Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 216: Chương 216: Tụ Chúng Tu Tiên (17)




Mặc dù là người sau cùng, nhưng rõ ràng Minh Thù được quan tâm nhiều nhất.

Mọi người đều chung một suy nghĩ: “Ngươi đi qua Cửu Khúc Sơn Trận còn ăn được, ngươi nghĩ mình đang dạo chơi ngoại thành sao?”

Nhóm người chưởng môn cũng nghĩ: “Trên người nàng ta chẳng lẽ có bảo bối thần bí gì sao?”

“Đừng nhìn ta như vậy, ta ăn sẽ ngại.”

Quá nhiều ánh mắt quan tâm nàng, Minh Thù cắn hai ba miếng liền hết miếng thịt, buông tay:

“Đừng nhìn ta, hết rồi, muốn ăn thì tự mình bắt đi.”

Chưởng môn hắng giọng, người bên cạnh lập tức hiểu ngầm:

“Chúc mừng các vị đã đi qua Cửu Khúc Sơn Trận. Bây giờ, mời đệ tử được gọi tên tiến lên.”

Bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Việc này liền quyết định bọn họ đến phong nào. Vận khí tốt chính là có thể được phong chủ của một phong nào đó nhận làm đệ tử thân truyền.

“Chưởng môn, Nhạn Dẫn sư đệ vẫn chưa tới...”

Chưởng môn nhìn đệ tử của Ly Hồn Phong ở phía dưới, thở dài: “Ly Hồn Phong vốn khó nhận đệ tử, đến lúc đó để ý một chút, có người thích hợp liền trực tiếp đưa qua cho hắn.”

Người nọ tựa như hơi bất mãn, nhưng chưởng môn đã nói vậy nên không dám phản đối, đành phải đồng ý.

“Bên trong Cửu Khúc Sơn Trận, ngươi đã dùng kiếm pháp làm chủ sơn trận, ngươi có bằng lòng đến Xích Hỏa Phong của ta không?”

Đệ tử bình thường đều chọn lựa trưởng lão của Thất Phong.

“Nguyện ý nguyện ý.” Đệ tử bên dưới kích động không thôi.

“Người tiếp theo.”

Minh Thù cảm giác mình hẳn là người cuối cùng, cho nên nàng tìm một chỗ ngồi xuống tiếp tục gặm thịt. Người đứng gần nàng nhất dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Không phải nói là hết rồi sao?

Minh Thù có chút đề phòng nhìn sang: “Nhìn cái gì?”

Ngẫm lại sự kiện Minh Thù đánh người, hắn quyết định không tính toán với Minh Thù chuyên tâm nhìn về phía trước.

Đa số mọi người hàng năm đều dồn nhập vào Xích Hỏa Phong, Kim Lan Phong cũng nhận không ít, sau đó chính là Tinh Tượng Phong.

Về phần Ly Hồn Phong thì...

Phong chủ cũng không xuất hiện, đệ tử đại diện của Ly Hồn Phong sắc mặt hờ hững, không có bất kỳ ý kiến gì.

“Người kế tiếp, Vân Dao.”

Vân Dao được gọi tên, nàng ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới chính giữa tiếp nhận sự quan sát của mọi người. Vân Dao vừa vào sân, mọi người liền kích động.

“Vân Dao, ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?”

Phong chủ của Kim Lan Phong lên tiếng trước: “Nếu ngươi bái ta làm thầy, ngươi chính là đệ tử quan môn của ta.”

Bên dưới xôn xao, đệ tử quan môn... Không hổ là thiên linh căn.

Vân Dao đương nhiên không muốn, nàng ta là mong muốn nam chính Yểm Nguyệt Phong. Nhưng lúc này nam chính không xuất hiện, nên nàng ta chỉ có thể cười cười.

Kim Lan Phong cũng không giận, thân là thiên linh căn nàng ta có tư cách lựa chọn.

Sau Kim Lan Phong là Xích Hỏa Phong, điều kiện cũng khiến người khiếp sợ. Mấy phong còn lại đều lên tiếng, nhưng Vân Dao cũng chỉ là cười cười.

“Vân Dao, ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?”

Chưởng môn không nói dông dài, chỉ hỏi một câu.

Vân Dao có chút lo lắng, nam chính vẫn chưa xuất hiện.

“Vân Dao, suy nghĩ kỹ chưa?”

Vân Dao khẽ cắn môi, mạnh dạn nói: “Bẩm chưởng môn, ta muốn vào Yểm Nguyệt Phong.”

Khung cảnh yên tĩnh lại.

Đệ tử ngoại môn mới vừa vào còn chưa rõ Yểm Nguyệt Phong là nơi nào, nhưng đệ tử nội môn thì rõ ràng.

Yểm Nguyệt Phong chỉ có một người ở là Quân Thanh sư tôn. Hắn không nhận đồ đệ. Hắn có thực lực mạnh nhất ở Ẩn Tông.

Cho dù nàng ta là thiên linh căn, yêu cầu này cũng quá lớn mật.

“Không biết xấu hổ, ỷ vào thiên linh căn là muốn đến Yểm Nguyệt Phong, làm sao sư tôn có thể thu nhận đồ đệ chứ?”

“Quân Thanh sư tôn tuyệt đối sẽ không nhận đồ đệ.”

Nữ đệ tử nội môn kích động, đây chính là Quân Thanh sư tôn, có thể bị người ta điều khiển hay sao.

