Khúc Thanh Ca muốn đi tìm Thiên Diệp, Minh Thù ngăn cản hai lần, ngăn không được liền mặc kệ cho hắn đi.
Bất quá cô mang theo Liên Tuế đi theo phía sau, Khúc Thanh Ca cùng Thiên Diệp vẫn còn khế ước, có thể thông qua khế ước tìm được Thiên Diệp.
“Hô hô hô...”
Khúc Thanh Ca dừng lại thở dốc.
Thiên Diệp còn chưa tìm được, hắn phải kiên trì.
Khúc Thanh Ca cắn răng kiên trì tiếp tục đi lên phía trước.
Không biết qua bao lâu, Khúc Thanh Ca đột nhiên nói: “Ta cảm giác được cô ấy ở gần đây.”
Minh Thù dò xét bốn phía, gần đây chỉ có cây cối, còn lại thứ gì cũng không có.
“Những người kia thì sao?”
“Đừng nói nữa, một đám cứng đầu, chờ bọn hắn hao hết ma pháp, xem bọn hắn chống thế nào.”
“Một nhóm người này đều thanh lý hết à?”
“Hẳn là vậy.”
Âm thanh trò chuyện từ trong rừng truyền đến, Minh Thù cấp tốc đem Khúc Thanh Ca phản ứng hơi chậm ấn xuống.
Trốn xong Minh Thù kịp phản ứng, tại sao cô phải trốn? Trực tiếp lên hỏi không được sao?
Bất quá cũng đã trốn, coi như tiết kiệm thể lực.
Hai ma pháp sư hắc ám, một bên trò chuyện một bên đi về phía trước.
Khúc Thanh Ca làm khẩu hình với Minh Thù: “Đuổi theo bọn hắn.”
Minh Thù nhìn Khúc Thanh Ca một chút: “Ngươi có thể sao?”
Khúc Thanh Ca gật đầu: “Ta có thể.”
Hai ma pháp sư hắc ám đi hơi nhanh, bọn họ đi theo phía sau phải cẩn thận ẩn dấu hành tung.
Hai người này rất nhanh liền cùng mấy ma pháp sư hắc ám khác tụ hợp, cách đó không xa có một kết giới ma pháp, trong kết giới chính là người của thần điện.
Ánh mắt Khúc Thanh Ca đảo qua đám người kia.
Thiên Diệp ở ngay chỗ này, thế nhưng hắn không nhìn thấy.
“Ta không thấy được cô ấy...” Khúc Thanh Ca thì thào: “Ta gọi cô ấy cũng không đáp lại.”
Liên Tuế ngồi trên đầu vai Minh Thù, hắn nhỏ giọng nói: “Tinh linh bị thương sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, cô ấy sẽ không đáp lại ngươi.”
Biểu lộ Khúc Thanh Ca lập tức khó coi lên.
“Vậy liền ra hỏi một chút chứ sao.” Minh Thù tùy ý nói, ánh mắt rơi vào trên thân đám người ở trong kết giới ma pháp.
Thuận tiện đi chế giễu tiểu tinh nghịch một chút!
“Bên ngoài...”
Khúc Thanh Ca còn chưa nói xong, người bên cạnh đã đi ra ngoài.
Hắn lập tức trừng lớn mắt, cô thế nào...
Minh Thù đều đã đi ra, Khúc Thanh Ca chỉ có thể lảo đảo theo sau.
“Người nào!”
Ma pháp sư hắc ám cơ hồ thấy Minh thù ra ngoài, trong nháy mắt liền giật mình không đúng, ánh mắt đề phòng quét tới.
“Ánh Sáng chi chủ của các ngươi.”
Ma pháp sư hắc ám nào đó chân mềm nhũn, xém chút ngã xuống mặt đất.
“Chính... Chính là cô ta.” Ma pháp sư hắc ám kia nắm lấy người bên cạnh cáo trạng: “Người trước đó chính là cô ta.”
“Lại gặp mặt.” Minh Thù nhìn ma pháp sư hắc ám kia, nụ cười xán lạn.
Ma pháp sư hắc ám: “...”
Ngươi đừng cười với ta! Thật là khủng khiếp!
Không phải cô nói muốn đi ra ngoài sao? Tại sao còn ở nơi này!!Lừa gạt!!
“Sứ thần Thanh Ca, cứu chúng ta!!” Người bên trong kết giới ma pháp bên kia nhìn thấy Khúc Thanh Ca lập tức gân giọng hét lên.
Phương Khê vốn đang nhắm hai mắt, nghe thấy thanh âm liền chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi cất giấu sự lạnh lẽo không thấy đáy.
“Phương Khê, Thiên Diệp đâu!” Khúc Thanh Ca nghĩ đến Thiên Diệp, ngay cả đám ma pháp sư hắc ám kia hắn cũng không nhìn.
“Ngươi muốn biết?” Phương Khê ngữ điệu lạnh như băng, không chứa chút tình cảm nào.
“Ngươi đã làm gì cô ấy?”
Khúc Thanh Ca muốn đi qua bên kia, ma pháp sư hắc ám nơi nào chịu để yên, nhanh chóng vây quanh Minh thù cùng Khúc Thanh Ca.
“Ài, chớ khẩn trương a, ta không muốn đánh nhau cùng các ngươi.” Minh Thù vội vàng lên tiếng.
Ma pháp sư hắc ám: “...”
Không muốn đánh nhau ngươi đến làm cái gì?
