“Huyền Cơ sư tôn, chưởng môn bảo đệ tử đến thông báo cho người, ba ngày sau mở Linh Kiếm Phong để các đệ tử trúc cơ đến lấy kiếm.”
Sáng sớm, đệ tử của Vô Ảnh Phong đột nhiên lên Linh Kiếm Phong, truyền đạt mệnh lệnh của chưởng môn cho Minh Thù.
“Lấy kiếm sao?”
Minh Thù gác chéo chân, rung chân rất có quy luật.
Đệ tử không dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“À...”
Không lâu trước vừa mới tự tiện đưa ra chủ kiến cho trẫm, bây giờ lại muốn đến Linh Kiếm Phong lấy kiếm, cho rằng bản thân là thần tiên chắc?
Đệ tử không biết Minh Thù cười đến quái lạ như vậy là có ý gì, nhưng hắn đã truyền lời xong cho nên cũng mặc kệ Minh Thù có đáp ứng hay không liền xoay người chạy đi. Phong chủ mới nhậm chức thật đáng sợ!
Đệ tử trúc cơ đến lấy kiếm là một chuyện rất vui vẻ, hơn nữa kiếm của Linh Kiếm Phong tốt hơn đến mấy phần so với kiếm bên ngoài. Toàn bộ tông môn đều náo nhiệt.
Ngày lấy kiếm.
Đệ tử trúc cơ muốn tham gia lấy kiếm đều tập trung phía trước Linh Kiếm Phong, đệ tử vừa mới vào nội môn đứng bên ngoài vây xem.
“Hôm nay là lần đầu tiên lấy kiếm, sau trăm năm Linh Kiếm Phong phong bế. Trên Linh Kiếm Phong có thay đổi gì chúng ta cũng không biết rõ, cho nên các vị hành động cẩn thận.”
Có người giảng quy tắc cho người tham gia, ngoài âm thanh này ra chỉ có tiếng suối chảy róc rách.
“Chưởng môn, có thể thông báo cho Huyền Cơ sư muội rồi.”
Nhìn thấy đến giờ, có người nhắc nhở chưởng môn.
Chưởng môn đứng ở nơi đệ tử không nhìn thấy, ông ta nhìn sắc trời xong liền gật đầu. Pháp thuật hóa thành linh hạc bay đến Linh Kiếm Phong. Nhưng vừa mới tiếp cận Linh Kiếm Phong, linh hạc liền hóa thành điểm sáng biến mất trong không khí.
Mọi người biến sắc.
Linh Kiếm Phong... Tại sao lại phong bế?
“Chưởng môn...”
Hiện tại, người có thể phong bế Linh Kiếm Phong chỉ có Thái Diễn kiếm, mà chủ nhân Thái Diễn kiếm là Huyền Cơ, cho nên không cần nói cũng biết là ai làm. Nàng không muốn để cho những đệ tử này tới lấy kiếm.
Chưởng môn nào đoán được Minh Thù sẽ làm ra chuyện như vậy, các đệ tử đang nhìn, bộ mặt này của hắn phải giấu thế nào?
“Huyền Cơ hơi quá đáng rồi!”
Phong chủ Xích Hỏa Phong nhịn không được tức giận mắng:
“Nàng thật sự coi Linh Kiếm Phong là của nàng sao?”
“Chưởng môn, mau nói chuyện với Huyền Cơ sư muội, đừng để các đệ tử chế giễu như vậy.”
Phong chủ Tinh Tượng Phong tốt bụng đề nghị.
Linh hạc không vào được, chưởng môn chỉ có thể truyền âm. May là truyền âm không bị ngăn cản.
“Huyền Cơ, mau hủy phong bế Linh Kiếm Phong.”
Giọng nói của chưởng môn hơi trầm xuống: “Đại sự của tông môn không cho phép ngươi lấy ra làm trò đùa.”
Nhưng rất nhanh thì có một người đạp Thái Diễn kiếm xuất hiện trước Linh Kiếm Phong. Đệ tử phía dưới nhìn thấy đương nhiên cũng không khỏi xôn xao.
“Là Huyền Cơ...”
“Trước đây, nàng còn là một đệ tử tạp dịch ngoại môn, chỉ trong một buổi chiều người ta đã biến thành phong chủ một phong.”
Nói cái gì cũng có, nhưng đa phần là hâm mộ và ganh ghét.
Giọng nói của thiếu nữ thanh thúy truyền đến: “Chưởng môn sư huynh, ta cũng đâu đồng ý mở Linh Kiếm Phong với ngươi.”
Chưởng môn nói: “Không phải là ta đã thông báo cho ngươi sao?”
Minh Thù cười khẽ: “Thế nhưng ta không đồng ý. Thông báo là một chuyện, ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác.”
Tiếng bàn tán phía dưới mơ hồ truyền đến, chưởng môn nén giận:
“Ngươi muốn thế nào?”
“Không dám.”
Minh Thù ra vẻ dễ nói chuyện: “Mang cho ta chút đồ ăn, rồi giao phí lên núi để bọn họ đi lên.”
Đóng cửa Linh Kiếm Phong chỉ vì ăn thôi sao?
Tuy rằng yêu cầu của Minh Thù có hơi quá đáng nhưng cũng may không khó, chưởng môn cho người đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó đưa qua cho Minh Thù.
