Hồ Cửu bị đánh một trận rồi ném ở núi thần thú.
Minh Thù ôm Vân Hoang xuống núi, trong hỗn loạn chậm rãi trở về sơn cốc.
Các tộc nhân biết được Vu Linh đã giải quyết rồi, liền thi nhau thở phào.
Bọn họ cũng biết thủ lĩnh nhất định là có khả năng.
Giới người thú lần này có thể nói là tổn thất nặng nề, mạng lớn mới có thể còn sống sót.
Tiếp theo mọi người liền vội vàng sinh sôi, Minh Thù nói cô là Vu Linh nhưng chẳng có người thú nào để ý tới cô.
Sự tin tưởng giữa thú và thú đâu?
Minh Thù cực kỳ buồn bã
Vân Hoang dường như cảm nhận được, đương nhiên hắn không biết đó là tâm trạng gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy cô không được vui vẻ.
“Tặng cô.”
Những bông hoa tươi được bó lại, Vân Hoang nâng bằng hai tay đưa đến trước mặt Minh Thù.
“Hửm?” Minh Thù ngước mắt nhìn hắn: “Ai dạy cho cậu vậy?”
Tiểu yêu tinh này sẽ không biết cái này đâu.
Vân Hoang thành thật chỉ chỉ Ôn Noãn đang ôm một bó hoa tươi đứng cách đó không xa, Ôn Noãn thè lưỡi với Minh Thù, như một làn khói chạy vù vào căn phòng gỗ mới xây.
“Không vui sao?” Vân Hoang thấy Minh Thù không nhận, cẩn thận hỏi một tiếng.
“Hoa dại thì có gì mà đẹp chứ, đừng có suốt ngày dính lấy Ôn Noãn.” Minh Thù sờ đầu hắn, sau đó đưa tay nhận lấy hoa, hôn một cái lên cánh môi của hắn.
Trong nhất thời Vân Hoang liền chủ động hôn lại.
Sau khi vui đùa một lúc, Minh Thù ôm Vân Hoang nằm trên mặt cỏ.
Cơ thể của Vân Hoang vẫn lạnh như băng, hắn được thần thú sáng tạo ra đề phòng có một ngày Vu Linh thoát ra ngoài, thì nhiệm vụ của hắn chính là đem Vu Linh trở về.
“Thần thú đã chết rồi sao?” Minh Thù ngậm cỏ, tùy ý hỏi một câu.
“Chưa.” Vân Hoang nói: “Nó sống ở trong lòng của mỗi người thú, chỉ cần tin tưởng rằng nó vẫn ở đó thì nó sẽ xuất hiện.”
“Sao lại giống tà giáo vậy.” Minh Thù nói thầm một tiếng.
Bây giờ Minh Thù đang khá lo lắng về việc tiểu yêu tinh này có thể sẽ biến mất.
Dù sao dựa theo cách nói của hắn, sự tồn tại của hắn chỉ là vì Vu Linh thoát ra, hắn mới xuất hiện để đem Vu Linh về lại núi thần thú.
Vu Linh kia có lẽ là sẽ bị hắn đem về núi thần thú, vậy hắn thì sao?
Vân Hoang đối với vấn đề này trước sau như một hỏi gì cũng không biết.
Có chút buồn bã.
Vân Hoang đột nhiên xoay người, nằm lên người Minh Thù, nghe nhịp tim của cô: “Đây chính là sống sao?”
Hắn không có...
Cho nên hắn không phải là đang sống.
“Sống có rất nhiều loại phương thức.” Minh Thù đưa tay đặt ở trên đầu hắn: “Tim đập không nói lên điều gì, cậu chỉ là đang sống theo một cách khác.”
“Nhưng mà... tôi muốn giống như cô.” Giọng nói của Vân Hoang hơi buồn buồn.
Hắn không giống cô.
Hắn chẳng giống ai cả, bọn họ có nhiệt độ, tim còn đập, biết cười, biết khóc...
Nhưng hắn chẳng biết gì.
“Giống tôi, thì cậu đã không được ở cùng với tôi rồi.” Minh Thù gõ vào gáy hắn một cái: “Tôi cũng không thể chơi bách hợp (*) với cậu.”
“Bách hợp là gì?”
“Hoa.”
Vân Hoang dường như phát hiện ra có gì đó sai sai: “Nếu tôi mà giống như cô thì cô sẽ rời đi sao?”
Hắn không muốn phải rời xa cô.
“Đúng vậy.”
“...” Vân Hoang dừng một chút: “Vậy thì tôi không giống cô nữa.”
Minh Thù nhìn mây trắng bay trên bầu trời, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhẹ giọng nỉ non: “Cậu như vậy rất tốt.”
...
Bộ tộc Khổng Tước ở trong sơn cốc tự cung tự cấp, tộc nhân sống rất vui vẻ.
Ôn Noãn tổ chức trồng trọt cho người thú, đến nay đã có chút quy mô.
Minh Thù cũng mãn nguyện khi được ăn gạo, nhưng mà không có thịt thì rất đau dạ dày, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào cửa hàng của hệ thống để đỡ thèm.
Thế nhưng giá trị hào quang lên đến mức đỏ.
Ôn Noãn phát hiện ra ánh mắt Minh Thù nhìn mình rất kỳ lạ, có chút giống như là... nhìn thấy thức ăn.
