“Cha, cha có thấy vợ con đâu không?” Ngọc Huy hỏi một nam nhân đang từ từ quạt cho quý phu nhân nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bồng Lai đảo chủ hung hăng nguýt hắn một cái, ý bảo hắn nhỏ giọng chút, đánh thức mẹ của ngươi sẽ biết tay.
Ngọc Huy: “...”
Đánh thức mẹ, chịu tội cũng không phải hắn. Mẹ hắn coi hắn như bảo bối.
“Ngân Tranh tiên tôn hình như về Tiên giới rồi.” Bồng Lai đảo chủ sợ Ngọc Huy lại lớn tiếng nói chuyện, dáng vẻ như kẻ gian nói với hắn một câu sau đó vội vàng đuổi hắn đi.
Ngọc Huy ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Về Tiên giới rồi...
Về Tiên giới làm gì?
Không về Tiên giới không được à.
Có phải cô lại đi tìm gã thư sinh kia không!
Hắn đẹp trai như vậy mà còn ngay ở trước mặt cô, sao cô còn có tâm tư đi nhìn người khác chứ!
Có xấu hổ hay không!
Khỉ chứ!
Ngọc Huy tức đến mức rút đao ra, nổi giận đùng đùng lướt đi về phía Tiên giới.
Nửa đường gặp phải Minh Thù đang bị người của Tiên giới truy sát, phía sau có rất đông người. Chẳng những có Tiên giới, còn có cả Yêu tộc.
Minh Thù xông thẳng đến phía hắn, rơi vào trong ngực hắn. “Ngươi rút đao ra làm gì?”
Ngọc Huy mặt không đổi sắc ôm cô: “Giúp sư phụ đánh người xấu.”
“Đánh người xấu cái gì, chạy mau!”
Ngọc Huy thu đao về, mang theo Minh Thù bay về hạ giới: “Sư phụ, sao nàng lại chọc vào bọn họ?”
Gây sự với một đã coi như xong, cô còn đụng tới cả hai.
Tiên giới đại hạ giá, mua một tặng một sao?
Minh Thù tùy ý nói: “À, lúc bọn họ đang đánh nhau, ta đi đốt hậu doanh của bọn họ.”
Ngọc Huy: “...”
Bị đánh chết cũng đáng.
Tình huống như vậy nhiều vô số, về sau Ngọc Huy đều chết lặng. Lúc cô đi kiếm chuyện, hắn còn phải đi canh chừng cho cô.
Bởi vì Minh Thù gây loạn, chiến cuộc rơi vào thế giằng co, đánh đến long trời lở đất hết lần này tới lần khác cũng không phân được thắng bại. Mỗi lần có một phe sắp thắng, Minh Thù lại bất ngờ xuất hiện giúp phe đối diện.
Tiên giới và Yêu tộc tức đến mức đều hận không thể lột xác cô.
Tạ Sơ Dương và Minh Thù giao thủ mấy lần, có điều Minh Thù thường chỉ đánh hai phát rồi chạy. Dù sao bây giờ Tạ Sơ Dương đã không có giá trị thù hận, cô không cần thiết lãng phí sức lực cùng một người không có giá trị thù hận đánh nhau gây nên tổn thất.
“Sư phụ, nàng biết con kỳ lân ở Cửu Liên sơn tại sao phải biến thành như vậy không?”
Một ngày nọ, Ngọc Huy đột nhiên hỏi Minh Thù một câu như vậy.
Minh Thù lúc đó đang gặm đùi gà mới được mang ra, nghe vậy hơi sửng sốt, chậm rãi gặm nốt rồi cầm lấy vạt áo Ngọc Huy lau tay, nói: “Trái tim kỳ lân là một viên Yêu tâm. “
Ngọc Huy trừng mắt nhìn tay Minh Thù, dùng sức kéo vạt áo ra. Khỉ chứ, ăn xong liền lau tay lên người hắn, hắn là cái giẻ lau di động của cô sao?
Nghe được lời nói của Minh Thù, hắn dừng việc kéo vạt áo, thần sắc có chút kinh ngạc: “Yêu tâm?”
“Đúng vậy, Yêu tâm.” Trước đây rất lâu kỳ lân chính là một viên Yêu tâm, có điều lúc Ất Nam tiên tôn ở đây cũng không có ai phát hiện ra. Sau khi Ất Nam tiên tôn chết, kỳ lân vẫn đợi ở sâu trong Cửu Liên sơn.
Lúc Cảnh Phong tiên tôn ở Cửu Liên sơn không xảy ra vấn đề gì, không bao lâu lại bị cách chức xuống hạ giới.
Đến khi Minh Thù tới đây, Ngọc Huy liên tiếp mấy lần để máu rơi trên mặt đất ở Cửu Liên sơn tự nhiên đánh thức kỳ lân đang ngủ mê bên trong núi.
Minh Thù nở nụ cười nhu hòa: “Rất đặc biệt phải không? Không biết ăn Yêu tâm có mùi vị như thế nào…”
Ngọc Huy: “...” Lần sau có phải sẽ nói ăn tiên sẽ có vị gì, sau đó đem ta ra nấu không!
Nghĩ tới khả năng này, Ngọc Huy nhịn không được rùng mình một cái. ắn ôm lấy Minh Thù: “Sư phụ, ta không ăn được.”
