Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 626: Chương 626: Tuyệt địa cầu sinh (9)




“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Liên tiếp nổ ba đường phố, việc này cũng quá dọa người, may mắn chúng ta cách khá xa, nếu không... chúng ta cũng đã bị nổ bay, không khéo bị chết oan.”

Các đội viên Đế Quốc Mỹ Thực sáng sớm đứng lên trò chuyện với nhau.

“Liên tiếp nổ ba đường phố, trang bị của thành phố ba sao?”

“Không biết là hai thần tiên nào đánh lộn, cũng không nên khiến chúng ta bị vạ lây.”

“Sợ cái gì, chúng ta có lão đại. Lần này thành phố hai sao có điểm kỳ lạ, nhiệm vụ đơn giản, tại sao nhiều đại lão như vậy... đều tới.”

Ngân Lạc là một, Tống Diệp nhìn thấy ngày hôm qua cũng coi như là một. Tiểu Sửu này và Đề Nha không nói lời nào là hai người nữa.

Mọi người nhún vai, ai biết đám đại lão này nghĩ như thế nào.

Có lẽ là thành phố nhiều sao nhiệm vụ quá khó khăn, tâm tình bọn họ không tốt, xuống đây tàn sát tân thủ?

“Nói mới nhớ, lão đại đâu rồi?”

Lúc này mọi người mới phát hiện lão đại của bọn họ dường như không ở đây. Những ngày trước, vào thời gian này, cô đang ngồi một bên ăn lương khô.

“Tiểu Sửu, cậu thấy lão đại đâu không?” Đội viên hỏi Tiểu Sửu bên cạnh.

Tiểu Sửu dùng giọng nói ngây thơ vô tội nói: “Có thấy.”

“Đi đâu vậy?”

“À, không phải là đã trở về sao.” Tiểu Sửu cười hì hì chỉ ngón tay về một nơi.

Mọi người nhìn theo, đằng xa sương mù còn chưa tan, Minh Thù cầm cờ lớn, lá cờ kéo trên mặt đất phát ra âm thanh soạt soạt.

Cô đi tới từ trong sương mù sáng sớm, mặt mày tươi cười, chào bọn họ: “Chào buổi sáng.”

“Chào...”

Giáo chủ tà giáo sáng sớm đã làm gì mà không nhận ra người đi lúc nào?

Mọi người đầy nghi vấn nhưng không ai dám hỏi, đều tự mình suy đoán.

Tiểu Sửu nhảy đến trước mặt Minh Thù: “Vụ nổ tối hôm qua có liên quan tới cô đúng không? Hì hì, tôi thấy cô rời đi, cô đi không bao lâu, bên kia liền nổ tung.”

“Không phải tôi, tôi chỉ đi xung quanh xem xét.” Cũng biết chiếc chìa khóa đó có bẫy, may mà trẫm thông minh.

Tiểu Sửu có chút hồ nghi, ánh mắt hắn rơi trên tay Minh Thù: “Cô cầm gì trên tay vậy?”

Đó là một vật hình tròn, bên ngoài có vẻ giống trứng gà.

Đây chính là vật mà cô cướp được từ trên tay Đỗ Miên, nhìn qua là lạ... Trang bị nhân vật chính thì không thấy.

“Trứng gà.” Minh Thù thuận miệng nói mò:

“Tôi lấy ở trong một căn phòng, không biết có thể ăn được không.”

“Thành phố này không có những thứ đồ khác, tại sao lại có trứng gà?” Tiểu Sửu nghi hoặc.

“Sao tôi biết được, cậu hỏi nó đi.”

“Cô lừa tôi!”

“Lừa cậu thì sao, cậu định đánh tôi sao?”

“...”

-

Nửa ngày cuối cùng đấu phe.

Số lượng người so với ban đầu đã giảm mạnh đến 212:287

Người chơi phe đen đều rất gấp gáp. Hiện tại nhân số ít như vậy, đối phương chỉ cần bảo đảm nhân số không bị giảm dần, chơi với bọn họ theo kiểu ngươi đuổi ta chạy, chiến đấu du kích, bọn họ xác định thua chắc.

Gương mặt Tống Diệp nặng nề, không ngờ lần này phe trắng bên kia có thể duy trì ưu thế từ đầu đến cuối.

Tống Diệp đưa ra một phương án là để tất cả mọi người phối hợp hành động.

Đỗ Miên bị thương ở cùng với thương binh, không tham gia hành động. Việc cô bị thương thật khó khăn mới nói dối được, đều do người tên Ngân Lạc kia...

Nửa giờ trước khi kết thúc đấu phe, đám người Tống Diệp liên hợp một ít người chơi tăng điểm số đến 169:174.

