Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1275: Chương 1275: Tuân lệnh darling (33)




Chuyện này là ai lên kế hoạch hoạch cuối cùng đã không quan trọng, bởi vì...

Hai khu bạo loạn đã không dừng được.

Người khu Đông Thành liên tiếp giết người tại khu Tây Thành, gây nên bạo loạn, người khu Tây Thành nào có thể ngồi yên được.

Những người còn lại không hành động, bọn họ liền tự mình động thủ.

Cuối cùng làm sao diễn biến thành hai khu chiến đấu, tựa hồ cũng không quan trọng.

Bởi vì đây chính tiến trình của lịch sử.

Không cách nào thay đổi.

Lục Ngưng trở lại Độ Kỷ, Độ Kỷ vẫn giống như cũ, không có bất kỳ hốt hoảng gì.

Hốc mắt cô ửng đỏ, nắm chặt hai tay đứng trước mặt Minh Thù, giọng nói nghẹn ngào: “Giáng Tuyết tiểu thư... Có phải tôi đã làm sai?”

Cô tự cho là mình đúng.

Thế nhưng cuối cùng vẫn là sai rồi.

Sau khi thiết lập lại sẽ có thêm thời gian hơn mấy năm, mà bây giờ bởi vì mình nên mới sớm như vậy.

Minh Thù mở một quyển sách, nghe vậy khẽ ngẩng đầu: “Cô không sai, cô làm đúng.”

“Thế nhưng...” Cô rõ ràng đã sai rồi.

Minh Thù để sách xuống, đang muốn nói cái gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng phá hủy kịch liệt.

Soạt ——

Cửa sổ thủy tinh bị bắn nát, Minh Thù nhìn thấy người ngoài đường.

Sắc mặt Lục Ngưng biến đổi lớn: “Bọn họ là hướng đến tôi, tôi ra ngoài...”

Tầm mắt Minh Thù rơi vào nơi nào đó: “Không, là hướng đến tôi.”

“Cái gì... Cái gì?”

Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, cả tòa nhà bắt đầu rung động, thủy tinh vỡ nát, đám người huyên náo.

Toàn bộ Độ Kỷ lâm vào hỗn loạn cực độ.

Ầm ầm!

“A —— “

“Darling!”

Diệp Tịch đứng ở dưới lầu, Minh Thù trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống.

Lực sát thương cực lớn từ đạn pháo bên ngoài bắn vào, Minh Thù bổ vào về phía Diệp Tịch, hai người ngã xuống đất.

Đạn pháo trực tiếp bắn vào bên trong, một tiếng ầm vang nổ tung, sóng khí hất qua làm hai người bị đẩy ra thật xa, đụng vào vách tường mới dừng lại.

“Lạc Yến cái tên biến thái chết tiệt kia!”

Minh Thù chửi thầm một tiếng, lại quay đầu nhìn Diệp Tịch: “Không sao chứ?”

Diệp Tịch lắc đầu: “Darling, em...”

Đoàng!

Tiếng súng đột nhiên vang lên cắt đứt lời Diệp Tịch, Minh Thù kéo Diệp Tịch trốn vào nơi hẻo lánh, cả đại sảnh mới vừa rồi còn đám người ồn ào, lúc này đột nhiên vắng vẻ hẳn.

Không biết là chết hay là trốn đi.

Độ Kỷ lúc đầu rất an toàn, nhưng Minh Thù không nghĩ tới tên Lạc Yến biến thái kia lại đột nhiên mang người đánh tới.

Cô đoán được hắn muốn làm cái gì, nhưng cô không muốn Diệp Tịch mạo hiểm.

Nói không chừng bạo loạn gần đây có Lạc Yến ở bên trong khuyến khích, không thì làm sao hắn có thể quang minh chính đại mang người đánh đến đây!

Tên biến thái!

Hỏa lực dày đặc, cả tòa nhà tựa hồ cũng tràn ngập nguy hiểm.

Minh Thù nhìn ra ngoài một chút, dự định trực tiếp mang Diệp Tịch lao ra, dù sao những thứ kia cũng không gây thương tổn cho cô được.

Cô nắm chặt tay Diệp Tịch: “Theo sát tôi.”

