Minh Thù tới gần hắn, ma pháp liền bắt đầu phát động công kích.
Nhưng công kích của hắn có hạn, Minh Thù lui một chút liền hoàn toàn công kích không được.
Minh Thù bảo trì một khoảng cách, vẽ ma pháp trận vây quanh đám ma pháp đó.
Cô vẩy vẩy tay áo tiếp tục leo cây: “Giả thần giả quỷ, nếu ngươi có thể ra ngoài cần gì phải cùng ta nói nhảm.”
Một chút kịch bản ấy nào có thể hù đến trẫm!
Hắc Ám Chi Chủ: “...”
-
Trái cây kia treo ở giữa, cách rất gần, hương vị thơm ngọt đập vào mặt.
Cô nhảy mấy lần đến trước mặt trái cây kia.
Trái cây chỉ lớn hơn so với nắm đấm một chút, toàn thân xanh biếc, bên trong tựa hồ còn có ánh sáng lưu chuyển, nhìn qua rất mê người.
Minh Thù đưa tay hái trái cây xuống, tiện tay xoa xoa, chuẩn bị thả vào miệng.
Nhìn qua hẳn là rất ngon.
“Ngươi làm gì!”
Thanh âm tức hổn hển của thiếu niên từ trong trái cây truyền ra.
Minh Thù: “...”
Hình như mình nghe nhầm rồi.
Minh Thù hạ mắt, tiếp tục đưa vào trong miệng.
“Ngươi thả ra! Ngươi là hỗn đản! Không cho ngươi ăn!”
Minh Thù: “...”
Minh Thù nhìn trái cây trong tay.
Trái cây xanh hơn vừa rồi một chút, ánh sáng lưu chuyển bên trong càng nhanh hơn giống như là vì tức giận, bắt đầu nổ tung một bên.
Minh Thù thất vọng: “Trái cây thành tinh?”
Phía dưới có một đám ma pháp có thể nói chuyện, phía trên còn có cái trái cây có thể nói chuyện.
Đến chung sao?
“Ngươi mới thành tinh!”
Thanh âm thiếu niên êm tai mang theo một chút táo bạo, âm cuối lại giống như là phàn nàn.
“Không thành tinh sao ngươi có thể nói chuyện?” Nói chuyện liền không thể ăn.
Bất quá có trái cây thành tinh sao?
Trái cây tinh?
Quả tinh?
“Ta là tinh linh, đương nhiên có thể nói chuyện.” Trong giọng nói của thiếu niên mang theo một chút kiêu ngạo.
“Tinh linh?” Đại lục Ma Pháp có rất nhiều chủng tộc, nhân tộc là nhiều nhất, tiếp theo là Thú Tộc, sau đó còn có tộc người lùn, là tộc Cự Nhân này.
Trong này tự nhiên có tộc tinh linh.
Nghe đồn tộc tinh linh mặc kệ nam hay nữ, dáng dấp đều rất đẹp mắt, tâm linh tinh khiết, dễ bị lừa gạt... Phi, là một chủng tộc vô cùng lương thiện.
Tinh linh trời sinh đối với nguyên tố thiên địa có cảm giác siêu cường lực, học tập ma pháp nhanh hơn so với nhân loại.
Mà bên trong tinh linh dễ dàng sinh ra nhất chính là tinh linh hệ quang.
Bọn họ là sứ đồ của ánh sáng.
Là con cưng của Thần Ánh Sáng.
Tinh linh nhất tộc số lượng thưa thớt, lại rất ít qua lại cùng nhân loại, tộc tinh linh trên đại lục càng thần bí.
Minh Thù sách một tiếng: “Đây còn không phải là thành tinh.”
“Ngươi mới thành tinh!!” Thiếu niên tựa hồ tức muốn khóc.
Minh Thù: “...”
Minh Thù muốn sờ thú nhỏ, kết quả sờ vào khoảng không.
Cô không ăn thứ biết nói chuyện, nhưng thú nhỏ ai đến cũng không cự tuyệt a.
Soạt ——
Thân cây lay động, Minh Thù trực tiếp bị rơi xuống đi.
Cô nắm lấy nhánh cây giữ vững thân thể, cúi đầu nhìn về phía dưới.
Đoàn hắc khí phía dưới đang công kích.
Minh Thù vuốt vuốt trái cây, từ trên cành cây nhảy xuống, giẫm lên mặt đất nhanh chóng lùi lại.
Vị Hắc Ám Chi Chủ này muốn phát đại chiêu a!
Ma pháp trận vừa rồi cô vẽ kia, lúc này đã yếu đến sắp biến mất.
Mặt đất rạn nứt như mạng nhện bị rách, lan tràn qua dưới lòng bàn chân Minh thù.
“Hắn rốt cuộc là thứ gì?” Minh Thù hỏi trái cây tinh trong tay.
Trái cây tinh hừ lạnh một tiếng: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết.”
“Ngươi cùng hắn là một bọn?”
Trái cây tinh lập tức lớn tiếng phản bác: “Ngươi cùng hắn mới là một bọn!”
“Không phải một bọn, vì sao ngươi không nói cho ta biết?”
Trái cây tinh tiếp tục hừ lạnh: “Ngươi là người xấu, ngươi muốn ăn ta!”
“Ai bảo ngươi treo trên cây?” Làm tinh linh khỏe mạnh không muốn lại biến thành trái cây treo trên cây, đây không phải minh bạch nói cho cô biết là có thể ăn, đến hái ta đi sao?
