Minh Thù khẽ gặm môi hắn một chút, đứng dậy rời đi: “Tự mình điều hòa hơi thở đi, ta đi ngủ.”
Nàng đi hơi nhanh, trong nháy mắt đã xoay người, sắc mặt liền tái nhợt. Minh Thù bấm bấm ngón tay, dùng thân thể người khác để tiêu hao lực quả nhiên là quá miễn cưỡng...
Thú nhỏ ló đầu ra khỏi tay áo, trong đôi mắt tràn đầy khinh bỉ.
Có bệnh!
Song nó lại nhảy ra ngoài, chớp mắt liền biến mất trong phòng. Minh Thù nằm lại trên giường, nàng muốn tìm chút đồ ăn đúng lúc đồ ăn phía trên đã hết, nàng không muốn nhúc nhích, dứt khoát ôm thân thể cuộn tròn trên giường, trong chốc lát hô hấp lại bình ổn.
Thú nhỏ biến mất trong một lát liền quay trở lại, thân thể nho nhỏ kéo một chùm trái cây đỏ rực thật lớn. Nó mang trái cây đặt bên môi Minh Thù.
Trái cây không lớn Minh Thù cũng không há miệng, thú nhỏ đẩy không vào, nhe móng vuốt xù lông dùng sức vỗ mặt Minh Thù.
“Ngươi ngủ đến mê man rồi à?”
Mau ăn đi!
Thú nhỏ không đút được có chút lo lắng, cố gắng dùng móng vuốt chọc chọc mặt Minh Thù.
“Ăn rồi ngủ tiếp có được hay không?”
Thú nhỏ cảm giác có người tới gần, nó lập tức xoay người, trừng mắt nhìn Nhạn Dẫn chỉ mặc độc một cái áo, trong cổ họng phát ra một âm tiết, nó ngăn cản hắn tới gần.
“Nàng... Làm sao vậy?” Nhạn Dẫn dừng lại nhìn Minh Thù.
“Chuyện không liên quan đến ngươi, cút! Đều là tại ngươi!”
Ánh mắt thú nhỏ hung ác, tỏ vẻ muốn tấn công Nhạn Dẫn.
“Ngươi không đẩy vào trong được.”
Nhạn Dẫn chỉ trái cây bên môi Minh Thù nói: “Ta có thể.”
Lông trên người thú nhỏ dần xẹp xuống, nó nhìn Minh Thù lại nhìn Nhạn Dẫn, bất đắc dĩ nhảy sang bên cạnh.
Nhạn Dẫn tiến lên ôm lấy Minh Thù. Tuy rằng đã ôm rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Nhạn Dẫn nghĩ tiểu cô nương trong ngực cực kỳ mỏng manh.
Trái tim Nhạn Dẫn siết chặt có chút khó chịu. Móng vuốt của thú nhỏ chụp mu bàn tay Nhạn Dẫn chỉ vào trái cây.
Những trái cây này đều ẩn chứa linh lực khá lớn, Nhạn Dẫn có chút chần chừ: “Linh lực khổng lồ như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ngươi nói tào lao cái gì vậy?”
Sau đó, thú nhỏ lại đi kiếm thêm một ít trái cây rồi mang về cho Minh Thù.
Một vài trái cây quá lớn, Minh Thù không nuốt được, Nhạn Dẫn trực tiếp dùng môi. Thú nhỏ muốn cào hắn, Nhạn Dẫn liền nghiêm túc nói:
“Nếu không thì ngươi tới làm đi.”
Thú nhỏ hậm hực lẩm bẩm dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn, không biết nói gì nhưng Nhạn Dẫn khẳng định không phải người tốt.
Thú nhỏ không tha thêm trái cây nữa, nó ghé vào ngực Minh Thù, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm hình như sợ nàng xảy ra chuyện. Nhạn Dẫn cũng không dám đuổi nó xuống, tên nhóc này cực kỳ hung tàn.
Minh Thù ngủ rất sâu, Nhạn Dẫn hôn lên trán nàng rước lấy ánh mắt hung ác của thú nhỏ, hắn mỉm cười.
Thú nhỏ hừ một tiếng rúc vào tay áo Minh Thù, không hé răng. Nhạn Dẫn kéo kéo chăn ôm Minh Thù nằm xuống.
Hắn cẩn thận dùng ngón tay chạm vào gương mặt Minh Thù, mềm mại, rất thoải mái.
...
Ngày hôm sau.
Minh Thù dần tỉnh, nàng chống tay ngồi dậy phát hiện cảm xúc có chút không đúng, nhưng không nghĩ nhiều. Mấy ngày nay là nàng ngủ cùng Nhạn Dẫn.
