Thần điện Hắc Ám ở dưới đáy vực sâu hắc ám, hoàn cảnh âm trầm, bóng tối bao phủ.
Tinh linh không thích hoàn cảnh như vậy, cả người đều khó chịu.
Minh Thù dỗ thế nào cũng không thấy tâm tình của hắn chuyển biến tốt đẹp.
Tinh linh uất ức cũng giống như sẽ chết...
Cái này... Yếu ớt làm cho người ta muốn ngã rồi!
Minh Thù chỉ có thể để các ma pháp sư hắc ám đi tìm các loại đồ vật tỏa sáng trở về, tân trang lại cho thần điện Hắc Ám.
Thế là các ma pháp sư hắc ám quấy rối khắp thế giới, bắt đầu đi khắp thế giới tìm đồ, đoạn thời gian kia các ma pháp sư hệ ánh sáng đều run lẩy bẩy.
Vì chính thức một chút, Minh Thù còn để cho người ta ban bố công văn trên đại lục.
Biểu thị thần điện Hắc Ám đã đổi chủ.
Chủ nhân đường thời chính là Quân Thường.
Có vỏ không muốn gánh đều quăng trên người Cửu U.
-
Thần điện.
Trên đại điện có không ít người ngồi, đều là một thân áo trắng, chợt nhìn qua giống như là hiện trường linh đường phúng viếng.
Phương Khê bộ dạng phục tùng rủ mặt xuống ngồi bên trái, để người ta không nhìn thấy thần sắc của hắn.
“Phương Khê, lần trước chúng ta tổn thất nhiều người như vậy trong rừng Mê Chướng, ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Một nam nhân đối diện Phương Khê lên tiếng, ý tứ nhằm vào trong giọng nói rất rõ ràng.
“Nên giải thích ta đã giải thích qua.” Phương Khê ngữ khí thản nhiên.
Nam nhân rõ ràng không hài lòng: “Trở về đều là người của ngươi, những người còn lại đều chết hết, nào có chuyện trùng hợp như vậy!”
Sứ thần đều là người ứng cử thần chủ đời tiếp theo, người đàn ông này có thể đứng đây, rõ ràng cũng là sứ thần.
Muốn làm thần chủ không chỉ nhìn thực lực, còn phải xem sự cống hiến đối với thần điện cùng được các ma pháp sư trên đại lục ủng hộ.
Phương Khê khẽ ngẩng đầu: “Hiện tại nguy cấp chính là thần điện Hắc Ám, Quân Thường không coi ai ra gì khiêu khích khắp nơi, địa vị của thần điện Quang Minh chúng ta tràn ngập nguy hiểm.”
“Đúng vậy, tên ma đầu Quân Thường kia...”
“Sao Quân gia lại nuôi ra một người như thế.”
“Trước đó là Cửu U, hiện tại lại tới một Quân Thường, những ma pháp sư hắc ám này không diệt trừ hoàn toàn đều là mầm tai hoạ.”
Câu nói của Phương Khê đem lực chú ý của đám người đều dồn lên việc của thần điện Hắc Ám.
Sắc mặt nam nhân khó coi kìm nén đến xanh xám, lại không có chỗ phát tác.
Hiện tại hắn còn là níu lấy chuyện lúc trước chính là không để ý đại cục.
“Thần điện Hắc Ám phát triển nhanh chóng, bây giờ lại đổi một điện chủ khác, ta nghĩ nên triệu tập ma pháp sư khởi xướng thảo phạt đối với thần điện Hắc Ám.”
“Thần điện Hắc Ám ở nơi nào?”
“...”
Tràng diện lập tức an tĩnh lại.
Sau khi tan họp, Phương Khê cùng nam nhân trước đó rơi lại cuối cùng.
Nam nhân đi qua bên cạnh hắn, cười lạnh một tiếng: “Phương Khê, đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm không có ai biết.”
Phương Khê im lặng, nam nhân phất tay áo rời đi.
Khắp nơi của thần điện đều lộ ra khí tức thánh khiết, Phương Khê thuận theo hành lang đi qua, phía trước chạm mặt một nữ tử đang tới.
“Sứ thần Phương Khê.”
Quân Nhân Nhân hành lễ.
Phương Khê gật đầu: “Chuyện lần trước, đa tạ.”
Quân Nhân Nhân cười một chút: “Nhân Nhân chỉ là hết sức nỗ lực.”
Phương Khê lấy ra một quả cầu ma pháp từ trong tay áo: “Lần trước ngươi sử dụng cấm chú, nên điều dưỡng thật tốt, không nên làm tổn thương tới bản thân.”
Dừng một chút, Phương Khê tiếp tục nói: “Ta đã giúp ngươi xin, ngươi có tinh linh khế ước, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có người thông báo ngươi chính thức gia nhập thần điện.”
Con ngươi Quân Nhân Nhân sáng lên, ngữ khí nhịn không được mừng rỡ hơn mấy phần:“Đa tạ sứ thần Phương Khê.”
Quân Thường có thể gia nhập thần điện, tại sao cô ta không thể?
Hiện tại Quân Thường là ma pháp sư hắc ám bị người người kêu đánh.
Mà cô ta sẽ trở thành sứ thần của thần điện được tất cả mọi người ghen tị.
Phương Khê nói xong chuẩn bị rời đi, Quân Nhân Nhân lại không tránh ra.
