Nam nhân tên là Nghiễm Dương, trước kia hắn làm việc ở bờ biển, có một lần gặp phải một người cá bị thương, ma xui quỷ khiến hắn lại đem người cá giấu đi.
Ngay từ đầu người cá đối với hắn cũng rất hung tàn, thế nhưng sau khi được hắn chăm sóc một đoạn thời gian, người cá liền dần dần đối với hắn cũng không có sự đề phòng.
Người cá không thể rời khỏi nước quá lâu, Nghiễm Dương vì chăm sóc cô ấy nên dọn nhà ra ngoài, sau đó lại dọn đến cái trấn nhỏ này.
Sau đó bọn họ vẫn luôn sống cùng nhau, đồng thời có tình cảm.
Sau khi virus người cá bộc phát, tiểu trấn lúc đầu gió êm sóng lặng, không có bộc phát loại virus này.
Thế nhưng vài ngày trước, đám quân đội kia rút lui đến đây, đồng thời cũng mang đến virus cho tiểu trấn.
Nghiễm Dương rất không may bị lây nhiễm.
Nhưng hắn cũng chưa chết, lúc hắn tỉnh lại vẫn còn sống.
Lúc tỉnh lại, hắn được người cá ôm nằm trong hồ bình thường người cá vẫn hay nằm.
Tất cả người nhiễm bệnh nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ 24 giờ, nhưng hắn vẫn còn sống.
Cho nên Nghiễm Dương cảm thấy nhất định có nguyên nhân gì đó.
Hắn bài trừ khả năng là người cá, cuối cùng đem ánh mắt khóa chặt trong chiếc hồ kia.
Vì nghiệm chứng suy đoán này, hắn lấy một chút thí nghiệm với người khác.
Kết quả đã nghiệm chứng được suy đoán của hắn, nguyên nhân đúng là do hồ nước kia.
Cho nên sau đó hắn liền muốn dùng cái này kiếm tiền...
Hắn muốn mua một ngôi nhà có hồ nước lớn hơn cho người cá, để cô ấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn biết rất nguy hiểm cho nên vẫn luôn vụng trộm bán, mà lại chỉ bán cho người quen.
Tiểu nha đầu kia không biết từ chỗ nào biết được tin tức, chạy đến nơi này của hắn trộm thuốc.
Sau đó chính là một màn Minh Thù nhìn thấy.
Bởi vì Minh Thù nghe thấy được, lại nhìn cách ăn mặc của cô rất có tiền, nên hắn liền...
Đều là dung mạo gây họa!
“Tôi... Mặc dù có thể khắc chế virus, nhưng tôi biết... Virus... Vẫn còn đang ở trong thân thể tôi... Tôi cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu...”
Nghiễm Dương nhìn về phía nữ sinh đang ngậm một ổ bánh mì.
“Tôi chỉ là muốn nhờ cô đưa cô ấy ra ngoài, tôi biết... Hiện tại hải vực đã bị người cá chiếm lĩnh, cho nên... Xin cô đưa cô ấy tới bờ biển.”
Trước đó hắn cho là mình may mắn, có lẽ, có lẽ liền tốt thì sao?
Thế nhưng khi bị đánh một trận, hắn liền cảm giác thân thể của mình cùng thời điểm bình thường có chút không giống.
Minh Thù nhíu mày: “Coi như tôi đáp ứng anh, cô ấy sẽ đi theo tôi sao?”
“Tôi sẽ... Thuyết phục cô ấy.” Nghiễm Dương nói: “Xin cô đồng ý với tôi, tôi còn một số thuốc khắc chế, tôi đều cho cô.”
Những người kia cướp đi chỉ là một số ít, hắn còn giấu một chút.
Minh Thù nghĩ đến Du Tĩnh Nhã khả năng cần loại thuốc khắc chế này, đem bánh mì một ngụm nhét vào miệng: “Được thôi.”
“Cảm ơn, cám ơn...”
Minh Thù không biết Nghiễm Dương nói với người cá kia như thế nào, dù sao cuối cùng người cá kia đỏ mắt, ngoan ngoãn đáp ứng theo Minh Thù rời khỏi.
Minh Thù ra ngoài lái xe vào đây, cho cô ấy ngồi ở vị trí phụ lái, dùng tấm thảm đắp lên cái đuôi ướt át.
Thời điểm rời đi, người cá ghé vào cửa sổ xe nhìn Nghiễm Dương phía sau, đến khi không nhìn thấy người nữa cô ấy cũng không thu tầm mắt lại.
Minh Thù cũng không lập tức rời đi, cô còn phải đi tìm kẻ thù của mình.
Đáng tiếc chính là trong tiểu trấn tựa hồ cũng không có người nào khả nghi.
Người cá cần nước, Minh Thù quyết định đến bờ biển trước.
Dù sao tiểu trấn cách bờ biển cũng không xa.
Thời điểm sắp ra khỏi tiểu trấn, phía trước gặp phải một đội ngũ đang kiểm tra.
“Lát nữa không được nói chuyện.” Minh Thù lấy tấm thảm đắp kĩ hơn.
Người cá nắm lấy tấm thảm, gật gật đầu.
Minh Thù lái xe qua, xe quả nhiên bị ngăn lại.
