Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1420: Chương 1420: Tinh linh thị chủ (34)




Ma pháp trận này rất phức tạp, yêu cầu cắt đứt liên hệ giữa Phương Khê cùng cây sinh mệnh, sau đó đồng thời đem Liên Tuế cùng cây sinh mệnh liên hệ lại với nhau.

Minh Thù là ma pháp sư hắc ám, thao tác rất giới hạn.

Cuối cùng là Khúc Thanh Ca tiến lên hỗ trợ hoàn thành.

Một chút sinh mệnh chi nguyên cuối cùng trong cơ thể Phương Khê biến mất, thân thể Liên Tuế dần dần lộ ra ánh sáng màu lục, cuối cùng đã không nhìn thấy người.

Điểm sáng màu lục chậm rãi bay về hướng cây sinh mệnh.

Minh Thù vẫn luôn tỉnh táo nhìn lấy.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay buông bên người cô có chút nắm chặt, giống như là đang kìm chế cái gì.

Cây sinh mệnh khô héo chậm rãi khôi phục lại sự sống như vẻ xanh biếc trước đó, cây sinh mệnh lúc này tựa như mùa xuân vừa nảy mầm.

Trên mặt đất đã không còn thân ảnh của Liên Tuế.

Minh Thù ngửa đầu nhìn về phía cây sinh mệnh, đỉnh cao nhất có một quả toàn thân xanh biếc treo ở đó.

Thiên Diệp cũng hóa thành quả treo trên cây.

Cây sinh mệnh khô héo, các tinh linh đều chịu ảnh hưởng, cần phải trở lại cây sinh mệnh để khôi phục.

“Mọi người cũng đi đi.” Tinh linh trưởng lão phân phó các tinh linh còn lại.

Các tinh linh dồn dập bay về phía cây sinh mệnh.

Trong lúc nhất thời cây sinh mệnh treo đầy quả màu sắc khác nhau.

-

Tinh linh trưởng lão còn có thể chống đỡ một lát, chưa có trở lại cây sinh mệnh.

“Thời điểm lúc trước ta rời đi đã gia cố kết giới tại cây sinh mệnh cùng bên ngoài tộc tinh linh, ngươi có muốn giải thích một chút vì sao lại biến thành như vậy không?”

Ánh mắt Minh Thù trầm tĩnh nhìn tinh linh trưởng lão.

Cây sinh mệnh là biểu tượng của tộc tinh linh, cô không có cách nào hoàn toàn phong bế nó.

Nhưng cây sinh mệnh bên này chỉ có tinh linh mới có thể ra vào, nhân loại muốn đi vào, trừ phi là tinh linh trưởng lão dẫn bọn hắn đi vào.

Tinh linh trưởng lão có chút kinh ngạc: “Quân Thường các hạ...”

Lúc ấy tinh linh trưởng lão mang người rời khỏi tộc tinh linh đi tìm thần điện Quang Minh là có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là Minh Thù mang theo Liên Tuế chạy, đó là điện hạ của bọn họ, Minh Thù lại là ma pháp sư hắc ám, hắn có chút bận tâm.

Chuyện thứ hai chính là chuyện ma pháp sư hắc ám tiến vào tộc tinh linh.

Vốn cho rằng thần điện Quang Minh có thể giúp bọn họ.

Tiếp đãi bọn họ chính là Phương Khê.

Tộc tinh linh vẫn luôn phù hộ cho thần điện Quang Minh, cho nên khi Phương Khê muốn đến tộc tinh linh xem một chút phòng ngừa lại bị ma pháp sư hắc ám xâm nhập, tinh linh trưởng lão cũng không có hoài nghi.

Ai biết Phương Khê không có ý tốt.

Sau khi tiến vào tộc tinh linh, Phương Khê liền bại lộ bản tính.

Sức chiến đấu của tinh linh vốn cũng không mạnh, Phương Khê rất nhanh liền khống chế bọn họ lại.

Chuyện kế tiếp Minh Thù liền biết rồi.

“Sao Phương Khê lại biết chuyện sinh mệnh chi nguyên?” Minh Thù hỏi: “Các ngươi nói cho hắn biết?”

Chuyện của sinh mệnh chi nguyên, người biết cũng không nhiều.

“Không có...” Tinh linh trưởng lão lắc đầu:“Loại chuyện này làm sao chúng ta có thể nói lung tung.”

Chuyện này lại mang đến tai họa cho tộc tinh linh.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không nói lung tung.

Minh Thù nhìn về phía Phương Khê, Phương Khê nằm rạp trên mặt đất, ma pháp hắc ám đè trên người không thể động đậy.

“Ai nói cho ngươi biết?”

Phương Khê không muốn nói, nhưng ma pháp hắc ám đè trên người đột nhiên tăng thêm, hắn nghẹn đỏ mặt.

“Nguyên... Nguyên Phi.”

Nguyên Phi? Con tinh linh kia của Quân Nhân Nhân?

“Nguyên Phi?” Tinh linh trưởng lão thần sắc khó coi: “Sao lại là hắn.”

“Ngươi biết hắn?”

“Hắn...” Tinh linh trưởng lão tựa hồ có chút khó mở miệng: “Hắn bị trục xuất khỏi tộc tinh linh, ta cho là hắn đã chết.”

“Bị trục xuất khỏi tộc tinh linh?” Khúc Thanh Ca kinh ngạc: “Vì sao?

Tinh linh không phải đều là đơn thuần thiện lương sao?

