Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1034: Chương 1034: Úy nhiên hồi phong (13)




Ngày đầu tiên hoạt động không nhiều lắm, Minh Thù tham gia xong chỉ liền rời khách sạn.

Bên ngoài tuyết phủ dày đặc.

Ngày tuyết rơi nặng hạt đón xe cũng không dễ dàng, Minh Thù chờ xe đến rồi mới ôm đầu bước ra khỏi cửa khách sạn.

#Tuyển tập mùa đông không muốn ra khỏi cửa.#

Xe đưa Minh Thù tới dưới lầu, cô đẩy cửa xe ra gió lạnh kéo tới, một cảm giác lạnh thấu xương.

“Cám ơn.”

Minh Thù đóng cửa xe, cúi đầu đi về phía khu nhà.

Tuyết bao phủ khu nhà, ban ngày mới xử lý một lớp tuyết dày trên mặt đường, một hàng dấu chân gần phía Minh Thù.

Minh Thù từ phía xa nhìn thấy dưới lầu có một người rất quen.

Chân mày cô hơi cau lại, tăng tốc độ, giống như chạy qua bên đó.

“Sở Hồi, cậu ở đây làm cái gì?”

Thiếu niên ngồi chồm hổm dưới đất, trên người vẫn như cũ chỉ mặc một áo lông mỏng manh, lạnh cóng run bần bật.

Minh Thù kéo hắn dậy, ấn mật mã mở cửa, dẫn hắn vào trong hành lang.

“Chị... Đã trở về?” Giọng thiếu niên khàn khàn.

“Cậu có bị bệnh không vậy! Đầu óc bị lừa đá sao? Tuyết lớn như vậy chạy đi ra ngoài, muốn làm một tượng băng phải không?”

Minh Thù ôm hắn vào thang máy, đợi vào đến trong phòng, trực tiếp đẩy mạnh phòng tắm, vừa xả nước vừa mắng.

“Cậu chết rét tôi còn phải dùng tiền chôn cậu, tôi là người coi tiền như rác sao!”

“Chị không nói mật mã cho tôi...” Thiếu niên ngồi sát phía ngoài bồn tắm, rúc thân thể yếu đuối yếu ớt nói: “Tôi ra rồi vào không được.”

Minh Thù hỏi hắn: “Cậu đi ra ngoài làm gì?”

Thiếu niên lập tức đứng hình, mím môi tái nhợt nói không lên lời.

Minh Thù nhìn hắn vài lần, cũng không tiếp tục hỏi: “Vào không được không biết gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Tôi gọi rồi... Chị không bắt máy... Khụ khụ...”

Minh Thù tắt nước, thử nhiệt độ: “Cởi áo, đi vào.”

Thiếu niên ngửa đầu nhìn cô, giọng nói vừa mềm lại nhẹ: “Chị... chị không đi ra sao?”

“Cậu đừng chết ở đây.”

Minh Thù đá cửa đi ra ngoài.

Thiếu niên nhìn cánh cửa đóng lại, khuôn mặt vô tội thay đổi chỉ còn lại sự đắc ý, hắn cởi quần áo xuống bước vào trong làn nước nóng, thoải mái gột rửa hết sự lạnh giá.

Minh Thù đứng ở cửa xem điện thoại di động, Sở Hồi quả thực gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, lúc đó cô chắc đang có hoạt động, yêu cầu phải chỉnh chế độ rung.

“A...”

Trong phòng tắm có tiếng kêu, cửa phòng tắm bị người đẩy ra.

Thiếu niên không mảnh vải che thân ngồi sập xuống đất, đang cúi đầu nhìn cổ tay mình.

“Chị...” Sở Hồi nhận thấy được có người bước đến, rụt người che lại cơ thể mình.

Minh Thù cúi đầu, nhìn không thấy ánh mắt của cô.

Sở Hồi đứng dậy, theo bản năng ôm lấy cổ Minh Thù.

Bên ngoài phòng tắm không có mở đèn, từ phòng tắm đi ra ngoài Sở Hồi còn chưa thích ứng, hắn bị cô ôm qua giường lấy chăn đắp lại, ánh mắt ấm áp.

“Buông tay.” Minh Thù kéo tay hắn.

Sở Hồi trừng mắt nhìn, hắn liếm liếm cánh môi: “Chị, ở với tôi được không?”

Minh Thù kéo ngón tay nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, đầu gối quỳ ở trên giường, tay kia sờ đầu Sở Hồi.

Cô cười một cái: “Tại sao muốn tôi ở cùng cậu?”

Sở Hồi giống như một đứa trẻ bốc đồng: “Không biết, muốn chị ở với tôi.”

Minh Thù thuận tay trượt đến lồng ngực hắn: “Bộ dáng này của cậu biết sẽ xảy ra cái gì không?”

Sở Hồi nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Xảy ra cái gì?”

Minh Thù đột nhiên không có hứng thú gì, dùng chăn đắp lại người hắn: “Buông ra.”

