Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1126: Chương 1126: Tường vy cấm khúc (37)




Dưới sự che chở của Huyết tộc, người đàn ông lao ra căn cứ.

“Không phải ngươi muốn thánh khí sao? Chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Giọng nói thanh thúy vang lên từ phía sau, người đàn ông còn chưa kịp thở phào đã quay đầu, Huyết tộc phía sau nhanh chóng biến mất.

Cô gái từ trong thông đạo bước chầm chậm đi ra, miệng cười yếu ớt thong thả như thường, cực kỳ không phù hợp với cảnh tượng lúc này.

Người đàn ông quyết định cực nhanh, từ trong tay Huyết tộc bên cạnh, xách Đồng Diệp qua làm con tin.

“Phất Vũ, đứng lại!”

Minh Thù vẫn bước như cũ, ánh mắt đảo qua người Đồng Diệp, sau đó lại chậm rãi cười rộ lên: “Sao vậy, muốn dùng hắn uy hiếp ta?”

Người đàn ông không tiếp lời Minh Thù, ngược lại nói: “Ngươi có thể tìm tới nơi này, ta thật bất ngờ.”

“À, không có gì!” Minh Thù quan tâm nhắc nhở, lại đi về phía trước hai bước: “Một lát nữa ngươi càng bất ngờ hơn.”

Người đàn ông nhíu mày: “Ngươi không muốn hắn chết thì đứng yên đừng nhúc nhích.”

Minh Thù suy nghĩ một chút, dừng lại từ trong túi lấy ra một hộp khẩu phần lương thực, gắn ống hút vào.

Người đàn ông: “...”

Ta kêu cô đứng lại, không kêu cô ăn cơm.

Cô còn có tinh thần ăn cơm, tim của cô cũng thật lớn!

“Sao ngươi có thể tìm đến nơi này?” Hắn nghĩ rằng người bình thường sẽ không tìm được chỗ này.

Khuôn mặt Minh Thù sâu thâm: “Sự do người làm... Thánh khí sẽ dùng tốt.”

Người đàn ông: “...” Sự do người làm cái quái gì!

Thánh khí... Cái tầm tông mà trước nay vẫn không có tin tức sao?

Hắn không ngờ tầm tông ở trên tay bọn họ, đây là một sai lầm của hắn.

Đáy mắt người đàn ông tối lại, hắn hạ giọng mở miệng: “Phất Vũ, ngươi muốn Đồng Diệp sống, giao huyết chuông ra đây!”

“Ngươi giết hắn đi!”

Lúc Đồng Diệp tỉnh lại vừa lúc nghe những lời này, hắn u oán liếc Minh Thù.

Bạn thân đây sao?

Không phải...

Hắn đang ở đâu vậy!

Hắn nhớ kỹ, không phải mình bị Hogan trói lại sao? Người đàn ông này là ai?

“Ta biết ngươi và Đồng Diệp là bạn bè, ngươi sẽ không trừng mắt nhìn hắn chết, Phất Vũ ta lặp lại lần nữa, dùng huyết chuông để đổi hắn.”

Minh Thù nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ta sẽ mua quan tài tốt nhất, xây một ngôi mộ tốt nhất ghi tên hắn!”

Người đàn ông: “...”

Người đàn ông kéo Đồng Diệp lên trước, bóp cổ hắn.

Đồng Diệp mới thở ra một hơi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “...”

“Phất Vũ cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Ngón tay người đàn ông càng dùng sức: “Ta thực sự sẽ giết hắn.”

Minh Thù giơ tay lên làm một dấu tay xin mời, mỉm cười: “Bắt đầu màn biểu diễn của ngươi.”

Người đàn ông: “...”

Đồng Diệp: “...”

Hắn đương nhiên không tin Minh Thù sẽ không cứu mình, thế nhưng lúc này có thể chăm chú một chút hay không, bây giờ hắn trở thành con tin rồi đó!

Đồng Diệp là con tin, người đàn ông nào dám giết.

Hắn uy hiếp không thấy hiệu quả, lại không thể thực sự giết chết Đồng Diệp.

Cho nên...

Chạy trước vậy.

Người đàn ông kèm hai bên Đồng Diệp, xoay người chạy.

Minh Thù: “...”

“Này... các người chạy cái gì, không phải nói cho ta xem biểu diễn sao?”

Tim người đàn ông đập loạn nhịp, tên Phất Vũ này bị tâm thần sao?

“A!”

Đột nhiên tên Huyết tộc chạy trước kêu thảm một tiếng, từ phía trước bị bắn ngược trở về, nằm sấp ở bên cạnh người đàn ông.

Người đàn ông chợt dừng lại nhìn về phía trước.

Phía trước trống rỗng, không có bất kỳ vật gì.

“Xào xạc...”

Gió lay động, ma sát phát sinh âm thanh xào xạc, tiếng động kia vô cùng chói tai như vang lên hàng loạt trong đầu của bọn họ.

Người đàn ông lui về phía sau, thấy tên bệnh thần kinh kia không đuổi theo, cô còn ngồi xuống...

