“Keng.”
Lúc mọi người ở đây đang muốn đánh chết Minh Thù, bầu trời lại truyền tới một tiếng “keng“.
Mười mấy giây sau, tiếng nói vang lên.
[Mười tiểu đội sống sót trong con đường xương trắng có thể vào vòng kế tiếp.]
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Minh Thù không thể nghĩ tới luân hồi tràng sẽ làm như vậy.
“Ngươi có nguyên tắc không!” Minh Thù chống nạnh chỉ lên trời: “Đưa ra quy tắc, rồi ngươi lại thay đổi bất thường, tổng tài mà như vậy, nếu như ở bên ngoài sẽ bị nước bọt dìm chết ngươi có tin hay không!”
[Quy tắc có thể tùy thời mà thay đổi, tất cả những thắc mắc khi trở về luân hồi tràng rồi nói.] Giọng nói kia lại vang lên.
[Thời gian đếm ngược bắt đầu…]
Mọi người: “!!!”
Cái gì! Ngươi vừa rồi không nói có thời gian đếm ngược!
Tốt, có một tổng tài kiểu này, người chơi còn biết làm sao.
Mọi người nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhìn chằm chằm người bên cạnh, xiết chặt vũ khí trong tay, mười tiểu đội còn lại... Bọn họ nhất định phải đoạt được.
Bầu không khí trở nên cổ quái.
Không có ai động thủ trước, tất cả mọi người dò xét lẫn nhau.
“Tích tắc, tích tắc...”
Dường như có thể nghe được âm thanh trôi đi, ngay bên tai bọn họ, mỗi một tiếng đều rất rõ ràng, đập vào màng nhĩ bọn họ gặm nhấm linh hồn.
Có người nuốt nước miếng, không ngừng nắm chặt vũ khí.
Có người mặt lộ vẻ sợ hãi, nao núng lui về phía sau.
Có người cười quái dị, chờ trò hay mở màn.
Có người... Ăn cái gì đó.
Âm thanh chọp chẹp rất rõ ràng, phá vỡ tĩnh lặng trên con đường xương trắng, mọi người nhao nhao nhìn sang phía âm thanh truyền lại.
Ngươi ăn cái quái gì thế!
Ngươi làm sao nuốt trôi được!
“Ô, nhìn tôi làm gì, tôi cũng sẽ không chia cho các người đâu.” Người đang ăn cảnh giác: “Mọi người đánh trước đi, nếu không đánh, thời gian sẽ hết.”
Mọi người: “...”
“Pằng pằng.”
Âm thanh thanh thúy vang lên, có người đầu tiên nổ súng, người chơi đứng ở sát mép đường xương trắng bị đạn bắn trúng, ngã ra đằng sau, khuôn mặt hoảng sợ bị chất lỏng đó như máu nhấn chìm.
Sau người đầu tiên động thủ, cục diện trở nên hỗ loạn.
Minh Thù để đội viên Đế Quốc Mỹ Thực lui đến khoảng cách an toàn.
“Lão đại? Chỉ có mười đội, chúng ta không lên đoạt sao?” Có đội viên đặt câu hỏi.
Minh Thù cười chân thành: “Chưa từng nghe câu ngư ông đắc lợi sao.”
Đế Quốc Mỹ Thực: “...” Câu này dùng ở chỗ này không thích hợp lắm?
Tà giáo chính là không giống người thường.
Bọn họ nhìn thấy phía trước loạn hết cả lên... Nếu không đấu thì đứng đâu?
Mười sáu đội ngũ, giết chết sáu đội ngũ, kỳ thực chỉ có mười hai đội ngũ đã ra tay, còn thừa lại bốn đội ngũ vây xem.
Trong đó bao gồm cả đội ngũ của Ô Cốt và Phó Thần.
Nam chính Tống Diệp tương đối không may, dù sao cũng là từ phía dưới tới, nhìn qua rất dễ bắt nạt, lúc này bị người ta đuổi đánh.
Minh Thù len lén đi tới gần Đỗ Miên, lúc một người chơi đang công kích cô ta, tiện tay giúp một phát, lúc đầu Đỗ Miên đang chiếm thượng phong, chớp mắt đã ở thế hạ phong.
Người chơi: “???”
Đỗ Miên trợn mắt nhìn, lại là cô ta! Sao cô ta cứ như âm hồn không tan bám riết, vừa rồi đánh lén cô ta vậy mà còn có thể tránh thoát.
Minh Thù lắc lắc đầu: “Không cần khách khí.”
Người chơi: “?”
Đỗ Miên tức giận lại tiếp tục ra tay.
“Đồ đần, đánh đi!” Minh Thù co chân chạy.
“Khỉ thật!” Người chơi ở phía sau mắng một tiếng, gia nhập vào một vòng chiến đấu mới.
Đỗ Miên có hào quang nhân vật chính bảo vệ, người chơi kia chống đỡ được hai đợt thì rơi vào trong chất lỏng phía dưới.
Minh Thù lắc đầu: “Như vậy mà cũng chơi không lại, quá hung tàn.” Tranh thủ thời gian ăn hai miếng lương khô.
Minh Thù chạy ra bên ngoài vòng chiến, Đỗ Miên muốn đánh Minh Thù nhưng đánh không được, bên cạnh còn có người ngăn cản, chỉ thầm hận trừng mắt nhìn Minh Thù vài lần.
