Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 450: Chương 450: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (16)




Tình hình của Long Sa Tuyết nguy cấp nhưng thân thể Minh Thù cũng không chịu nổi, không có thời gian đi cứu đối tượng giá trị thù hận. Chờ Minh Thù chữa trị khỏi thân thể đi ra, Ngô Đồng nói đã qua mười hai canh giờ.

Có điều tốt xấu gì cũng là nhân vật chính, Long Sa Tuyết vẫn chuyển nguy thành an.

Nữ chính đi cứu nàng.

Cẩu huyết hay không phải cẩu huyết?

Trẫm có nên tặng một lá cờ thưởng cho nữ chính, cảm ơn nàng bảo vệ đối tượng giá trị thù hận của trẫm.

“Sư phụ, người dậy rồi.” Ngọc Huy bưng bữa sáng Ngô Đồng đã chuẩn bị xong tiến đến.

Minh Thù đứng lên khoác y phục đi ra ngoài, cũng không cài lại y phục, trực tiếp ngồi xuống ăn bữa sáng.

“Dạ Nguyệt trở lại chưa?” Trẫm rất nhớ đầu bếp.

Ngọc Huy kêu một tiếng: “Sư phụ rất thích Dạ Nguyệt chân quân sao?”

Một ngày hỏi hắn ba lần, sáng sớm, buổi trưa, một bữa cũng không quên.

Có người muốn đào góc nhà của lão tử cũng không có cửa.

“Vui hơn ngươi.” Người ta còn có thể làm đồ ăn, còn ngươi chỉ biết giết chết đối tượng giá trị thù hận của trẫm.

Minh Thù biểu hiện sự ghét bỏ rõ ràng, Ngọc Huy không được tự nhiên, hắn quăng ly xuống đánh “bụp” một cái.

“Người ta hiện giờ còn bận hầu hạ người khác, làm gì có thời giờ để ý đến người.”

Ngọc Huy nói xong hứ một tiếng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra.

Minh Thù: “...”

Trẻ hư thật phiền phức.

Trẻ hư ở nhà mình càng phiền phức hơn.

Ừ, cái này cũng không tệ lắm, Ngô Đồng lại làm một phần đồ ăn mang lên.

-

Cha mẹ của mấy đứa trẻ hư lại cứ đưa chúng nó đến Cửu Liên sơn, vừa bỏ đồ đạc xuống thì đi ngay, rất sợ Minh Thù tìm bọn họ để gây sự.

Nguyên liệu nấu ăn có nhưng lại không có đầu bếp.

Minh Thù đợi chờ mòn mỏi nhưng không đợi được đầu bếp, chỉ có tiên đồng Tiên Đế phải tới mời cô.

Đồng thời được mời còn có Ngọc Huy.

Minh Thù ngồi ở trên núi ôm một đống nấm gặm, nấm này là do thú nhỏ trên núi mang về, nó chắc không thích mấy cái này nên đem toàn bộ đến để ở gối Minh Thù.

Buổi sáng Minh Thù đói bụng đến phát sợ, cầm cắn một cái, cảm giác mùi vị ăn sống cũng không tệ lắm. Nếu không phải chất lượng cuộc sống gần đây xấu đi nhiều, cô cũng sẽ không chọn chúng, lúc đi ra ngoài còn mang toàn bộ theo.

Ngô Đồng đứng phía sau Minh Thù, đoan trang và ưu nhã, hoàn toàn trái ngược với Minh Thù không có dáng vẻ hình tượng gì cả.

Ngọc Huy đứng hơi nghiêng sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ra vẻ không sợ nhưng thực tế thân thể lại đang phát run. Thiếu niên đang diễn sâu này rõ ràng đang sợ hãi nhưng không muốn người khác nhìn ra được.

Minh Thù âm thầm khen ngợi tài diễn xuất của tiểu yêu tinh này thật giỏi.

“Qua đây.” Minh Thù vẫy tay gọi Ngọc Huy.

“Người bảo ta qua là ta phải qua sao, dựa vào cái gì chứ?” Lão tử có khí chất nhé.

“Ta không phải sư phụ ngươi sao? Lời của sư phụ không nghe thì nghe lời ai?” Minh Thù nhướng mày cười, gió mát thổi qua mặt của cô làm cho mái tóc đen sau lưng cô tung bay nhè nhẹ.

“Bây giờ ta không muốn bái người làm sư phụ nữa được không?” Ngọc Huy chống đối với chí khí hùng hồn, thân hình bé nhỏ càng thẳng tắp.

“Được sao, ngươi biết đảo ngược thời gian sao? Ngươi hãy đảo ngược thời gian quay về ngày ngươi bái sư.” Minh Thù tùy ý nói.

“Nếu như ngươi không thể thì giờ hãy qua đây.”

Đảo ngược thời gian... Hắn đương nhiên không làm được.

Thân thể Ngọc Huy giật giật, một lát sau đành bần thần đi qua.

Minh Thù bất ngờ nhét nấm vào trong tay áo, duỗi tay ôm lấy hông của hắn, thuận thế nhảy ra khỏi đám mây. Ngô Đồng ở phía trên kinh hoàng hét lên.

Bởi vì không trọng lượng, Ngọc Huy không thể không ôm lấy cổ Minh Thù, bọn họ rơi xuống rất nhanh. Tầng mây lượn lờ, hắn hầu như không thấy rõ mặt cô.

“Người... người muốn làm gì?”

Đồ thần kinh này muốn lão tử ngã chết hả?

