Liên Tuế ở trong phòng của mình đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Đáy lòng của hắn bực bội.
Thật lâu, hắn cẩn thận mở cửa nhìn bên ngoài một chút, trên hành lang có tinh linh đang tuần tra.
Liên Tuế thất vọng đóng cửa lại, ngồi trên giường ngẩn người.
Hắn rất muốn cô.
Không phải hắn nhớ cô.
Là do khế ước.
Liên Tuế an ủi mình, hắn mới không nhớ cái tên xấu xa kia.
Liên Tuế ngồi trong chốc lát lại đứng dậy đi tới đi lui, cuối cùng hắn nhìn cửa sổ một chút, quyết leo cửa sổ ra ngoài.
Hắn hóa thành bộ dáng tiểu tinh linh bay ra ngoài, sát vách chính là phòng của cô, nhưng cửa sổ đã đóng lại.
Liên Tuế thi triển ma pháp từ cửa sổ xuyên qua rơi vào phòng.
Đoá hoa trong phòng hiện ra ánh sáng, Liên Tuế tiến đến, đóa hoa có chút hưng phấn giật lên.
Liên Tuế dựng thẳng ngón tay ra hiệu bọn chúng yên tĩnh.
Hắn cẩn thận lướt qua bọn bó.
Đi đến chiếc giường được làm bằng cánh hoa, hắn cẩn thận quan sát một lúc.
Thiếu nữ nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, hắn cũng không nhìn thấy cô có ngủ hay không.
Liên Tuế đá rơi giày xuống, bò lên giường nằm bên cạnh Minh Thù, đáy lòng bực bội lập tức tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
Hắn nhìn người bên cạnh một chút, lại cẩn thận vươn tay từ phía sau ôm lấy cô.
“Ta mới không muốn cùng ngươi ngủ, đều là do khế ước.”
Liên Tuế nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó ôm Minh Thù yên tâm thoải mái ngủ.
Thiếu nữ bị hắn ôm một lúc sau mới đưa tay, cầm tay hắn đưa vào cánh môi hôn một chút.
-
Hôm sau.
Trên giường hoa màu lam, thiếu niên mái tóc dài vàng óng bày ra dưới thân thể, ánh nắng từ cửa sổ lọt vào lộ ra ánh vàng rực rỡ.
Hắn là bị hôn tỉnh.
Thiếu niên lông mi run rẩy, ánh mắt mơ hồ theo cánh môi khẽ hôn lúc nhẹ lúc nặng dần dần rõ ràng.
“Ngô...”
Minh Thù dừng lại, chống đỡ người ngồi dậy, chừa cho hắn không gian hít thở.
“Tỉnh?”
Liên Tuế biểu lộ mờ mịt xoa xoa con mắt, mềm nhũn hỏi: “Sao ngươi lại hôn ta?”
Minh Thù vuốt một sợi tóc dài của hắn: “Ta cho là ngươi nửa đêm chạy đến giường của ta, chính là vì lúc ta thức dậy có thể hôn ngươi.”
“Ta mới không phải, ai bảo ngươi là khế ước giả của ta.” Liên Tuế lý trí lại, hắn cọ một chút ngồi dậy phản bác.
Đầu “Phanh” một cáu đụng vào cằm Minh Thù, Minh Thù tê một tiếng.
“Ngươi... Ngươi không sao chứ.” Liên Tuế ấp úng hỏi, ngón tay sờ đến cằm của cô: “Ta không cố ý, thật xin lỗi.”
“Không có...” Minh Thù nhanh đổi tiếng nói: “Đau chết.”
“Ta... Ta...” Liên Tuế có chút gấp, giống như nghĩ đến cái gì, hắn nói: “Ta thổi cho ngươi một chút?”
Minh Thù nâng khóe miệng cười: “Ngươi hôn ta một cái liền hết đau.”
Liên Tuế chớp mắt.
Khuôn mặt trắng như tuyết nổi lên ửng hồng như là đã làm sai chuyện, hắn cắn môi dưới, ôm lấy khuôn mặt Minh Thù hôn lên.
“Được... Tốt rồi.”
Một giây sau, thiếu niên bị Minh Thù đè ngã trên giường, cô nóng bỏng hôn lên cánh môi hắn.
Hốc mắt thiếu niên hơi nổi lên sương mù.
Đã hôn cô, vì sao cô còn muốn đối với hắn như vậy!
Lừa đảo!
Minh Thù hôn hắn rất lâu, cái này không trách cô được, là mùi hương trên người hắn rất mê người.
Trên người những tinh linh khác không có hơi thở như vật, mặc dù cũng sẽ có mùi hương, nhưng đại đa số là hương hoa, chỉ có hắn... Lộ ra hương thơm mê người.
Là hắn phạm quy trước.
“Buông ta.... Ra!” Thiếu niên bị ôm rất lâu, có chút xù lông.
“Sáng mai còn ngủ cùng ta không?” Minh Thù hơi buông hắn ra.
“Ai muốn ngủ cùng ngươi.” Liên Tuế cơ hồ là lăn xuống giường, trên mặt đất đều là cánh hoa mềm mại, ngã xuống không xảy ra vấn đề gì, Minh Thù mặt không đổi sắc kéo tay hắn về.