[Thời gian đếm ngược còn năm phút cuối cùng…]
[Số đội ngũ còn lại ở con đường xương trắng: 11. Nếu số đội ngũ còn lại lớn hơn mười, tất cả người chơi đều bị loại bỏ.]
Minh Thù: “...” Thật là tiện!
“Tất cả những điều này đều do Ngân Lạc làm ra, mọi người liên thủ đánh loại đội bọn họ, bằng không ai biết sau này cô ta còn có thể làm ra chuyện gì.”
Giọng nói này từ trong đội ngũ còn dư lại truyền tới, giọng nói lanh lảnh, chắc giọng nói đã thay đổi, không nghe ra là người nào nói.
Nhưng bất kể là ai nói, hiển nhiên được đại bộ phận người chơi tán thành.
Nếu như không phải một màn này, bọn họ có lẽ không cần chiến đấu, chỉ cần chạy nhanh là được.
Phó Thần khẽ nhíu mày, đang muốn đi ra.
Tiểu Sửu bước lên trước một bước, nhìn về nhóm người chơi phía trước cười cười, giơ tay ra hiệu.
Sau đó bọn họ chỉ thấy người đối diện, đồng loạt xuất ra vũ khí, nhắm ngay phương hướng của bọn hắn, bắn phá một trận.
Biến cố quá nhanh, rất nhiều người chơi không phản ứng kịp bị đạn quét vào trong chất lỏng, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.
[Đội ngũ còn lại trước mắt: 8.]
Lúc luân hồi tràng tuyên bố, người chơi đối diện đều vẫn còn trong ngơ ngác.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ta là ai?
Đây là đâu?
-
Vòng thứ ba.
Vẫn là mở mắt liền phát hiện vị trí thay đổi.
Minh Thù lúc này đứng ở trên một khối đá lơ lửng, sân bãi hiện lên hình tròn to lớn, khối đá lơ lửng ở chính giữa, các khối đá cách nhau một khoảng nhỏ, dưới khối đá là tia laser, dưới tia laser là một cái hố sâu, chất đống vô số xương trắng.
Người chơi còn lại được phân bố ở các khối đá khác nhau sát biên giới, mỗi người đều đang cảnh giác đánh giá.
“Ngân Lạc, cô là đồ tiện nhân.” Vài người chơi đứng gần Minh Thù chỉ vào Minh Thù mắng.
“Cũng không thể so với luân hồi tràng.” Minh Thù bình tĩnh mỉm cười.
Người chơi lửa giận ngập trời chỉ vào Minh Thù chửi loạn một hồi, Minh Thù nghẹo đầu, nhìn hắn mỉm cười: “Mắng xong chưa? Mắng ta cũng không thể để ngươi thắng được trong trò chơi này, tiết kiệm chút thể lực đi! Miễn cho một lát nữa bị chết thảm.”
Người kia nghẹn họng, sắc mặt tái xanh.
Ngươi bên này lửa giận ngập trời, cô ta ở bên kia nét mặt tươi cười như hoa.
Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy!
Đội ngũ bị đánh tan, Đế Quốc Mỹ Thực không tổn thất người nào, là đội ngũ có số người nhiều nhất giữa sân, lúc này xen kẽ ở trong bảy đội ngũ còn lại.
Phó Thần đứng sát ngay cạnh Minh Thù, đang ôm cánh tay nhìn vị trí giữa.
Ô Cốt đối diện Minh Thù, khoảng cách quá xa, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Mấy người Đỗ Miên cũng cách cô khá xa.
Không biết màn trò chơi này chơi thế nào nhỉ.
Màn hình luân hồi tràng đột nhiên xuất hiện, trên màn hình bắt đầu hiện lên thông tin về các đội ngũ còn lại và quy tắc.
Quy tắc: Đội trưởng lựa chọn tuyến đường sử dụng, tránh khỏi khối đá nguy hiểm, tất cả đội viên tới được đài trung tâm sẽ vượt qua, bốn đội ngũ thông qua đầu tiên có thể vào vòng kế tiếp.
Không có?
Không có!
Chỉ một câu nói như vậy.
Quy tắc của luân hồi tràng vẫn ngắn gọn, quy tắc cụ thể, toàn bộ dựa vào chính mình thăm dò.
Cái gì là khối đá nguy hiểm? Thế nào là sử dụng tuyến đường?
[Mời đội trưởng đi về phía trước một bước lựa chọn tuyến đường sử dụng, những khối đá nhìn thấy đều là khối đá an toàn, đội trưởng có thể tùy ý lựa chọn sử dụng bất cứ khối đá nào.] Tiếng nói luân hồi tràng vang lên. [Tuyến đường đội trưởng lựa chọn nếu trùng với tuyến đường các đội còn lại chọn, thì chỉ có một đội ngũ có thể đi tới cuối cùng. ]
Câu nói này ẩn ý chính là, mời xỷ lý hết những người chơi cản đường... Một con đường người chơi.
Trước mặt Minh Thù có bốn khối đá có thể giẫm lên, thẳng lên có thể vượt qua ba cái, còn lại khá xa, người bình thường không nhảy tới được.
Mà không nhảy tới tiếp theo chính là bị tia laser cắt thành khối vụn, trở thành một thành viên trong đống xương trắng ở phía dưới.