Liễu Loan Nguyệt bị dọa sợ không nhẹ, Sở Việt bế cô lên, nhìn cô đầu đầy bụi đất... tâm tình phức tạp.
Hắn tìm người nửa ngày, bị cô lừa đến trong nghĩa địa làm việc như thế này!
“Mọi người đang đào cái gì?”
Sở Việt biết gần đây Minh Thù vì chuyện của Tô Miên vẫn luôn kỳ lạ, nhưng bây giờ còn đi đào mộ... cái này đâu chỉ là kỳ lạ.
“Sở Việt, tới đúng lúc lắm, đến đây giúp tôi đào đi, tôi nghỉ một lát.”
Sở Việt nhìn Minh Thù kéo Liễu Loan Nguyệt qua bên cô, nhét cái xẻng vào trong tay hắn.
Hắn muốn ôm Liễu Loan Nguyệt, ai muốn cầm cái xẻng chứ!
Sở Việt nhìn Liễu Loan Nguyệt đang mệt đến ngất ngư, nhẫn nhịn nhảy vào trong hố: “Cô tìm được cách gì rồi? Ở đây có cái gì?”
Chuyện về chén thánh, hắn cũng biết.
Lúc vừa mới biết đến cũng rất ngạc nhiên, dù sao xấp xỉ hai nghìn năm trong lịch sử của Huyết tộc, thánh bôi cũng chỉ xuất hiện qua ba lần, có thể thấy được xác suất thấp như thế nào.
Mấu chốt là ba lần đều thức tỉnh thất bại...
“Tô Miên nói nơi này làm cho hắn khó chịu, cho nên tôi đến đào thử.” Minh Thù nhún vai: “Còn chưa đào được, tôi làm sao biết ở đây có cái gì.”
Sở Việt: “...” Sao có thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy chứ? Hắn nói đồn cảnh sát làm cho hắn khó chịu, có phải cô cũng đến đồn cảnh sát đào không?
Sở Việt lại đi xuống đào một hồi, vẫn không có thu hoạch gì.
Nhưng Minh Thù kiên trì tiếp tục đào, thú nhỏ nói là ở đây, vậy chắc chắn ở nơi này chỉ là do bọn họ đào không đủ sâu.
“Đinh.”
Xẻng đụng vào vật gì đó, Sở Việt dùng xẻng đào xung quanh, hất lên trên mặt đất có một lớp đá màu đen lộ ra.
Minh Thù lại gần nhìn: “Hẳn là chính là cái này, đào ra xem là thứ quái gì.”
Sở Việt thử đào xung quanh, cùng với chỗ bọn họ vừa đào được này một mảng giống nhau, chứng tỏ thứ này rất lớn.
Hắn ngửa đầu nhìn hố sâu ba mét…
Cho nên cuối cùng Đồng Diệp cũng bị gọi tới để đào mộ... không phải, là đào hố.
Đồng Diệp đứng ở bên trên hố sâu ba mét: “Bà cô nhỏ, cậu sao lại thích đào mộ nhà người ta lên như thế chứ?”
“Cậu nói nhiều quá.”
Đồng Diệp trêu chọc thêm vài câu, bắt đầu gia nhập đội ngũ đào hố.
Thế nhưng càng đào, vật kia càng lớn, dường như không có giới hạn kéo dài ra xung quanh.
Đồng Diệp liếc mắt nhìn Liễu Loan Nguyệt ngồi bên cạnh: “Sao cô ấy không đào?”
“Làm sao cậu so sánh với điểm tâm nhỏ được?”
“Cậu có thể so với cô ấy sao?”
Minh Thù và Sở Việt đồng thanh nói.
Đồng Diệp cảm giác mình bị vô số tổn thương, không phải là bắt nạt hắn không phải con gái sao?
“Chúng ta vì sao không thuê người đào?” Bọn họ lại không thiếu tiền.
“Cậu muốn ngày mai đầu đề các báo đều viết Thánh Ninh giáo ở bên trong nghĩa địa...”
“Dừng dừng dừng, tôi đào, tôi đào.” Đồng Diệp nói thầm: “Sao trong mộ này lại không thấy quan tài? Thành tinh chạy trốn rồi sao?”
Liễu Loan Nguyệt: “...”
Vì sao Huyết tộc lại có tư duy kỳ lạ như vậy.
“Nếu như phía dưới này có vật gì, nghĩa địa này hẳn là vì che giấu nơi này nên mới xây bia mộ dày đặc, nhìn cũng không phải là mộ lớn gì, cũng sẽ không trở thành mục tiêu của bọn trộm mộ.”
-
Liên tục đào hai ngày, cũng may mà nghĩa địa này không có học sinh đi qua, không ai phát hiện nơi này có mấy người đang đào mộ nhà người ta lên.
Bọn họ lôi ra được một cái bàn hình tròn có đường kính gần sáu mét.
Cái bàn có màu đen, còn tản ra mùi máu tanh, đây là do máu đổ vào lắng đọng thành màu.
Toàn bộ chiếc bàn đều là máu tạo thành.
“Phất Vũ, cô nhìn này.” Đồng Diệp chỉ vào sát mép chiếc bàn: “Có giống hình dạng của huyết chuông không?”
Minh Thù nhìn những chỗ khác, trên bàn khắc hình ngôi sao năm cánh, năm cánh ngôi sao tương ứng với năm thánh khí.
Mà ở chính giữa khắc họa hình vẽ cây tường vi dây leo quấn quanh con dơi.