Nhưng số lượng không nhiều lắm, đương nhiên Minh Thù không chịu. Chưởng môn tức giận đến muốn đánh chết nàng, tới lui nhiều lần Minh Thù mới miễn cưỡng hài lòng.
Minh Thù ngồi trên Thái Diễn kiếm ăn đồ ăn vặt mới được đưa đến, Minh Thù thoải mái nhìn đệ tử phía dưới lên núi lấy kiếm.
“Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa. Ta cũng muốn ăn!”
Thú nhỏ đột nhiên chui ra lay cánh tay Minh Thù.
Minh Thù tâm tình tốt, tùy ý để thú nhỏ giành thức ăn trong tay nàng.
Chợt nghe tiếng kiếm giữa núi.
Muốn tìm kiếm thuộc về mình, cũng không dễ dàng như vậy.
“Này, sao nàng ta cũng đi vậy? Nàng ta vẫn chưa lên trúc cơ!”
“Chưa lên trúc cơ cũng đi lấy kiếm sao? Vân Dao thật to gan.”
“Ôi, ai bảo người ta là thiên linh căn chứ.”
Tiếng bàn tán chua chát truyền lên trên, Minh Thù đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Vân Dao đang đi lên Linh Kiếm Phong.
Khi Linh Kiếm Phong phong bế, vì sao chỉ có đệ tử trúc cơ mới có thể lấy kiếm? Bởi vì kiếm không đủ. Nhưng Linh Kiếm Phong mở lại thì khác, kiếm trên này rất nhiều, hơn nữa cũng không phải ngươi cứ lên núi là có thể thu kiếm vào tay.
Tiếp theo sau Vân Dao, bên dưới lại xôn xao một trận. Quân Thanh dẫn theo Tử Lạc đi qua phía bên này.
Hai người này đều đến lấy kiếm, có chút thú vị.
Minh Thù đặt Thái Diễn kiếm xuống, nhảy xuống trước mặt Vân Dao, vừa lúc chắn ngang đường đi của nàng ta.
“Huyền Cơ, ngươi làm gì vậy?”
“Muốn lên núi sao? Đưa phí mới được lên núi.”
Minh Thù vươn tay.
“Cái gì?”
Vân Dao cho là mình nghe lầm.
“Phí lên núi.”
Minh Thù cười híp mắt lặp lại lần nữa.
“Huyền Cơ, chớ hồ đồ!”
Phong chủ Xích Hỏa Phong từ chỗ tối phóng ra: “Trước đó đã cho ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?”
Minh Thù cười: “Ngươi cảm thấy đồ đệ của ngươi, chỉ đáng giá mấy thứ đồ ăn vặt đó sao?”
“Sao ngươi không ngăn cản nàng ta?”
Vân Dao chỉ về phía Tử Lạc đã lướt qua bọn họ.
Tử Lạc chú ý đến bên này, nàng ta ngừng một lúc rồi quay đầu nhìn Quân Thanh, Quân Thanh khẽ vuốt cằm lúc này Tử Lạc mới tiếp tục lên núi.
“Ta muốn để nàng ấy đi qua, ngươi quản được sao?”
Minh Thù phất tay: “Bớt nói nhảm đi, mau đưa ra, nếu không thì ngươi cũng đừng đi lên.”
“Ngươi...”
Phong chủ Xích Hỏa Phong ngăn cản Vân Dao, trừng mắt nhìn Minh Thù, gằn từng chữ một:
“Đi, ta đưa.”
Hôm nay là để Vân Dao đến lấy kiếm, phong chủ Xích Hỏa Phong không muốn gây rắc rối.
Nơi tu tiên, đồ ăn vốn cũng không nhiều, phong chủ Xích Hỏa Phong mất một lúc lâu mới đưa được đồ ăn cho Minh Thù.
Minh Thù lại ngồi lên Thái Diễn kiếm, quay sang Vân Dao cười rực rỡ:
“Chúc ngươi nhiều may mắn.”
Thái Diễn kiếm bay lên không trung vèo một tiếng.
...
Ở Linh Kiếm Phong, càng lên cao, phẩm cấp của kiếm càng tốt, mục tiêu của Vân Dao tất nhiên là trên cao, trên đường có nhìn thấy kiếm nàng ta cũng không nhìn đến.
Tử Lạc có chút ngơ ngác đi lên núi, gặp phải kiếm đều tiến lên rút một cái, nhưng kết quả cũng chưa từng rút được thanh kiếm nào.
Không ai chú ý tới Minh Thù đã biến mất giữa khoảng không, lúc này nàng kéo một thanh kiếm màu xanh từ trên núi xuống chân núi.
Thái Diễn kiếm mang theo thú nhỏ đi theo sau nàng, nơi đi qua tiếng kiếm trầm thấp, mơ hồ tỏ ra sự tôn kính.
Minh Thù nghĩ chuyện này cũng không khoa học, một thanh kiếm lợi hại như Thái Diễn kiếm lại tùy tiện cắm ở chân núi Linh Kiếm Phong.
Thái Diễn kiếm: “Ta cũng trăm ngàn lần không nghĩ tới, sẽ có một ngày có thể đóng vai dao phay nghiệp dư.”