Anh đi theo tôi làm gì?” Minh Thù bỏ túi nylon vào trong bao, quay đầu nhìn nam sinh đi theo mình.
Nam sinh không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, hùng hồn nói: “Khi nào cô đồng ý thì tôi sẽ không theo cô nữa.”
“Cậu có bệnh sao!”
“Cô có thuốc.”
Câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Minh Thù: “...” Lại là một tên mắc bệnh!
Minh Thù cầm túi rời khỏi trường học.
Tô Miên tưởng thật từng bước từng bước đi theo.
Minh Thù xoay người, giựt dây hắn: “Trên thế giới này không chỉ có mình tôi là Huyết tộc, cậu có thể tìm người khác.”
Tô Miên mâu thuẫn theo bản năng, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù: “Tôi chỉ quen cô.”
Minh Thù tiếp tục giựt dây: “Tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Tô Miên im lặng vài giây, giọng nói đột nhiên có chút lạnh lùng: “Không cần.”
“...” Ha ha!
“Tôi không phải Huyết tộc. Thực sự, vừa rồi chỉ là một màn ảo thuật nho nhỏ.”
Tiểu yêu tinh ngươi rốt cuộc là bị gì vậy, ma cà rồng cho ngươi ăn bùa mê rồi sao? Thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thanh thiếu niên rất đáng giá đó!
Tô Miên như cười như không: “Thật không, vậy cô biến tôi thành Huyết tộc đi.”
Minh Thù đồng ý: “Được, chờ đấy.”
Tô Miên: “...”
Sau đó Tô Miên cứ nhìn Minh Thù làm ảo thuật cho mình, sau khi da bị cháy nắng lại nhanh chóng trở về bình thường, còn vô cùng kiên nhẫn giải thích nguyên lý cho hắn.
Có lý do đầy đủ không người nào có thể nghi ngờ được.
Minh Thù nặng nề: “Cho nên, trên thế giới này làm gì có Huyết tộc gì, đều là gạt người đối nhân xử thế thật tốt vào!”
Tô Miên “ha hả” hai tiếng, liền đi mất.
Tưởng hắn dễ gạt như vậy sao!
Nhưng sao trước đây cô luôn cố gắng chứng minh bản thân, nhưng bây giờ không thừa nhận rồi?
Minh Thù: “...” Nếu trẫm biết ngươi muốn biến thành Huyết tộc, trẫm sẽ cố gắng chứng minh mình là Huyết tộc sao?
Đứa bé không nghe lời thì làm sao?
Đánh một trận thì được rồi.
Một trận không giải quyết được, vậy hai trận!
-
[Ký chủ, đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nữ chính cần cô.]
Hài Hòa Hiệu đúng lúc cắt đứt suy nghĩ giáo huấn hắn trong đầu Minh Thù.
Minh Thù cản một chiếc xe: “Đi Lộng Thủy Cảng.”
Tô Miên nhanh nhẹn đi theo phía sau, Minh Thù và tài xế đồng thời quay đầu.
Tô Miên nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cô đi đâu thì tôi đi đó.”
Tài xế thấy hai người quen biết, cũng không hỏi trực tiếp mở đồng hồ lái xe.
Thế nhưng vừa tới chỗ đó, Tô Miên có chút không thể nào đặt chân nỗi.
Người như Tô Miên, vừa nhìn đã biết là kiểu đại thiếu gia được nuông chiều, đối mặt với sự dơ bẩn này, nơi nào cũng đều là những tên cởi áo người đầy mồ hôi, làm sao có thể thích ứng được.
Minh Thù đi ra một chút, cô quay đầu nhìn hắn.
Nam sinh đứng ở bên cạnh nơi bẩn thỉu, vẻ phong trần tựa như không ai có thể ngó lơ thì lúc này... ưm... cũng chỉ giống như một con gà trống bị đánh bại mà thôi.
Minh Thù đi tới, nheo mắt nhìn hắn: “Thế giới Huyết tộc cũng không sạch sẽ hơn nơi này đâu, không tốt như cậu nghĩ, trở về đi.”
Tô Miên nhẹ “a” một tiếng, trong chớp mắt khí thế tăng vọt lên, ngẩng đầu mà bước đi vào bên trong.
Rất có dáng của một tên đã đến chân tường nên không thể quay đầu... một loại ngu ngốc.
Minh Thù: “...”
Tên thần kinh đã trở lại!
Hù chết trẫm!
Minh Thù nhanh chóng ăn một khẩu phần lương thực để an ủi.
Tô Miên đi ở phía trước, càng đi càng khó chịu, thế nhưng hắn cố gắng nhịn cho bằng được, cố gắng đi một đường thẳng.
“Bên này.”
Tô Miên quay đầu, thấy Minh Thù đứng ở cửa vào của một ngõ hẻm khác, ngơ ngẩn trong chốc lát, như không có chuyện gì xảy ra đi qua bên kia.
Ngõ hẻm này càng chật chội hơn, trong ấn tượng của Tô Miên, có lẽ chưa từng thấy ngõ nào nhỏ như vậy.
“Buông tôi ra... Các người buông tôi ra... Cứu mạng... Hu... Cứu.”
Tiếng kêu loáng thoáng cũa nữ sinh giãy giụa truyền đến, Minh Thù mấy bước xông ra ngoài, hình bóng hầu như thấy không rõ.