Những đệ tử ngoại môn không biết Yểm Nguyệt Phong, lúc này cũng biết Yểm Nguyệt Phong là nơi nào, ánh mắt nhìn Vân Dao liền thay đổi.

“Chưởng môn sư huynh, việc này...”

Bọn họ cũng không nghĩ tới Vân Dao mở miệng muốn đến Yểm Nguyệt Phong.

Chưởng môn phất tay một cái: “Đi xin ý kiến của Quân Thanh sư thúc.”

Thiên linh căn.

Đã lâu rồi chưa có, không biết vị kia của Yểm Nguyệt Phong có hứng thú không?

“Vâng.”

Vân Dao bị đủ loại ánh mắt chĩa vào, đáy lòng cũng là dằn vặt ngàn phần.

Đệ tử đi truyền tin trở về rất nhanh, biểu cảm hơi quái lạ:

“Chưởng môn, sư tôn nói người đã nhận rồi, không nhận nữa.”

“Cái gì?”

Chưởng môn giật mình: “Sư thúc nhận bao giờ?”

Làm sao hắn biết.

“Sư thúc có nói là ai không?”

Người nọ lắc đầu.

Chưởng môn im lặng trong chốc lát: “Vân Dao, Quân Thanh sư thúc không thu nhận đồ đệ, ngươi chọn nơi khác đi.”

Lời này của chưởng môn có chút ý tứ. Ý tứ này chính là bảo Vân Dao cũng đừng chọn chỗ của hắn nữa.

Có lẽ là Vân Dao cũng nghe ra ý tứ của chưởng môn, sắc mặt hơi xấu đi, móng tay hung hăng bấu chặt trong lòng bàn tay.

Đều là tại Huyền Cơ, nếu không lần trước nàng và Quân Thanh đã từng tiếp xúc, thì tại sao lần này Quân Thanh lại không thu nàng ta làm đồ đệ chứ?

Vân Dao suy nghĩ, bái lạy Xích Hỏa Phong: “Bái kiến sư phụ.”

Biểu cảm của Xích Hỏa Phong cũng có chút quái lạ, nhưng rất nhanh liền cười ha hả bảo Vân Dao đi qua. Không khí cuối cùng cũng dịu lại.

“Người kế tiếp, Tử Lạc.”

Tử Lạc tiến lên, đầu tiên là bái lạy sau đó có chút thấp thỏm nói:

“Tử Lạc đã có sư phụ.”

Nàng cũng vừa mới biết, nam nhân nhận nàng làm đồ đệ kia thuộc Yểm Nguyệt Phong.

Chưởng môn hơi nhướng mày, ánh mắt đảo qua mấy phong chủ bên cạnh. Mọi người đều lắc đầu, bọn họ cũng không thu nhận đồ đệ trước.

Trong lòng chưởng môn có chút manh mối: “Không biết là phong nào?”

Tử Lạc cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Yểm Nguyệt Phong.”

Lần thứ hai mọi người xôn xao.

“Nói bậy, làm sao Quân Thanh sư tôn có thể nhận đồ đệ!”

Chưởng môn còn chưa nói gì, nữ đệ tử phía dưới đã bùng phát trước.

“Chúng ta không tin, Quân Thanh sư tôn tuyệt đối sẽ không nhận đồ đệ.”

“Đúng vậy!”

“Không tin, không tin.”

Tử Lạc dường như bị những nữ đệ tử kích động này hù dọa, sắc mặt hơi tái nhợt.

Chưởng môn giật tái mặt quát lớn: “Im lặng!”

Một tiếng này không làm mọi người ngậm miệng được, ngược lại vẫn xì xào.

Trên bầu trời có người ngự kiếm phi hành (*), một thân y phục trắng tuyết.

Hắn chắp tay nhảy xuống đài, gương mặt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía, mọi người đồng thời cúi đầu xuống.

“Sư thúc.”

Chưởng môn lấy lại tinh thần, lập tức chắp tay chào.

Quân Thanh gật đầu nhìn về phía Tử Lạc.

Tử Lạc nhỏ giọng gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Quân Thanh gật đầu: “Lại đây.”

Tử Lạc nuốt một ngụm nước bọt từ bên cạnh đi tới.

Quân Thanh giơ tay lên vuốt một cái trên mí mắt Tử Lạc, một biểu tượng như hoa tuyết xuất hiện, lại biến mất cực nhanh.

Hắn không nói rõ, nhưng hành động lúc này chính là khẳng định Tử Lạc là đồ đệ của hắn, là người của Yểm Nguyệt Phong.

Vân Dao nhìn Tử Lạc và Quân Thanh, trong mắt lóe lên tia thù hận.

Dường như Quân Thanh phát hiện nhìn lướt qua Vân Dao, Vân Dao nhanh chóng thu lại sự thù hận, dịu dàng buông thõng hai tay.

Quân Thanh kéo Tử Lạc đến bên cạnh.

“Kết thúc.”

Quân Thanh nói một câu không đầu không đuôi.

“Bẩm sư thúc, vẫn còn lại mấy vị cuối cùng.”

“Ừ.”

Chưởng môn nhìn Quân Thanh, cân nhắc một lúc.

“Người tiếp theo...”

Giọng nói người gọi có chút run rẩy.

***

(*) Ngự kiếm phi hành: Là cảnh giới sử dụng binh khí cực cao của các bậc cao thủ mới có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.