Minh Thù lúc này không muốn động cho nên cũng không có lập tức động thủ.
Thiếu niên trợn tròn mắt.
Đợi cô muốn động, thời gian đều trôi qua, hắn lại...
Cô có phải là cố ý hay không!!
“Tôi thật sự mệt mỏi.” Minh Thù vô cùng thành khẩn: “Cậu không muốn lên đây nghỉ một lát sao?”
Thiếu niên: “...”
Nghĩ đến cô là con người lại ngâm trong nước lâu như vậy, thiếu niên biệt khuất lên bờ, đem đuôi cá ngâm trong nước.
“Tôi tên An Liễm.”
Minh Thù đang nhai nhai sợi cỏ, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm réo rắt của thiếu niên.
Minh Thù có chút nâng khóe miệng lên, tiến đến bên cạnh hắn: “Cậu thầm mến ai?”
“...” An Liễm xoay đầu sang một bên không muốn để ý đến cô.
Tại sao hắn lại muốn đồng ý để cô đi theo mình về biển sâu?
Đáp án này...
An Liễm nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn hẳn là nên chán ghét con người, xa cách con người.
Là con người mang đến tai họa cho bọn hắn, mang đến chiến tranh cho bọn hắn.
“Con cá vừa rồi là ai?” Minh Thù nhai nhai sợi cỏ, nằm trên mặt đất hỏi hắn.
Cá?
“Cô nói Yaze?”
“Tôi biết hắn tên gì còn cần phải hỏi cậu sao?”
“...” An Liễm càng cảm thấy không muốn nói chuyện cùng Minh Thù, đồng thời vô cùng hối hận chuyện trước đó mình quyết định.
Bây giờ hắn có thể đổi ý không!
“Hắn muốn cái gì của cậu?”
An Liễm đột nhiên đề phòng: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi một chút.”
An Liễm thuận theo ánh trăng dò xét nữ sinh nằm bên cạnh, góc mặt của nữ sinh có đường cong nhu hòa, cổ áo hơi mở một chút lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Khóe miệng cô có chút giương lên làm cho người ta có một loại ảo giác vô cùng ôn nhu.
Chỉ là ảo giác!
Cô chính là hung tàn.
An Liễm nắm chặt một cọng cỏ, chậm rãi nói: “Đó là bí mật của tộc người cá, không thể nói cho cô biết.”
“Cậu cũng là bởi vì cái đó nên bị con cá kia truy sát?”
“Ừ.”
“Những người trong quân đội kia thì sao?”
“Yaze cấu kết với con người.” Nói đến đây, trong giọng nói của An Liễm mang theo sự tức giận:“Con người đều không có ai tốt.”
“Bảo bối ngoan, đừng đem tôi mắng cùng.”
“...”
Ai là bảo bối của cô!
Không biết xấu hổ!
Con người thật không biết xấu hổ!!
Minh Thù có chút ghé mắt, thiếu niên cúi đầu đầu, ánh trắng xuyên thấu qua thân ảnh của hắn phảng phất như một vì sao lấp lánh.
Tiểu yêu tinh thật là đẹp mắt.
Bất quá...
Ánh mắt Minh Thù lồng ngực trần của hắn, mặc dù người cá đều là như vậy những cũng sẽ bị không ít người dòm ngó, đáy lòng Minh Thù có chút bực bội.
Trừ cái hộp kia, An Liễm ngậm miệng không nói.
Chuyện của tộc người cá cùng Yaze, hắn ngược lại là nói không ít.
Minh Thù thần sắc phức tạp: “Nói cách khác, cậu bây giờ là bị Yaze đoạt quyền? Vậy cậu trở về làm gì? Tặng đầu sao?”
“Yaze sẽ hại tộc người cá, không thể để hắn dẫn đầu tộc người cá, tôi cần phải trở về.”
“Con cá kia cấu kết con người muốn làm gì a?” Làm một con cá tốt không thích, lại cấu kết cùng con người.
Cũng rất có lý tưởng!
An Liễm chậm rãi lắc đầu: “Không biết, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt, con người các cô... Con người vẫn luôn thăm dò tộc người cá của chúng tôi, muốn phát động chiến tranh.”
“Người cá cùng con người chiến tranh cũng không hoàn toàn là con người sai, tài nguyên của hải vực phong phú, con người muốn khai thác tài nguyên hải vực, cái này cũng có không gì đáng trách, mà tộc người cá lại đặt chân một bước vào hải vực của con người, làm sao có thể không đánh nhau.”
An Liễm giống như bị thứ gì đâm trong lòng một cái, rầu rĩ khó chịu.
Trên mặt hắn nâng lên một nụ cười lạnh, thanh âm cũng lạnh hơn mấy phần:“Cô quả nhiên giống như bọn họ.”
Minh Thù cơ hồ là trong chớp mắt mới kịp phản ứng là mình nói sai.
Tiểu yêu tinh hiện tại là người cá, hắn thật sự đem chính mình xem như một phần tử của tộc người cá.
Cô chỉ là đứng ở góc độ của một người qua đường.
Không đem chính mình hòa vào thế giới này, cũng không đứng ở góc độ của người cá.
Chỉ là một kẻ qua đường bình luận.