“Còn có việc?”
Ánh mắt Quân Nhân Nhân hơi lóe lên: “Sứ thần đã nghe thấy tin tức chưa?”
“Tin tức gì?”
Quân Nhân Nhân nói: “Trưởng lão của tộc tinh linh hình như muốn tới thần điện.”
hương Khê nhìn về phía Quân Nhân Nhân.
Quân Nhân Nhân giải thích: “Thời điểm ta tới nghe thấy một vị sứ thần phân phó sứ đồ chuyện tiếp đãi trưởng lão của tộc tinh linh.”
Phương Khê suy tư một lát: “Đến lúc đó ngươi ở cùng ta”
Quân Nhân Nhân vội vàng đáp ứng: “Vâng.”
Cô ta có tinh linh khế ước, nếu như trưởng lão của tộc tinh linh tới nhất định sẽ thân thiết với khế ước giả như cô ta hơn một chút.
Cửu U ngồi bên ngoài thần điện Hắc Ám đã được nửa tháng.
Hắn thật vất vả mới thành lập được thần điện, kết quả công sức trong nháy mắt liền bị người ta đoạt, hắn có biệt khuất hay không!!
Kẹt kẹt ——
Cửa điện màu đen nặng nề bị người ta đẩy ra.
Thiếu nữ đi ra một mình.
Điện chủ tiền nhiệm cùng điện chủ đương nhiệm liếc nhau từ xa, Cửu U ngồi dậy bấm tay thành trảo.
“AAA...!”
Cửu U hét thảm một tiếng, khoanh tay giậm chân.
“Quân Thường!”
Minh Thù chậm rãi thu hồi quyền trượng ma pháp đang gõ hắn: “Ngươi động thủ trước.”
Lửa giận trong con ngươi Cửu U từ từ bốc cháy lên, nghiến răng nghiến lợi:“Bây giờ ngươi đến cười nhạo ta, còn muốn ta dừng lại?”
“Ta có thời gian như vậy, còn không bằng ăn nhiều hơn hai cái đồ ăn vặt.”
“...”
“Ta hỏi ngươi chút chuyện.”
Cửu U che lấy móng vuốt của mình, hung tợn nói: “Ngươi còn có việc gì hỏi ta? Ta dựa vào cái gì... Ngươi hỏi đi!”
Minh Thù buông quyền trượng ma pháp xuống: “Thời điểm ta gặp ngươi, tinh linh treo trên gốc cây ngươi biết chứ?”
Cửu U yên lặng lùi đến khoảng cách an toàn: “Biết, làm gì?”
“Sao hắn treo lên cây được?”
Cửu U tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng ánh mắt lướt đến quyền trượng ma pháp trong tay Minh Thù, biệt khuất nói: “Bị ta ép lên đi.”
“Ta cũng không muốn làm gì với hắn.” Cửu U vội vàng giải thích: “Ta chỉ là muốn để hắn thả ta ra, ai biết hắn nhát gan như vậy.”
Minh Thù: “...”
Cho nên căn bản không phải tuyển chọn tỉ mỉ gì, cái này chính là tung lưới rộng nha.
“Vậy sao hắn lại đến đó được?”
“Tự hắn tới.”
“Không ai đuổi theo hắn sao?”
“Không có.” Lúc ấy tiểu tinh linh kia lung la lung lay đi tới, nếu không phải hắn ngã trên mặt đất, đoán chừng cũng không nhìn thấy hắn.
Minh Thù như có điều suy nghĩ, cho nên tiểu yêu tinh thật là chỉ trốn nhà đi?
Hắn không muốn nói đến việc này, là bởi vì mất mặt?
Cửu U ngữ khí khinh thường: “Tinh linh chính là nhát gan, tùy tiện hù dọa một chút liền không dùng được... AAA... Ngươi lại đánh ta làm cái gì, Quân Thường ta cùng ngươi không đội trời chung, ngươi mẹ nó dừng tay!”
Tiếng kêu thảm thiết của Cửu U từ bên ngoài truyền vào bên trong.
Nhóm ma pháp sư hắc ám dồn dập co lại.
Điện chủ mới thật đáng sợ.
Minh Thù xả giận cho tiểu yêu tinh xong mới nhớ ra còn có một vấn đề.
“Ngươi để ma pháp sư hắc ám đến tộc tinh linh tìm sinh mệnh chi nguyên làm cái gì?”
Cửu U ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thành thật trả lời: “Thân thể ta bị ma pháp phong ấn quá lâu, có chút vấn đề, chỉ có sinh mệnh chi thủy mới có thể chữa trị.”
Sinh mệnh chi thủy... Chính là hồ nước dưới cây sinh mệnh kia?
“Vậy ngươi muốn sinh mệnh chi nguyên làm gì?”
Cửu U nói: “... Ta cũng không muốn, nhưng vạn nhất đạt được, ta liền có thể xưng bá đại lục thì sao?”
Sinh mệnh chi nguyên ẩn chứa lực lượng rất lớn, nếu có thể đạt được, trên đại lục còn ai là đối thủ của hắn?
Nếu không phải tên khốn kiếp nhà ngươi, nói không chừng ta đã đắc thủ!
Cửu U càng nghĩ càng giận.
Sao hắn lại xui xẻo như vậy.