Phó Thần còn chưa kịp dùng sức, nơi hắn đứng cũng đổ nát theo, hai người đồng thời rơi xuống.
Phó Thần tay mắt lanh lẹ kéo Minh Thù vào trong lòng.
Tốc độ rơi xuống thật nhanh, cảnh xung quanh đều biến thành quang ảnh, trước mắt không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“Rào rào…”
Bọt nước văng khắp nơi.
Thân thể của hai người rơi vào đáy nước, bọt khí bốn phía cuồn cuộn, Phó Thần giữ chặt Minh Thù, khống chế được lực đạo, nhanh chóng bơi lên trên.
Thoát ra khỏi mặt nước, Phó Thần trước tiên kiểm tra Minh Thù.
Minh Thù bình tĩnh lau mặt: “Không phải nói cậu may mắn lắm sao?”
Nói cho trẫm, cái này gọi là may mắn sao?
Ở cùng cô thì gặp xui xẻo, trách lão tử sao?
“Ngoài ý muốn.” Phó Thần bình tĩnh, hắn nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó bơi lên phía bên bờ.
Đưa Minh Thù lên bờ, hắn cầm lấy bả vai Minh Thù: “Không bị thương gì chứ?”
Minh Thù cử động thử chân: “Vẫn may, không chết được.”
Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không.
Lão tử cũng biết tức giận đấy!
Tức giận sao!
Phó Thần cẩn thận nhéo nhéo cổ tay cô, lại ngồi chồm hổm xuống đi kiểm tra chân và mắt cá chân cô, xác định không có tổn thương, lúc này mới yên tâm.
Minh Thù im lặng không lên tiếng nhìn động tác của hắn.
Mãi đến khi Phó Thần đứng lên, mới dời ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra: “Đây là nơi nào?”
Phó Thần quay đầu liếc mắt nhìn, vừa rồi bọn họ đi lên một con sông, mặt sông nổi sương mù, chỉ có thể mơ hồ thấy đối diện.
“Không biết, chắc còn ở trong trò chơi.” Hắn dừng một chút: “Cô vào cửa xong sau đó gặp cái gì?”
Minh Thù lấy ra miếng bánh quy từ trong quần áo, túi chứa hàng hoàn hảo, không bị nước làm hỏng. Cô mở ra cắn một miếng: “Cậu gặp phải cái gì?”
“Rất nhiều cảnh, dường như muốn đem tôi nhốt ở lại bên trong.” Phó Thần nói.
“Không kém bao nhiêu đâu.” Minh Thù đáp một tiếng: “Đây cũng là vòng kế tiếp rồi, quy tắc không biết là cái gì.”
“Mây trắng trắng, lam thiên lam, thiện ác nhất tuyến thiên. Huyết như biển, thi như núi, sinh tử nhất niệm gian. Thần linh diệt, ác ma Lâm, hắc bạch vĩnh viễn không giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, tuyệt địa phùng sinh giả. Hỗn độn thành, thiên địa môn, trường sinh mộng một hồi. Tiên nhân thán, người phàm cảnh, nại hà kiều thượng ức. Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, hoàng hôn dữ ảnh hành.”
Phó Thần đột nhiên bắt đầu niệm đoạn ca từ.
Giọng nói của hắn réo rắt, đầy sức hút, từ đọc lên so với điệu hát cổ quái của Tiểu Sửu dễ nghe hơn.
Hoặc là đoạn từ này, vốn chính là dùng để đọc.
“Hiện tại chỉ còn lại có tiên nhân thán, phàm nhân cảnh, nại hà kiều thượng ức. Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, hoàng hôn dữ ảnh hành.”
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu, không phát biểu ý kiến.
“Chúng ta đi về phía trước một đoạn xem sao.” Phó Thần nói: “Có thể đi không?”
“Không thể đi, cậu muốn tìm cỗ kiệu khiêng tôi?” Minh Thù liếc nhìn Phó Thần.
Phó Thần suýt chút nữa nhịn không được liếc mắt, hít sâu hai cái, nội tâm hắn thoáng bình phục ngồi xổm người xuống, lôi kéo tay Minh Thù, cõng cô lên.
“Tôi làm cỗ kiệu cho cô.”
Trên người cả hai đều ướt, lúc này dính vào cùng nhau, có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên người đối phương.
Phó Thần có thể cảm giác được sự mềm mại đang dính với mình.
Hắn thu lại vẻ mặt, chọn một hướng đi.
Minh Thù nằm sấp ở trên vai hắn, cắn miếng bánh quy răng rắc.
Cô nhìn gò má Phó Thần, sắc mặt hắn hơi tái, tóc ướt át dán lên gương mặt, bọt nước theo gò má trượt đến cằm.
“Đừng lo lắng, tôi ở đây.” Phó Thần đột nhiên nghiêng đầu, cà cà đầu vào cô: “Dù xảy ra chuyện gì, tôi đều ở cùng cô.”
“Cậu tỏ tình với tôi đó sao?” Minh Thù tiếp tục cắn bánh quy.