Tô Miên: “...”
Hai tên Huyết tộc xấu xí, đang đè một người nữ sinh xuống, trong đó một con Huyết tộc đang tiến đến cổ nữ sinh, lộ ra răng nanh sắc bén.
Nữ sinh hoảng sợ trợn to mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Khí lực cả người phảng phất như mất hết, quên mất giãy dụa, quên mất thét...
“Bịch!”
Tên Huyết tộc đang đè cô đột nhiên bay mất, một con khác muốn phản kích, chưa đứng dậy liền tan như làn khói trước mặt cô.
Liễu Loan Nguyệt lẳng lặng nhìn người xuất hiện trước mặt mình.
Minh Thù đưa mắt nhìn cô: “Nằm trên mặt đất rất thoải mái sao?”
Lúc này Liễu Loan Nguyệt mới hồi phục tinh thần, tay chân cô như muốn nhũn ra, thử nhiều lần nhưng vẫn không bò dậy được.
Minh Thù cầm lấy cánh tay, đỡ cô ta dậy.
“Cám ơn... Cám ơn.” Liễu Loan Nguyệt nhép miệng nói lời cám ơn, còn mang theo vài phần nghẹn ngào: “Hai tên vừa nãy... là Huyết tộc sao?”
Lúc đầu cô còn tưởng họ là bọn bắt cóc.
Nhưng khi nhìn đến bọn họ lộ ra răng nanh, muốn cắn cô.
Trong thế giới quan mới vừa chấp nhận sự tồn tại của Huyết tộc, lập tức liền nghĩ đến Huyết tộc.
“Đúng vậy. Một mình cô chạy tới nơi này làm gì?” Mặc dù điều kiện gia đình của Liễu Loan Nguyệt không tốt, thế nhưng không phải ở Lộng Thủy Cảng, ngay cả đường về nhà cũng nằm ở hướng ngược lại.
Đối mặt với vấn đề của Minh Thù, Liễu Loan Nguyệt do dự, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: “Có người... cho tôi đây cái.”
... Muốn biết cha mẹ ruột của cô là ai, hãy tới Lộng Thủy Cảng.
Các chữ cái đều được cắt ra từ tờ báo.
Liễu Loan Nguyệt biết mình được cha mẹ nuôi nhặt được, vì xung quanh hàng xóm chưa bao giờ ngừng bàn tán về cô.
Hơn nữa cô còn mất một ít ký ức về tuổi thơ.
Cô muốn tìm về nhà.
Minh Thù liếc nhìn cô: “Cô thực sự muốn biết cha mẹ ruột của cô là ai sao?”
Đối xử với nữ chính như vậy, còn dám mượn cớ như vậy trực tiếp gây sự, ngoại trừ nữ chính giả còn có thể là ai.
Làm cho nữ chính ấm ức, không thể tha thứ.
Vì chính nghĩa!
Vì đồ ăn vặt!
[Ký chủ... Cô đừng nhảy quá nhanh, suy tính năng lực chịu đựng của người bình thường một chút chứ!] Hài Hòa Hiệu có chút phát điên, nó có nên tạo một quy luật không cho thay đổi kịch bản không?
Nhảy quá nhanh, cũng rất ảnh hưởng đến giá trị thù hận.
Minh Thù không quan tâm đến Hài Hòa Hiệu, trực tiếp đem nó đi giấu mất.
Liễu Loan Nguyệt gật đầu nhè nhẹ.
“Tôi dẫn cô đi.”
Liễu Loan Nguyệt kinh ngạc: “Cô... cô biết?”
“Không có gì là tôi không biết.” Chuyên tâm làm một vị vua thay đổi kịch bản!
Minh Thù dẫn Liễu Loan Nguyệt đi ra ngoài, thấy người đứng ở phía ngoài, Liễu Loan Nguyệt sợ đến nỗi lui ra sau lưng Minh Thù.
“Cô vừa rồi...” Tô Miên lên tiếng, giọng của hắn rất êm tai, là cái loại vừa nghe vào cũng làm người khác cảm thấy một giọng nói dịu dàng vô cùng lọt tai.
Tô Miên dừng một chút, bổ sung hết: “Giết hai người kia?”
“Đó không phải là người.” Giết người là phạm pháp, thế nhưng giết Huyết tộc không phạm pháp.
“Huyết tộc?”
“Đúng vậy.” Minh Thù hù dọa hắn: “Đây chính là Huyết tộc, cậu muốn trở thành như vậy, chờ hôm nào tôi tìm một tên Huyết tộc cho cậu xem một chút, bộ dạng họ xấu cỡ nào.”
Tiểu yêu tinh quan tâm vẻ ngoài của hắn như vậy, nhất định sẽ bị hù dọa.
Tô Miên: “...”
Tuy là hắn không thấy rõ hai tên Huyết tộc vừa rồi, nhưng nhìn thân hình thì không lý tưởng lắm.
Tô Miên vô cùng khẳng định: “Cô không giống bọn họ.”
“Đó là vì tôi lợi hại.” Minh Thù rất không biết xấu hổ khoe khoang: “Bị cắn thành ma cà rồng đều như thế này, giống con chuột sinh sống ở rãnh nước bẩn, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng.”