Ngày hôm sau, Minh Thù vẫn như cũ không định đi học, người cách vách lại làm ra tiếng động rất lớn.
Tiếng bước chân từ trước cửa nhà cô truyền đến, lại quay lại ngừng trong chốc lát sau đó rời đi.
Minh Thù đi tới trước cửa sổ kéo rèm ra một chút, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Tô Miên vừa lúc đi về phía cô.
Nhưng Minh Thù đứng ở phía sau rèm cửa sổ, Tô Miên không thấy được, hắn đứng một lúc nữa xoay người rời khỏi.
Minh Thù dựa vào cửa sổ, mãi đến khi bóng dáng Tô Miên hoàn toàn biến mất, cô mới kéo rèm cửa sổ lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào nữa.
Xem ra sau lần cô rời đi trước đây, con mèo tinh bệnh hoạn Lạc Yến kia cũng không làm cho hắn khôi phục ký ức.
Vì sao Lạc Yến có thể có ký ức?
Vì Thiên Khải sao?
Vì khi đó hắn có sử dụng qua Thiên Khải, bị Thiên Khải ảnh hưởng đến sao?
Trời ạ, phiền não quá!
Uống ngụm sữa bồi bổ.
-
Minh Thù trong nhà buồn chán cả ngày, bên ngoài đã bắt đầu các hoạt động buổi tối.
“Brừ brừ...”
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Minh Thù lười biếng lấy điện thoại di động, nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, tiếng mắng chửi và tiếng thét chói tai trong điện thoại di động truyền tới, giống như có ai đó vô tình gọi nhầm.
Minh Thù cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn tên gọi... Tô Miên.
-
Minh Thù chạy tới nơi, xung quanh đây là một đống lộn xộn tựa như trải qua đại chiến, cảnh sát đang hỏi các người đi đường sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì?” Minh Thù tiện tay kéo một người đi đường.
“Có người đánh nhau, nghe nói đánh nhau còn sử dụng súng.” Có lẽ người qua đường tới trễ, nói rất mơ hồ.
Minh Thù hỏi liên tiếp nhiều người mới biết rõ ràng.
Có một đám người đuổi theo một nam sinh từ sân bên kia rồi đánh nhau ở nơi này, tiếp đó đám người này chạy về một bên khác nữa, sau đó bọn họ cũng không rõ lắm.
Điện thoại của Tô Miên cắt liên lạc rồi, gọi lại thì tắt máy, rõ ràng có người biết nên ném đi rồi.
“Reng...”
Minh Thù mở tin nhắn ra.
Tô Miên trên tay tôi, muốn hắn sống, lập tức tới số 404 Lộng Thủy Cảng.
Trói người trên đầu trẫm, lợi hại đấy!
-
Số 404 Lộng Thủy Cảng.
Đây là một căn nhà độc lập cũ kỹ, tận cùng bên trong Lộng Thủy Cảng, nghe những chuyện ma quỷ ở nơi này, hầu như không ai muốn tới nơi này.
Tay chân Tô Miên bị trói, tùy ý ném trên mặt đất bẩn thỉu.
Hắn thấy một con chuột từ trên mặt đất chạy tới.
Chóp mũi đều là mùi ẩm mốc hôi hám.
Là một thiếu gia được cưng chiều từ bé, Tô Miên nhíu mày lại từ từ ngồi xuống.
Căn phòng cũ nát có chút ánh sáng làm cho hắn miễn cưỡng thấy rõ, nơi đây vừa nhỏ vừa tồi tàn có duy nhất cái cửa sổ bên trái hắn, tương đối cao.
Tay chân đều bị trói, bên mép cũng bị dán băng dính.
Con nhà có tiền, ai chưa từng trải qua bắt cóc cho nên Tô Miên rất bình tĩnh, hắn thử giãy dụa mở sợi dây trên người ra trước.
Nhưng mà bọn cướp trói vô cùng chặt, Tô Miên ngắm nhìn bốn phía, gian phòng trống rỗng cũng không có thứ gì có thể sử dụng được.
Duy nhất... chính là con chuột.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tô Miên nhìn ra cửa.
“Két...”
Cánh cửa cũ nát bị người đẩy ra, một người đàn ông đứng bên ngoài nhìn vào trong: “Trông chừng cho kỹ, đừng cho hắn chạy thoát.”
Sau đó cửa lại bị đóng lại.
Tô Miên mơ hồ nghe tiếng bên ngoài nói chuyện với nhau.
“Đại nhân, đây chính là Phất Vũ, chúng ta làm như vậy được không?”
“Andrew đại nhân muốn dạy dỗ cô ta, chúng ta có thể có biện pháp nào chứ? Bảo tất cả chuẩn bị sẵn sàng, không được mắc sai lầm, cô ta khá khó đối phó đấy.”
Phất Vũ...
Lão tử bị cô liên lụy sao!
Vậy mới nói bình thường sao bọn cướp liều như vậy, trên đường lớn mà dám đuổi theo hắn.
