như vậy nên được gọi là con người.
Mà thủ lĩnh bọn họ mang người kia về, cũng là loài người.
Sau chuyện ngày đó, Minh Thù trực tiếp mang theo hắn trở về sơn cốc.
Minh Thù nhìn người trên ghế mây, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cô đặt hắn lên ghế, đôi mắt tối đen nhìn vào khoảng không, không có tiêu cự.
“Thủ lĩnh, nước...”
“Để xuống đi.”
Người thú liếc nhìn người trên ghế mây một cái, khom lưng lui xuống.
Minh Thù từ không gian biến ra khăn mặt vắt khô nước đến gần hắn, hắn vẫn không có phản ứng gì, thế nhưng lúc Minh Thù đưa tay lên hắn đột nhiên nhìn qua, sát khí nồng đậm giống như đập vào mặt.
Minh Thù chẳng qua mới chớp mắt một cái, người trên ghế đã biến mất, hắn xuất hiện ở nơi cách đó cách xa hai mét, thân thể lung lay đứng không vững.
Đôi mắt đen kịt nhìn chòng chọc vào Minh Thù.
Nhưng trên người hắn không còn sát khí, giống như vừa rồi là ảo giác của cô.
Minh Thù hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Tôi muốn làm gì cậu, thì cần gì phải mang cậu trở về.”
Hắn lui về phía sau, một giây sau cả người ngã xuống.
Minh Thù nhìn hắn ngã trên mặt đất, hắn muốn đứng lên, thử mấy lần đều thất bại.
Minh Thù lúc này mới chậm rãi tiến lên: “Không làm được thì không nên thể hiện.”
Trong đôi mắt người con trai nhìn không thấy bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh giống như máy móc không có tình cảm.
Thế nhưng lúc bị hắn nhìn chằm chằm vào mình, ngươi sẽ cảm thấy lạnh từ bàn chân lên tới toàn thân.
Minh Thù cũng không đỡ hắn đứng lên, cứ như vậy túm lấy cằm hắn, dùng khăn mặt lau vết bẩn trên mặt hắn.
Vết máu và bùn đất nhuộm đen khăn mặt, động tác của Minh Thù mềm nhẹ dường như lau rất nhiều lần, người con trai với khuôn mặt sạch sẽ đứng lên.
Trên mặt hắn có rất nhiều đường vân kỳ quái, từ vị trí thái dương của hắn, lan tràn chạy xuống phía dưới mắt, màu hơi đỏ sẫm.
Đường vân như vậy sẽ làm cho một người vô cùng xấu xí.
Nhưng mà ngược lại trông hắn lại hết sức đẹp mắt, đường vân cũng không phải là lớn như là được cẩn thận vẽ lên.
Cho nên nói...
Giá trị của nhan sắc chống đỡ được mọi thứ.
Hắn chống lại ánh mắt quan sát của Minh Thù, đột nhiên lấy tay ôm mặt cuối cùng vùi mặt vào bên trong đầu gối.
Minh Thù cảm thấy không đoán ra được lần này người hắn được thiết lập như thế nào.
Nhìn qua dường như có điểm ngốc...
“Cậu tên gì?”
Người vùi mặt vào bên trong đầu gối không trả lời.
Lại nói, cô chưa từng nghe thấy hắn nói chuyện qua, ngay cả nói một tiếng cũng không.
Không lẽ là người câm?
“Vân... Vân Hoang.”
Suy nghĩ trong đầu Minh Thù vừa chuyển, đã bị đánh vào mặt.
Giọng nói người con trai hơi khàn khàn, có lẽ là do lâu lắm không lên tiếng, đọc chữ cũng không rõ ràng lắm.
“Vân Hoang.”
Minh Thù nhắc lại một lần, giọng nói thanh thúy rơi vào trong tai Vân Hoang, khiến thân thể hắn co rút lại mấy phần, hắn nắm chặt vạt áo màu xám tro.
“Cậu không phải người thú, cậu từ đâu tới đây?”
Vân Hoang lại im lặng thật lâu, Minh Thù kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Vân Hoang cũng không trả lời cô.
Minh Thù nhìn người đang cố gắng co thành một đống, thấy phiền não lấy khoai lang khô ra ăn, ăn được nửa túi cô đứng dậy, không để ý việc Vân Hoang chống cự bế hắn lên.
Vân Hoang rất nhẹ, không nặng như người bình thường.
Dường như hắn...
Giống như không có nhiệt độ cơ thể, không có hô hấp, không có nhịp tim.
Minh Thù buông hắn ra, cúi người đối diện với hắn: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu cậu dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.”
Vân Hoang không phản ứng gì với cô, chỉ là nghiêng đầu che đường vân kỳ lạ trên mặt hắn.
Minh Thù muốn lấy tay sờ vào hắn, thân thể Vân Hoang run lên.
Bàn tay ngừng giữa không trung, dừng vài giây cô từ từ thu tay về, đứng dậy rời đi.
Vân Hoang từ từ chuyển ánh mắt lên trên hình bóng đang rời đi, lặng lẽ nhìn.