Đột nhiên bị ôm lấy, Minh Thù suýt nữa không thở nổi: “Nổi điên làm gì, lùi ra.”
“Sư phụ, nàng không thích ta sao?”
“Vốn chưa bao giờ thích cả.”
“...” Ta cạn lời.
“Sư phụ đến bao giờ mới thích ta?”
“Đừng nghĩ nhiều, ta không thích ngươi.”
“Vì sao?”
“...” Minh Thù tìm một lý do nghiêm túc: “Quá xấu, không xứng với ta.”
Ngọc Huy lắc lư trong gió.
Quá xấu?
Là nói ta sao ?
Gương mặt này của hắn là đệ nhất ở toàn bộ Tiên giới đó!
Vẫn nên bóp chết cô!
-
Tiên giới và Yêu tộc hỗn loạn mãi đến khi Minh Thù chết mới kết thúc. Tiên giới và Yêu tộc còn kích động đến nỗi muốn ôm nhau chúc mừng, tai họa này cuối cùng cũng đi rồi.
Bọn họ có thể thoải mái đánh nhau rồi.
Sao lại chết?
Không biết, đột nhiên lại chết nhưng mà chết thật là tốt, chết thật là hay!
Minh Thù cũng rất lúng túng, mỗi lần chết đều không có tôn nghiêm.
Cô bị nghẹn chết!
Nghẹn chết!
Đối với một cái kẻ tham ăn mà nói, điều này thực sự là một sự sỉ nhục!
Lần sau trẫm sẽ chết như thế nào đây?
Không được như mong đợi…!
Để cho trẫm chết yên lành một lần được không, có được không.
Tức đến nụ cười cũng thay đổi.
[Ký chủ, chết như thế nào đều giống nhau.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh. [Thế nào cũng đều là chết.]
Minh Thù nở nụ cười ghê rợn: “Ngươi biết về sau người khác sẽ nói như thế nào không? Ồ, Ngân Tranh tiên tôn là bị nghẹn chết, nghẹn chết...!”
[Yên tâm đi ký chủ, bọn họ chỉ biết ăn mừng cô chết, sẽ không quan tâm cô chết như thế nào đâu.]
Minh Thù: “...” Thật đau lòng.
Minh Thù dừng một chút: “Đến phần sau.”
[Ký chủ nhất định phải thấy sao?]
“Sao nào, lúc trẫm muốn xem ngươi lại không cho trẫm xem. Lúc trẫm không muốn xem, ngươi lại hỏi trẫm có muốn xem hay không là cớ làm sao?”
[...]
Trên màn hình mây trắng bắt đầu xuất hiện hình ảnh, đầu tiên là tiểu yêu tinh kỳ lạ đánh lộn...
[Nhầm rồi.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh giải thích.
Hình ảnh tự nhiên thay đổi.
Tạ Sơ Dương chiến đấu với Ngọc Huy, không thấy những người khác, chỉ thấy thi thể đầy đất... cùng với máu nhuộm thiên hà.
Máu chảy thành sông.
Câu này đại khái có thể dùng để hình dung cảnh tượng lúc này.
Ngọc Huy có vẻ kỳ lạ. Trên người hắn đều là máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở phía sau Tạ Sơ Dương.
Hình ảnh chuyển động, Tạ Sơ Dương cõng phía sau một người, chính là cô.
[Tạ Sơ Dương cướp đi thi thể của cô, chọc giận Ngọc Huy cho nên bây giờ cục diện chính là như vậy.] Hài Hòa Hiệu giải thích.
“... Ngay cả thi thể của ta cũng không giữ nổi, hắn có thể làm được cái gì.” Minh Thù thản nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Huy.
Cảnh tượng đó dường như dừng lại, bọn họ cách nhau toàn bộ thiên hà, không tiếng động nhìn nhau.
Hình ảnh lung lay rồi lại ổn định, chuyển sang cảnh Ngọc Huy ôm cô trên bờ biển ở Bồng Lai tiên đảo.
Ngoài khơi xuất hiện ảnh sáng từ phía bãi biển vụt tới, gió biển thổi tóc hai người phấp phới bay bay.
Biểu hiện trên mặt Ngọc Huy bây giờ, Minh Thù chưa từng thấy. Dường như cả thế gian này trừ người trong lòng hắn ra, hắn cũng nhìn không thấy bất kỳ thứ gì khác.
Hắn cúi đầu hôn người trong lòng, vô cùng cẩn thận dường như hắn sợ dùng sức, người trong lòng sẽ bị đau.
“Tắt đi.”
Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Hài Hòa Hiệu không giống các hệ thống khác, đối lập với ký chủ. Cô bắt tắt, Hài Hòa Hiệu lập tức chuyển cảnh sang tiểu yêu tinh đánh lộn không có tiếng động.
Minh Thù cúi thấp xuống, phòng mây trắng yên lặng lạ thường, màn hình mây trắng hiện lên dữ liệu:
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 220000
***: *****
Nhiệm vụ chi nhánh: Vẫn chưa xong
Nhiệm vụ ẩn: Thu được 80000 giá trị thù hận
Ghi chú: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại, trừ ba mươi ngàn giá trị thù hận, có vấn đề gì cũng không chấp nhận khiếu nại.
Hồi lâu sau, Minh Thù ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có chút cô đơn.
Cô mở miệng, giọng khô khốc: “Tiếp theo.”