“Ôn Noãn.”
“Thủ... Thủ lĩnh...” Ôn Noãn lắp bắp nói, thủ lĩnh không phải là muốn đổi khẩu vị, muốn ăn thử thịt người đấy chứ?
Cô không ngon đâu!
Minh Thù cười híp mắt hỏi: “Cô thích tôi sao?”
Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt: “...”
Vấn đề này... dường như có chút không đúng.
“Thích... thích.”
Dù sao cũng là đồng hương với cô trong thế giới này, lại còn giúp cô nhiều như vậy.
Minh Thù vỗ vỗ đầu của cô: “Vậy mong cô thích tôi nhiều hơn một chút.”
“?”
Thủ lĩnh muốn biểu đạt cái gì?
Chẳng lẽ đồ ăn buổi trưa cô làm không ngon?
Hay là...
Thủ lĩnh nhìn trúng cô rồi?
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn Minh Thù rời đi, cô xoay người đi tìm Danh Chiết, hỏi Danh Chiết xem gần đây Minh Thù có gì bất thường không.
Danh Chiết lắc đầu, thủ lĩnh rất bình thường.
Nếu không phải là phơi nắng cùng Vân Hoang thì sẽ là ở trong bếp, rất quy luật.
“Đúng rồi, đây là thứ trước đây cô bảo tôi tìm, cô xem xem có phải thế này không?” Danh Chiết kéo Ôn Noãn đi đến bên kia: “Những thứ này có tác dụng gì?”
“Dùng để làm quần áo.”
“Quần áo?”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn bộ quần áo trên người Danh Chiết... thầm rơi lệ.
Người thú của bộ tộc Khổng Tước chắc chắn là người thú giả!
Không!
Quần áo của người thú Khổng Tước đều rất dễ nhìn! Bọn họ nhất định là người thú giả! Điều này hoàn toàn không khoa học!
Ôn Noãn phiền lòng dẫn theo vài người thú ra ngoài tìm những thứ cần thiết, bây giờ không ai có chủ ý đánh người thú của bộ tộc Khổng Tước, cho nên ra ngoài rất an toàn.
Ôn Noãn không chú ý, người thú ở bên cạnh đều tản hết ra.
“Cô gái.”
Ôn Noãn giật mình, cô chợt quay đầu: “Là... là ngươi.”
Hắn không phải là đã bị đổi cho bộ tộc Cá Sấu rồi sao?
Sau đó bộ tộc Cá Sấu truyền tin xấu đến, người thú này liền mất tin tức.
Hắn trở về để báo thù sao?
Lạc Yến nở nụ cười “thân thiết” hắn đi ra từ bên cạnh: “Cô gái, giúp tôi một chuyện được không.”
“Tôi... Tôi tôi tôi...”
“Đừng sợ, chỉ là một chuyện nhỏ.” Lạc Yến dụ dỗ: “Rất đơn giản, cô đáng yêu như vậy, nhất định sẽ giúp tôi đúng không?”
“Tôi...” Không không không không.
Không thể hoảng sợ.
Không thể hoảng sợ.
Ôn Noãn hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng trấn áp nỗi sợ: “Anh... muốn tôi giúp gì?”
“Vậy mới ngoan.” Lạc Yến nở nụ cười xán lạn, không giống như Minh Thù, nụ cười của hắn mang theo vài phần tố chất thần kinh, khiến người ta vừa nhìn liền thấy sợ hãi: “Giúp tôi dẫn người ở bên cạnh của thủ lĩnh các cô ra đây.”
Thủ lĩnh... người bên cạnh? Vân Hoang?
“Vì... Vì sao?” Hắn muốn cướp người với thủ lĩnh? Không thể nào... hắn là người thú giống đực!
“Suỵt!” Lạc Yến đặt ngón trỏ lên môi, trong đôi mắt mang theo uy hiếp: “Đừng hỏi, làm theo lời tôi, bằng không...”
Lạc Yến đưa tay ra, Ôn Noãn theo bản năng tránh đi nhưng vẫn bị Lạc Yên bắt lại.
Ôn Noãn cảm thấy cánh tay đau nhức.
Giống như bị vật gì đâm vào vậy.
Cô theo bản năng nhìn xuống tay nhưng lại không nhìn thấy gì.
“Cô sẽ chết, vừa nãy ta đã hạ độc ngươi, một cô gái đáng yêu như vậy, ta cũng không muốn nhìn thấy cô chết.”
Hạ...
Hạ độc?
Ôn Noãn ôm cánh tay lảo đảo lui lại, sắc mặt trắng bệch.
Biến thái!
Thủ lĩnh cứu mạng!
Lạc Yến cũng không ngăn cô lui lại, lười biếng đứng đó: “Đi đi, chỉ cần dẫn hắn ra là được.”
Người phụ nữ kia trông coi Vân Hoang rất chặt, hắn căn bản không có cách nào để tiếp cận hắn ta.
Hắn ở bên ngoài quan sát lâu như vậy, phát hiện Ôn Noãn có thể nói mấy câu với Vân Hoang, có đôi khi Minh Thù không biết đi đâu, Vân Hoang liền ở cùng với cô ta, cuối cùng thì cô ta có khả năng sẽ dẫn được Vân Hoang ra ngoài.
***
(*) Bách Hợp: đồng tính nữ.