Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1397: Chương 1397: Tinh linh thị chủ (11)




Nam tử xoay chuyển ánh mắt, nói sang chuyện khác: “Khụ khụ... Ngươi là ma pháp sư hắc ám sao?”

“Người không bị mù đều có thể nhìn ra.”

“...”

Ma pháp sư hắc ám cùng ma pháp sư khác dưới tình huống không sử dụng ma pháp rất khó phân biệt ra được.

Lần gặp gỡ đầu tiên Minh Thù cũng không sử dụng ma pháp, đương nhiên hắn sẽ không biết.

Nam tử đối với ma pháp sư hắc ám tựa hồ cũng không có thành kiến gì.

Biết cô là ma pháp sư hắc ám cũng chỉ hiếu kì dò xét cô vài lần.

Bất quá Minh Thù cảm thấy trong ánh mắt của hắn mang theo những điểm khác.

“Cái kia ta tên Khúc Thanh Ca, ngươi tên gì?”

“Quân Thường.”

“Quân?” Nam tử hơi kinh ngạc: “Ngươi là vị thiên tài kia của Quân gia?”

“Đã từng.” Minh Thù lộ ra hai hàm răng trắng tinh: “Mặc dù hiện tại ta cũng thế, bất quá không phải của Quân gia.

“ Khúc Thanh Ca: “...”

Sao có thể tự luyến như thế?

Minh Thù đối với chuyện của nguyên chủ cũng không muốn nhiều lời.

Khúc Thanh Ca rõ ràng biết nhìn sắc mặt người để nói chuyện, hắn giới thiệu bản thân một lần, lại nói: “Nói đến, lúc trước nếu ngươi tiến vào thần điện, ta chính là cùng một nhóm sứ đồ với ngươi, nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu.”

Khúc Thanh Ca cũng coi là một thế gia có thiên phú.

Tiến vào thần điện tương đối xui xẻo bị Phương Khê coi trọng.

Bạn lữ trên đại lục Ma Pháp tương đối cởi mở, đừng nói là là nam, xem như một con thú mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lần này Khúc Thanh Ca là chạy trốn.

Hắn vạn vạn không nghĩ tới Phương Khê đối với mình chấp nhất như thế, đi xa vạn dặm tới bắt hắn.

Quả thực hù chết người.

“Ngươi chạy như vậy, không sợ hắn khai đao với người nhà ngươi sao?” Minh Thù một bên ăn đồ ăn một bên nghe bát quái.

Khúc Thanh Ca nói: “Thần điện có quy định, bọn họ được thần điện bảo vệ. Hắn động thủ với một mình ta còn có thể che giấu, động thủ với người trong nhà ta liền không dễ dàng che giấu như vậy nên hắn không dám.”

“Ngươi không biết người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ sao?”

Khúc Thanh Ca: “...”

Sao hắn lại cảm giác là cô đang cười trên nỗi đau của người khác chứ?

Bất quá Phương Khê người này...

Hắn vẫn là nên tranh thủ gửi cho người nhà một bức thư để bọn họ tăng thêm đề phòng,

“Cấp bậc ma pháp của ngươi không cao bằng Phương Khê, nhưng Phương Khê vẫn luôn bị ngươi đè lên đánh, ngươi làm sao làm được? Dạy ta một chút!”

Khúc Thanh Ca nhớ tới chính sự, vội vàng lên tiếng.

Cấp bậc ma pháp chia làm 7 cấp.

Ma pháp học đồ, ma pháp sư tập sự, ma pháp sư sơ cấp, ma pháp sư trung cấp, ma pháp sư cao cấp, Ma đạo sư, Thánh ma đạo sư.

Đại bộ phận đều chỉ có thể dừng lại ở bước ma pháp sư cao cấp.

Ma đạo sư số lượng thưa thớt, mà Thánh ma đạo sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sứ thần đều là ma pháp sư cao cấp, các trưởng lão của thần điện thì là Ma đạo sư, mà thần điện chỉ có Thần Chủ là Thánh ma đạo sư.

Nhưng trước kia cô cùng Phương Khê giao thủ, cấp bậc ma pháp của cô tựa hồ cũng không cao.

Ít nhất thấp hơn so với Phương Khê.

“Ngươi không học được.”

“Vì sao?” Khúc Thanh Ca nói: “Ta học rất nhanh.”

Minh Thù cười: “Bởi vì ta lợi hại chứ sao.”

Khúc Thanh Ca: “...”

Minh Thù ăn uống no nê, một lần nữa đứng lên.

Khúc Thanh Ca cũng nghỉ ngơi xong liền đứng dậy theo cô: “Ngươi muốn đi đâu sao?”

“Rừng Tinh Linh.”

Khúc Thanh Ca con ngươi sáng lên: “Ta cũng muốn đến đó, chúng ta có thể đi cùng.”

Minh Thù liếc hắn một chút, từ chối cho ý kiến.

-

Rừng Tinh Linh khắp nơi đều có thể thấy được cây cổ thụ chọc trời, trong rừng thanh u yên tĩnh, ngoại trừ bầy chim thỉnh thoảng bay qua cũng không gặp các động vật khác.

Thiếu nữ rãi xuyên qua rừng cây không người.