“Làm gì?”
“Đi ngang qua, nghỉ ngơi.” Minh Thù cầm tay lái, nhìn người bên ngoài cửa sổ xe.
Đối phương dò xét cô mấy lần, ước chừng là thấy dung mạo xinh đẹp, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc sau mới nói: “Chúng tôi muốn kiểm tra một chút, cô ta là ai? Đắp thảm làm gì?”
Tầm mắt của người nọ ngờ vực nhìn xuống dưới.
Ở cái thời tiết này, xem như đắp chăn mỏng cũng đã rất kỳ quái, mấu chốt là tấm thảm cô ấy đắp lại còn rất dày.
Hắn cho đồng bạn một cái nháy mắt, hai người đi đến phía người cá bên kia.
“Phía dưới không phải là giấu đồ vật chứ?”
Bọn hắn ngược lại cũng không để ý phía trên.
“Vật tư.” Người đứng bên phía Minh Thù chỉ vào phía sau xe.
Đằng sau chính là một chút thức ăn —— Nghiễm Dương cống hiến
Nhiều người như vậy tiến vào tiểu trấn, vật tư của tiểu trấn hiện tại đã bắt đầu khẩn trương.
Những người này cản ở đây chính là không cho người trong tiểu trấn mang vật tư đi.
“Mở cửa xe.”
Người có thể đi, nhưng vật tư nhất định phải để lại.
Mà người cá bên kia đã có người đưa tay tiến đến chuẩn bị xốc tấm thảm trên đùi cô ấy lên.
Ánh mắt Minh Thù có chút nheo lại, ngón tay gõ gõ tay lái.
Đồ ăn vặt của trẫm là thứ mà các ngươi có thể dòm ngó sao?!
Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị tiến lên, nơi xa đột nhiên có người kêu một tiếng: “Có người cá! Bên kia có người cá!”
Người bên này quay đầu nhìn lại.
“Người cá đuôi màu trắng bạc, ở đằng kia!”
Người vây quanh xe Minh Thù nghe xong lập tức cầm súng lên chạy về phía bên kia.
Minh Thù cau mày, đuôi cá màu trắng bạc... Cô ở tộc người cá cũng chỉ thấy qua tiểu yêu tinh có.
Hắn lên bờ?
Minh Thù hỏi thú nhỏ tiểu yêu tinh có phải là đi lên hay không, sau khi đạt được đáp án khẳng định, Minh Thù vội vàng lái xe đuổi theo những người kia.
Hai cái chân nào có chạy nhanh bằng bốn cái bánh xe, Minh Thù rất nhanh vượt qua bọn hắn.
Xe gào thét chạy qua, binh lính đang chạy phía sau: “???”
Xe này không phải muốn đi ra ngoài sao?
Tại sao lại lái về?
Minh Thù nhìn thấy từ xa, dưới sườn dốc phía trước đường cái có một cái đuôi màu trắng bạc chợt lóe lên.
Minh Thù đạp ga đuổi theo.
Di chuyển trên bờ khẳng định không có xuống nước được nhanh như vậy, Minh Thù rất nhanh liền đuổi kịp.
Nhưng ở chỗ đó còn có một bóng người.
Yaze?
Không...
Không phải.
Yaze không có gầy như người kia, chiều cao cũng không đúng.
Nhưng hắn có X giống Yaze.
Vị diện này có hai X?
Nếu như lúc ấy hai người ở cùng một chỗ, bị hút vào cùng một giới môn cũng không phải là không thể...
Tiểu yêu tinh đuổi theo hắn làm gì?
Minh Thù nhìn về phía sau xe một chút, đã có người lái xe đuổi theo.
Cô lấy ra mấy quả bom ném trên đường cái.
Một tiếng ầm vang làm đường cái bị tạc ra mấy cái hố, ngăn lại những chiếc xe kia.
Thanh âm lớn như vậy, tự nhiên cũng gây nên lực chú ý của An Liễm..
Thời điểm An Liễm quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Minh Thù nhô tay ra cửa sổ xe cùng súng trong tay cô.
Hắn hơi kinh ngạc, tại sao cô lại ở chỗ này?
Minh Thù nhắm chuẩn X tiên sinh đang chạy phía trước, nổ súng...
Phát súng thứ nhất bắn sai lệch, bắn vào bên cạnh X tiên sinh.
X tiên sinh giật mình, ôm đầu vọt ra hướng bên cạnh.
Minh Thù tiếp tục nổ phát súng thứ hai.
Vị trí của X tiên sinh chạy thật mẹ nó động lòng người, Minh Thù một tay lái xe một tay nổ súng, còn muốn nhắm chuẩn quả thực có chút thử thách cô.
X tiên sinh tránh mấy lần xạ kích, đang muốn quay đầu nhìn là ai âm thầm bắn súng.
Kết quả vừa quay đầu liền thấy bên kia đang nhắm vào mình là một cây súng tiểu liên...
Chờ chút!
Súng tiểu liên?
Tạch tạch tạch đột ——
Đạn dày đặc ùn ùn kéo đến, X tiên sinh biểu tình biến đổi đến quỷ dị.
Ngươi mẹ nó lấy súng tiểu liên từ đâu ra!!