Minh Thù khó khăn lắm mới chạy tới được nơi bán khẩu phần lương thực, thở phì phò rời khỏi Thiên Sứ Ca.
Tại sao hệ thống cửa hàng chỉ có đồ ăn vặt!
[Ký chủ, tôi sẽ cải tiến.]
“...”
Trẫm sẽ tin ngươi sao?
Trước đó ngươi nói sẽ cải tiến chuyện tiểu yêu tinh đánh nhau, kết quả thì sao? Bây giờ vẫn còn đó!
[Bây giờ là xã hội hài hòa.]
Minh Thù cười ha ha.
Ngươi hài hòa sao?
Ngươi hài hòa bộ môn nào vậy?
Cả ngày không giựt dây trẫm làm phụ nữ cặn bã thì giựt dây trẫm làm chuyện xấu. Ngươi hài hòa sao? Ngươi hài hòa sao! Lấy cái tên hòa hài, thực sự tưởng mình hài hòa sao, không mất mặt sao!
[Trên lý thuyết mà nói... tôi không có mặt, ký chủ.]
Minh Thù: “...”
Có hệ thống như vậy, trẫm còn có thể nói cái gì nữa?
[Nhiệm vụ phụ: Dạ du hiệp.]
Minh Thù: “... “
Cái này là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy?
Sao không nói là người nhện luôn đi?
[Gợi ý: Hãy hoàn thành hai mươi việc nghĩa giúp người.]
“Sao?” Không cho trẫm làm phụ nữ cặn bã nữa sao?
[... ] Không đi con đường kia nữa phải không?
Minh Thù rên một tiếng, thấy việc nghĩa phải giúp người, thấy ai đây? Cảnh sát sẽ phát đồ ăn vặt cho trẫm sao?
[Yêu cầu: Người hành hung phải là Huyết tộc.]
“Hài Hòa Hiệu ngươi thay đổi rồi!” Minh Thù vô cùng nghiêm túc phê bình: “Trước đây ngươi chưa từng có yêu cầu, sao bây giờ lại có yêu cầu rồi!”
[Gợi ý: Hãy hoàn thành hai mươi việc nghĩa giúp người. Người hành hung phải là Huyết tộc.]
Minh Thù: “...” Có câu bà nó muốn nói cho Hài Hòa Hiệu nghe.
Hài Hòa Hiệu lý trí chọn bỏ chạy.
Minh Thù đứng trước Thiên Sứ Ca, ngẩng đầu nhìn trời, cô phải đi đâu mới thấy được việc nghĩa mà giúp người đây?
Người hành hung còn phải là Huyết tộc...
Sao có thể ăn hiếp con người như vậy chứ!
Đó đều là khẩu phần lương thực!
Minh Thù ném khẩu phần lương thực vào không gian, thú nhỏ không thích cái này cho nên sẽ không đụng vào khẩu phần lương thực của cô, Minh Thù vô cùng yên tâm để ở đó.
Cô lấy điện thoại di động ra tra vài nơi khá loạn.
-
Lộng Thủy Cảng.
Đây là nơi tập trung của những hộ dân sống trên lều, tam giáo cửu lưu (*), bốn phương tám hướng loại người gì cũng có.
Mặt đất bẩn thỉu, trong không khí có mùi quái dị, đỉnh đầu không phải quần cộc chính là nội y, màu sắc rực rỡ có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Nơi đây không chỉ có hộ gia đình, còn có cửa hàng, đồ gì cũng có.
Người bên trong ầm ỹ, không thể so với sự buồn tẻ của Thiên Sứ Ca.
Tầng lớp khác nhau nên cách sinh hoạt cũng khác nhau.
Đa số đều là con người tìm thú vui.
Minh Thù mặc một bộ quần áo nhìn qua khá nghèo nàn, vừa vào đã có người nhìn chằm chằm.
“Em gái à, tìm người sao?”
Tên côn đồ thắt bím, dẫn theo hai đàn em tiến lên: “Để tôi giúp em, tôi rất quen thuộc nơi này.”
Minh Thù liếc hắn một cái, đưa điện thoại di động qua cho hắn: “Biết nơi này không?”
Tên bím tóc liếc mắt nhìn, đôi mắt chợt nhíu lại quay đầu nhìn hai tên đàn em.
Hắn chợt xoa xoa tay cười rộ lên: “Biết biết, đến đây, tôi dẫn em đi.”
Minh Thù ý bảo bọn họ đi trước.
Có lẽ thấy Minh Thù là một cô gái, bọn họ cũng không lo lắng, dẫn đường ở phía trước, trong miệng buông những lời thô tục.
Đi qua mấy cái ngõ nhỏ, tiếng người dần dần biến mất, bốn phía dần dần yên tĩnh lại.
“Em gái à, ở phía trước đó, lập tức tới ngay.” Tên bím tóc quay đầu nhìn Minh Thù.
Trong ngõ hẻm hẹp, cách đó thật xa mới có một chiếc đèn đường nhưng lại hư rồi.
Tên bím tóc mơ hồ thấy bóng người phía sau, nghĩ đến những cảnh lúc trước thấy, trong lòng nóng hừng hực cười bỉ ổi.
