Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1102: Chương 1102: Tường vy cấm khúc (13)




Bầu không khí của hai người có điểm kỳ quái nhưng ai cũng không nói ra.

Mãi đến khi xa xa truyền đến tiếng ồn ào, Đồng Diệp dường như nhìn thấy cái gì cũng đứng dậy rời đi.

Tô Miên một mình ngồi trong ghế dài, tiếng ồn ào bên kia rất lớn nhưng rất nhiều Huyết tộc vây quanh, hắn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.

“Ngươi và Phất Vũ có quan hệ thế nào?”

Bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người không có ý tốt nhìn hắn.

Tô Miên không lên tiếng, cố gắng dùng thái độ bình thường đối xử với Huyết tộc này.

Huyết tộc thấy vậy lá gan lại càng lớn, giọng điều càng kỳ quái: “Trên người ngươi không có ấn ký của Phất Vũ, ngươi là do cô ta thuận tay mang theo?”

Ấn ký?

“Này.”

Tên Huyết tộc kia đột nhiên bị người khác kéo ra, Đồng Diệp xuất hiện ở phía sau: “Muốn chết sao?”

Đầu Huyết tộc co rụt lại, lấy yếu sợ mạnh cầu xin tha thứ: “Ta chỉ đến để chào hỏi vị tiên sinh này thôi, không có ý gì khác.”

Đồng Diệp đè đầu hắn xuống: “Nếu còn có lần sau, cẩn thận với ta.”

“Không dám, không dám...”

Đồng Diệp đá văng hắn, nhìn về phía Tô Miên: “Theo tôi qua đây.”

Tô Miên bình tĩnh đứng dậy đuổi theo Đồng Diệp xuyên qua đoàn người.

Bọn họ đến trung tâm náo nhiệt vừa rồi, nơi này có một cái bàn Minh Thù ngồi ở một góc, các góc khác đều có người ngồi.

Đồng Diệp giao Tô Miên cho Minh Thù, Tô Miên không hiểu tới sát cạnh Minh Thù ngồi xuống.

Một người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm Tô Miên cười: “Phất Vũ, tên con người này là tiền đặt cược? Chơi lớn như vậy sao?”

Tiền đặt cược?

Tô Miên cả người không thoải mái.

Cô có phải điên rồi không!

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn không phải tiền đặt cược.” Minh Thù nói.

Tên kia lộ vẻ thất vọng cau mày nhìn Tô Miên, tiếc nuối nói: “Vậy thì thật là đáng tiếc, vậy ngươi đặt cược cái gì?”

Minh Thù vô cùng phóng khoáng: “Muốn đặt mạng.”

Tên kia và hai tên Huyết tộc các hướng còn lại đều sửng sốt, tiền đặt cược này so với tên con người kia còn lớn hơn.

“Cô định làm gì?” Tô Miên hạ giọng hỏi cô, giọng nói có chút gấp gáp.

Đang yên đang lành sao lại lấy mạng ra đánh cược?

“Kiếm đồ ăn vặt.” Trước tiên Minh Thù trả lời Tô Miên, sau đó nhìn về phía gã ngồi trước mặt: “Nếu các người thua, mỗi người cung cấp cho ta một tháng sữa tươi.”

Sữa tươi chính là máu.

Đối với khẩu phần lương thực, trẫm dễ dàng sao?

Rõ ràng cái này là một cuộc đặt cược không công bằng, thế nhưng ba Huyết tộc đối diện đều đồng thanh nói: “Được!”

“Nếu mấy vị không có thắc mắc gì, mời ký tên sau đó cuộc đánh cược liền chính thức có hiệu lực.”

Tô Miên lúc này mới phát hiện có một người phục vụ đứng bên cạnh, còn muốn ký hiệp ước chính thức thực hiện?

Huyết tộc và những điều hắn nghĩ dường như... có điểm không giống nhau.

Đây là nghiệp vụ của Thiên Sứ Ca cung cấp, Huyết tộc nếu cần có thể tìm Thiên Sứ Ca làm nhân chứng thứ ba, sau khi quyết định thắng thua, nếu như Huyết tộc thua bất chấp quy định, hội Thiên Sứ Ca sẽ cưỡng chế chấp hành.

Tô Miên cho là bọn họ đánh bạc giống như người bình thường, nhưng khi hắn đi theo Minh Thù đến một địa điểm ngầm khác, mới phát hiện đây không phải là đánh bạc bình thường.

Cái này là đánh nhau.

Ba chọi một.

Tô Miên nhìn Minh Thù đi tới, hắn muốn nói cái gì đó trong cổ họng lại khô khốc, một chữ cũng không nói ra được.

“Đây chính là thế giới Huyết tộc.” Đồng Diệp chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn, khoanh tay trước ngực nói: “Máu tươi, bạo lực, sinh mạng cũng không đáng bao nhiêu tiền. Đương nhiên, mạng của Phất Vũ rất đáng tiền.”

Tô Miên đột nhiên có chút túc giận: “Cậu không lo lắng sao?”

Đồng Diệp tràn đầy tự tin: “Phất Vũ rất lợi hại, ba tên Huyết tộc này không phải là đối thủ của cô ấy.”

Trong lòng Tô Miên càng nổi điên: “Nhỡ đâu thì sao!”

Nhỡ đâu có việc gì ngoài ý muốn thì sao?

Đồng Diệp đột nhiên tiến sát vào hắn: “Cậu thích Phất Vũ.”

Câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Tô Miên sững sờ, sau đó thề thốt phủ nhận: “Nói linh tinh gì thế, sao tôi lại thích cô ta chứ.”

Tim đập cực nhanh.

Sau khi hắn phủ nhận không hiểu sao lại chột dạ...

Hừ!

Chuyện gì xảy ra!

Đồng Diệp hiếu kỳ: “Vậy cậu lo lắng như vậy làm gì?”

“Ai lo lắng chứ!”

Hắn lo lắng cái gì, có cái gì cần phải lo lắng chứ, cô ta chết không phải còn có các Huyết tộc khác sao…

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Miên lại thấy phiền muộn, cô ấy sẽ không chết.

Trong lúc Tô Miên và Đồng Diệp nói chuyện, Minh Thù đã giải quyết xong ba tên Huyết tộc kia.

Vì kết thúc quá nhanh, người xem còn chưa kịp phản ứng.

“Chờ một chút!”

Bước chân Minh Thù dừng lại.

Một nam sinh xoay người nhảy lên trên đài, vẻ mặt lạnh nhạt đưa ra lời mời: “Phất Vũ, tôi với cô đánh một trận.”

“A a, là Ludwig!”

“Thân vương trẻ tuổi nhất, a a tôi vậy mà lại được gặp Ludwig!”

“Mau mau gửi lên wechat!”

“Chụp ảnh chung, chụp ảnh chung!”

Khán giả vừa rồi còn ngơ ngác, vừa nhìn thấy Sở Việt đã bắt đầu thét chói tai, hiện trường có thể so sánh với người hâm mộ gặp mặt minh tinh nổi tiếng.

“Đó là Sở Việt?” Mặc dù so với lúc bình thường nhìn thấy ở trường học có điểm khác biệt, nhưng Tô Miên cảm giác mình sẽ không nhận lầm người: “Hắn cũng là Huyết tộc?”

“Đúng vậy.”

“...” Không được, hắn phải bình tĩnh.

Vì sao trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên cảm thấy toàn thế giới đều là Huyết tộc.

Huyết tộc không đáng giá tiền như thế sao?

Huyết tộc không phải đều sẽ lánh đời sao?

Vì sao tất cả đều gặp qua rồi!

Tô Miên một lát mới tìm được giọng nói của mình: “Huyết tộc các người còn có thể dùng wechat?”

Đồng Diệp chống cằm: “Con người tiến bộ, chúng tôi đương nhiên cũng không lạc hậu.”

“Không bị người khác nhìn thấy chứ?”

“Bọn họ dùng bản lậu, chỉ có Huyết tộc mới có thể thấy.”

“...”

-

Minh Thù nhìn Sở Việt, hứng thú hỏi: “Cậu đến là để lấy lại danh dự cho Quan Sa?”

Sở Việt nói: “Tôi chỉ là có việc muốn hỏi cô.”

Vì thấy cô gái này khó đối phó, hắn chỉ có thể chọn cách như thế.

Minh Thù suy nghĩ một lát, nam chính đã bắt đầu nghi ngờ Quan Sa rồi? Lúc này tình cảm của Quan Sa và nam chính cũng không được tính là đặc biệt vững chắc, nghi ngờ cũng không phải là không thể.

Nam chính không đối đầu với mình cũng rất tốt, dù sao đối phó với người có hào quang và không có hào quang, hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Ừm!

Tất cả dựa trên phương châm Quan Sa sẽ không hạnh phúc!

“Vậy không cần phiền phức như vậy, cung cấp khẩu phần lương thực cho tôi mọi thứ đều dễ nói.”

Có thể sử dụng khẩu phần lương thực giải quyết sự việc, kiên quyết không đánh nhau.

Sở Việt: “...”

Khán giả phía dưới cho rằng sẽ đánh nhau, kết quả hai người nói mấy câu rồi cùng nhau đi.

Khán giả: “...” Quần cũng cởi rồi, chỉ cho chúng ta thấy cái này?

Sở Việt bảo người phục vụ cho một phòng riêng, Minh Thù và hắn đi vào trước, sau đó Đồng Diệp mang theo Tô Miên đi vào.

Nhìn thấy Tô Miên ánh mắt Sở Việt co lại, Tô Miên không thèm nhìn tới hắn đi thẳng tới chỗ Minh Thù ngồi vào bên cạnh cô, tiện tay nắm lấy cánh tay cô.

Dường như xác định rõ ràng địa vị của mình.

Đồng Diệp nhìn Minh Thù nháy mắt ra hiệu.

Minh Thù lắc lắc hai cái, không rút tay ra được. Tô Miên nắm rất chặt, hắn phách lối nhìn Minh Thù cười một cái.

“Tại sao hắn lại ở đây?” Giọng nói Sở Việt có vẻ không tốt.

Hắn ta là con người!

Minh Thù ngừng giẫy tay: “Đây là trọng điểm sao?”

Sở Việt bị chặn họng, chăm chú nhìn Tô Miên mấy giây, vẫy tay bảo người phục vụ bên cạnh đi ra ngoài.

“Cô nói Quan Sa là Thụy Sa Durant, cô có chứng cứ gì không?”

Minh Thù mỉm cười: “Tôi chỉ có thể cho anh biết tin tức này, anh có tin hay không, không liên quan với tôi, cho nên tôi cũng không cần cung cấp chứng cứ cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.