Minh Thù biết Mộng Du sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai cô ta đã đến.
Hôm nay cô ta tới đưa hải sản một mình, rất không khách khí đem hải sản ném trên mặt đất: “Cả ngày ăn nhiều như vậy, cô là quỷ chết đói đầu thai sao?”
Minh Thù có chút híp mắt.
Người cá vốn là xinh đẹp, Mộng Du là giống cái tại trong tộc người cá lại là sự tồn tại đầu, có đuôi cá màu đỏ ửng kết hợp tạo nên vẻ đẹp động lòng người.
Cho dù lúc này đánh đá cũng có thể khiến người ta nhìn dung mạo mà tha thứ cho cô ta.
Minh Thù xoay người kéo hải sản sang một bên: “Cô thích An Liễm?”
“Phải thì thế nào.”
Mộng Du không chút e dè ưỡn bộ ngực lên, trước ngực được tảo biển bọc thành “Nội y” tinh xảo, lúc này thứ trắng như tuyết kia tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.
Minh Thù nhìn một chút.
Ngực to a!
“Đáng tiếc An Liễm không thích cô.”
Minh Thù nói thẳng vào chỗ đau của Mộng Du.
Quả nhiên là người cá giống cái khi phẫn nộ, đuôi cá màu đỏ ửng đảo qua ghế được làm từ vỏ sò bên cạnh, soạt một tiếng, vỏ sò rơi tán lạn trên mặt đất.
“Cô cho rằng An Liễm đại nhân sẽ thích cô sao?” Cô ta cả giận nói: “An Liễm đại nhân chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đối với cô bất quá cũng là hiếu kì, chờ An Liễm đại nhân đối với cô mất đi hứng thú, cô cho rằng cô còn có thể sống ở nơi này?”
“Tôi không có cho rằng như thế.” Minh Thù vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, phảng phất không nhìn thấy lửa giận của Mộng Du.
Cô dừng một chút, thanh âm chậm rãi mà êm ái: “Hắn chính là thích tôi.”
Tiểu yêu tinh không thích ta, muốn lật trời sao?!
“Cô...” Mộng du chỉ vào Minh Thù, lửa giận từ từ bốc lên, gần như sắp muốn đem lý trí của cô ta bao phủ: “An Liễm đại nhân không có khả năng thích cô!!”
Rống xong một tiếng này, ánh mắt Mộng Du oán độc, cô ta lộ ra hàm răng sắc bén, vẫy đuôi một cái nhào về phía Minh Thù.
Minh Thù xoa xoa tay, chuẩn bị báo thù cho hải sản của mình!
Tiểu yêu tinh?
Tiểu yêu tinh là cái thá gì!
Tin tức Minh Thù cùng Mộng Du đánh nhau rất nhanh truyền đến bên tai An Liễm.
An Liễm gần đây quả thực bề bộn nhiều việc, Yaze chạy trốn, tiền tuyến bên kia lại là một đống chuyện.
Đột nhiên nghe thấy tin tức này, An Liễm giật mình trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Trong cung điện một mảnh hỗn độn, Minh Thù ngồi trên mặt bàn miễn cưỡng kiên trì không có vỡ nát, Mộng Du chật vật nằm ở nơi hẻo lánh.
“An Liễm đại nhân...”
Con ngươi Mộng Du sáng lên, lắp bắp kêu một tiếng
Thiếu niên ngoài cửa ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta, từ ngoài cửa tiến thẳng đến Minh Thù bên kia, cầm bả vai cô khẩn trương hỏi: “Có bị thương không?”
“Cô ta đánh không lại tôi, cậu cho rằng gần đây tôi ăn không ngồi rồi?”
“...”
Hắn đang quan tâm cô, vì sao cô không thể nói chuyện thật tốt với mình!
Mộng Du nhìn dáng vẻ khẩn trương của thiếu niên, lửa giận dưới đáy mắt lại ngùn ngùn bốc lên.
“An Liễm đại nhân, cô ta...”
An Liễm nắm chặt tay Minh Thù, hắn hơi quay đầu, thần sắc lạnh lùng phân phó: “Dẫn cô ta đi.”
Mộng Du không thể tin được trợn to mắt: “An Liễm đại nhân, tôi...”
An Liễm bình tĩnh nhìn qua, Mộng Du chợt cảm thấy yết hầu bị người ta bóp chặt, một chữ cũng nói không nên lời, cảm giác áp bách vô hình đánh tới làm cô ta không thể nào phản kháng.
Người cá tiến lên mang Mộng Du rời đi.
Mãi đến khi người cá kéo cô ta ra ngoài, Mộng Du mới kêu to lên.
Thanh âm dần dần nhỏ lại.
Người cá xung quanh cũng lui xuống, An Liễm ôm lấy Minh Thù cam đoan: “Lần này là tôi sơ sót, lần sau tôi sẽ không để bọn họ bất kính với em.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt An Liễm trầm xuống một chút.
Lúc trước hắn trở lại chỉ là muốn vạch trần âm mưu của Yaze, nhưng bây giờ...