Liên Tuế đứng lên, thở phì phò rống: “Ta mới không muốn ngủ cùng ngươi, hôm qua là ngoài ý muốn, là do khế ước, hừ! Ta mới không thích ngươi!”
Minh Thù buồn cười: “Ta không nói ngươi thích ta a.”
“Ta...” Liên Tuế ấp úng: “Ngươi...”
Liên Tuế tức đến muốn khóc, trong con ngươi sương mù tràn ngập, hốc mắt hơi đỏ lên, hắn hừ một tiếng, mở cửa phòng ra ngoài.
Nhưng hắn đã quên, đêm qua hắn là bay cửa sổ vào.
Cho nên vừa ra ngoài liền đối đầu với tinh linh trưởng lão đang chuẩn bị gõ cửa sát vách..
Liên Tuế: “...”
Tinh linh trưởng lão: “...”
Tinh linh trưởng lão biểu lộ có chút kinh ngạc, cuối cùng ẩn nhẫn phẫn nộ, rất nhanh lại khôi phục nghiêm túc.
Điện hạ cùng người kia là có qua hệ khế ước, chỉ cần điện hạ nguyện ý, hắn nói gì cũng đều vô dụng.
Chỉ là...
Điện hạ còn chưa có trưởng thành...
Tinh linh trưởng lão lông mày càng nhăn càng sâu, trầm giọng gọi hắn: “Điện hạ.”
“Hừ!”
Liên Tuế đi qua bên cạnh hắn, rất nhanh liền biến mất trong cung điện.
Tinh linh trưởng lão không vội vã đuổi theo, ngược lại gõ cửa phòng Minh Thù.
“Trưởng lão?”
“Quân Thường các hạ, ngài cùng điện hạ không có xảy ra chuyện gì chứ?” Tinh linh trưởng lão hỏi đến uyển chuyển, nhưng ngữ khí có chút cứng tắn, tựa hồ đang lo lắng cái gì.
“Có thể phát sinh cái gì?” Minh Thù buồn cười hỏi lại.
Tinh linh trưởng lão cau mày, thanh âm nghiêm túc: “Quân Thường các hạ, mặc dù điện hạ cùng ngài là có quan hệ khế ước, ngài có thể làm gì đối với hắn, bất quá ta vẫn muốn nhắc nhở ngài, điện hạ chính là Vương tương lai của tộc tinh linh, ngài chú ý phân tấc.”
“Ta không làm gì hắn, là tự hắn tới.” Minh Thù buông tay.
Tinh linh trưởng lão gật đầu, biểu thị biết rồi, cũng âm thầm thở phào: “Không phải ta nhằm vào ngài, ngài xin thứ lỗi.”
“Ta hiểu, hùng hài tử khó nuôi nha.”
Tinh linh trưởng lão thở dài: “Điện hạ còn chưa trưởng thành, không thể... Quân Thường các hạ nhất định phải nhớ kỹ điểm này, nếu không đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện.”
“Không thể cái gì?”
Tinh linh trưởng lão hơi nghẹn họng, mặc dù tuổi đã cao ngưng mặt mo còn có chút đỏ: “Chính là loại chuyện nam nữ của nhân loại các người.”
“Ồ...”
Tinh linh trưởng lão: “...”
Minh Thù như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn tinh linh trưởng lão rời đi.
-
Minh Thù coi là Liên Tuế ban ngày vừa hầm hừ dựng lên cái Flag, ban đêm cũng không thấy tới.
Ai biết cô vừa nằm ngủ, Liên Tuế liền nghênh ngang tiến vào phòng cô.
Liên Tuế cùng cô liếc nhau, ngạo kiều hừ một tiếng.
“Ngươi tới đây làm gì? Không phải nói không ngủ cùng ta sao?” Minh Thù cười như không cười nhìn hắn.
“Ai muốn ngủ cùng ngươi.” Liên Tuế như bị giẫm trúng cái đuôi: “Trưởng lão nói, ngươi là khế ước giả của ta, ta muốn cùng ngươi ở cùng một chỗ là bình thường!”
Liên Tuế cường điệu nhấn mạnh hai chữ bình thường.
Đây không phải hắn muốn tới!
Là bởi vì tinh linh cùng nhân loại khế ước để hắn ỷ lại vào cô như thế!
“Ồ. Vậy ngươi ngủ bên kia.” Thẳng nam Thù chỉ chỉ “Ghế sô pha” cánh hoa bên cạnh, đủ chỗ cho hắn ngủ.
Liên Tuế nhìn một chút, không phục hừ hừ: “Dựa vào cái gì, đây là cung điện của ta, ta mới không ngủ ở một nơi nhỏ như vật.”
“Vậy ngươi chính là muốn ngủ cùng ta rồi.”
“Mới... Mới không phải.” Không biết xấu hổ, ai muốn ngủ cùng ngươi a!
Liên Tuế bò lên giường, vỗ vỗ bả vai Minh Thù, cố gắng đem lý do nói đến thẳng thùng: “Thân là khế ước giả, ngươi phải chiếu cố ta thật tốt, ta cho ngươi cơ hội này.”
Minh Thù: “...”
Người lớn nhà ngươi sợ không phải nói như thế với ngươi nha!
Liên Tuế chen qua ôm lấy Minh Thù, còn cọ xát cô.
Minh Thù: “...”
Ngươi có bản lĩnh đừng ôm ta a!