Sương mù dày đặc tỏa ra, không khí trong nháy mắt tĩnh mịch.
Sau đó chính là ma pháp công kích từ trong sương mù phóng tới, không nhìn thấy mục tiêu liền tung rộng lưới, ai cũng có thể bị công kích.
Ánh sáng của ma pháp xuyên thấu qua làn sương mù dày đặc, miễn cưỡng có thể chiếu sáng một chút.
“Này, các người đừng quá đáng a!” Minh Thù tránh khỏi công kích: “Nhiều người như lại đánh hội đồng một tiểu cô nương yếu đuối.”
Người đối diện phun một ngụm máu.
Ngươi là tiểu cô nương yếu đuối?
Ngươi nếu là tiểu cô nương yếu đuối thì tiểu cô nương trên đại lục này có khả năng đều chết hết!
Một ma pháp sư hắc ám cũng dám tự xưng là tiểu cô nương yếu đuối!
Không biết xấu hổ!
Vì vậy tiểu cô nương yếu đuối càng được nhiều ma pháp chào hỏi.
Sương mù phun trào theo đám người, ở giữa xuất hiện một chút khe hở, ánh sáng ma pháp thỉnh thoảng loé lên.
“Chờ một chút!”
Công kích chợt biến mất.
Tất cả ma pháp đều ngưng lại.
Trước mắt chỉ còn lại sương trắng mênh mông.
“Chờ cái gì a? Các ngươi còn muốn thương lượng một chút vây công ta làm sao thì tương đối thích hợp sao?”
Giọng nói của Minh Thù từ trong sương mù truyền ra.
Nhưng đối phương cũng không trả lời cô.
Minh Thù: “...”
Đang làm gì chứ, đánh hay không đánh? Có một chút tinh thần đánh nhau hay không?
Nhóm đại huynh đệ này cũng rất khủng bố a!
Các ngươi đừng một lời không hợp liền diễn phim kinh dị nha!
Mặt đất không phải rất phẳng, loang loang lổ lổ.
Minh Thù đi về phía bên kia một khoảng cách.
Nhưng mấy người vừa rồi kia giống như là biến mất.
Có chút sợ hãi.
Minh Thù ăn hai cái đồ ăn vặt an ủi, tiếp tục đi về phía trước.
Sương mù trước mặt dần dần thưa đi, cô xuyên qua sương mù, cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn.
Xương cốt dưới lòng bàn chân trắng ngần, liên miên bát ngát.
Trên đám xương trắng nở ra màu hoa đỏ.
Hai loại màu sắc va chạm có một loại mỹ cảm quỷ dị.
Mấy người vừa rồi đang đứng trên đám xương trắng, biểu lộ chấn kinh.
Minh Thù ra khỏi sương mù, bọn hắn đồng thời nhìn qua, bầu không khí quỷ dị lại trở nên khẩn trương lên.
“Quân Thường, đây là nơi nào!” Một ma pháp sư nào đó chất vấn.
“Ta không biết a.” Trẫm cũng rất mê mang, đang cần người chỉ điểm.
Đối phương rõ ràng kích động, thanh âm nâng lên: “Ngươi làm sao có thể không biết! Chúng ta là theo chân ngươi mới chạy đến nơi này, có phải là ngươi giở trò quỷ hay không?!”
“Ta là bị ngươi đuổi theo mới chạy tới nơi này có được không? Các ngươi không đuổi ta, ta có thể chạy?”
“Ngươi giết nhiều người như vậy, chúng ta làm sao không đuổi theo ngươi!” Còn có không phải ngươi kêu chúng ta đuổi theo ngươi sao?
Minh Thù buông tay, biểu lộ rất là vô tội: “Các ngươi không đuổi theo ta, ta sẽ không chạy đến đây. Ta không chạy đến đây, các ngươi sẽ không theo ta đến đây. Cho nên... Vẫn là lỗi của các ngươi.”
Đám người: “...”
Mặc dù cảm thấy không hề có đạo lý nhưng không cách nào phản bác.
Phi!
Ma pháp sư hắc ám đều xấu xa!
Diệt trừ ma pháp sư hắc ám là chức trách của ma pháp sư.
“Sương mù vừa rồi không thấy nữa!”
Sương mù sau lưng Minh Thù chẳng biết lúc nào đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Lúc này chỉ còn lại xương cốt vô biên vô tận.
Bọn hắn đứng trong đó nhỏ bé như một chiếc thuyền nhỏ trên biển khơi rộng lớn.
Cái này thật yên tĩnh.
An tĩnh giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại bọn hắn.
Sự sợ hãi vô hình lưu chuyển giữa bọn hắn.
“Tại sao có thể có nhiều xương cốt như vậy, đã có bao nhiêu người chết? Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Không ai có thể trả lời được đến vấn đề này.
“Khẳng định có liên quan với Quân Thường!”
“Bắt lấy cô ta!”
Đối diện hô xong khẩu hiệu liền cùng nhau xông lại phía Minh Thù, các loại ma pháp không ngừng hướng trên người cô chào hỏi.
Minh Thù: “...”
Có liền quan gì tới trẫm a!
Các ngươi có thể đừng tùy tiện quăng vỏ hay không?!
“Chờ một chút!”