Cô bọc lấy một thân áo bào đen, giẫm lên bụi gai khắp nơi như giẫm trên đất bằng.

Người này chính là Minh Thù.

“Quân Thường ngươi chờ ta một chút a!” Khúc Thanh Ca ở phía sau, chỉ lộ ra nửa cái đầu hô to về phía người đã sắp không nhìn thấy.

Bọn hắn đã đến rừng Tinh Linh, bất quá đây chỉ là bên ngoài.

Người của đại lục gọi nơi này là rừng Tinh Linh, bất quá đối với tinh linh mà nói nơi này cũng không phải là rừng Tinh Linh.

Khúc Thanh Ca đuổi kịp Minh Thù, hắn thở hổn hển: “Quân Thường ngươi không mệt sao? Có phải chúng ta nên nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không mệt.” Minh Thù tiếp tục đi lên phía trước.

Khúc Thanh Ca không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo cô.

“Ngươi đến rừng Tinh Linh làm gì?”

Minh Thù hỏi lại: “Ngươi tới làm gì?”

Khúc Thanh Ca gãi gãi đầu: “Ta chỉ là muốn mở mang kiến thức về tinh linh trong truyền thuyết một chút.”

“Thật sao.”

“Đúng vậy, nghe nói mỗi tinh linh đều có khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, nếu có thể được một tinh linh đồng ý để ký khế ước, tại bên trong thần điện địa vị có thể ngang hàng trưởng lão, mặc dù không có thực quyền nhưng Phương Khê cũng không dám đụng đến ta.”

Đây đúng là một biện pháp.

Bất quá muốn được tinh linh đồng ý...

Còn không bằng tự mình cố gắng tu luyện.

Cũng không phải tinh linh không dễ lừa, mà tỷ lệ có thể gặp được tinh linh quá nhỏ.

Tinh linh đều sinh sống trong rừng tinh linh, nghe nói có một kết giới ma pháp bảo vệ, người bình thường căn bản tìm không thấy cửa vào.

“Ngươi cảm thấy tinh linh sẽ coi trọng ngươi?”

“Nói không chừng có thì sao?” Khúc Thanh Ca nói: “Dáng dấp ta cũng rất đẹp trai, tiểu cô nương trong thần điện đều thích ta.”

“Vậy chúc ngươi may mắn.”

“Vậy ngươi đến rừng Tinh Linh làm gì?”

“Ta dự định thống nhất tộc tinh linh.” Minh Thù nói bừa một câu.

Khúc Thanh Ca: “...” Sao hắn cảm thấy đây là đang nói bừa chứ?

Thanh âm của Liên Tuế vang lên từ trong đầu Minh Thù: “Ngươi là một tên lừa gạt, ngươi căn bản không phải mang ta về nhà, ngươi là tên hỗn đản, ngươi thả ta ra, ta không muốn đi cùng ngươi...”

Minh Thù: “...”

Trái cây chơi đùa đến lợi hại, Minh Thù đưa tay chặn hắn lại.

“Đừng làm rộn.”

“A?” Khúc Thanh Ca mê mang nhìn cô.

“Không nói chuyện với ngươi.”

“...” Vậy ngươi đang nói chuyện với ai? Bà cô không nên làm ta sợ, hoàn cảnh nơi này vốn đã đủ dọa người.

Minh Thù để Khúc Thanh Ca ở chỗ này chờ.

Cô mang theo Liên Tuế đến bên cạnh.

“Ngươi là tên lừa gạt, ngươi là người xấu!!” Liên Tuế tức giận đến phát run, càng nói càng ủy khuất: “Tại sao ngươi muốn gạt ta, ta cho là ngươi thật sự muốn dẫn ta trở về, ngươi lại muốn thống nhất tộc tinh linh, sao ngươi có thể như vậy!”

Minh Thù bưng lấy hắn: “Ta lừa hắn.”

“Ngươi gạt người!” Liên Tuế tựa hồ phát hiện mình nói sai, sửa lời nói: “Ngươi gạt ta!”

Hắn không phải là người, hắn là tinh linh.

“Đúng đúng đúng ta gạt người, ta lừa hắn, ta không có lừa ngươi nha, ta chính là mang ngươi trở về, ngươi không phải cần quang nguyên tố sao?” Minh Thù dỗ hắn: “Ta không có hứng thú với chủng tộc của ngươi, cũng sẽ không thống nhất tộc tinh linh, ngươi yên tâm a.”

Cô muốn, chỉ có một mình hắn.

“... Thật sự?” Thiếu niên rất ngờ vực.

“Thật sự.”

“Tại sao ngươi muốn lừa hắn?”

“...” Ta liền thuận miệng nói a! Nào có vì cái gì! Minh Thù biệt xuất ba chữ: “Hắn dễ lừa.”

“...”

Liên Tuế không biết suy nghĩ cái gì, gần một phút hắn mới hỏi: “Ngươi sẽ gạt ta sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi chỉ là một trái cây, ngươi lại không cho ta ăn, có thể lừa ngươi cái gì?”

“...” Ngươi mới là trái cây!

Hắn là tinh linh!

Tinh linh có biết hay không!

Liên Tuế hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi lừa gạt ta... Ta liền... Ta liền...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.