Sở Hồi không chịu.

Minh Thù kéo cánh tay mạnh mẽ của hắn, nhét vào trong chăn.

“Ngủ, nếu không... Cút ra ngoài.” Tay Sở Hồi vừa định giơ ra khỏi chăn, lập tức rụt trở về.

Minh Thù nhường giường cho Sở Hồi, mấy ngày này cô vẫn ngủ sô pha, Minh Thù ngồi trên ghế sô pha, chống cái trán cảm thấy tâm trạng có chút kỳ lạ.

Minh Thù từ trong bóng đêm ngồi dậy, đứng dậy nhìn Sở Hồi.

Thiếu niên đã ngủ rồi, Minh Thù nắm chăn, trở về phòng khách nằm chết dí trên ghế sô pha.

Minh Thù bị người khác chọc tỉnh.

Sở Hồi người trần truồng chen vào sô pha, chui vào lồng ngực cô, cô lúc này ôm lấy hắn tư thế có chút mờ ám.

“Sở Hồi.”

“Chị, tôi lạnh.” Giọng thiếu niên yếu ớt.

“Tôi điều chỉnh nhiệt độ cho cậu, cậu trở về giường...”

“Không muốn.” Thiếu niên tùy hứng lại yếu ớt, đầu dán vào ngực cô, không biết là vô tình hay là cố ý, nhẹ nhàng nhúc nhích: “Tôi thích chị.”

Hắn dang tay ôm lấy hông Minh Thù: “Tôi muốn ngủ với chị, chị à, không được sao?”

Minh Thù có chút vô lực nói: “Nam nữ khác nhau...”

“Vậy sau này tôi là người của chị.” Thiếu niên tuyên bố: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị.”

Sở Hồi nói xong lại chui vào lòng Minh Thù: “Chị à, tôi lạnh.”

Minh Thù đành phải ôm hắn.

Nghiệt duyên!

Minh Thù đứng dậy, Sở Hồi theo bản năng ôm sát cô, mềm nhũn gọi cô: “Chị?”

Minh Thù không để ý tới hắn, ôm cả hắn và cái chăn về giường.

Sở Hồi giùng giằng muốn ngồi xuống, Minh Thù đã vén chăn lên, Sở Hồi tự động rút vào trong ngực cô.

“Ngủ đi.”

-

Có thể là bị cảm lạnh, người Sở Hồi nóng hổi, Minh Thù cảm giác mình ôm cái lò lửa, khiến cho cô cả đêm không ngủ được.

Ngày thứ hai Minh Thù còn phải đi khách sạn, buổi sáng dọn dẹp một chút, Sở Hồi mệt mỏi nằm úp sấp trong chăn: “Chị khi nào thì trở về.”

“Buổi tối.”

“Tôi bệnh.”

“Ừm.”

Sở Hồi im lặng, lại nói: “Tôi ngã bệnh rồi.”

“Đáng đời. “

MInh Thù lòng dạ sắc đá không có một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc nào.

“Chị để tôi một mình ở nhà...”

Minh Thù quàng khăn quàng cổ: “Nếu không... Đưa đi bệnh viện?”

“...” Đưa đi bệnh viện cái gì! Ý của hắn là cô ở lại chăm sóc hắn! Sao nói ra được câu đưa đi bệnh viện vậy!

Mắt thấy Minh Thù muốn đi, Sở Hồi mau kêu cô: “Chị à, qua đây chút đi.”

Minh Thù dừng vài giây, đạp sàn gỗ đi qua.

Sở Hồi chống thân thể ngồi dậy, hắn mặc một cái áo thun trắng, chiếc áo rộng hơn cả người hắn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và đầu vai trắng nõn.

Minh Thù mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Sở Hồi trực tiếp bò dậy, qùy ở trên giường ôm Minh Thù.

“Chị, lời tỏ tình hôm qua tôi nói với chị.”

“Ừ, thì sao?” Lại không phải lần thứ nhất bày tỏ, có gì đặc biệt.

Sở Hồi lại tới gần một chút: “Chị không cho tôi một đáp án sao?”

“Tôi có cho đáp án hay không, sẽ thay đổi quyết định của cậu sao?”

Sở Hồi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Hắn đặt đầu trên vai Minh Thù, thổi thổi vào tai: “Anh trai nói là gặp vật yêu thích thì không từ thủ đoạn đoạt nó về tay mình.”

Minh Thù “xùy” một tiếng: “Không nhìn ra, anh của cậu là một người như vậy.”

Sở Hồi: “...”

Trọng điểm là cái này sao?

Là cái này sao!

Trọng điểm là lão tử bày tỏ với cô đó!

“Đã đến giờ rồi, tôi đi trước.” Minh Thù gạt hắn ra, mỉm cười, giọng nói dịu dáng: “Tự uống thuốc, đừng đi ra ngoài lại biến thành như vậy, nếu như vậy thì cút ra ngoài, hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.