“Không biết.” Tiểu Sửu cười hì hì nói.
Không ai biết nguồn gốc của bài hát này, đều là người chơi học theo và lưu truyền lại. Nhưng rất nhiều người chơi đều chỉ biết hai đoạn đầu, hai đoạn sau chỉ truyền thụ lại cho người chơi cấp cao.
Hai mắt Minh Thù quan sát Đỗ Miên, cô ta dường như rất để ý lời bài hát này, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của trẫm.
Minh Thù đột nhiên lên tiếng: “Giữ cô ta lại cho tôi!”
Đỗ Miên: “?”
“Để tôi, để tôi!” Tiểu Sửu cười hì hì tự đề cử.
Nếu đã gặp rồi, đương nhiên không thể bỏ qua giá trị thù hận. Hiện tại trẫm cũng có người rồi, không cần lãng phí sức lực tự mình động thủ.
“Các người đừng qua đây...” Đỗ Miên không ngờ mình chỉ hỏi một câu lại xảy ra biến cố như vậy.
“Chúng ta cùng một chiến tuyến, các người giết tôi sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Nghĩ nhiều quá, ai nói tôi sắp giết cô.” Minh Thù nở nụ cười khẽ, nhưng trong thế giới đã nhuộm đầy máu tanh, nụ cười như vậy của cô càng đáng sợ.
“Hì hì, có tôi làm chứng cô ấy không giết người.” Tiểu Sửu “à” một tiếng:
“Cô không phải là người mới sao? Biết không ít nhỉ.”
Đỗ Miên: “...”
Người chơi cùng một đội không thể động thủ, một khi ra tay thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Tuy hình phạt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này người chơi tuyệt đối không có khả năng rời khỏi trò chơi này, trở lại vòng luân hồi.
“Hai người đánh cô ta đi.” Minh Thù trực tiếp gọi hai người: “Không nên đánh vào mặt.”
Hai người bị gọi tên bối rối, bọn họ đều là tay chơi lão luyện, đã sớm quên đánh người là thao tác gì, chỉ biết giết người.
Nhưng hiện tại Minh Thù là thủ lĩnh. Bọn họ nhẫn nhịn sự kích động muốn bóp chết Đỗ Miên, tiến lên đánh người.
“Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô muốn đánh tôi?” Đỗ Miên lùi về phía sau.
“Ừm… tôi nên nói lý do gì mới được đây...” Minh Thù chống cằm suy nghĩ, lát sau gật đầu:
“Cô thiếu dung mạo, đáng đánh.”
“Phụt!”
Lý do này đúng là mới mẻ thoát tục, Đỗ Miên không nói nên lời.
Cô ta không biết mình có chỗ nào đắc tội với người này.
“Sao các người có thể ức hiếp phụ nữ?” Gã đeo kính vô cùng chính nghĩa tiến lên bảo vệ Đỗ Miên:
“Nếu có gì mạo phạm tới các người, tôi chịu trách nhiệm.”
“Như vậy không được.” Minh Thù lắc đầu, tính nguyên tắc rất cao.
Gã đeo kính bị từ chối có chút mông lung, tại sao cô lại nghiêm túc từ chối mình? Dựa theo lời thoại của vai phản diện trên ti vi thì cũng không đúng...
“Đánh nhanh lên một chút, đánh xong chúng ta đi tìm thức ăn.”
Trẫm sắp không xong rồi.
Tiểu Sửu vừa rồi còn rất hưng phấn, nghe được lời Minh Thù nói đánh người thì hắn không còn chút hứng thú nào, cũng không tranh cãi, đứng bên cạnh nữ vương Đề Nha, khuôn mặt tươi cười nhìn Đỗ Miên bị đánh.
Đỗ Miên cắn răng không phát ra tiếng nào, tiếp tục chống đỡ.
Cho người giết người đi đánh người, đây đúng là một điều thử thách con người. Đỗ Miên có cảm giác khớp xương trên người mình đều gãy mất mấy cái.
Đáng ghét...
Cô ta nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
-
Thành phố hai sao đối với người chơi như Minh Thù và Tiểu Sửu mà nói chính là nơi đại thần tàn sát tân thủ. Cũng không biết trò chơi này thiết lập như thế nào, dù sao chuyện đại thần tàn sát tân thủ như vậy là rất bình thường.
Cho nên đám người phía sau kia có thể theo đại lão để thắng trò chơi, bọn họ cũng vui vẻ tự tại.
Thế nhưng...
Không ai nói cho bọn họ biết nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết người, mà là cướp đồ!
Cướp vũ khí trang bị thì cũng được đi, bọn họ lại muốn cướp đồ ăn.
Nghiêm túc sao?
“Không ăn một bữa đói bụng muốn phát điên, để không bị chết đói, nhiệm vụ của các người chính là cướp đồ ăn, để người khác chết đói!” Minh Thù nói như vậy.
Đồng đội: “...” Ha ha, hiện tại ra khỏi đội còn kịp không?
Minh Thù chống cằm, cố gắng nuốt chiếc bánh quy nén rất khó ăn xuống: “Tôi cảm thấy nên đặt cho đội của chúng ta một cái tên.”