Hắn không thể buông quyền lợi trong tay ra, chỉ có như vậy, hắn mới có tư cách đứng bên cạnh cô, che chở cô thật tốt.
“Hoạt động gân cốt một chút rất tốt.” Minh Thù biểu thị mình cũng không ngại.
An Liễm: “...”
Minh Thù mặt mày cong lại, nhíu mày nói: “Người cá thích cậu cũng thật nhiều.”
“Thế nhưng bọn họ không phải em.” An Liễm kéo tay cô để cô ôm eo mình: “Tôi chỉ muốn em thích tôi.”
Minh Thù dán vào lồng ngực hắn, khóe miệng có chút giương lên, đồ ngốc..
Mộng Du nghe nói là bị đày đến tiền tuyến, sau chuyện này, những người cá giống cái cũng không dám đến gây sự với Minh Thù.
Minh Thù cả ngày chỉ trải qua việc ăn hải sản, khi dễ tiểu yêu tinh nhà mình, tiếp tục tháng ngày ăn hải sản.
Đây đại khái là một đoạn thời gian thoải mái nhất mà cô trải qua.
Nếu không phải Hài Hòa Hiệu nhắc nhở cô bên ngoài còn có mẹ Triều, khả năng cô sẽ còn tiếp tục tiếp chờ ở đây.
“Tôi muốn trở về một chuyến.” Minh Thù tìm tới An Liễm.
An Liễm khẽ ngẩng đầu, cánh môi động đậy, giống như gian nan phun ra mấy chữ: “Em không thích nơi này?”
“Lúc tôi rời đi không có nói với mẹ, tôi sợ bà ấy tìm tôi khắp nơi.”
“Chuyện này... Như vậy sao.” An Liễm kéo tay cô: “Tôi cùng em?”
Minh Thù buồn cười: “Cậu có thể biến cái đuôi của cậu thành chân không?”
Đuôi cá màu trắng bạc khẽ vẫy hai lần, dòng nước có chút phun trào, lần đầu tiên An Liễm chán ghét mình là người cá như thế.
Hắn sa sút hỏi: “Vậy khi nào em trở về?”
Hắn rất sợ hãi, sợ cô đi rồi sẽ không trở lại nữa.
“Không biết a.” Minh Thù thấy cảm xúc của hắn không tốt, nâng cằm hắn lên rơi xuống một hôn: “Không nỡ xa tôi?”
An Liễm không có phủ nhận.
Minh Thù hôn khóe môi hắn một chút: “Vậy tôi suy tính một chút, sớm giải quyết xong chuyện bên kia.”
Đáp lại Minh Thù chính là một nụ hôn triền miên.
Hôm Minh Thù rời khỏi biển sâu, An Liễm tự mình đưa cô đến bờ biển, hắn rất muốn đi cùng cô nhưng cái đuôi của hắn không tiện, còn có chuyện chiến tranh tiền tuyến cùng việc của Yaze đều cần hắn.
Minh Thù leo lên từ một nơi không người của lục địa, An Liễm bơi ở trong nước.
“Ta vẫn là nên trở về cùng em đi?” An Liễm lên tiếng.
“Không cần, trở về tôi còn phải phân lòng chăm sóc cậu.” Thiết lập của An Liễm bây giờ chính là người rất có trách nhiệm, nếu cô thật sự dẫn hắn đi, đoán chừng hắn cũng không biết khai tâm.
An Liễm nghĩ tới chuyện trước kia trên đất bằng, mất đi nguồn nước, hắn xác thực cần người chăm sóc... Hắn đi lên, thật sự sẽ gây thêm phiền phức cho cô.
“Đi đi.” Minh Thù phất phất tay.
An Liễm vội vàng kéo cô lại:“Hôn tôi một cái.”
Minh Thù bất đắc dĩ ôm lấy hắn hôn một ngụm giống như dỗ con trai: “Được rồi.”
“Em cẩn thận.”
“Ừ.” Minh Thù nghĩ nghĩ, mò thú nhỏ ra phóng vào trong tay hắn: “Có chuyện gì có thể nói cho nó biết, nó sẽ truyền lại cho tôi.”
Thú nhỏ giãy dụa ngồi dậy, nội tâm gào thét: Con sen ngươi muốn làm gì!
Minh Thù gõ gõ đầu thú nhỏ, im ắng nói cho nó biết: Ngoan, bảo vệ hắn thật tốt.
Thú nhỏ: “...” Không có nhân tính! Biến thái! Đổi con sen! Nhất định phải đổi!
Thú nhỏ trực tiếp lăn khỏi lòng bàn tay An Liễm rơi vào trong nước.
Nó mới không muốn cùng cái tên người thú quái dị này ở chung một chỗ!
Tức chết!
Sau khi Minh Thù rời đi, An Liễm lẳng lặng nhìn một đoàn màu sắc rực rỡ đang nổi trong nước.
Thú nhỏ nhảy lên lộ ra cái bụng nhỏ: “Nhìn cái gì?”
Thiếu niên lẳng lặng hỏi nó: “Ngươi thích ăn hải sản không?”
“...”
Đừng tưởng rằng như ngươi vậy liền có thể dụ dỗ ta!
“Ta muốn ăn cua biển!”