“Tiếp nhận không?”
“Cuối cùng chỉ có một người lọt vào danh sách, rồi sẽ có một người bị loại bỏ.” Minh Thù mỉm cười: “Cậu muốn chọn thế nào?”
Phó Thần quay đầu lại, nhìn về phía trước: “Tôi chọn cô.”
Minh Thù cười một cái, cô ăn bánh quy xong, ôm sát hắn, vùi khuôn mặt vào gáy hắn.
“Tôi mệt mỏi, ngủ một lát đây.”
Giọng của cô chậm rãi vang lên.
“Ừ.” Phó Thần cõng chắc Minh Thù, bước chân đi được vững vàng hơn.
-
Minh Thù cũng không ngủ, Phó Thần lúc ngừng lại thì cô mở mắt ra.
Bọn họ lúc này đứng ở trước một chiếc cầu, cầu bị sương mù che khuất, mắt thường chỉ có thể nhìn được một đoạn ngắn.
[Vượt qua cây cầu kia, sẽ được thắng vòng luân hồi này. Cầu này một lần chỉ có thể có một người đứng ở trên cầu, mời người chơi qua cầu. Trong vòng năm phút, không có người chơi trên cầu, cầu này sẽ biến mất. Đếm ngược thời gian bắt đầu…]
Giọng nói vòng luân hồi vang lên lúc bọn họ tới bên cầu.
Minh Thù nhảy xuống từ trên người Phó Thần, cô liếc mắt nhìn trên cầu, nhìn qua không có gì khác với cầu bình thường cả.
Mỗi lần chỉ có thể chứa một người, cũng có nghĩa là, ở trên cầu trước còn phải trải qua một hồi chém giết.
Minh Thù cười như không cười nhìn về phía Phó Thần, vừa rồi vấn đề cô hỏi, hiện tại sẽ được nghiệm chứng.
Phó Thần đầu ngón tay đụng tới gương mặt Minh Thù, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ, làm cho hắn khẽ run lên.
Hắn nâng lên mặt Minh Thù lên, khom người hôn nhẹ lên trán Minh Thù nụ hôn nhẹ tựa lông hồng: “Cô đi trước đi, tôi nghĩ cách thoát ra.”
Vòng luân hồi mặc dù có loại bỏ, nhưng chỉ cần người chơi không phải lần thứ ba tham gia, chỉ cần có thể nghĩ cách sống sót, trò chơi sau khi kết thúc, bọn họ vẫn có thể trở về.
Minh Thù mỉm cười: “Cậu để tôi đi thật sao?”
“Ừm.”
“Đây chính là cơ hội mạng sống, cậu chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Phó Thần sờ cô đầu: “Tin tưởng tôi, tôi có thể sống sót.”
“E rằng tôi qua cây cầu kia, trở về đến thế giới hiện thực, cậu sẽ không còn được gặp lại tôi.”
“Tôi sẽ đến tìm cô.” Phó Thần đối diện cô, giữa lông mày mang theo vài phần chắc chắn: “Tin tưởng tôi, được không?”
Minh Thù nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, như là một lưỡi dao sắc bén, mổ xẻ ra tất cả vẻ ngụy trang của hắn, làm cho hắn không còn chỗ che giấu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Thế giới lớn như vậy, cậu lên trời đi tìm tôi à?” Minh Thù chợt giễu cợt.
Phó Thần: “...”
Lão tử nói tình tứ như thế, cô không cảm động sao?
Cô là một cô gái bình thường sao?
Vốn trong tiểu thuyết đến lúc này thì nữ chính sẽ ôm nhân vật nam chính khóc như mưa rồi phải không?
Minh Thù không biết Phó Thần đang nhớ lại phim gì, cô tự tay xoay người Phó Thần qua chỗ khác, trực tiếp ôm cổ hắn: “Cõng tôi.”
Phó Thần cả kinh: “Cô...”
“Nó nói chỉ có thể chứa một người đứng ở phía trên cầu, cậu cõng tôi, vẫn chỉ tính một người.” Minh Thù cắt đứt lời của hắn, rất là ghét bỏ: “Nhanh lên một chút, tôi không muốn chết ở chỗ này cùng với cậu.”
Phó Thần: “...”
Đúng vậy! Lão tử sao không nghĩ ra được chứ!
Đều là kẻ thần kinh này khiến cho đầu óc hắn không thể suy nghĩ được bình thường.
Tuyệt đối không phải lão tử sai.
Tuyệt đối không phải!
“Chết cùng tôi ở một chỗ không tốt sao?” Lão tử đẹp trai như vậy!
“Không tốt.”
“...” Ôi trời.
Nhưng Phó Thần không biết, Minh Thù chọn cùng hắn bước lên cây cầu kia, chính là đã chuẩn bị tốt cho việc chết cùng.
[Đếm ngược thời gian 10... 9... 8...]
Phó Thần đi tới bên cầu: “Chọn bên nào?”
“Cậu là phúc thần cậu chọn đại đi.”
Phó Thần: “...”
[3... 2... 1...]