Hội Cứu Thế sẽ thiết lập căn cứ tại Thánh Ninh, có lẽ không phải tùy ý tuyển chọn... Bọn họ là để trông coi cái này.
Dùng để thức tỉnh Tô Miên sao?
Tạm thời không biết rõ tác dụng của chiếc bàn này, nhưng chắc chắn có quan hệ với Tô Miên.
Đồng Diệp hỏi Minh Thù: “Lấy ra, sau đó thì sao?”
“Không biết.” Minh Thù nhìn về phía Liễu Loan Nguyệt, mắt phát sáng: “Điểm tâm nhỏ...”
Sở Việt vội vàng ôm Liễu Loan Nguyệt vào trong lòng: “Tôi trở về giúp cô điều tra một số thông tin, tiếp tục tra hỏi Hội Cứu Thế.”
Nói xong Sở Việt mang Liễu Loan Nguyệt biến mất.
Minh Thù: “...” Cầm thú! Mang theo điểm tâm nhỏ của trẫm bỏ trốn!
“Nói mới nhớ, vì sao Tô Miên là người trong cuộc lại không ở đây?” Đồng Diệp giờ mới phản ứng được: “Chúng ta ở đây mệt muốn chết, hắn thì ở đâu?”
“Cậu có thể so với hắn sao?”
Đồng Diệp: “...”
Liễu Loan Nguyệt đã đành, cô ta là con gái nhưng Tô Miên là một người đàn ông, sao không thể so sánh với hắn? Làm sao không thể!
“Chuyện này không cho phép cậu nói cho hắn biết.”
Đồng Diệp không phục: “Vì sao? Cô giúp hắn làm nhiều việc như vậy, vì sao không nói cho hắn?”
Minh Thù mỉm cười: “Không vì cái gì, chỉ là không cho phép nói cho hắn biết.”
Đồng Diệp: “...”
Tô Miên đời trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà sao?
-
Minh Thù vẽ lại hình chiếc bàn đưa Cổ Sâm xem, Cổ Sâm cũng bày tỏ không biết là nó dùng làm gì.
Bên phía Sở Việt không có tin tức truyền đến, ngược lại Ứng Tú chủ động liên lạc với cô, hẹn cô gặp mặt.
Nói đúng ra không phải Ứng Tú hẹn với cô, là Cecil hẹn với cô.
Cecil vẫn là một cô gái ưu nhã, duyên dáng, có điều sắc mặt làm sao cũng không che giấu được sự mệt mỏi rã rời và đau thương.
Cecil cúi thấp đầu, Minh Thù ngồi một lúc lâu, cô mới mở miệng: “Xin cô để cho tôi gặp mặt hắn, cầu xin cô... để cho tôi gặp hắn một lần.”
Ứng Tú mặt không đổi ngồi ở bên cạnh, nghe lời nói của Cecil, bối rối xử lý hết nguyên một ly cà phê.
Minh Thù nói: “Hắn không phải ở chỗ của tôi, cô nên đi cầu xin Sở Việt.”
“Sở tiên sinh không cho tôi gặp hắn...” Cecil nói: “Tôi cầu xin cô dẫn tôi đi gặp hắn một lần, chỉ cần nhìn thấy thôi, tôi sẽ không nói chuyện với hắn... chỉ liếc hắn một cái.”
“Bên cạnh cô có người làm việc này tốt hơn.”
Cecil nhìn về phía Ứng Tú, Ứng Tú thu lại vẻ mặt lạnh lùng, mang theo ánh mắt nhớ nhung nhìn lên trên người Cecil, Cecil xiết chặt hai tay, ấp ủng mở miệng: “Tôi biết, tôi chỉ muốn cùng... hắn có một kết thúc.”
Cecil đối với người kia là tình cảm gì, chính cô ta có thể cũng không biết.
Thế nhưng cô không dứt bỏ được.
Minh Thù cũng không muốn quản chuyện này, chuyện của cô cũng còn không có manh mối cho nên từ chối.
“Phất Vũ.” Ứng Tú đuổi theo cô đi ra: “Cô muốn sao mới có thể đưa cô ấy đi?”
“Hắn chính là tình địch của anh, anh sao lại muốn cô ấy đi gặp tình địch của mình chứ?” Tình địch nên bóp chết từ trong trứng nước!
Bờ môi Ứng Tú ừm một tiếng: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ.”
Ứng Tú đột nhiên quỳ xuống trước mặt Minh Thù: “Cô đưa cô ấy đi, tôi sẽ giúp cô làm một việc.”
Minh Thù nhìn Ứng Tú, một lúc lâu không lên tiếng, người xung quanh lui tới chỉ trỏ về phía Ứng Tú, hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Kỳ Ngự thích là bá đạo ngang ngược, hắn không cho phép bất cứ ai phá hỏng, hắn có thể tiếp nhận việc cô không thích hắn, nhưng hắn sẽ không tiếp nhận người bên cạnh cô không phải là hắn.
Cơ bản thuộc về kiểu người, nếu không chiếm được lòng của cô, cũng muốn chiếm lấy cả cuộc sống của cô.
Minh Thù không hề nghi ngờ, nếu như cô kháng cự việc cùng hắn lui tới, hắn nhất định sẽ làm ra những việc không có lý trí.
Thế nhưng Ứng Tú...
Hắn một mực nhẫn nại, một mực nhường nhịn, một mực cố gắng...
Thích đến mức hạ thấp chính mình.