“Lát nữa ở trên điện không cần nói hiểu chưa?” Giọng nói Minh Thù từ trong gió truyền tới.

“Ta cũng không muốn ngươi bị liên lụy vì nói lung tung.”

Ngọc Huy chưa đồng ý, cảm giác không trọng lực đã biến mất. Hắn bị kéo lên trên, từng lớp mây vụt qua trước mặt, sau đó hắn thấy mình đứng ở một nơi cao hơn, dường như có thể liếc mắt nhìn thấy tất cả tiên giới.

Tim hắn đập thình thịch.

Không phải là bởi vì rung động, mà là vì cái thứ bất ngờ lên xuống dọa người này.

Cô muốn hù chết lão tử sao?

Thật là âm hiểm.

-

Ở tại đại điện.

Tiên Đế ngồi trên ghế rồng xung quanh kim long bao bọc, cũng không có nhiều người phía dưới.

Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết đứng hơi gần phía trước, sắc mặt Long Sa Tuyết còn có chút trắng bệch, nhìn vào có mấy phần phong thái liễu rũ trong gió.

Phù Hề cúi đầu quỳ ở chính giữa, Ly Mặc mang theo nữ chính Ngu Điệp đứng trước mặt. Hai người đứng sát với nhau nhìn rất thân mật, Ly Mặc thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ngu Điệp.

Dạ Nguyệt chân quân đã ở đó, có điều lúc này hắn cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác về sự tồn tại của mình. Bây giờ hắn thà đi làm đầu bếp cho Ngân Tranh còn hơn.

Minh Thù đi tới, mọi người đều nhìn cô. Đặc biệt là Long Sa Tuyết, ánh mắt kia dường như muốn rút gân lột da Minh Thù.

Tạ Sơ Dương có chút thờ ơ. Lúc Minh Thù xuất hiện, tay hắn đột nhiên ôm Long Sa Tuyết để cho nàng ta dựa vào người mình.

Khóe miệng Minh Thù cong lên, nhìn không chớp mắt đi tới trung tâm, Ngọc Huy và Ngô Đồng một trái một phải đi theo cô.

“Tiên Đế.” Minh Thù khẽ vuốt cằm chào hỏi.

“Long trọng gọi ta qua đây là có việc gì?”

Tâm trạng Tiên Đế không tốt lắm, trầm giọng nói: “Ngân Tranh tiên tôn, vì chuyện gì thì trong lòng ngươi hẳn phải biết.”

“Không biết.” Minh Thù cười vô tội, dường như thực sự không biết xảy ra chuyện gì.

Tiên Đế: “...”

“Ngọc Huy dùng linh thú đánh bị thương Sa Tuyết là thật đúng không?” Minh Thù không thừa nhận, Tiên Đế chỉ có thể mở miệng.

Minh Thù không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, mà là mỉm cười cùng Tiên Đế đối diện.

“Có chứng cớ gì sao? Có thể chứng minh là Ngọc Huy dùng linh thú đánh bị thương Long công chúa sao.”

“Phù Hề.”

Bị Tiên Đế gọi tên, thân thể Phù Hề cứng nhắc, nàng không nhìn thấy người phía sau nhưng nàng biết Ngọc Huy đang nhìn mình giống như gai đâm vào sau lưng vậy.

Nàng khẽ cắn môi, thuật lại lời khi trước: “Ngọc Huy có nuôi một linh thú, ta từng gặp nó đánh bị thương người khác. Vết thương đó giống trên người sư nương, có bôi kịch độc…”

Tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Long Sa Tuyết đứng ra, quỳ xuống: “Xin Tiên Đế làm chủ cho Sa Tuyết, từ sau khi con được gả cho Sơ Dương, Ngân Tranh tiên tôn năm lần bảy lượt nhằm vào con, bây giờ còn...”

Nói đến đây, Long Sa Tuyết nghẹn ngào, khóe mắt cũng đỏ lên, dường như cực kỳ đau thương.

“Sơ Dương, đỡ Sa Tuyết dậy.” Tiên Đế nói với Tạ Sơ Dương.

Tạ Sơ Dương đỡ Long Sa Tuyết đang khóc sướt mướt đứng dậy, lúc Long Sa Tuyết cúi đầu lau nước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ ác độc.

Nàng ta liếc thật nhanh Minh Thù một cái sau đó khoanh tay trước ngực cười với cô.

Cười đi, đợi lát nữa ngươi cười không nổi nửa đâu.

Long Sa Tuyết cười nhạt trong lòng, rất nhanh thu lại ánh mắt lạnh lùng, dựa vào Tạ Sơ Dương khóc ríu rít.

“Ngọc Huy, những gì Phù Hề nói có đúng không?” Nếu như có thể, Tiên Đế cũng không muốn đắc tội với Bồng Lai tiên đảo. Nhưng giữa Long tộc và Bồng Lai tiên đảo, Tiên Đế cân nhắc một chút, cán cân cuối cùng vẫn là nghiêng về phía Long tộc, dù sao đó là bổn tộc của ông.

“Ngươi có mang linh thú lên tiên giới? Để linh thú đánh bị thương người khác?”

Dừng một chút, Tiên Đế nói tiếp: “Cho ngươi một cơ hội, bây giờ chủ động thừa nhận sẽ xử nhẹ tội.”

Ngọc Huy nhớ kỹ những lời Minh Thù nói, không hề hé răng.

Chủ yếu là hắn cũng không có sức để phản bác, dù sao thật sự là con thú ngu xuẩn kia đã đánh bị thương Long Sa Tuyết, thiếu chút nữa đã lấy mạng của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.