Diệp Tịch gật đầu.

Minh Thù thấy đã có thời cơ liền kéo Diệp Tịch ra ngoài, Minh Thù cũng không trực tiếp đối đầu với đạn pháo, tận lực tránh đi.

Nhưng ngay lúc này, trong lòng Diệp Tịch bỗng nhiên thắt chặt, theo bản năng nắm chặt tay Minh Thù, kéo cô về hướng bên cạnh.

Đạn pháo bay ngang qua bọn họ, Độ Kỷ đằng sau không chịu nổi gánh nặng, hoàn toàn sụp đổ.

Diệp Tịch còn chưa thở phào thì thấy vô số đạn pháo hướng về phía Minh Thù.

Mục tiêu của bọn họ, tựa hồ chỉ là cô.

Minh Thù dùng thú nhỏ chặn những viên đạn kia, kéo hắn chạy về một bên khác.

Thú nhỏ cản đợt đạn tiếp theo đạn liền nhảy xuống đất, nhanh như chớp lăn về phía Minh Thù.

Minh Thù cùng Diệp Tịch lúc này cơ hồ không có nơi nào để tránh, bốn phía đều là đạn phóng tới, hoàn toàn không để ý tới cái gì, hung hăng tàn phá.

Tầm mắt Minh Thù đảo qua nơi Lạc Yến đứng trước đó, nơi đó đã không còn ai.

Cô nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, tiếng súng không dứt.

Tại một bên khác nhìn thấy tiểu cô nương kia.

Phanh ——

Cơ hồ là đồng thời, đạn màu bạc đột phá tầng tầng chướng ngại bay về phía Diệp Tịch.

Phốc phốc ——

Đạn màu bạc xuyên qua ngực Minh Thù.

Con ngươi Diệp Tịch trừng lớn, vừa rồi viên kia đạn rõ ràng là bay về phía hắn, vì sao... Cuối cùng lại bắn trúng cô?

“Darling!” Diệp Tịch đưa tay đỡ được Minh Thù, biểu hiện rất khó coi, trong con ngươi chuyển động từng tia hắc ám.

Tiếng súng bốn phía đột nhiên ngừng lại.

Diệp Tịch nửa quỳ xuống, tay đỡ Minh Thù có chút run rẩy.

Các viên đạn khác đều không trúng, viên đạn này rất kì lạ, Minh Thù đưa tay nắm chặt, trực tiếp lấy nó ra.

Đầu đạn có một vật nhỏ, cô cảm giác vật dán trước ngực hơi nóng lên, cái này là vật lúc trước Lạc Yến lấy đi.

Nam sinh bối rối chặn vết thương của cô.

“Đừng nóng vội, tôi lập tức cầm máu cho em, đừng sợ...” Nam sinh càng ép vết thương càng chảy nhiều máu: “Vì sao ngăn không được, trước kia em không phải đều vô sự sao? Vì sao ngăn không được?”

“Thiên Khải...” Minh Thù giật giật cánh môi.

Nam sinh nhìn đạn trong tay Minh Thù, hắn có chút bối rối đem đồ vật trên đầu đạn lấy xuống, lôi ra vật Minh Thù mang theo, tay run run cầm lên.

Máu tươi nhuộm đỏ kim tệ.

Ánh sáng đều lộ ra hồng quang quỷ dị.

Hai mảnh kim tệ dán vào, chuyển động, sau đó có âm thanh rất nhỏ, hợp thành một viên, phía trên đột nhiên không hỗn loạn nữa, là hình ảnh hoàn chỉnh.

Đó là một toà tháp.

Minh Thù dường như cảm ứng được gì đó, lại dường như không có...

Minh Thù liếc mắt.

Lạc Yến chậm rãi đi lên trước, hắn gọi một tiếng.

“Kỳ Ngự.”

Nam sinh bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng nói băng lãnh thấu xương, vạn người khiếp sợ: “Lạc Yến!”

Lạc Yến nâng lên nụ cười đáng yêu: “Bây giờ cậu nhìn tôi như vậy cũng vô dụng, nếu không rời khỏi nơi này, chúng ta đều phải nằm ở đây.”

Hắn cược đúng rồi.

