Minh Thù xét duyệt xong một đống tư liệu kia, người bên ngoài đều đã về gần hết, vị trí trợ lý bên ngoài vẫn còn sáng đèn.
Minh Thù duỗi người một cái, cầm cái bánh kem cuối cùng ta ngoài.
“Tan làm đi.”
Trợ lý lập tức đứng dậy: “Đại tiểu thư chờ một lát, tôi đi lấy xe.”
“Không cần, tự tôi trở về, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Minh Thù rời khỏi Độ Kỷ.
Thế giới này kỳ thật cùng thế giới bình thường cũng không khác biệt lắm ngoại trừ cái thiết lập tuổi thọ kỳ quái này.
Đêm hôm khuya khoắt cơ hồ không có ai lượn lở ở bên ngoài, ai biết sẽ gặp phải tên điên nào cướp đoạt tuổi thọ của mình.
Kiến trúc cao nhất của khu nhà nghèo bất quá có ba tầng, đường đi coi như sạch sẽ, cửa hàng bốn phía khóa chặt, nguyện vọng muốn tìm một chỗ để ăn cái gì đó của Minh Thù hoàn toàn thất bại.
Thời gian này, nữ chính giả hẳn là vừa mới trùng sinh tới, nữ chính chắc đang ở nơi nào đó đi.
Giai đoạn này là trước khi nữ chính giả đang nghĩ cách trả thù, sau đó mới có thể khôi phục thân phận hủy đi khu nghèo khó.
Tìm cơ hội cùng nữ chính giả hẹn hò một chút.
... Bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm một nơi để ăn cơm.
-
Nguyên chủ làm việc rất nhàm chán, mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc.
Mặc kệ là mua hay bán đều có người đặc biệt phụ trách, tình huống cần cô ra mặt rất ít.
Minh Thù quen thuộc mấy ngày, rốt cục vẫn là muốn chết không muốn sống trước khi tan sở, xử lý xét duyệt những cái tư liệu chất đống như núi kia.
“Trợ lý Hạ, cậu có cảm thấy gần đây đại tiểu thư giống như ăn hơi nhiều không? Đại tiểu thư không phải nói muốn giảm béo sao?”
Trợ lý Hạ trầm tư: “Đại tiểu thư nói muốn ăn no xong lại giảm.”
“...”
Thời điểm bọn họ đang thảo luận thì điện thoại của trớ lý Hạ đột nhiên vang lên, bên kia là một tràng tiếng mắng chửi, xen lẫn tiếng nhân viên gào thét: “Trợ lý Hạ, xảy ra vấn đề rồi, có người đến gây sự.”
Đại sảnh Độ Kỷ.
Minh Thù mang người xuống dưới, người trong đại sảnh đã đánh nhau.
Độ Kỷ làm việc không phải chuyện đứng đắn gì cho nên địa điểm làm việc vẫn tương hẻo lánh.
Nhưng lúc này trong đại sảnh tất cả đều là người.
Một bên là nhân viên Độ Kỷ, một bên là người bình thường.
Còn có mấy người đứng tại nơi hẻo lánh, hẳn là người đến giao dịch.
Nhân viên cùng đám người gây sự đang không ngừng xô đẩy, ngươi kéo y phục của ta, ta kéo tóc của ngươi, đánh đến phi thường hăng say.
“Dừng tay lại cho tôi!!” Trợ lý Hạ không biết từ chỗ nào lấy ra cái loa phát thanh: “Dừng tay, bên kia! Dừng tay!”
Âm thanh của trợ lý Hạ vang vọng trong đại sảnh.
Hai bên xô đẩy đến kịch liệt, từng người không phục tách ra.
Nhân viên Độ Kỷ vì thể hiện rõ ràng bọn hắn phá cách, trang phục đều mặc giống nhau — — ---- trên quần áo trước mặt in Độ Kỷ, phía sau in ghép vần.
Minh Thù không biết là phá cách ở nơi nào.
Cái này mẹ nó có gì khác nhau?
“Quậy cái gì? Coi nơi này là chợ bán thức ăn sao?”Trợ lý Hạ đi đến chỗ trống giữa hai bên: “Chuyện gì xảy ra?”
“Trợ lý Hạ. Một nhân viên bị xé rách hết quần áo đi tới, đem sự tình nói một lần: “Chuyện là như thế này, trước đó có một nữ sinh tới bán tuổi thọ, chúng tôi dựa theo quy củ làm cho cô ta. Nhưng hiện tại gia đình của cô ta tới yêu cầu chúng tôi trả lại, đã vượt qua kỳ hạn ba ngày, chúng tôi không đồng ý, bọn họ liền bắt đầu gây sự.”
“Phi!” Trong đám người đối diện có một người phụ nữ nhổ nước bọt về phía nhân viên: “Những người như các người đều táng tận lương tâm, về sau xuống Địa ngục sẽ bị thiên đao vạn quả! Con gái của tôi cái gì cũng đều không hiểu, các người lừa gạt nó, Vương bát đản! Tôi mặc kệ, nhất định trả tuổi thọ của con gái tôi cho tôi!!”
Trợ lý Hạ nhìn về phía người phụ nữ: “Vị a di này, quy củ của Độ Kỷ tất cả mọi người đều rõ ràng, ngươi tình ta nguyện mua bán, con gái của bà là tự nguyện đến đây bán.”
