Vậy hơn phân nửa chính là người điên.
“Tại sao tôi phải gia nhập với bọn họ?”
“Vậy cô có thù oán gì với bọn họ sao?”
“Không có, nhưng bọn họ muốn giết tôi, cho nên tôi mới muốn nói lý với bọn họ.” Minh Thù dừng một chút: “Xã hội bây có pháp luật, bán hàng đa cấp sẽ bị bắt.”
“...” Huyết tộc còn biết tuân thủ pháp luật rồi?
Người kia dường như đang suy nghĩ, mãi đến khi khán đài của buổi đấu giá đã ngồi đầy, đèn hai bên vụt tắt sân khấu sáng ngời lên, hắn mới hạ giọng: “Tôi chỉ có thể cho cô biết một địa điểm liên lạc, nhưng có thể tìm được bọn họ hay không, thì phải xem độ may mắn của cô. Ở số 190 ngõ Lộng Thủy Cảng có một cái giếng, từ miệng giếng đi xuống phía dưới.”
Lộng Thủy Cảng...
Lại là Lộng Thủy Cảng.
Nơi đó rốt cuộc tụ tập bao nhiêu Huyết tộc!
“Hoan nghênh mọi người tới đây, ngày hôm nay tôi sẽ chủ trì cho mọi người.”
Vải đen sau sân khấu chậm rãi kéo ra, một người phụ nữ theo ánh đèn đi ra.
Người chủ trì là một Huyết tộc, cô ta không hề che dấu những đặc điểm của Huyết tộc.
Sau lời dạo đầu đơn giản, cô gái trực tiếp vào chủ đề chính: “Quy tắc tất cả mọi người cũng biết rồi, tôi cũng không nói nhiều lời.”
Cô gái hất tóc về phía trước, đầy vẻ phong tình hướng mặt xuống dưới khán đài: “Như vậy hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu – Đấu giá.”
Cô gái vỗ vỗ tay, ánh sáng trên sân khấu dần tắt đi.
Một chiếc lồng sắt từ phía dưới sân khấu từ từ nhô lên.
Tô Miên có chút kinh ngạc: “Huyết tộc?”
Không phải là đấu giá con người sao? Vì sao còn có thể đấu giá Huyết tộc?
“Huyết tộc phạm sai lầm hoặc là có thù oán bị bắt lại, cũng sẽ bị đưa tới nơi này.” Minh Thù giải thích cho Tô Miên: “Cho nên, tuyệt đối đừng nên nghĩ tới việc trở thành Huyết tộc.”
Lúc này Minh Thù không quên hù dọa Tô Miên: “Còn có những Huyết tộc chuyên làm nghề đi khắp nơi tìm bắt những Huyết tộc nhìn đẹp mắt, người như cậu là lựa chọn đầu tiên, nếu như để ở nơi này nhất định có thể bán được giá rất cao.”
“Cô sẽ cho người bán tôi sao?”
Minh Thù như là nhớ tới cái gì: “Chúng ta có thể đi lừa bọn họ... như vậy kiếm khẩu phần lương thực sẽ rất nhanh.”
Tô Miên: “...”
Người đàn ông ngồi nghe: “...”
Nam sinh kia rõ ràng là con người, ở cùng với Huyết tộc này, không giống các Huyết tộc khác cùng con người có quan hệ chủ tớ.
Nam sinh này... toàn bộ hành trình được cô ta che chở, nói chuyện cũng vô cùng bình thường, không xuất hiện những từ ngữ kỳ lạ.
Sự chú ý của người đàn ông rất nhanh bị trên sân khấu hấp dẫn, có điều bên cạnh thỉnh thoảng truyền tới những câu nói chuyện kỳ lạ, làm cho hắn không thể không nhìn sang.
Hắn đã gặp không ít Huyết tộc đi cùng với con người, nhưng chưa từng thấy kiểu ở chung với nhau như vậy.
Huyết tộc đối với nam sinh kia dung túng và cưng chiều, cho dù là hắn cũng nhìn ra được.
Minh Thù thấy buồn ngủ, dựa vào trên người Tô Miên lấy ra một hộp sữa tươi uống.
Lúc cô vừa bắt đầu uống, xung quanh có không ít ánh mắt quét tới.
Lúc này, lại có người đi ăn... có bệnh!
Bán đấu giá rất nhanh, ban đầu là Huyết tộc, có nam cũng có nữ, theo như lời Minh Thù đều là Huyết tộc vô cùng xinh đẹp.
Bị nhốt ở trong lồng, chân tay bị xích, giống như hàng hóa bình thường cung cấp cho những Huyết tộc phía dưới lựa chọn.
Có một số Huyết tộc phẫn nộ chửi bậy, một số còn lại im lặng đứng ở trong góc.
Sau Huyết tộc là con người.
So với Huyết tộc, loài người được đối đãi khá hơn một chú, chỉ là bị nhốt ở trong lồng, có thể là vì con người quá yếu.
Một cái lồng thôi bọn họ cũng không thể nào trốn ra được.
Những con người được đưa tới sau Huyết tộc, chứng minh giá trị của con người so với Huyết tộc còn cao hơn.
Mà Huyết tộc ở dưới khán đài cũng vô cùng sôi nổi chứng minh cho điều này.
Tô Miên nhìn Huyết tộc xung quanh đang kích động, khẽ nhíu mày.
Con người trên sân khấu là một đứa bé trai, tuổi không lớn lắm, chắc khoảng mười mấy tuổi, thân hình trắng trẻo chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, khuất nhục núp ở một góc bên trong lồng sắt.