“Cũng không đói bụng...”
“Hừ, cũng là công lao của ta.”
Thú nhỏ không chút lưu tình tranh hết công lao về mình, không chừa chút nào cho Nhạn Dẫn.
Minh Thù nhéo nhéo thú nhỏ, khóe miệng cười khẽ: “Phải rồi. Ngươi tốt nhất!”
“Đó là đương nhiên.”
Ánh mắt Minh Thù nhìn người bên cạnh, nàng cúi người sát vào mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Bên hông đột nhiên có thêm một cánh tay, hơi trượt xuống, âm thanh lười biếng vang lên:
“Gương mặt này sư muội thấy hài lòng không?”
“Cám ơn.” Minh Thù ý tứ nói một tiếng.
“Cống hiến sức lực cho sư muội là vinh hạnh của ta. Sư muội thưởng cho ta cái hôn được không?”
Nhưng không đợi Minh Thù đồng ý, hắn liền nghiêng người hôn một cái.
Khi Minh Thù sắp đánh hắn, biểu cảm của hắn chợt nghiêm túc: “Ta đã xem qua tài liệu song tu. Hiện tại ta trịnh trọng hỏi Huyền Cơ cô nương, có nguyện ý cùng ta kết thành đạo lữ không?”
Minh Thù sửng sốt, hồi lâu nàng mới nói: “Ta không tu tiên sẽ chết sớm hơn ngươi...”
Nhạn Dẫn nói: “Ngươi không tu, ta cũng không tu. Ngươi nguyện ý không?”
Minh Thù nói: “Vậy ta nguyện ý.”
Không biết Minh Thù nghĩ tới điều gì, nụ cười càng sáng lạn.
“Lâu ngày sinh tình mà. Một ngày nào đó ngươi sẽ thích ta.”
Nhạn Dẫn hạ xuống nụ hôn ở khóe môi nàng, ánh mắt chăm chú quấn quýt lấy nàng: “Một ngày nào đó ngươi sẽ thích ta.”
Minh Thù gật đầu: “Vậy ngươi phải nỗ lực rồi.”
Một giây sau Minh Thù liền chọc chọc hắn: “Lật qua để ta xem vết thương của ngươi một chút.”
Hừ! Hắn nghe lời lật người lại, Minh Thù kéo y phục của hắn xuống, vết thương đã bắt đầu khép lại ma khí đã biến mất sạch sẽ.
“Kỳ thực trên người ta còn có rất nhiều chỗ có thể nhìn, sư muội muốn xem không?”
“Khá tốt rồi, thứ hôm qua ta đưa ngươi, tốt nhất ngươi nên tiêu hóa hoàn toàn mới có thể giúp ngươi thăng lên một cảnh giới.”
Minh Thù kéo y phục lên: “Ta đi ăn, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền ta, đặc biệt là thời điểm ta đang ăn. Nếu không...”
Nụ cười Minh Thù có chút âm trầm, Nhạn Dẫn run run, nhỏ giọng thầm thì: “Ta còn thua đồ ăn vặt sao? Ta đẹp trai như vậy, vóc dáng đẹp như vậy, có thể ôm có thể sờ còn có thể...”
“Muốn so sánh với đồ ăn vặt sao? Còn phải nỗ lực rất nhiều.”
Trong lòng trẫm, đồ ăn vặt mới là quan trọng nhất! Đừng hòng ai chia cách được trẫm và đồ ăn vặt!
Minh Thù cười cười rời khỏi phòng.
Nhạn Dẫn trừng mắt. Bình tĩnh! Nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành.
...
Trong khoảng thời gian Minh Thù và Nhạn Dẫn xác định quan hệ, bên ngoài đã sớm long trời lở đất.
Bạch Hổ Tông xúi giục mấy thế lực diệt cả nhà Huyền gia, sự việc bại lộ, những người liên quan thì lẩn trốn. Ẩn Tông triệu tập những môn phái còn lại, tiến hành truy bắt những người liên quan với Bạch Hổ Tông.
Mà bên phía Ma tộc bởi vì kế hoạch thất bại nên đều lui về ma giới không hề gây sự. Người chân tu không thể tiến vào ma giới, cho nên mọi người chỉ có thể gia tăng giám sát ma giới, thuận tiện bảo đảm cho nhân vật quan trọng như Minh Thù không bị bắt đi. Vân Dao bởi vì trộm đan dược, sư phụ lại cấu kết với Bạch Hổ Tông nên nàng ta cũng bị đuổi khỏi Ẩn Tông.