Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1399: Chương 1399: Tinh linh thị chủ (13)




Minh Thù ngồi bên trong một đóa hoa màu hồng có ánh sáng bốn phía vây quanh, trong cơ thể cô đều là ám nguyên tố, ở tình thế như vậy thật ra rất không thoải mái.

Bên trong đóa hoa sát vách, Liên Tuế bị quang nguyên tố nâng lên giữa không trung.

Quang nguyên tố vây quanh hắn, cả trái cây xanh biếc giống như đang phát sáng.

Nghe nói Tinh Linh đều là từ Cây Sinh Mệnh sinh ra.

Bất quá... Đều là lấy phương thức này sinh ra sao?

Minh Thù nhàm chán nằm xuống, cũng không biết hắn phải mất bao lâu cho nên quyết định ngủ một lát.

Rừng Tinh Linh ban đêm khắp nơi đều có ánh sáng, phóng tầm mắt nhìn tới phảng phất đặt mình vào bên trong Tinh Hải.

Minh Thù mở mắt ra nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.

Trái cây xanh biếc như biển sao bên trong hạo nguyệt.

Minh Thù liếm liếm đầu lưỡi, hơi có chút thất thần, tiểu yêu tinh giống như càng lúc càng ngọt...

Nhịn xuống!

Không thể ăn!

Kia là tiểu yêu tinh a!

Minh Thù bấm mình một cái, móc đồ ăn vặt ra răng rắc răng rắc đỡ thèm.

Cái này quá khảo nghiệm người rồi!!

Nửa đêm tinh linh trưởng lão chạy sang xem một chút.

Xem xong Liên Tuế, hắn cũng không vội vã rời đi mà đứng đối diện đóa hoa của Minh Thù cùng cô hàn huyên.

“Xin hỏi tên của các hạ?”

“Quân Thường.”

Tinh linh trưởng lão đoán chừng là chưa nghe qua cái tên này: “Quân Thường các hạ, ngài cùng điện hạ khế ước...”

Minh Thù giương mắt nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.

Hắn lại có thể nhìn ra?

“Ta không ép buộc hắn.”

“Các hạ hiểu lầm rồi, nếu điện hạ không muốn đương nhiên sẽ không cùng các hạ ký kết khế ước.”

Muốn cùng Tinh Linh khế ước cần phải được Tinh Linh cam tâm tình nguyện công nhận.

Ép buộc tinh linh, coi như khế ước hoàn thành, tinh linh cũng sẽ rất nhanh chết đi.

Minh Thù nói: “Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tinh linh trưởng lão: “Điện hạ cùng Quân Thường các hạ đã định khế ước, ta không có quyền hỏi đến, nhưng vẫn mời Quân Thường các hạ đáp ứng ta hai chuyện.”

Tinh linh nhất tộc hết lòng tuân thủ cam kết.

Điện hạ đã cùng cô hoàn thành khế ước, liền đã không còn đường sống để đổi ý.

Thế nhưng Liên Tuế là điện hạ của tộc tinh linh.

Là Vương tương lai của tộc tinh linh.

Minh Thù suy nghĩ: “Nói nghe một chút.”

Tinh linh trưởng lão: “Chuyện thứ nhất, xin Quân Thường các hạ cẩn thận chiếu cố điện hạ, hắn là Vương tương lai của tộc tinh linh, không được có nửa điểm sơ xuất.”

“Hừm, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”

Tinh linh trưởng lão nói tiếp: “Chuyện thứ hai, xin Quân Thường các hạ đáp ứng ta không thể để điện hạ làm bất luận chuyện xấu gì, cũng không thể ép buộc điện hạ làm bất luận chuyện gì hắn không muốn làm.”

“Vậy..” Minh Thù thăm dò biên giới tìm đường chết: “Nếu hắn tự nguyện giúp ta làm chuyện xấu thì sao?”

“...” Tinh linh trưởng lão lập tức giận tái mặt: “Điện hạ sẽ không thị phi bất phân.”

Tinh linh là đơn thuần thiện lương, nhưng không phải xuẩn.

Bọn họ phân rõ cái gì là tốt, cái gì là xấu.

“Quân Thường các hạ, nếu ngươi bức bách điện hạ, tinh linh nhất tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Minh Thù thở dài: “Biết rồi.”

Tinh linh trưởng lão hơi xoay người: “Xin Quân Thường các hạ nhớ kỹ hôm nay.”

Minh Thù giật giật khóe miệng.

Tinh linh trưởng lão liếc nhìn cô một cái, quay người rời đi.

-

Minh Thù ở chỗ này chờ gần nửa tháng, Liên Tuế cũng không có nửa điểm phản ứng.

Mỗi ngày nhóm tiểu tinh linh đều sẽ tới bay vòng quanh Minh Thù cùng Liên Tuế một vòng.

Bay vòng quanh Minh Thù là vì xem khế ước giả của điện hạ bọn họ, thuận tiện đưa đồ ăn cho cô.

Bay vòng quanh Liên Tuế tựa hồ là chúc phúc.

Minh Thù chờ sau khi nhiệm vụ hằng ngày của các tiểu tinh linh hoàn thành, cầm trái cây tinh linh đưa tới cắn một cái, vị thơm ngọt thấm vào cổ họng, Minh Thù có chút nheo mắt lại.

Về sau ở lại tộc tinh linh là tốt rồi.