Cực phẩm như vậy, rất khó thấy đó...
Tên bím tóc thấy bốn phía đã không có ai, hắn thủ thế về phía đàn em của mình, bọn họ quay lại đi về phía Minh Thù.
“Em gái à, có ai đã nói em nghe đừng đến Lộng Thủy Cảng chưa?”
Giọng thanh thúy của cô gái vang lên: “Thực sự không có, các người muốn dạy ta sao?”
“Ha ha, để các anh dạy em.” Tên bím tóc xoa xoa tay: “Hôm nay anh sẽ dạy em thật tốt.”
Minh Thù duỗi tay đè chặt bả vai tên bím tóc: “Ta thực sự mong chờ đó, các ngươi thì sao?”
Trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt tên bím tóc, thế nhưng hai đàn em đều cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, dường như đại ca bọn họ đang phát run?
Còn chưa bắt đầu, không nên kích động như vậy chứ?
“Dẫn đường.”
Cô gái cười chúm chím, giọng nói nhẹ nhàng từ trong hẻm truyền ra.
-
Tên bím tóc đi ở phía trước, hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn người phía sau, giây tiếp theo như bị điện giật lập tức dời ánh mắt.
Vừa rồi hắn bị đè mấy giây, cảm giác mình mới đi dạo quanh cái chết một vòng.
Tên đàn em cũng sợ hãi, hiện tại không dám có ý nghĩ bậy bạ gì cả.
Nhìn tòa nhà phía trước, tên bím tóc vội vàng nói: “Chính... Chính là chỗ này.”
Phía trước là một tòa nhà có kiến trúc nhỏ bé, nhưng bốn phía không có có ánh sáng, hiển nhiên không người ở.
Tên bím tóc giải thích: “Nơi đây đã có người chết, có người nói chuyện ma quỷ cho nên các hộ gia đình gần đây đều dọn đi rồi, nơi đây bỏ trống có rất ít người tới nơi này...”
“Chờ ta ở đây, đợi ta ra nói chuyện với các ngươi.”
Nhìn qua cô gái khá nhỏ nhắn mềm yếu, nhưng khí thế trên người cô khiến người khác không dám chống lại.
Đám bím tóc nhìn Minh Thù tiến vào tòa nhà.
Bốn phía yên tĩnh, ba người tự dưng cảm thấy âm u, ôm cánh tay nhìn quanh trái phải.
“Hu hu hu...”
Không biết tiếng động rất nhỏ từ đâu truyền đến, trêu chọc ba tên này, có một tên sợ đến ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.
Nơi này có ma...
Có người nói đã thấy bóng ma ở nơi này, còn nghe tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc.
Dù cho bọn họ có khốn kiếp cỡ nào, buổi tối cũng không dám chạy đến nơi này.
“Hay là chúng ta chạy đi?” Đàn em thứ nhất kiến nghị với tên bím tóc.
Tên bím tóc nhìn về kiến trúc cổ quái của tòa nhà trước mặt: “Chạy!”
Hai người kéo tên đàn em thứ hai đang run cầm cập ở dưới đất dậy, chạy thật nhanh về đường ban nãy.
Lúc bọn hắn chạy không bao lâu, Minh Thù chầm chậm từ bên trong đi ra, nhìn chỗ lúc nãy ba tên côn đồ đứng cũng không quan tâm lắm, thuận tay báo cảnh sát.
-
Rất nhanh thì cảnh sát cứu được hai cô gái trong tòa nhà này.
Cơ thể hai cô gái bị thương khá nặng, nói là mình nhìn thấy quỷ hút máu.
Còn nói quỷ hút máu bị người khác giết chết rồi.
Thế nhưng bác sĩ kết luận rằng hai cô gái này chỉ là quá sợ hãi mà thôi.
Nhưng bây giờ còn chưa tìm được hung thủ.
Huyết tộc đối với tin tức như vậy khá mẫn cảm, Đồng Diệp thừa dịp thầy đang giảng bài ở phía trước, nhỏ giọng hỏi cô: “Phất Vũ, cậu nói những tin tức này là thật hay là giả?”
“Đương nhiên là thật.”
“Sao cậu biết?”
“Vì là tôi báo cảnh sát mà.”
“...”
Đồng Diệp cổ quái nhìn Minh Thù.
Những nơi giống Lộng Thủy Cảng, đều là những người vừa mới đặt chân tới thành phố này chưa có sự nghiệp trong người.
Hoặc là những người phạm tội, làm những nghề nghiệp không đàng hoàng, ở nơi đó mất tích cũng rất bình thường.
Cũng không có ai quan tâm những người đó đi đâu.
Cho nên Huyết tộc sẽ chọn đi săn ở chỗ này.
Ai cũng biết Huyết tộc là những tên bại hoại, không đáng làm bạn, nhưng những việc không liên quan đến bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm.
“Phất Vũ, cậu... có phải là bị bệnh hay không? Sao lại bắt đầu quan tâm những chuyện vớ vẩn này rồi?”
Giọng nói tức giận của thầy vang lên: “Đồng Diệp, đi lên giải câu này.”
Minh Thù cười với hắn.
“Phất Vũ, em cũng lên.”
Minh Thù: “...”
***
(*) Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và chín học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.