Minh Thù cố suy nghĩ tại sao mình lại xuất hiện tình huống như vậy, cuối cùng quy kết đến chuyện tiểu yêu tinh để trần mới ảnh hưởng đến cô.
“Hải vực là gia viên của chúng tôi, sao chúng tôi có thể nhường? Con người một khi chiếm lĩnh hải vực thì bọn hắn sẽ càng thêm tham lam, các người bắt giết tộc nhân của tôi còn chê ít sao?”
Thanh âm của An Liễm trầm thấp, hắn bơi vòng quanh trong nước: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp dẫn một con thuyền tới, đến lúc đó cô...”
Minh Thù bắt lấy cánh tay hắn: “Thật xin lỗi.”
Thiếu niên quay lại nhìn:“Cô là người, tôi là người cá, cô không cần nói xin lỗi với tôi.”
An Liễm tránh khỏi tay Minh Thù, cấp tốc bơi về chỗ sâu.
Đằng sau có tiếng nước ầm vang, tiếp theo hắn liền bị người ta ôm lấy.
“Tôi giúp cậu.”
An Liễm nhìn bàn tay đang vòng bên hông mình, thanh âm hắn có chút gấp: “Giúp... Giúp tôi cái gì?”
“Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể giúp cậu.”
Gợn sóng lăn tăn trên mặt nước một vòng một vòng dập dờn tới.
Thanh âm của thiếu niên tràn ngập ác ý: “Nếu như tôi muốn nhân loại diệt vong thì sao?”
Minh Thù có chút nhíu mày.
Thiếu niên đẩy tay cô ra, thanh âm lạnh lùng: “Cô xem, cô không có khả năng đứng về phía tôi.”
“Cái này có hơi phiền toái, dù sao cũng nhiều người như vậy.” Tiểu vi diện mà thôi, hủy hoại liền hủy hoại: “Bất quá cũng không phải không được, nếu cậu thật sự muốn, tôi có thể...”
“Đủ rồi!”
An Liễm thấp giọng một tiếng.
Hắn tin tưởng cô.
Kỳ thật vừa rồi hắn cũng không cảm thấy tức giận nhiều, chỉ là... Chỉ là muốn xả ra một chút.
Hắn vẫn luôn tin tưởng cô.
Hắn thả lỏng lực đạo trên tay ra, Minh Thù thuận thế ôm chặt hắn: “Không tức giận nữa?”
An Liễm nhìn bóng người phản chiếu trên mặt nước, thân mật vô gian, tràn đầy mập mờ.
Hắn lại cùng một con người...
An Liễm có chút tuyệt vọng, trở lại biển sâu, coi như Yaze không đoạt quyền thì khả năng hắn cũng không có cách nào lại thống lĩnh tộc người cá.
“Chúng ta đi thôi, về biển sâu sớm một chút.” An Liễm nói.
Minh Thù dán vào cổ hắn: “Tôi vĩnh viễn đứng bên phía cậu.”
An Liễm cảm thấy nhịp tim của mình dừng một chút.
Một loại cảm giác vui mừng nào đó không ngừng đánh thẳng vào trong lòng hắn.
An Liễm mờ mịt trong chốc lát, không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Vẻn vẹn chỉ một câu như vậy sao?
Con người không phải am hiểu nhất chính là nói dối gạt người sao?
“Đi... Đi thôi.” An Liễm có chút bối rối bơi về chỗ sâu.
Minh Thù bị hắn mang theo cũng chìm xuống một chút, Minh Thù chỉ có thể treo trên người hắn.
“Có phải cậu đã quên cái gì hay không?”
An Liễm hạ mắt, một lát sau mới nhớ ra.
Minh Thù từ phía sau chuyển tới trước mặt hắn, hơi hơi chu môi.
An Liễm: “...”
An Liễm nhìn người trước mặt, một chút ý cự tuyệt cũng không có, hắn nhấp môi một chút hôn về phía Minh Thù.
Vẫn là nụ hôn rất ngắn.
Nhưng mà...
“Sao cậu nói có thể thở dưới nước?”
Minh Thù vừa xuống dưới liền bị sặc nước bọt, không chút nào phòng bị.
An Liễm cũng hơi mơ màng, hắn vịn cánh tay Minh Thù, có chút quẫn bách: “Tôi... Trưởng bối trong tộc tôi nói như vậy, tôi... Tôi cũng không biết.”
Hắn lại chưa từng mang con người xuống.
Càng chưa làm qua chuyện như vậy...
Minh Thù: “...” Cho nên ngươi chính là đem trẫm làm thành chuột bạch đúng không!
An Liễm cố gắng nhớ lại một chút, là như vậy a...
Hắn không có nhớ lầm.
Vì sao không được?
“Nếu không...” An Liễm nhìn cô, ánh mắt vừa nhìn qua lại nhanh chóng dời khỏi, khó chịu nói: “Tôi hôn lâu một chút?”
Minh Thù mặt mày cong cong đáp ứng: “Được.”
An Liễm: “...”
Luôn có cảm giác cô đang gạt mình.
***Mọi người muốn X tiên sinh tên Yaze hay Á Trạch a!!! Có hai cách dịch í ????????***