Tộc tinh linh có các loại Nguyên Tố nồng đậm, nơi này sinh ra trái cây ăn ngon hơn so với bên ngoài.

Minh Thù đang nghĩ ngợi, tầm mắt ngắm đến Liên Tuế bên kia, ánh sáng bên kia tựa hồ càng chói mắt hơn so với trước đó, cô gần như sắp không nhìn thấy trái cây xanh biếc nữa.

Tình huống như vậy tiếp tục gần nửa ngày.

Bề mặt trái cây xuất hiện vết nứt giống như ánh sáng từ bên trong mở ra, lại như ánh sáng từ bên ngoài phá vỡ.

Lúc này tất cả ánh sáng đều hội tụ lại chỗ vết nứt.

Minh Thù còn tưởng rằng hắn muốn ra, kết quả trừng mắt đến nửa đêm cũng không có nửa điểm phản ứng.

Nửa đêm ngày thứ hai.

Trái cây tiếp tục vỡ ra như hoa sen nở rộ, một nam nhân đang ngồi xếp bằng giữa trái cây.

Mái tóc vàng óng dài chấm đất, đôi cánh gần như trong suốt mở ra sau lưng, nam nhân như tuyết trắng tinh xảo chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu vàng óng trong suốt thuần thiện.

Hắn hơi nghiêng đầu xuống dưới.

Minh Thù: “...” Mẹ nó!

Minh Thù lui về phía sau một bước.

Liên Tuế đứng lên, đôi cánh chuyển động bay về phía Minh Thù.

Cách rất gần, Minh Thù càng có thể nghe được hương vị thơm ngọt trên người hắn.

Chính là loại thơm ngọt rất mê người kia...

Liên Tuế dừng trước mặt Minh Thù, hắn kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Có phải ta là đẹp mắt nhất.”

Liên Tuế so với tinh linh thông thường lớn hơn một chút, bằng một bàn tay của cô.

“Ngươi... Ngươi có thể biến thành lớn như ta không?”

“Ngươi còn chưa nói ta có phải là đẹp mắt nhất.” Liên Tuế chống nạnh không buông tha.

“...”

“Đẹp mắt đẹp mắt.” Đẹp mắt chết rồi!

Liên Tuế lúc này mới hài lòng, hắn bay về phía Minh Thù bên kia, hầm hừ nói: “Ngươi tiếp lấy ta!”

Minh Thù vươn tay, Liên Tuế rơi xuống trong lòng bàn tay cô.

Minh Thù cũng không dám dùng sức bóp hắn, sợ bóp hỏng, cô cẩn thận thu tay lại, Liên Tuế cảm giác được không gian hoạt động thu nhỏ, ngửa đầu nhìn cô: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu tinh linh cảm giác rất chân thực, mềm nhũn, ấm áp.

Thiếu niên lại tức hổn hển giãy dụa: “Ngươi thả ta ra, ngươi còn sờ ta!! Ngươi có biết xấu hổ hay không, không cho phép sờ ta!”

Thiếu niên tức giận đến khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng, bên trong đôi mắt vàng cũng đầy bất mãn.

Nhưng trừ bất mãn cũng không sinh ra những cảm xúc khác.

Cô thật là xấu a!

Thiếu niên tức giận đột nhiên trầm xuống trong tay Minh Thù, tiểu tinh linh biến mất, thiếu niên trưởng thành xuất hiện trong ngực cô.

Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trừng cô, thở phì phò lên án: “Ngươi không được sờ ta.”

Sờ hắn rất không thoải mái.

Minh Thù ôm eo hắn: “Vậy ta có thể hôn ngươi không?”

“Hôn...” Thiếu niên có chút mê mang: “Cái gì gọi là hôn ta?”

“Ta làm mẫu cho ngươi một chút.”

Minh Thù nâng cằm hắn, đè cánh môi xuống.

Thiếu niên trừng lớn mắt.

Mười mấy giây về sau đột nhiên bắt đầu giằng co: “Ngô... Buông ra...”

Minh Thù thấy hắn giãy dụa đến kịch liệt, buông lỏng hắn ra.

Thiếu niên đẩy cô ra, lảo đảo lui về phía sau, nhưng hắn đã đứng tại biên giới đóa hoa, dưới chân đạp hụt trực tiếp rớt xuống.

Minh Thù giật mình, không hề nghĩ ngợi trực tiếp nhào xuống dưới đem người ôm lấy.

Hai người ào ào đập lên một cái bàn phía dưới đóa hoa.

Minh Thù che đầu hắn, đem hắn ôm vào trong ngực.

Cô cúi đầu nhìn hắn: “Không sao chứ?”

“Hừ!” Liên Tuế ấn lấy bả vai cô, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngươi làm sao lại xấu như vậy.”

Minh Thù cười hỏi: “Không thích ta hôn ngươi?”

Liên Tuế sửng sốt một chút.

Ánh mắt hắn dao động, ngón tay có chút cuộn lại, cô đụng vào ngược lại cũng không phải khó tiếp nhận, chỉ là...

Hắn chưa từng bị đối xử qua như thế.

Rất không thích ứng.

Minh Thù thừa dịp thời điểm hắn ngây người, đem hắn đặt trên cánh hoa mềm mại, cúi đầu xích lại gần hắn, trước tiên hôn một chút khóe môi hắn, thấy hắn không phản kháng mới ngăn chặn cánh môi mềm mại của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.