Làm chuyện gì mới bị trục xuất khỏi tộc tinh linh?

Chuyện đã như vậy, tinh linh trưởng lão đại khái cũng cảm thấy không có gì tốt để giấu diếm.

“Nguyên Phi tự mình rời khỏi tộc tinh linh, còn đem lòng mang nhân loại có ý xấu về, nếu không phải lúc ấy đúng lúc có sứ thần của thần điện Quang Minh ở đó, xém chút đã xảy ra chuyện lớn.”

“Nguyên Phi không biết hối cải, cuối cùng tập thể tộc tinh linh quyết nghị, trục xuất hắn khỏi tộc tinh linh.”

“Chuyện này xảy ra trước khi điện hạ ra ngoài... Đã qua lâu như vậy, ta không nghĩ tới hắn lại còn có thể làm ra loại chuyện này.”

Chuyện của sinh mệnh chi nguyên mỗi một tinh linh đều biết, bởi vì chúng nó là từ cây sinh mệnh sinh ra.

Nhưng mỗi tinh linh đều sẽ tự giác cất giữ bí mật này.

Nhưng Nguyên Phi...

Năm lần bảy lượt bán tộc tinh linh.

“Con tinh linh kia ở chỗ Quân Nhân Nhân.” Minh Thù chỉ chỉ Quân Nhân Nhân đang bị bao vây: “Xử lý thế nào là chuyện của các ngươi, Phương Khê ta sẽ xử lý.”

Phương Khê là kẻ cầm đầu chuyện này, tinh linh trưởng lão cẩn thận hỏi: “Quân Thường các hạ, ngươi muốn xử lý hắn thế nào?”

Chuyện này hẳn là giao cho thần điện Quang Minh phán quyết...

Minh Thù kéo lấy Phương Khê rời khỏi: “Đây là chuyện của ta.”

Tinh linh trưởng lão: “...”

Trước khi đi, Minh Thù còn đem Quân Nhân Nhân đánh cho một trận.

-

Minh Thù mang Phương Khê rời khỏi tộc tinh linh.

Phương Khê tổn thương đầy người, chật vật giống như được móc ra từ trong đống rác, bị Minh Thù tiện tay ném xuống đất.

Nhóm ma pháp sư hắc ám đứng bốn phía, dồn dập ném cho Phương Khê một ánh mắt đồng tình.

“Quân Thường! Rốt cuộc ta có thù gì với ngươi mà ngươi năm lần bảy lượt làm hỏng việc của ta!”

Phương Khê nằm rạp trên mặt đất, thanh âm khàn giọng khó nghe, đáy mắt lộ ra hận ý sâu nặng.

Trong tay Minh Thù hiện ra một trường kiếm màu đen được ngưng tụ từ ma pháp.

“Không có thù.” Minh Thù nói: “Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở đây, bất quá thật đáng tiếc, ngươi cũng không trở về được.”

Con ngươi Phương Khê hơi co lại, cái gì gọi là hắn không nên xuất hiện ở đây?

Về đâu?

Minh Thù xách trường kiếm ma pháp tới gần Phương Khê.

Bọn hắn có thể tùy tiện làm cái gì, chỉ cần không làm hại tiểu yêu tinh là được, sau khi hết khí số cô liền có thể dẫn bọn hắn trở về.

Nhưng động đến tiểu yêu tinh liền phải chết.

Phương Khê gầm thét: “Ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi là ai?”

Minh Thù đưa tay, trường kiếm ma pháp vạch phá không khí.

Sấm sét từ chân trời vang lên.

Phảng phất có ngàn vạn quân mã lao nhanh đến đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người cổ quái ngẩng đầu nhìn lên trời, đang êm đẹp tại sao lại có sấm sét rồi?

Minh Thù nhắm mắt lại, trường kiếm ma pháp không chậm trễ chút nào rơi xuống.

Ầm ầm ——

-

Thần điện Quang Minh nhận được một phần lễ vật đến từ thần điện Hắc Ám —— sứ thần Phương Khê đã chết.

Đây là thần điện Hắc Ám khiêu khích đối với thần điện Quang Minh!

Cũng dám trực tiếp sát hại sứ thần.

Ngay tại thời điểm thần điện Quang Minh chuẩn bị thảo phạt thần điện Hắc Ám, tộc tinh linh bên kia truyền đến tin tức.

Là Phương Khê có ý đồ làm loạn đối với tộc tinh linh, bị Minh Thù ngăn lại.

Đám người thần điện Quang Minh: “???”

Người của thần điện Hắc Ám ngăn cản sứ thần của thần điện muốn hành hung tộc tinh linh lại?

Là ý này sao?

Tộc tinh linh có phải là bị người của thần điện Hắc Ám bắt?

Thần điện Quang Minh phái người tiến vào tộc tinh linh, sau khi nhìn thấy tinh linh trưởng lão mới hiểu rõ tình hình thực tế, trở lại báo cáo đúng là như tộc tinh linh nói.

Phương Khê ý đồ bất chính, bị điện chủ Quân Thường của thần điện Hắc Ám dẫn người chặn đường, cứu vớt tộc tinh linh.

Mà tham dự chuyện này còn có Quân Nhân Nhân.

Thần điện Quang Minh mang Quân Nhân Nhân về trừng trị.

Trong lúc nhất thời việc này truyền ra trên đại lục, Phương Khê cùng Quân Nhân Nhân nhận không ít sự chửi rủa của nhân sĩ chính nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.