Trước đó đàm phán thất bại, lần này An Liễm tự mình đi.
Tốt xấu gì cũng là “Lão Đại” của tộc người cá, coi như bên kia muốn làm gì cũng phải ước lượng một chút, nếu hại chết “Lão Đại” của người ta, sau này bọn hắn sẽ đứng trước tình huống như thế nào.
An Liễm không cho phép Minh Thù đi cùng, Minh Thù không yên lòng, hai bên đều lui lại một bước.
Cô ở bên ngoài chờ hắn, nếu có chuyện gì cô cũng có thể đi cứu hắn.
An Liễm bị hai chữ cứu hắn này làm cho nghẹn họng.
Hắn mới không cần cô cứu!!
An Liễm mang người cá đến nơi đàm phán.
Minh Thù tùy tiện tìm một chỗ đợi.
Đồng thời ở bên ngoài còn có Yaze...
Ánh mắt Minh Thù nhìn Yaze giống như muốn thu hoạch đầu người.
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Yaze có chút run rẩy lui về phía sau hai bước.
Người này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái.
Dù sao chính là...
Bản năng sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Yaze liền hận không thể thêm cho mình hai bàn tay.
Từ khi gặp cô, hắn cảm thấy thân thể mình đều không tốt, tư tưởng tựa hồ cũng bị cô làm cho ảnh hưởng đến.
“Cái đuôi của cậu....”
Yaze vẫy đuôi một cái, còn ẩn giấu trong bụi cỏ bên cạnh.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Cô đừng mơ tưởng cái đuôi của tôi!”
Trước đó nữ nhân này vẫn muốn ăn cái đuôi của hắn.
Con người ghê tởm.
Âm hiểm xảo trá!
Không biết xấu hổ!
Minh Thù mỉm cười: “Cậu có muốn tự sát một chút hay không?”
Yaze hạ mắt.
Cô mới vừa nói cái gì?
Có muốn tự sát một chút hay không? Vì sao? Tại sao hắn muốn tự sát? Hắn có bệnh sao!
Yaze cảnh giác hỏi: “Tại sao tôi phải tự sát?”
Minh Thù lấy ra hai con cua, ngay tại chỗ lấy tài liệu nhóm lửa, chậm rãi từ tốn nói: “Dù sao cuối cùng cậu cũng phải chết, về sớm một chút, các huynh đệ của cậu vẫn còn chờ cậu đấy.”
Yaze: “...”
CMN!
Hắn từ đâu có huynh đệ?
Sớm một chút là về đâu?
Yaze quyết định cách xa Minh Thù xà tinh bệnh này một chút.
An Liễm cùng tên xà tinh bệnh này ở cùng nhau, sớm muộn cũng xong đời, đến lúc đó tộc người cá chính là của hắn rồi!
Minh Thù cùng Yaze mỗi người chiếm một bên.
Minh Thù nướng cua ăn, xác cua chất thành một đống lớn.
Binh sĩ ở một bên khác trợn mắt hốc mồm.
Người này cũng quá tham ăn đi?
Đó cũng không phải là cua bình thường, nhiều thịt như vậy, cô không ngán sao?
Lần đầu đàm phán hiệu quả chẳng ra sao, hai bên ước định thời gian lần sau đàm phán tiếp.
Một đoạn thời gian tiếp theo, chính là thời gian đàm phán dài dằng dặc.
An Liễm không nói với Minh Thù nội dung cuộc đàm phán, Minh Thù cũng không hỏi.
Mãi đến thời điểm ký kết điều ước cuối cùng.
Minh Thù đứng trên tảng đá ngầm, xung quanh đều là người cá, có người ló đầu ra, có người lặn dưới đáy nước, thỉnh thoảng lộ ra một đoạn đuôi cá xinh đẹp.
“An Liễm đâu?” Minh Thù ngồi xổm trên mép tảng đá hỏi người cá đang dựa vào đá ngầm nói chuyện phiếm.
Người cá cuống quít lui lại một chút:“An Liễm đại nhân cùng Yaze đại nhân có việc thương lượng, vừa rồi đi đến bên kia, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Người cá chỉ chỉ mặt biển.
Minh Thù nhìn về phía mặt biển, hắn cùng Yaze có chuyện gì để nói? Mà hắn lại không nói với mình?
Luôn cảm thấy nơi đó là lạ.
Minh Thù đứng trên tảng đá ngầm chờ trong chốc lát.
Mặt biển sóng gió nảy lên, bầu trời mây đen dày đặc.
Thời tiết như vậy trên mặt biển rất phổ biến, nhưng các người cá tựa hồ có chút bất an, bọn họ cũng nói không nên lời là vì sao, chính là một loại cảm giác.
“Yaze đại nhân...”
Minh Thù quay đầu nhìn lại, Yaze từ một bên khác đi tới.
Phương hướng hắn đến, căn bản không phải phương hướng người cá vừa rồi chỉ.
Minh Thù đi qua, đứng trên trên tảng đá ngầm hỏi Yaze: “An Liễm đâu?”