“Qua đó xem thử xem.” Người đàn ông dặn dò Huyết tộc bên cạnh.

Huyết tộc cẩn thận đi qua, ước chừng đi hơn mười mét không thể đi về phía trước được nữa, Huyết tộc đưa tay sờ một cái, như có một lớp mỏng trong suốt.

Lúc đụng trúng giống như cuộn sóng thông thường, khuếch tán xung quanh.

Đây là vật gì?

Huyết tộc có thể triển khai phạm vi, thế nhưng phạm vi nhìn không thấy sờ không được, vật này... có thể đụng được, còn có thể thấy được.

Người đàn ông hạ lệnh: “Xông ra!”

“Vâng.”

-

Minh Thù uống xong hai hộp khẩu phần lương thực, người đàn ông kèm Đồng Diệp hai bên quay về.

“Kêu các ngươi đừng chạy rồi!” Minh Thù ngửa đầu, cười híp mắt nói.

Sắc mặt người đàn ông âm trầm, so với dáng vẻ lãnh đạo bình tĩnh lúc nãy, lúc này rõ ràng đã có chút lung lay.

“Đây là vật gì?” Người đàn ông có thể thấy cô ta đứng bên ngoài phạm vi, trước mặt hắn chính là bức bình phong trong suốt.

Hiện tại hắn hoàn toàn bị nhốt bên trong vật này.

Càng dùng sức, sức của thứ này càng mạnh hơn.

Thuấn di cũng không có biện pháp rời khỏi.

“Ta đã nói với ngươi rồi ngươi cũng không hiểu, ta không nói nữa.”

“...”

Minh Thù đứng dậy, một bước đạp vào trong, người đàn ông phòng bị lui về phía sau một bước.

“Đừng sợ, nó chỉ có thể bao vây ngươi, không thể công kích ngươi, đương nhiên nếu như ngươi công kích nó, nó sẽ trả lại cho ngươi cho nên tốt nhất không nên đụng tới nó.”

Người đàn ông: “...” Giải thích của cô cũng không thể làm cho hắn yên tâm.

Minh Thù mỉm cười: “Chúng ta đây... nói đạo lý đi nhỉ?”

Người đàn ông: “...”

Nói đạo lý cô kéo áo làm gì!

Người đàn ông theo bản năng nắm chặt Đồng Diệp, cả người đề phòng cực hạn.

Thực sự là hắn đã xem thường Phất Vũ này.

Ngày hôm nay nếu như kết thúc...

Đồng Diệp: “...”

Bà cô nhỏ cô nhanh chóng cứu tôi!

Hình ảnh Minh Thù đột nhiên biến mất, người đàn ông và đám Huyết tộc còn lại lập tức quan sát bốn phía, cảnh giác tìm kiếm tung tích Minh Thù.

“Bịch...”

Người đàn ông nhanh chóng xoay người, một cây súng bạc đặc chế đập lên ót hắn, loại súng này Huyết tộc sử dụng khi đi săn người...

“...”

Lúc này người đàn ông cũng không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình của hắn.

Vừa nãy không phải cô trực tiếp lên sao? Tại sao phải dùng súng chứ!

Làm một thủ lĩnh, một lãnh tụ tinh thần văn minh, lúc này hắn rất muốn chửi bậy.

Minh Thù nghiêng đầu cười hỏi: “Ngươi nói là súng nhanh, hay là ngươi bóp chết hắn nhanh? Muốn thử hay không?”

Người đàn ông suy nghĩ trong phút chốc, chậm rãi buông tay ra, không có ràng buộc Đồng Diệp lập tức trốn phía sau Minh Thù, nặng nề thở phào.

Hai tay người đàn ông rũ xuống, tâm tình hắn hơi cổ quái, từng bước điên cuồng: “Ngươi cho rằng vậy là xong rồi sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Còn...”

Người đàn ông quái dị nhìn về phía Minh Thù, đây là lời thoại của hắn! Ngươi đoạt lời thoại gì vậy!

Minh Thù bình tĩnh sờ túi, lấy ra một hộp khẩu phần lương thực... Một đống đồ ngổn ngang, một hồi lâu lấy ra huyết chuông.

Một cái chuông rất thông thường, chỉ là màu sắc như máu, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.

Minh Thù lắc lắc huyết chuông, cũng không có tiếng động gì cả: “Ngươi muốn cái này sao?”

Người đàn ông nhìn huyết chuông, hoảng loạng đông cứng lại.

Minh Thù nắm chặt huyết chuông, chậm rãi nói: “Vì hòa bình thế giới, vì hòa bình Huyết tộc... Ta quyết định...”

Minh Thù dùng sức.

“Ta quyết định...”

Tiếp tục dùng lực.

Bóp không vỡ...

Cái này có chút xấu hổ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, không biết cô quyết định làm cái gì.

Minh Thù hắng giọng một cái: “Đợi lát nữa.”

Cô giao súng cho Đồng Diệp, từ trong không trung lấy ra một cây búa.

Cô bỏ huyết chuông xuống đất, đập cây búa xuống.

“Đừng mà...”

“Răng rắc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.