Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1032: Chương 1032: Úy nhiên hồi phong (11)




Minh Thù sửa sang lại quần áo, chậm rãi trở về phòng khách.

Chanh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, thấy cô đi ra lập tức nhét điện thoại di động vào trong túi chạy tới: “Cô đi đâu vậy, không phải nói chờ tôi ở phòng khách sao?”

“Tôi có chút chuyện gấp.”

Chanh là phụ nữ, làm biên tập cũng mười mấy năm rồi, mang ra không ít đại thần.

Ngay từ đầu nguyên chủ dưới tay cô ấy, quan hệ riêng tư cũng không tệ.

“Đây là thư mời của cô.” Chanh đưa một cái túi cho cô: “Cô ở lại chỗ nào?”

“Về nhà ở.”

“Bây giờ trời tuyết lớn, chỗ cô ở có chút xa với nơi này qua lại không tiện, trực tiếp ở khách sạn đi.”

“Không được.” Tiểu yêu tinh còn ở trong nhà thì sao.

“Chanh.”

“Chào cô.”

Chanh vừa chào hỏi tác giả, vừa nói với Minh Thù: “Cô thật sự không định ra sách mới? Trước đây không phải cô kết thúc rồi ra sách mới sao? Còn nữa, tôi xem quyển này của cô rồi, không khớp với đại cương...”

Minh Thù: “...”

Có thể đổi biên tập không?

Không!

Hay là trẫm đổi nghề đi!

Minh Thù làm xong đánh dấu, lấy được đồ còn lại. Bởi vì không có nơi nào để đi, chỉ có thể theo Chanh đến phòng của cô ấy.

Chanh ở cùng một biên tập Quýt.

Quýt đang dạy ngữ âm cho người khác: “Sao cô lại không đến, tôi đây mời cô như mời hoàng đế vậy, mỗi năm đều không đến!”

Thả lỏng tay, Quýt chào hỏi với Minh Thù: “Úy Nhiên đến rồi, tự nhiên ngồi.”

Minh Thù cũng không khách sáo, tuổi nguyên chủ và biên tập chênh lệch cũng không ít, đều rất quen những biên tập này.

“Ngân Ngư lại không đến?” Chanh hiếu kỳ.

Quýt chống nạnh: “Cũng không phải, trước đây nói muốn đến cuối cùng lại lật lọng, tức chết tôi rồi.”

“Năm nay chắc cô lại thay cô ấy lãnh thưởng rồi.” Chanh trêu đùa.

Hàng năm trang mạng đều sẽ bình chọn giải thưởng, Ngân Ngư và Úy Nhiên đều là tác giả đang nổi của trang mạng, nhất định là chạy không thoát giải thưởng.

“Tôi làm biên tập cho cô, còn phải làm quản gia cho cô.” Quýt ngoài miệng oán giận nhưng thật ra cũng rất vui vẻ.

Trong di động của Quýt vang lên một giọng nữ dễ nghe: “Tôi đây không phải tạm thời có chuyện, cũng không phải tôi cố ý không đến. Đúng rồi, hỏi thăm Úy Nhiên giúp tôi.”

Chanh nhìn Minh Thù kỳ lạ: “Từ lúc nào mà cô quen biết với Ngân Ngư vậy?”

Minh Thù đang ăn vụng đồ ăn vặt của Chanh mua thì đột nhiên bị hỏi, cô lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt lanh lợi tôi không có ăn vụng: “Tôi không quen biết cô ta.”

“Không quen biết cô ta thì sao cô ấy hỏi thăm cô?” Chanh nghi ngờ.

“Chắc là hy vọng có được khuôn mặt xinh đẹp giống như tôi.”

“...”

Quýt trực tiếp đưa tay đặt trên trán Minh Thù: “Không bị bệnh, sao lại bắt đầu nói mê sảng rồi?”

Chanh lắc đầu, gần đây đầu óc vị này dường như có chút không tỉnh táo.

...

Chanh nhận được điện thoại, kỳ lạ nhìn Minh Thù ăn vụng đồ ăn vặt của cô bên cạnh.

“Có phải có hiểu lầm gì đó hay không... Được thôi, tôi lập tức xuống đây.”

Chanh cúp điện thoại, hít sâu, lại hít sâu.

“Úy Nhiên, đi xuống theo tôi một chuyến.”

“Làm cái gì?”

Chanh cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Lâm Dư Tâm báo cảnh sát nói cô đánh cô ấy, hiện tại cảnh sát đang chờ ở phía dưới.”

“Ồ.”

Phản ứng của Minh Thù khiến thần kinh Chanh căng thẳng: “Cô thật sự đánh người?”

“Không có, tôi là loại người như vậy sao?” Minh Thù cười: “Sao tôi lại tùy tiện đánh người?”

Chanh thở phào: “Tôi đã cảm thấy trong đó chắc có hiểu lầm gì đó, cô đi xuống theo tôi trước đi.”

Sau khi Lâm Dư Tâm báo cảnh sát, trực tiếp ngồi trong phòng khách. Sảnh sát vừa tới thì người vây xem nhiều hơn.

Lâm Dư Tâm che mặt, khóc thút thít, bả vai mảnh khảnh run rẩy, một bộ dáng đáng thương bị bắt nạt.

“Nghe nói là Úy Nhiên đánh người đó.”

