Yên tĩnh...
Yên tĩnh giống như đã chết hết.
Sau đó là tiếng rống giận dữ của thủ lĩnh Chó Mực: “Hồ Cửu ngươi làm cái gì!”
Minh Thù nheo mắt nhìn về phía thủ lĩnh Chó Mực, hắn lúc này ghê tởm che mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Cửu.
Mà Hồ Cửu chỉ nhìn chằm chằm vào những thứ cô ta lấy ra lúc nãy.
Minh Thù không hiểu bọn họ làm cái gì, kéo Hồ Cửu dậy... đánh một trận trước rồi nói sau.
“Dao Lạc ngươi buông ta ra...” Hồ Cửu thấy Minh Thù không hề để ý tới bản thân làm gì, ngược lại trực tiếp ra tay với mình, không khỏi có chút gấp gáp: “Ngươi lập tức xong đời rồi, ta là ngươi thì ta sẽ lập tức chạy, ngươi...”
“A a a...”
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Cửu làm cho thủ lĩnh Chó Mực dừng lại, những người thú còn lại cũng dừng lại theo.
Hiện trường khá là quái dị.
Thủ lĩnh Chó Mực vẫn phẫn nộ như cũ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt đất, phảng phất nơi đó sẽ có vật gì tản ra.
Tức giận, khẩn trương mang theo một tia hưng phấn bí ẩn.
Những bột phấn rơi trên mặt đất, lúc này ánh mắt thường hầu như đều không nhìn thấy.
Minh Thù buông Hồ Cửu ra, cũng nhìn theo thủ lĩnh Chó Mực.
Bọn họ đang làm gì?
Trên mặt đất sinh sản đồ ăn vặt sao?
Mắt của người thú tốt như vậy sao? Bọn họ thấy rõ trên mặt đất có cái gì sao?
Hồ Cửu quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đau đớn trên người đều không để ý tới, nhìn mặt đất nỉ non: “Sao lại thế... Sao lại không chút phản ứng nào, làm sao có thể...”
“Các ngươi nhìn cái gì vậy?” Minh Thù lấy khoai lang ra, sau khi ăn hai củ tò mò hỏi Hồ Cửu.
Ánh mắt Hồ Cửu đỏ ngầu, hung ác trừng mắt về phía Minh Thù.
Minh Thù lui ra sau, bảo vệ khoai lang trong ngực.
Dữ dội như vậy, muốn hù chết trẫm sao, đoạt khoai lang của trẫm làm gì chứ?
“Ngươi làm cái gì vậy?” Giọng nói Hồ Cửu đột nhiên bén nhọn: “Ngươi đã làm cái gì!”
Minh Thù mờ mịt.
Trẫm... không hề làm gì cả.
Hồ Cửu chất vấn: “Vì sao... Vì sao nó không ra, vì sao? Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn?”
Ai không ra?
Không phải, cục cưng ngươi đừng loạn nói cho rõ đi, trẫm theo không kịp.
“Hắn nói qua, chỉ cần triệu hồi hắn, hắn sẽ xuất hiện, là ngươi... ngươi làm cái gì...”
Triệu hồi?
Triệu hồi người nào?
Đồ ăn vặt... không phải, siêu nhân sao?
Minh Thù cắn khoai lang, tự mình ở trong đầu nhớ lại kịch bản.
Cuối cùng tay phải nắm thành quyền, bàn tay trái nhẹ nhàng gõ một cái: “Ta biết rồi.”
Hồ Cửu và thủ lĩnh Chó Mực đồng thời nhìn về phía cô.
Trong ánh nhìn soi mói của bọn họ, Minh Thù nghiêm túc tìm nguyên nhân: “Nhất định là cách các người triệu hồi không đúng.”
Hồ Cửu: “...”
Thủ lĩnh Chó Mực: “...”
Tộc nhân của bộ tộc Khổng Tước ở phía xa xa: “...”
Dường như có chỗ nào không đúng thì phải.
Trên núi vẫn còn cháy, nửa bầu trời đều bị bao trùm bởi lửa đỏ, sơn cốc dưới ánh lửa như kéo đến hàng loạt bức xạ nhiệt.
Mà lúc này, trên chiến trường...
Đội ngũ phe Giáp nào đó triệu hồi thất bại, đội ngũ phe Ất đang nỗ lực giúp bọn họ tìm nguyên nhân.
Minh Thù: “Có phải tư thế “hào phóng” vừa rồi của mọi người không đúng không, hay là thử tư thế khác xem sao, thành kính một chút ngươi xem ngươi quỳ rạp trên mặt đất, người khác không hề cảm thấy thành ý của các ngươi.”
Thủ lĩnh Chó Mực: “...”
Hồ Cửu: “...”
Minh Thù tiếp tục: “Cũng có thể là tín hiệu không tốt, hay là... các ngươi thử một lần nữa xem sao?”
Thủ lĩnh Chó Mực: “...”
Hồ Cửu: “...”
Minh Thù chớp mắt: “Không đúng? Ta suy nghĩ lại một chút...”
Không có biện pháp khác, đã triệu hồi nhiều lần, phương thức triệu hồi nào cũng đã dùng qua.