Minh Thù nở nụ cười ôn hòa: “Ta chính là đến chế giễu vị sứ thần đại nhân của thần điện này một chút, không có ý gì khác, ngươi xem ta và các ngươi đều là ma pháp sư hắc ám, khẳng định sẽ đứng bên phía các ngươi.”
Ma pháp sư hắc ám: “...”
Trước ngươi còn tự xưng là Ánh Sáng chi chủ thì sao?
“Đừng nói nhảm, bắt bọn họ lại!”
Ma pháp sư hắc ám nào đó tức giận quát một tiếng.
Trừ vị trước đó bị Minh Thù thân thiết chào hỏi qua kia, các ma pháp sư hắc ám còn lại đồng thời động thủ.
“Ta nói các ngươi...”
“Ài ài ài ài, ta nói không đánh nhau, đánh nhau tốn nhiều thể lực.”
“Đồ ăn vặt của ta rất đắt!”
Ma pháp không ngừng chào hỏi trên người Minh Thù.
Lúc này Khúc Thanh Ca cơ hồ không có sức chiến đấu, Minh Thù kéo hắn quăng ra phía sau, một mình đối đầu với bọn ma pháp sư hắc ám này.
Quyền trượng ma pháp gõ xuống liền gõ chuẩn một tên.
Ma pháp sư hắc ám cũng rất hoài nghi nhân sinh.
Tại sao cô không cần dùng ma pháp?
Dùng quyền trượng ma pháp để gõ người, đã hỏi qua quyền trượng ma pháp chưa?
Lật bàn! Nào có ai dùng quyền trượng ma pháp để gõ người!!
Ma pháp sư hắc ám liên tiếp ngã xuống, ma pháp sư hắc ám không có tham chiến kia thấy tất cả mọi người đều ngã xuống liền kít một cái cũng ngã xuống theo.
Ma ma, thật là đáng sợ, hắn muốn về nhà.
“Nói chuyện không thật tốt được sao? Cần phải động thủ động cước, không mệt sao?”
Các ngươi không mệt nhưng trẫm mệt.
Nhóm ma pháp sư hắc ám nằm dưới đất không dám lên tiếng.
Người trước đó nói gặp phải một ma pháp sư hắc ám rất kỳ quái, bọn hắn còn không có để trong lòng, nhưng hiện tại...
Biết vậy chẳng làm.
“Ngươi, có gì ăn hay không?” Minh Thù đạp đạp người bên chân.
Người đột nhiên bị đạp run một chút, run rẩy trả lời: “Không có... Không có.”
Ma pháp sư hắc ám bên cạnh có liền nộp lên, đám người cảm giác trốn qua được một kiếp, mặc dù bọn hắn cũng không biết tại sao lại có dạng ý niệm kỳ quái này.
Minh Thù ăn đồ ăn vặt, nhìn về phía Khúc Thanh Ca:“Không tìm được tiểu tinh linh nhà ngươi sao?”
Khúc Thanh Ca lúc này mới lấy lại tinh thần, đi về phía Phương Khê bên kia: “Phương Khê, Thiên Diệp ở đâu?”
Kết giới ma pháp có hai tầng, một tầng là đám người Phương Khê làm, một tầng là ma pháp sư hắc ám làm.
Cho nên dù cho ma pháp sư hắc ám đổ xuống, bọn hắn cũng không có cách nào ra ngoài.
“Sứ thần Thanh Ca mau để chúng ta ra ngoài trước.” Người bên cạnh lo lắng hô một tiếng.
Khúc Thanh Ca mắt điếc tai ngơ.
“Sứ thần Thanh Ca ngươi đang làm gì? Nhanh để chúng ta ra ngoài!”
“Có chuyện gì ra ngoài lại nói.”
“Đúng vậy.”
Khúc Thanh Ca nhìn cũng chưa từng nhìn những người kia một chút, từng chữ từng chữ hỏi: “Thiên Diệp ở đâu?”
Phương Khê thần sắc đạm mạc: “Để ta ra ngoài.”
“Thiên Diệp ở đâu?!” Khúc Thanh Ca nghiến răng.
Trước kia hắn chẳng qua là cảm thấy Phương Khê đáng ghét, cũng không hận hắn, nhưng giờ phút này hắn hận không thể đem người này tháo thành tám khối, hắn dựa vào cái gì...
Cũng bởi vì hắn thích mình, liền muốn hủy đi hết thảy những thứ của mình?
“Ngươi muốn cô ta khỏe mạnh liền phải nghe lời ta.” Ánh mắt Phương Khê lạnh lẽo: “Nếu không ngươi đừng nghĩ gặp lại cô ta.”
“Ngươi...”
Ân oán của Phương Khê cùng Khúc Thanh Ca, người của thần điện cũng biết một chút.
Lúc này đám người cũng không dám lên tiếng.
Bầu không khí có vẻ quỷ dị.
Minh Thù bắt ma pháp sư hắc ám đem đến cho mình cái ghế, vắt chân ngồi bên cạnh: “Nói nhảm cùng hắn làm gì, trói lại đánh chứ sao.”
Nói xong quay đầu nhìn nhóm ma pháp sư hắc ám: “Không khó đúng không?”
“Ách...”
Làm sao không khó!
Kết giới ma pháp chỗ này nếu dễ phá, bọn hắn cũng không cần đem người vây ở chỗ này.
Thế nhưng bọn hắn có thể nói sao?
Kinh nghiệm xương máu nói cho bọn hắn biết —— không thể!
“Chúng ta... Thử một chút?”