“Tự nguyện? Nó làm sao có thể tự nguyện!!” Người phụ nữ kích động lên: “Đều là mấy tên cặn bã các người ép buộc con gái của tôi.”
Trợ lý Hạ tính khí nhẫn lại: “Tiểu cô nương kia trưởng thành chưa?”
Nhân viên gật đầu: “Không thành niên chúng tôi cũng không dám xử lý cho cô ta.”
Những quy củ kia của Độ Kỷ không phải để trang trí.
Trợ lý Hạ gật đầu: “A di, bà cũng nghe thấy, con gái của bà đã trưởng thành, lựa chọn của cô ta cùng chúng tôi không có quan hệ, Độ Kỷ sẽ không ép buộc bất kỳ ai.”
Người phụ nữ càng kích động: “A phi! Con gái của tôi tháng sau mới đủ tuổi trưởng thành, nó còn nhỏ như vậy, các người là bọn trời đánh hỗn đản, mau trả tuổi thọ lại cho con gái của tôi!!”
Trợ lý Hạ khẽ nhíu mày, hắn nhìn về phía nhân viên.
Nhân viên lắc đầu, tiểu cô nương kia rõ ràng đã trưởng thành.
Người phụ nữ kích động những người thân bên cạnh, bắt đầu náo động sang phạm vi lớn, đại sảnh trong nháy mắt lại biến thành chợ bán thức ăn.
Minh Thù nghe trong chốc lát, từ phía sau đi tới.
Nhân viên cho dọn ra một con đường cho cô.
Nữ tử trên thân mặt một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc tùy ý búi lên, nhìn qua cùng người bình thường không có gì khác nhau.
Có thể là bởi vì đại sảnh của Độ Kỷ so với bên ngoài sạch sẽ hơn, nữ tử thong dong trấn định bước từ lối đi mọi người dọn ta, để bọn hắn nhìn thấy ảo giác của bọn khu nhà giàu đối diện kia.
Âm thanh ồn ào đột nhiên an tĩnh lại.
Nữ tử mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: “Các người ồn ào lâu như vậy, xin hỏi người trong cuộc kia đang ở nào nào?”
Câu này vừa nói xong, sắc mặt người phụ nữ lập tức biến đổi.
Bà ta cứng họng: “Cô là ai?”
“Người phụ trách của Độ Kỷ.” Minh Thù bổ sung thêm một câu: “Lão đại.”
Mặc dù Độ Kỷ đều gọi cô là đại tiểu thư, nhưng phía trên đều không còn ai nên xem như cô là người lớn nhất.
Độ Kỷ xem như là sản nghiệp của gia tộc đi, nguyên chủ thừa kế từ cha của cô —— không quá phải, hẳn là cha ném cho cô.
Vị lão ba này hiện tại không biết đã chạy đi du lịch ở nơi nào, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không nhìn thấy người.
Thời điểm Minh Thù nói ra hai chữ lão đại, đám người gây sự kia tựa hồ có chút mơ màng.
Đại khái không nghĩ tới lão đại của Độ Kỷ còn trẻ như vậy, vẫn là một nữ hài tử.
Minh Thù vẫn mỉm cười: “Cho nên người trong cuộc đang ở đâu?”
Người phụ nữ nháy mắt với đám thân thích vài lần nhưng không một người nào nói chuyện, dồn dập nhìn về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ ưỡn bộ ngực lên, thần sắc phẫn nộ: “Các người lừa gạt con gái của tôi, hiện tại còn muốn đe dọa nó sao? Tôi nói cho các người biết không có cửa, dạng các người nên bị tóm lên trên, đây là phạm pháp!”
Minh Thù ngữ khí không thèm để ý: “Phạm pháp thì như thế nào, pháp luật là dùng để bảo vệ kẻ có tiền, cùng chúng tôi nơi này không có quan hệ.”
Lời này không sai, pháp luật của chính phủ là dùng để bảo vệ khu nhà giàu.
Khu nhà nghèo căn bản không có pháp luật.
Nơi này chỉ có giãy dụa, thống khổ, chèn ép, tuyệt vọng...
Người phụ nữ cố gắng muốn kiếm cớ.
Minh Thù cướp lời bà ta trước: “Giao dịch là việc ngươi tình ta nguyện, chúng tôi đã cho các người cơ hội ba ngày để hối hận, đã qua ba ngày các người không đổi ý, giao dịch đã hoàn thành. Bà bây giờ tới đây quậy, là ai bảo bà đến, muốn lừa gạt chúng tôi sao?”
Câu nói sau cùng khiến đại sảnh yên tĩnh vài giây.
Người phụ nữ có chút gấp, bà ta nhìn chung quanh một chút, đột nhiên rống một tiếng: “Con gái của tôi là trẻ vị thành niên, lời nó nói căn bản không thể giữ lời!”
Minh Thù bừng tỉnh: “Bà chính là đang muốn lừa gạt chúng tôi rồi.”
Con ngươi người phụ nữ trừng lớn, sau đó khóc trời đập đất trách móc: “Cô nói hươu nói vượn cái gì, ai muốn lừa cô, cô chớ có ngậm máu phun người, là đám khốn kiếp này khi dễ con gái của tôi hiện tại còn trả đũa, các người thật táng tận lương tâm, tôi chỉ có một đứa con gái, sau này sẽ sống thế nào đây!!”