“Làm sao tôi biết, tôi cũng không ở cùng hắn.” Yaze nhảy lên nham thạch ngồi, tiện miệng nói: “Không phải cô vẫn cùng hắn như hình với bóng sao? Làm sao hiện tại còn hỏi tôi?”
Minh Thù khẽ nhíu mày, không đúng...
Cô nhìn về phía mặt biển, mây đen dày đặc phảng phất muốn rơi xuống, sóng biển nơi xa tuôn về phía bên này.
Phảng phất có thể cảm nhận được cảm giác áp bách của biển cả.
“Hôm nay không phải thời gian ký kết điều ước sao?” Yaze đột nhiên nói một tiếng: “Cô không đi theo hắn?”
Minh Thù bỗng nhiên quay đầu: “Hôm nay ký kết điều ước?”
Yaze cổ quái: “Cô không biết?”
An Liễm nói với cô chính là sáng mai.
Tại sao hắn sửa thời gian lại?
Minh Thù nhảy xuống nước, tiện tay bắt một người cá: “Đưa tôi lên bờ.”
Người cá nào dám phản bác, vội vàng đưa Minh Thù bơi về phía bờ.
Thời điểm Minh Thù lên bờ, sóng lớn trên mặt biển phía sau đã dâng lên, sóng biển đánh vào nham thạch phát ra âm thanh lớn.
Cô nhẹ cau mày, chạy tới nơi trước đó đàm phán.
Nhưng nơi đó trỗng rỗng, không có bất kỳ ai.
Bọn hắn đi đâu?
Tiểu yêu tinh lại ở sau lưng cô làm gì!
Tốt lắm!
Làm đến không lọt cả một giọt nước, cô cứ thế không nhìn ra được một chút!
Tìm được hắn sẽ đánh chết hắn!
Minh Thù ở bên trong tìm một vòng cũng không tìm thấy vật hữu dụng
Cô rời khỏi tòa nhà kia, đưa mắt nhìn bốn phía, trên mặt đất có vết bánh xe hỗn loạn, hẳn là thời điểm bọn hắn rời đi lưu lại.
Minh Thù đi theo vết bánh xe.
Nhưng đi đến bên ngoài đường cái, trên cơ bản liền nhìn không rõ lắm, chỉ có thể phân biệt phương hướng đại khái, lại đi về phía trước, đoán chừng là cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Minh Thù thở ra một hơi.
Mảnh vụn linh hồn...
Hy vọng hữu dụng đi.
-
Ở một dốc núi cách bờ biển không xa.
Nơi này tụ tập không ít binh sĩ, bọn hắn cầm súng đứng thẳng tắp một hàng dài, bầu không khí trang nghiêm.
Trên sườn núi.
Thiếu niên ngạo nghễ đứng đó, dung mạo tuyệt mỹ.
Trong tay hắn ôm một chiếc hộp, lúc này chiếc hộp đang ở trạng thái nửa mở ra, không có chỗ nào đặc biệt, cũng giống như một chiếc hộp bình thường.
Đứng đối diện là một nam nhân mặc quân trang, lúc này đang khẩn trương nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nhắm chặt con ngươi, cánh môi đỏ ửng đóng đóng mở mở, không biết đang niệm cái gì.
Thời gian trôi qua, trên gương mặt xinh đẹp càng lúc càng tái nhợt.
Mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày đặc.
Bọn hắn tựa hồ có thể nghe thấy tiếng biển gào thét.
Sóng lớn mãnh liệt.
Chấn động lòng người.
Thiếu niên chỉ là ôm lấy chiếc hộp, cũng không hề động vào nó.
Nhưng chiếc hộp đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi mở ra.
Nam nhân đối diện muốn nhìn rõ đồ vật trong hộp, nhưng mặc kệ hắn cố gắng thế nào, thứ nhìn thấy cũng hoàn toàn mơ hồ.
Nam nhân nuốt một ngụm nước bọt.
Tộc người cá có rất nhiều truyền thuyết kỳ quái.
Nhưng trong lúc bọn hắn cùng tộc người cá giao thủ, tộc người cá cũng không biểu hiện ra điểm gì đặc biệt.
Cùng bọn hắn khác biệt chỉ có duy nhất cái đuôi.
Tràng diện lúc này để hắn tin tưởng những truyền thuyết kỳ quái kia có lẽ cũng không phải là giả.
Bầu trời đen kịt phảng phất muốn đổ xuống.
Mọi người đều vô hình có loại cảm giác không thở nổi.
Cánh môi của An Liễm chuyển động càng lúc càng nhanh, ngón tay hắn có chút run rẩy, tựa hồ nâng không được cái hộp nhìn qua không có chút trọng lượng kia.
“Trời mưa...”
Nam nhân đưa tay sờ lên gương mặt, một mảnh nước đọng lại.
Rầm rầm ——
Tiếng mưa rơi phảng phất là từ phía trên bên cạnh truyền đến, đang dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới bọn hắn bên này.
Một giây sau, tất cả mọi người đều bị tưới thành ướt sũng.
Nước mưa đánh vào người rất đau, có thể nghĩ trận mưa này lớn đến bao nhiêu.
Thân ảnh thiếu niên mơ hồ trong màn mưa.