“Phất Vũ sẽ đến sao?”
“Không phải có Huyết tộc thấy cô ta dẫn tên này đi Thiên Sứ Ca sao? Có thể dẫn tới đó chẳng lẽ không tới sao?”
“Nhưng... “
Người nói chuyện đã đi xa, Tô Miên nghe không rõ.
Vẫn là nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy mới được!
Cũng không biết đám người kia muốn dùng hắn uy hiếp cô làm cái gì.
Là một người đàn ông bình thường, đương nhiên hắn không muốn gây thiêm phiền phức cho Minh Thù.
Nhưng Tô Miên cố gắng đến mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn không cởi ra được.
Bà nó! Đao trên người cũng bị tịch thu rồi.
“Rắc...”
Thần kinh Tô Miên đang cẳng thẳng thì bị một tiếng này làm giật mình, chợt nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ duy nhất trong căn phòng mở ra môt chút, lộ ra một đường như sợi chỉ.
Tiếp sau đó một đống đồ kỳ quái chui vào, chợt có ánh sáng lóe lên.
Tô Miên phòng bị nhìn chằm chằm bên ngoài, nhưng mà hắn không thấy rõ cái gì rơi vào, trước mặt phản phất xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Cách hắn rất gần, hầu như tiến gần hắn.
Một mùi hương nhàn nhạt thanh khiết từ trên người cô bay tới.
Minh Thù gỡ miếng băng keo trên miệng hắn ra, Tô Miên muốn nói chuyện, một giây kế tiếp đôi môi mềm mại đã dán qua.
Tô Miên: “!!!”
Minh Thù rất nhanh thì buông hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu: “Đừng nói chuyện.”
Cô kéo hắn đứng lên, Tô Miên lúc này mới phát hiện vừa rồi trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cô hôn hắn đồng thời tháo sợi dây đang trói hắn ra.
Minh Thù nhặt cái gì đó trên mặt đất rồi ném ra ngoài cửa sổ, Tô Miên không phát hiện cô nhặt cái gì.
Cô đẩy mạnh cửa sổ ra, kêu Tô Miên đi lên trước, phía dưới rất cao lại không có chỗ dừng chân, hèn gì đám người kia không đóng cửa sổ lại.
Mà ở bên kia còn có thể thấy bóng người tuần tra.
Phía dưới bọn họ không có một bóng người nào, không biết có phải là cô lúc tiến vào dọn dẹp sạch hết hay không.
Minh Thù bò lên, ôm hông của hắn: “Đừng kêu.”
Tô Miên: “...”
Cảm giác mất trọng lực kéo tới, Tô Miên thiếu chút nữa đã lên tiếng.
Hắn luống cuống tay chân ôm lấy Minh Thù, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Tô Miên ở trên cổ Minh Thù, liếc xuống mặt đất bọn họ đã rời khỏi tòa nhà kia.
Đón lấy trăng thanh gió mát, Tô Miên nhìn người đang ôm mình.
Có thể hắn rất lợi hại đối với bạn cùng trang lứa, thế nhưng trước mặt Huyết tộc, hắn yếu giống con kiến...
Đi qua vài căn phòng, đã đi tới một tòa sân thượng cách đó không xa.
Mãi đến khi xuống đất, đầu óc hỗn loạn của Tô Miên mới bắt đầu hoạt động.
Hình như điều này không giống với hắn nghĩ.
Theo như trong tivi...
Cô tới một mình, sau đó ra giá với đối phương lại đánh một trận, thành công cứu hắn ra.
Không ngờ rằng cô lại cứu người như vậy!
Có thể như vậy sao!
Cái kịch bản này không phải là không đúng!
“Bị dọa sao?”
“Ai bị dọa?” Thân là đàn ông, làm sao có thể bị hù dọa, nói bậy!
“Sao cô lại tới cứu tôi như vậy?”
“Nếu không... cứu cậu như thế nào?” Minh Thù buông hắn ra, chống tay vào lan can nhìn xuống dưới: “Ngu ngốc giống như trong tivi sao, tôi ngốc lắm sao?”
Cái gì ngốc, đó mới là chuyện bình thường, trải qua đả kích trước, sau đó phản kích, cuối cùng thành công giải cứu con tin, hai bên sẽ trong lúc nguy nan hoạn nạn thấy chân tình.
Thôi đi.
Cô cũng không phải là người bình thường.
Làm sao có thể đi đường thường chứ.
Tô Miên hít thở sâu một hơi: “Lần này là tôi bị cô liên lụy, cô định làm sao bồi thường tôi?”
“Không phải mới vừa rồi đã bồi thường cậu sao?”
Vừa rồi?
Trong đầu Tô Miên nghĩ đến căn phòng tồi tàn ban nãy, cô hôn rất không tình cảm.
Vậy kêu là bồi thường?
Cô có hiểu lầm gì với hai chữ bồi thường không?