“Nguy rồi, quy tắc đấu phe, khi nhân số hai bên đều dưới hai trăm thì sẽ không còn hiển thị vị trí của đối phương.”

“Cái gì?”

Nhiều người chưa từng chơi đấu phe, căn bản không biết có quy tắc này. Lúc này nhìn trên bản đồ một mảnh trắng xóa, họ cảm thấy hoang mang vô cùng.

“Chỉ còn lại có nửa giờ...”

“Tiếp tục tìm, nhất định phải cướp về năm đầu người.” Tống Diệp sai bảo. Đây là thành phố hai sao, hắn tuyệt đối sẽ không chết tại đây.

Năm đầu người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Chỉ cần gặp được năm người là đủ rồi.

“Mọi người thấy Ngân Lạc cùng đám người của cô ta đâu không?” Có người đột nhiên hỏi một tiếng.

Lúc này, bọn họ còn không ra hỗ trợ, chẳng lẽ chờ bọn họ thua đấu phe, mọi người cùng nhau chết?

Mọi người đều lắc đầu, hai ngày nay dường như cũng không thấy bọn họ.

Hiện tại hai bên cũng không biết vị trí đối phương. Thành phố lớn như vậy, chỉ còn lại có nửa giờ, sao bọn họ tìm được...

Mười lăm phút cuối cùng.

169:174

Người chơi phe đen trong lòng nóng nảy, bọn họ tìm lâu như vậy, vậy mà một người cũng không tìm được.

Mười phút cuối cùng.

169:174

Năm phút cuối cùng.

169:174

“Hết rồi.” Người chơi phe đen đã muốn bỏ cuộc.

“Thật vất vả sống tới ngày hôm nay, không ngờ lại chết ở thành phố hai sao, thực sự là... cười đến rụng răng.”

“Kỳ thực ngay từ đầu sách lược của chúng ta đã sai. Phe trắng bên kia hầu hết thời gian đều đi theo đoàn, lúc trước tôi nhìn trên bản đồ, rất nhiều thời điểm bọn họ đều tụ tập cùng một chỗ... “ Ban đầu bọn họ đều tự mình đơn lẻ.

Bởi vì lúc đấu phe, hơn một nửa số người bọn họ không gặp nhau.

Về sau gặp Tống Diệp, được hắn thuyết phục, bọn họ mới bắt đầu hành động chung.

Từ lúc bắt đầu đấu phe, bọn họ nên tụ tập cùng một chỗ, tăng điểm số đầu người, như vậy mới có thể bảo đảm thắng lợi cuối cùng.

Một phút cuối cùng.

169:174

“Sao vậy, đang chuẩn bị đào hố chôn mình sao?” Giọng nói trong trẻo từ đỉnh đầu bọn họ truyền đến.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tầng ba tòa nhà cao tầng, nữ sinh cầm cờ lớn màu đen, lá cờ phần phật tung bay.

Cô nụ cười xán lạn, trong đôi mắt phảng phất có ánh sáng chiếu sáng rạng ngời.

Nếu không có Tiểu Sửu đứng cạnh cô, hình ảnh sẽ vô cùng khí thế.

Minh Thù chậc chậc hai tiếng: “Kiên trì đến một giây sau cùng, mọi người mới biết được tuyệt vọng là gì.”

Đỗ Miên ở trong đám người có chút chật vật ngửa đầu nhìn người phía trên.

Chỉ cảm thấy nụ cười của cô quá mức chói mắt, khiến người ta rất không thoải mái.

Cô thật vất vả sống lại một lần... không thể chết ở chỗ này.

Người chơi khác sầm mặt, người ở phía trên còn đổ thêm dầu vào lửa!

Mười giây...

“Ngân Lạc, nếu không phải là do cô, chúng ta sao có thể thua. Cô không biết đây là đấu phe sao? Thua thì tất cả mọi người thua! Bây giờ mọi người cùng nhau chết!” Đối mặt với cái chết, có người suy sụp hét to.

“Hì hì, phải chết là các người, không phải chúng ta.” Tiểu Sửu cười hì hì nói:

“Thật bất hạnh nói cho các người biết, chúng ta có thẻ phục sinh ở thành phố hai sao.”

Mọi người: “?”

Thẻ phục sinh là gì? Sao bọn họ chưa từng nghe qua?

Nhưng nếu không phải thật, vì sao bọn họ không hề sốt ruột?

Tiểu Sửu bắt đầu đếm ngược, ngữ điệu nhẹ nhàng, cảm giác có chút hả hê, hưng phấn.

“5...”

“4...”

“3...”

“2...”

“1...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.