“Tiểu đội giết chóc!” Tiểu Sửu lập tức giơ tay:
“Giết giết giết.”
Minh Thù nhìn hắn: “Suốt ngày đánh đánh giết giết ra thể thống gì. Hãy học theo cô bé kia, xem người ta ngoan chưa kìa.”
Gương mặt cô bé lạnh như băng liếc mắt nhìn Minh Thù, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Tiểu Sửu: “...”
Minh Thù lại gặm hai chiếc bánh quy nén, đau lòng nói: “Đế Quốc Mỹ Thực.”
Trẫm nhớ đùi gà, cổ vịt, chân giò!
Mọi người: “...”
Nghiêm túc sao?
Hiện tại bọn họ đang chơi trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi mỹ thực!
Tuy mọi người phản đối nhưng Minh Thù vẫn ra sức bác bỏ ý kiến của mọi người, ra lệnh đặt tên tiểu đội thành Đế Quốc Mỹ Thực.
Ngộ nhỡ về sau bọn họ, chỉ là ngộ nhỡ nổi danh, một khi người khác nghe tên của bọn họ...
Viễn cảnh đó, mọi người không dám tưởng tượng.
“Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là khiến người chơi khác chết đói!” Minh Thù đứng lên, khẩu khí mạnh mẽ:
“Chúng ái khanh có lòng tin hay không!”
Có một người kỳ lạ như vậy dẫn đầu thà không có còn hơn.
Minh Thù mở bản đồ nhìn qua, hiện tại tỉ lệ nhân số là 1253:1390.
Đội đen vẫn ở thế hạ phong.
Còn sớm còn sớm, trước cướp vật tư đã.
“Cô nhóc, điểm an toàn kế tiếp ở chỗ nào?” Minh Thù nhìn về phía Đề Nha.
Đề Nha giơ tay lên hiện ra một trang giấy, trên giấy vẽ lộn xộn gì đó. Dù sao Minh Thù xem cũng không hiểu, nhưng Tiểu Sửu có thể hiểu.
“Cách nơi này hơi xa.” Tiểu Sửu lại nhìn bản đồ một chút:
“Muốn đi qua, phải xuyên qua khu nhiều người chơi tụ tập. Ha ha, có thể kiếm được không ít đầu người đó.”
“Đi!”
Vì đồ ăn vặt!
Vì chính nghĩa!
Phất lên lá cờ đế quốc!
Minh Thù không biết Tiểu Sửu và Đề Nha theo cô là có mục đích gì, nhưng chỉ cần có thể dẫn cô tìm được vật tư, đó chính là người tốt.
Người tốt một đời bình an.
Quả nhiên theo như lời Tiểu Sửu nói, muốn đi đến điểm an toàn kế tiếp, sẽ gặp rất nhiều người chơi.
Minh Thù ngồi trên cao gặm bánh quy nhìn đồng đội thu hoạch đầu người.
Nhà Phật không giết người.
A di đà phật, thiện tai thiện tai.
“Ôi chao, kia là ai, lấy vật tư trên người hắn đem tới đây!” Minh Thù chỉ vào một người đồng đội.
Tên đồng đội đảo mắt, khom lưng móc ra một chồng bánh quy từ tên vừa bị hạ. Hắn mới vừa lấy hết thì thi thể người chơi đó tan biến.
Xác định trên chiến trường không còn ai, đội hội tụ đầy đủ trước mặt Minh Thù.
Minh Thù không biết lấy từ đâu ra một lá cờ màu đen, Tiểu Sửu cầm thuốc màu đỏ viết lung tung lên phía trên.
Lấy thuốc màu này từ đâu?
Mọi người nhìn kỹ hơn, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
Mặc dù biết mình gia nhập vào một tà giáo nhưng bây giờ bọn họ mới biết, tà môn của tà giáo nổi lên, bọn họ vẫn chịu không nổi.
“Nộp lên đi.” Minh Thù ngoắc tay.
Khóe miệng mọi người co giật giao vật tư cho Minh Thù, Minh Thù cầm hơn phân nửa, phần còn lại trả về.
Mọi người: “...”
Bỏ đi, tuy cô có điểm kỳ lạ nhưng đối xử với người của mình rất tốt.
Tiểu Sửu nhanh chóng vẽ xong lá cờ.
“Tôi để cho cậu viết vài chữ, cậu vẽ cái gì thế!” Minh Thù đánh “bộp” lên đầu Tiểu Sửu.
Chữ viết của Tiểu Sửu không tồi nhưng vẽ thì... trẻ con còn vẽ đẹp hơn hắn.
“Tôi đó!” Tiểu Sửu cầm lá cờ nói: “Có giống không?”
Minh Thù cười ha ha: “Giống.”
Tiểu Sửu rất đắc ý, Đề Nha dường như không đành lòng nhìn thẳng đành dời ánh mắt đi chỗ khác. Minh Thù đâm một đao: “Giống con rùa bị người ta chém mất đầu.”
Tiểu Sửu: “...”