“Không phải chứ...”

“Trước đây Úy Nhiên không phải là người gây sự chú ý như Lâm Dư Tâm, không ngờ vừa đến đã đánh người.”

“Cô không biết Úy Nhiên nói chuyện đáng ghét bao nhiêu đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi nói chuyện, cô ấy không hiểu ra sao chạy ra giận người ta giống như bệnh thần kinh vậy.”

“Các cô nói cô ấy sẽ không viết văn viết ra tật xấu chứ?”

Minh Thù có tật xấu cũng không phải một ngày hay hai ngày, bị người ta nói như vậy lúc cô đi qua đó lại không hề giận dữ, ngược lại mặt mày vui cười nói chuyện với chị gái kia.

“...”

Quả nhiên là có bệnh.

Minh Thù xuống dưới, cảnh sát bảo người của khách sạn dành ra chỗ không người cho bọn họ hỏi.

Người phụ trách khách sạn đưa bọn họ tới phòng ăn lầu hai.

Cảnh sát quan sát Minh Thù một chút: “Cô chính là Úy Nhiên?”

“Ừm.”

“Cô gái này nói cô đánh cô ấy, hy vọng cô phối hợp điều tra với chúng tôi một chút.”

Cảnh sát chỉ vào Lâm Dư Tâm vẫn còn khóc.

Vừa rồi biên tập Vải của Lâm Dư Tâm cũng tới, đang an ủi cô ấy.

“Ồ. Chứng cứ đâu?” Minh Thù dựa vào bàn: “Có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi đánh cô ấy?”

Hai mắt Lâm Dư Tâm đẫm lệ: “Cô kéo tôi vào nhà vệ sinh, có máy quay của khách sạn.”

Giọng Lâm Dư Tâm nghẹn ngào: “Tôi không biết đắc tội với cô chỗ nào, cô lại muốn đánh tôi. Nếu như là chuyện lúc trước, tôi cũng đã quá nhường nhịn cô, thật sự không phải tôi làm.”

Biên tập của Lâm Dư Tâm là một người phụ nữ tóc ngắn, lúc này cau mày có chút tức giận: “Chanh, Úy Nhiên đánh người có phải có chút quá đáng hay không?”

Chanh nghe đến mơ hồ, điều hòa nói: “Mọi chuyện không phải vẫn chưa làm rõ sao, đừng kết luận bậy bạ.”

Vải nói: “Ý của cô là Lâm Dư Tâm nói dối?”

“Tôi không phải ý đó.”

“Vậy cô có ý gì?” Vải bức người quá đáng: “Lâm Dư Tâm cũng không thể nói dối với cảnh sát chứ?”

Chanh nhìn cảnh sát, lại nhìn Minh Thù cười yếu ớt, trong lúc nhất thời không hé răng.

“Vải...” Lâm Dư Tâm kéo Vải một cái: “Nếu như tiền bối Úy Nhiên nói lời xin lỗi, chuyện này bỏ đi, tôi không truy cứu.”

“Cô ấy đánh người còn có lý?” Vải an ủi cô ấy: “Cô yên tâm, chuyện này nhất định phải điều tra rõ, người nào cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người, chúng tôi sẽ không bao che bất cứ người nào!”

Vải và Chanh rõ ràng có chút không hợp nhau.

Minh Thù dưới quyền của Chanh, lúc này nổi lên va chạm với Lâm Dư Tâm, trông Lâm Dư Tâm còn chiếm ưu thế, Vải dĩ nhiên không chịu bỏ qua một cơ hội như vậy.

Ánh mắt Minh Thù bỗng nhẹ nhàng rơi vào trên người Lâm Dư Tâm.

Cô chậm rãi nở nụ cười, giọng nói êm dịu: “Vậy thì điều tra thôi.”

“Tiền bối Úy Nhiên, tôi chỉ là muốn cô nói lời xin lỗi...” Lâm Dư Tâm nói: “Dù sao cũng là cô đánh tôi trước.”

Minh Thù nhấc tay: “Tôi yêu cầu kiểm tra máy quay.”

“Được, kiểm tra!” Vải phối hợp với Lâm Dư Tâm: “Chanh cô không có ý kiến chứ?”

Đương sự là Minh Thù, Minh Thù cũng yêu cầu kiểm tra máy quay, cô ấy có thể có ý kiến gì.

Cảnh sát để người phụ trách khách sạn đi kiểm tra máy quay.

Người phụ trách lại nói máy quay của khách sạn chỉ có thể nhìn được cửa nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không thể nào trang bị máy quay được.

Lâm Dư Tâm chính là biết điểm này, nên chỉ muốn để Minh Thù nói lời xin lỗi chứng minh cô có lỗi, đến lúc đó cô ấy liền chiếm ưu thế.

Lâm Dư Tâm cũng rất khó chịu, việc này vốn dĩ cô ta chiếm ưu thế hơn.

Cô ta đánh người trước.

Hết lần này tới lần khác chính là trong nhà vệ sinh không có máy quay.

Lâm Dư Tâm thút thít nói: “Lúc đó là tiền bối Úy Nhiên kéo tôi vào nhà vệ sinh nói có việc muốn nói cùng tôi... Máy quay bên ngoài nhà vệ sinh và phòng khách có thể chứng minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.