Minh Thù “ồ” một tiếng: “Thường khi triệu hồi không phải cần máu sao? Hay lấy máu thử xem?”
“Ngươi có phải bị bệnh hay không.” Cuối cùng thủ lĩnh Chó Mực cũng nhịn không được hỏi tấm lòng khoan dung độ lượng của người thú.
Vừa mới bắt đầu khá phẫn nộ, nhưng lúc này đã bị Minh Thù cảm hóa khá nhiều.
Giống cái này...
Đúng là có bệnh!
“Có lẽ...” Minh Thù chậm rãi mỉm cười: “Có đó!”
Minh Thù nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt của thủ lĩnh Chó Mực, bày tỏ sự tò mò của mình: “Vậy lúc nãy các người muốn triệu hồi cái gì?”
Thủ lĩnh Chó Mực vừa định trả lời, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, nhìn chòng chọc vào phía sau Minh Thù.
Quay đầu nhìn phía sau, mặt đất bắt đầu nổi gió cuốn lấy cát trên mặt đất hình thành cơn lốc nhỏ.
“Rầm!”
Vẻ kích động trên mặt thủ lĩnh Chó Mực còn chưa lộ ra, đã bị tiếng này làm ngưng đọng lại.
Minh Thù một cước giẫm vào cơn lốc nhỏ, cơn lốc nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thành hình đã lập tức biến mất đi.
Bây giờ không giẫm, đợi đến khi nó thành hình cô còn có thể giẫm không?
Người ta nói muốn bắt thì bắt từ lúc nhỏ quả không sai!
Mà lúc này hiện trường hết sức khó xử.
Hồ Cửu tựa như tức đến mức nói không được, cả người run lẩy bẩy.
Thủ lĩnh Chó Mực muốn rách cả mí mắt, không biết tức vì triệu hồi hay vì hành động của Minh Thù.
Dù sao thì hắn giận là tốt rồi.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của trẫm.
“Cái kia...” Minh Thù đánh vỡ cục diện lúng túng: “Mọi người còn đánh nữa hay không? Không đánh thì giúp ta dập lửa trước.”
Phản ứng đầu tiên của thủ lĩnh Chó Mực là chạy, thế nhưng chưa chạy được bao xa đã bị Minh Thù lôi trở về ném trên mặt đất.
“Chạy cái gì vậy.” Minh Thù mỉm cười với hắn: “Còn có việc chờ ngươi làm đó.”
-
Sau nửa giờ đồng hồ, tất cả người thú đều bị Minh Thù bắt vào sơn cốc.
Ở trên núi bắt được Nhiếp Phàm.
Thấy Hồ Cửu bị Minh Thù giải quyết, còn muốn chiến đấu với Minh Thù ba trăm hiệp.
Nhưng rất nhanh thì bị Minh Thù giành thắng lợi một cách thô bỉ.
Ngươi hiểu cảm giác có người liều mạng với cô, cô lại từ tốn lấy vũ khí ra không?
“Lửa này các ngươi đốt nên các ngươi phải có trách nhiệm dập tắt.” Minh Thù ăn thức ăn Ôn Noãn chuẩn bị, hất cằm về phía đốm lửa đang cháy to: “Dập tắt lửa thì trồng cây, khi nào trồng xong cây thì các ngươi mới được đi. Bảo vệ rừng rậm là trách nhiệm của thú.”
Người thú: “...” Lạnh run.
Bọn họ nhiều người thú như vậy cũng đánh không lại cô.
Minh Thù kêu bọn họ bắt hết thủ lĩnh gì đó lại, đút thêm thú linh thảo.
Sau đó kêu những người thú khác đi dập lửa.
Ai dám chạy, đầu tiên sẽ giết thủ lĩnh bọn họ, sau đó sẽ đốt bộ tộc của bọn họ.
Minh Thù nghiêm túc hứa, cô không phải nói không thôi, nghĩ đến bộ tộc Báo Đốm mà xem có phải thực sự rất muốn dập lửa trồng cây hay không.
Những ngọn lửa dễ cháy khó dập, cũng may là người thú nhiều miễn cưỡng không cho nó lan ra bên ngoài.
Nếu như lúc phóng hỏa nghĩ đến cảnh này, đánh chết bọn họ cũng không dám phóng hỏa.
Giải quyết xong đám này, Minh Thù còn có chuyện quan trọng hơn...
Tiểu yêu tinh.
Đổi thành tiểu yêu tinh mất trí nhớ hôm qua, Minh Thù không chúc mừng hắn mất tích cũng là không tệ rồi.
Thế nhưng...
Lúc này hắn không có ký ức, nhìn qua có chút ngốc...
Nếu gặp người nào ức hiếp hắn thì làm sao?
Vấn đề tới rồi.
Tiểu yêu tinh kia đi đâu vậy?
Minh Thù suy nghĩ một chút, rời khỏi sơn cốc.
Trong không khí đều là bức xạ nhiệt, cô đi rất xa mới cảm giác được một chút hơi lạnh.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống, phủ một lớp ánh sáng mông lung huyền ảo lên mặt đất.
Ánh sao rực rỡ.
Núi non bao la hùng vĩ.