Trên người cô đeo Thiên Khải, dùng bộ phận cảm ứng được của cả hai để bắn trúng cô.

Mà cô, chính là vảy ngược của Kỳ Ngự.

Kỳ Ngự cùng Lạc Yến im ắng đối mặt, trong không khí tựa hồ có dòng điện kịch chiến.

Minh Thù cảm giác sinh mệnh của thân thể này đang xói mòn, xói mòn rất nhanh.

Cô lấy tấm thẻ tuổi thọ của mình ra xem, mười năm tuổi thọ còn thừa đã giảm mạnh đến ba năm, số đằng sau vẫn đang nhảy lên.

Mẹ!

“Em thế nào?” Kỳ Ngự gục đầu xuống, biểu tình trong nháy mắt nhu hòa hơn hẳn: “Tôi...”

Tất cả ký ức nườm nượp mà tới.

Lúc biết cô, không biết, lúc này toàn bộ đều chen trong đầu hắn.

“Thời gian của tôi không nhiều lắm.” Sắc mặt Minh Thù hơi tái nhợt.

“Không sao, tôi có thể mang em trở về.” Kỳ Ngự vừa nói liền ôm cô: “Em sẽ không có việc gì.”

Giọng nói của hắn tỉnh táo, bướng bỉnh, mang theo vẻ cường thế không thể nghi ngờ.

“Kỳ Ngự...”

“Giáng Tuyết tiểu thư...” Lục Ngưng không biết từ chỗ nào lao ra, nước mắt xen lẫn tro bụi rơi trên mặt cô.

Tầm mắt Kỳ Ngự liếc nhìn cô, Lục Ngưng đột nhiên cứng đờ, đứng cách xa Minh Thù hai bước.

Trước kia cô chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của vị Diệp tiên sinh này không quá hữu hảo, nhưng lúc này...

Cô cảm thấy mình giống như là mạo phạm lãnh địa của ác thú, ánh mắt đối phương nhìn chằm cô giống như tùy thời đều có thể xé xác cô ra.

“Khóc cái gì, làm như tôi đã chết rồi.” Mặc dù tuổi thọ của cô lúc này giảm mạnh, nhưng không phải còn chưa có chết sao?

“Giáng Tuyết tiểu thư... Cô...”

“Cô không sai.” Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng, cũng mang theo ý cười như thường lệ: “Chỉ bất quá cô dùng sai biện pháp, hai khu kinh ngạc quá lớn, không phải một sớm một chiều liền có thể cải biến được. Vòng thiết lập tiếp theo cứ chuẩn bị kĩ, coi như tích lũy kinh nghiệm.”

“Giáng Tuyết tiểu thư...”

Minh Thù mỉm cười: “Cố lên!”

Máu trên ngực không ngăn được, như đếm ngược từng phần nghìn giây nhảy lên,

Kỳ Ngự ôm Minh Thù đi đến chỗ rộng rãi.

Lạc Yến theo sát đi theo.

Kỳ Ngự ngẩng đầu nhìn lên không trung, mấy đen bịt kín không trung giống như mưa gió nổi lên đêm của vòng trước.

Bàn tay hắn khẽ nâng, Thiên Khải trống rỗng xuất hiện, huyền không bay trong lòng bàn tay hắn, kim quang lan tràn, đảo qua bốn phía.

“Kỳ Ngự...” Minh Thù khẽ nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”

Kỳ Ngự đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, đem những lời cô muốn nói hoàn toàn chặn lại.

Kim quang trong mắt Minh Thù không ngừng hiện lên, cô muốn đẩy ra nhưng sinh mệnh của thân thể tự hồ đã xói mòn đến cuối cùng.

Minh Thù cảm giác Thiên Khải trên người cô cũng đang phát sáng, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Minh Thù luôn cảm thấy Kỳ Ngự muốn làm gì không tốt lắm, cô kêu gọi Hài Hòa Hiệu mau đưa mình trở về.

Một khắc cuối cùng khi ý thức bắt đầu thoát ly, Minh Thù dường như nghe được tiếng Lạc Yến thở hổn hển gào thét.

*

Vi diện thứ 36 hoàn tất!

~~ Bắt đầu đây...~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.