Bàn tay Tô Miên đang giữ Minh Thù nắm chặt thêm vài phần.
“Tức giận sao?” Minh Thù nhận thấy thay đổi của Tô Miên: “Cũng đúng, dù sao cũng là đồng loại của cậu, mà chúng ta lại mang đồng loại của cậu ra buôn bán.”
Tô Miên không lên tiếng, chỉ là cúi đầu hôn lên trán Minh Thù, dường như dùng cái này nói cho cô biết, hắn không tức giận.
Minh Thù cũng không nói chuyện, nhìn Huyết tộc điên cuồng đấu giá.
Huyết tộc mua về để ăn, tất nhiên không quan tâm đến giới tính.
Con người càng được đưa ra sau càng xinh đẹp, giá cả cũng càng cao, người đàn ông đứng ngồi không yên nhìn lên, dường như đang kìm nén sự tức giận.
Những Huyết tộc này...
-
“Được rồi, tiếp theo chính là trọng điểm của ngày hôm nay.” Người chủ trì cố ý kéo dài giọng nói: “Ngày hôm nay chúng tôi có chuẩn bị cho mọi người một niềm vui bất ngờ.”
Huyết tộc phía dưới rống to hơn: “Niềm vui bất ngờ gì?”
“Mau mang ra xem xem.”
“Đừng có...”
“Mỗi lần nói niềm vui bất ngờ, kết quả cũng chỉ là bình thường, lần này đừng có lừa gạt bọn ta nữa.”
Người chủ trì ý bảo mọi người im lặng: “Niềm vui bất ngờ lần này, nhất định sẽ làm cho mọi người thoả mãn.”
Người chủ trì vỗ tay, đèn trên sân khấu đồng thời tắt đi.
Các Huyết tộc cũng yên tĩnh lại, chờ xem niềm vui bất ngờ.
Mấy giây sau, hai bóng đèn chiếu xuống, chiếu lên trên hai chiếc lồng sắt được vải đen che kín.
“Cái gì vậy?”
“Sao vẫn còn che, mau kéo ra xem nào.”
Người chủ trì cười gạt gạt ngón tay: “Mọi người không nên gấp gáp, lần này tôi cam đoan mọi người sẽ không thất vọng. Chúng ta xem trước cái này đã...”
Có người lên sân khấu đưa cho người chủ trì một ống nghiệm.
Trong ống nghiệm rõ ràng là máu.
Người chủ trì mở ống nghiệm ra, cầm ống nghiệm đi vòng quanh sân khấu một vòng.
Huyết tộc dưới đài ban đầu không rõ ràng lắm, nhưng khi bọn họ ngửi được hương vị ngọt ngào tản mát ra từ bên trong ống nghiệm, lại bắt đầu sôi trào.
“Trời ơi, hương vị thật ngọt ngào.”
“Tôi chưa bao giờ được ngửi qua hương vị ngọt ngào dễ chịu như vậy, giá như có thể uống một ngụm...”
Minh Thù ngồi thẳng lên.
“Lá gan thật lớn.”
Tô Miên nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù cắn ống hút, dường như uống xong ngụm sau cùng.
Người chủ trì xác định những người này đã biết giá trị vật sau cùng, đi tới vén tấm vải màu đen lên.
Tự nhiên có ánh sáng, khiến cho nữ sinh bên trong lồng sắt đưa tay lên ngăn chở.
Âm thanh điên cuồng, đinh tai nhức óc, khiến cho sắc mặt nữ sinh từng khúc biến thành màu trắng, hai tay ôm ngực run lẩy bẩy núp ở góc.
Dường như để kích thích Huyết tộc, màn hình lớn phía sau còn hiện lên đặc tả về nữ sinh.
“Là cô ấy...” Tô Miên nhớ kỹ, nữ sinh kia tên là Liễu Loan Nguyệt.
Hèn gì cô ấy nói lá gan thật lớn.
“Trên người cô ta tại sao lại có khí tức của Huyết tộc?”
“Vậy là đã có chủ...”
Tiếng bàn tán của Huyết tộc tất nhiên truyền tới tai người chủ trì.
“Mọi người không cần phải lo lắng, cô ta không có có chủ nhân, mọi người có thể nhận ra được, hơi thở trên người cô ta không chỉ có một.”
Minh Thù chăm chú nhìn Liễu Loan Nguyệt, hơi thở trên người cô ấy rất lẫn lộn, không riêng của cô ấy còn có của mấy Huyết tộc khác nhau.
Ấn ký của Huyết tộc giống như một nhãn hiệu, chứng minh đây là của mình cũng không có tác dụng khác.
Huyết tộc biết điều, nhận ra sẽ không dám làm bậy.
Cấp bậc Huyết tộc cao, có thể bao trùm lên ấn ký lưu lại của Huyết tộc có cấp bậc thấp hơn.
Lộn xộn như vậy, chắc là đối phương muốn xóa đi ấn ký trên người cô, nhưng không thành công chỉ có thể dùng cách này để che lại.
Sở Việt bảo vệ điểm tâm nhỏ kiểu gì vậy!
Nam chính quả nhiên không đáng tin!
“Con người ngon miệng như thế kia, bị người ta để mắt cũng phải đúng không?”
Ở phía trên người chủ trì nói loạn một hồi, xóa tan những lo lắng của Huyết tộc.
Các Huyệt tộc hai mặt nhìn nhau, hương vị ngọt ngào đã hòa tan lo lắng của bọn họ.