Trái cây tinh vấp đầu lưỡi: “Muốn... Ai cần ngươi lo!”
“Vậy hắn là cái gì?”
Hắc Ám Chi Chủ cái gì quá Chuunibyou (bệnh tự luyến) rồi.
Thời điểm cô hù dọa người khác cũng sẽ không tự luyến như thế.
Hàng thật giá thật, ai tin a!
“Ngươi không nói cho ta biết, ta liền ăn ngươi!” Minh Thù uy hiếp trái cây tinh.
Trái cây tinh: “...”
Mặt đất nứt ra càng nhiều hơn, gốc cây khô héo kia bắt đầu bị bùn đất vùi lấp.
“Hắn là một ma pháp sư hắc ám.” Trái cây tinh nói: “Ma pháp sư hắc ám rất xấu xa, hắn là bị người ta giam ở đây.”
“Đây là nơi nào?”
Trái cây tinh trầm mặc vài giây, nói: “Địa cung.”
Minh Thù: “...”
Thế nhưng cô không có cảm giác là mình đang ở trong cung điện dưới lòng đất.
Đám người Quân gia kia cũng đang tìm cái gì địa cung, không phải là tìm cái này a?
Ầm ầm ——
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười to lớn tùy ý của nam nhân từ sâu trong lòng đất truyền đến.
Dưới lòng bàn chân Minh Thù trực tiếp nứt ra, cô bị ép rơi xuống dưới.
Hỗn hợp có đá cùng bùn đất, ánh sáng bốn phía tối xuống, Minh Thù rơi trên mặt đất.
Vèo ——
Ma pháp hệ hỏa bay lượn trên không trung, Minh Thù thấy rõ vị trí của mình.
Ngoại trừ cô, đám người Quân Nhân Nhân cũng rơi ở đây.
Bất quá dường như bọn hắn không phải rơi xuống, mà ngay từ đầu đã ở chỗ này.
Bọn hắn cảnh giác nhìn chằm chằm... Đằng sau cô.
Minh Thù: “...”
Minh Thù quay đầu, đằng sau là một tọa đài, trên đài có một nam nhân đang đứng, xích sắc bể nát tán loạn trên mặt đất.
Trên mắt cá chân của nam nhân còn có một đoạn xích sắt.
Có thể thấy trước đó những xích sắt này đã đóng trên người nam nhân.
Khuôn mặt nam nhân coi như tuấn lãng, trong tay nắm quyền trượng ma pháp.
Toàn thân quyền trượng đen nhánh, trên đỉnh là một hình trăng khuyết, ở giữa có một viên bảo thạch ma pháp màu đỏ.
Chỗ hắn đứng đúng lúc là dưới đáy cây đại thụ kia.
“Tiểu nha đầu.” Nam nhân lộ vẻ mặt hung ác: “Lúc đầu là xem ngươi giống ta, là ma pháp sư hắc ám, muốn để ngươi trở thành long phượng trong nhân loại, nhưng đáng tiếc ngươi không biết trân quý.”
Nghĩ đến chuyện phía trên, nam nhân liền tức giận đến cắn răng.
Bất quá thoáng một chút nam nhân lại cười lên.
“Vốn đang cho là ta ra không được, bất quá đám người này lại thả ta ra, ha ha ha ha, Cửu U ta rốt cục cũng sắp thấy lại ánh mặt trời!”
Minh Thù quay đầu nhìn đám người: “Các ngươi thả cái tên Chuunibyou này ra?”
Trên mặt Quân trưởng lão trải rộng nếp nhắn, lúc xanh lúc trắng.
Chuunibyou bọn hắn nghe không hiểu, nhưng từ giọng nói kia hẳn là không phải lời nói gì tốt đẹp.
“Bọn hắn muốn cướp quyền trượng ma pháp của ta nhưng lại không nghĩ rằng, lúc trước quyền trượng ma pháp này chính là mấu chốt dùng để phong ấn ta.”
Cửu U thay người bên kia giải thích.
Trong giọng nói của hắn có sự khinh miệt cùng chán ghét không chút nào che giấu.
“Lấy đi quyền trượng ma pháp ta cũng liền ra ngoài, ha ha ha ha, một đám ngu xuẩn!”
Đám người ngu xuẩn: “...”
Bọn hắn làm sao biết kết quả sẽ như vậy.
Lúc trước người phong ấn hắn cũng không biết nghĩ như thế nào.
Dùng quyền trượng ma pháp phong ấn hắn.
“Quả nhiên là một đám ngu xuẩn.” Minh Thù phụ họa: “Cái kia, ta chỉ là đi ngang qua, các ngươi cứ tự nhiên đánh.”
Minh Thù trượt về phía bên cạnh.
“Ngươi cũng cùng đám người này xuống địa ngục đi thôi.”
Nam nhân đột nhiên nổi giận, giơ quyền trượng ma pháp trong tay lên, ma pháp hắc ám ngưng tụ thành vô số phiến lá như ám khí vù vù quét xuống dưới.
Minh Thù lập tức xoay người vọt về phía bên cạnh.
Loại này không có gì lợi hại, có thể không đánh liền không đánh đi, tiết kiệm một ít thể lực.
Nam nhân không ngừng bắn ra pháp thuật, đủ loại ma pháp cùng ma pháp hắc ám dây dưa va chạm.