Minh Thù hô ngừng.
Ma pháp bay qua bên người cô đập trên mặt đất, xương cốt văng khắp nơi văng ra tia lửa.
“Nơi này...” Minh Thù cố gắng nghĩ nghĩ: “Gọi là bạch cốt uyên.”
Người đối diện đồng thời dừng lại.
Sau đó đáy mắt lóe ra ngọn lửa phẫn nộ.
Liền biết có liên quan tới cô!
“Ngươi đem chúng ta đến nơi này làm gì? Ngươi cho rằng giết chúng ta, việc ác của ngươi sẽ không có người nào biết sao?”
Minh Thù tiếp tục nói bừa: “Không phải ta đem các ngươi tơi đây, là nơi này dụ các ngươi tới đây.”
“Vì sao?!”
“Vì sao?” Minh Thù nâng khóe miệng cười: “Còn có thể vì sao a, đương nhiên là vì ăn, không thì ngươi cho rằng những xương cốt này là từ đâu tới.”
“...”
Bọn hắn cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.
Dưới lòng bàn chân phảng phất tùy thời có thể duỗi ra xúc tu kéo bọn hắn xuống dưới.
Đối mặt với nguy hiểm không rõ ràng càng khiến người ta sợ hãi.
“Làm sao ra ngoài!” Có người gầm thét.
“Đơn giản.” Minh Thù nói: “Các ngươi tiêu hao hết ma pháp, ăn không ngon, nó liền sẽ không ăn các ngươi.”
Đám người: “...”
Cái này mẹ nó nghe làm sao giống nói bừa như vậy?
Tiêu hao hết ma pháp, bọn hắn còn phản kháng thế nào?
“Cô ta đang gạt chúng ta!” Một ma pháp sư nào đó nổi giận gầm lên một tiếng: “Cô ta khẳng định biết cách ra ngoài, bắt lấy cô ta trước! Lên!”
“Ài chờ một chút... Đừng kích động, các ngươi không hài lòng, ta còn có thể nghĩ ra, nghĩ đến khi nào các ngươi hài lòng mới thôi, đánh nhau có hại thể lực, không có lời, chúng ta từ từ nói.”
Đám người: “...”
Bị người ta trêu đùa, lửa giận trên mặt đám người càng tăng lên.
Ma pháp gào thét đi qua, nhiệt độ nóng bỏng của Hỏa Diễm tựa hồ đốt cháy không khí.
Ma pháp của Minh Thù có lực công kích rất mạnh, bất quá Minh Thù đối với việc khống chế ma pháp cũng không phải nhuần nhuyễn, có đôi khi công kích sẽ sai lệch.
Một ma pháp sư trong đó kinh dị nhìn ma pháp xém chút nện vào mình biến mất trên mặt đất.
“Ngươi ngươi ngươi...”
“Thật xin lỗi, trượt tay trượt tay, lần sau ta sẽ chú ý.”
Đối phương phẫn nộ lên án: “Ngươi thật độc ác!” Còn muốn để hắn đoạn tử tuyệt tôn.
“...” Đã nói trượt tay.
Ma pháp sư công kích không gần nhau, mọi người vung ma pháp, xem ma pháp của ai mạnh, lực bền bỉ tốt hơn.
Nhưng Minh Thù không giống a!
Cô một bên vung ma pháp, một bên cận chiến.
Tố chất thân thể của ma pháp sư nào có thể là đối thủ của Minh Thù.
Các ma pháp sư rất tức giận, tất cả mọi người đều là ma pháp sư, vì cái gì không dùng ma pháp đối chiến!
Minh Thù đem mấy ma pháp sư quật ngã xuống mặt đất.
Cô nhìn về phía người cuối cùng.
Ánh sáng ma pháp trong tay ma pháp sư kia trong nháy mắt biến mất, ba một cái liền nằm trên mặt đất giả chết.
Minh Thù: “...”
Minh Thù lục lọi đồ ăn trên người bọn họ sau đó ngồi bên cạnh ăn.
“Yêu nữ, muốn chém giết muốn róc thịt ngươi cứ làm!”
“Ta không có việc giết các ngươi làm gì.” Minh Thù nói: “Nhìn ta giống người tuỳ tiện giết ma pháp sư lắm sao?”
“... Ngươi chính là!”
Minh Thù khiển trách: “Ngươi sao có thể ăn nói lung tung?”
“Chúng ta tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả?” Chính ngươi còn thừa nhận!
“Ngươi nhìn thấy ta tự tay phanh thay bọn hắn?” Minh Thù làm động tác cắt cổ.
“...”
Cái đó thật không có.
Trang diện máu tanh lúc ấy, cô lại đang ở hiện trường.
Ma pháp sư hắc ám làm ra chuyện phát rồ như thế hoàn toàn bình thường.
Cho nên bọn hắn đương nhiên cảm thấy là cô làm ra.
“Cho nên, lời nói không thể nói lung tung, phải bị đánh.”
“...”
“Lại nói, liền xem như ta giết, các ngươi có thể làm gì ta? Hiện tại không phải là nằm rạp trên mặt đất sao?”
“...”
Cho nên đến cùng ngươi có giết hay không giết?
*** Ta ngủ đây, good night!!***