Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1046: Chương 1046: Úy nhiên hồi phong (25)




Lâm Dư Tâm đã bị đánh mấy lần lần nào cũng đau không tưởng tượng nổi, tuy nhiên trên người cô ta lại chỉ có vài vết thương cho dù có đi khám, bác sĩ cũng không nhìn ra có gì bất thường kê cho cô ta một ít thuốc là xong.

Chỉ có Lâm Dư Tâm là cảm nhận được sự đau đớn đó.

Biểu hiện trả thù của Minh Thù không hề mãnh liệt chỉ đánh cho một trận rồi thôi. Phần lớn đều là cái kiểu ngươi không có đồ ăn vặt trẫm không thèm chơi với ngươi, nhưng lần này Lâm Dư Tâm thực sự cảm nhận được tâm trạng muốn báo thù của Minh Thù.

Lâm Dư Tâm xem bình luận biểu cảm càng ngày càng xấu, càng xem càng bất ngờ.

Hây dzô: Nội dung mới cập nhật gần đây, sao tôi thấy giống tình tiết trong bộ Tinh Hỏa Liêu Nguyên vậy nhỉ?

Chú Hồ Sinh: Tinh Hỏa Liêu Nguyên là ai viết vậy?

Trắng mập: Đó là một quyển sách tương đối lâu rồi hơn nữa tôi cảm thấy... Tình tiết trong Tinh Hỏa Liêu Nguyên có vẻ mượt mà hơn. Quyển sách này của Lâm Dư Tâm nói thế nào nhỉ giống như là viết lại ấy có nhiều tình tiết với giọng văn bị thiếu, chưa đọc Tinh Hỏa Liêu Nguyên tôi còn không thấy gì, nhưng đọc rồi tôi mới nghĩ thông những thứ trước kia thấy kỳ lạ.

U u yên yên: Thế Lâm Dư Tâm đang sao chép người ta phải không?

Bảo bảo đừng khóc: Các người không có chứng cứ mà toàn nói linh tinh, đại đại nhà chúng tôi không bao giờ đi sao chép người khác, nói chuyện chú ý ngôn từ một chút.

Bồng Lai Sơn: Đúng vậy, đại đại làm sao có chuyện đi sao chép cơ chứ cô ấy nói rồi đời này ghét nhất là hành động sao chép của người khác. Quyển sách đó không biết từ đâu bay đến chả có chút tiếng tăm gì cũng dám ăn vạ đại đại nhà chúng ta.

Hây dzô: Nếu như có tiếng tăm cô ta dám sao chép không? Lại chẳng bị tố cáo từ sớm ấy chứ.

Trắng mập: Các người tự mà đi mà đọc quyển Hỏa Tinh Liêu Nguyên ấy, đừng có cuồng đến mức đấy nữa, buồn cười.

Tam Ngũ Kế Hoạch: Bớt thêm mắm thêm muối đi, đại đại vất vả từng chữ từng chữ viết ra các người nói sao chép là sao chép à?

Người hâm mộ của Lâm Dư Tâm và phe tố cáo sao chép cãi nhau ầm ĩ. Lâm Dư Tâm trốn sau màn hình máy tính không dám lên tiếng. Thực ra Hỏa Tinh Liêu Nguyên chính là bản gốc của quyển Ánh Hạ Của Anh của cô ta.

Lâm Dư Tâm chỉ có thể nhớ được nội dung chính của sách, chứ không nhớ được từng chi tiết nên tự nhiên sẽ có nhiều thiếu sót.

Lâm Dư Tâm tìm ra quyển sách đó, thời gian phát hành lâu hơn sách của cô ta rất nhiều. Tại sao lại như thế... Thế giới này không phải không có những quyển sách này sao? Trước kia cô ta đã thử tra rồi mà.

Sau này không chỉ có Ánh Hạ Của Anh những sách trước kia của Lâm Dư Tâm đều có thể tìm ra được tác phẩm tương ứng. Có người đã bắt đầu đi điều tra hoàn toàn là kiểu tiếng trung dịch sang tiếng trung.

Thường thì một quyển sách nổi danh sẽ có người viết sách theo phong cách đó, nhưng không thể nói rằng người ta sao chép.

Trước kia người hâm mộ của Lâm Dư Tâm vênh váo khắp mọi nơi, trước kia vinh quang bao nhiêu bây giờ nhục nhã bấy nhiêu.

Chẳng phải nói là tự sáng tác sao? Chẳng phải nói là phong cách do mình tự tạo ra sao? Sao giờ lại bị người ta tìm ra là đi sao chép vậy

“A!”

Lâm Dư Tâm giận dữ gạt hết sách xuống dưới đất, tay chống mạnh lên bàn phím ngón tay dần siết mạnh, trên bàn lưu lại mấy vết của móng tay cào mạnh xuống để lại.

“Úy Nhiên... Nhất định là Úy Nhiên!”

Nhưng tại sao quyển Tinh Hỏa Liêu Nguyên lại xuất hiện ở thế giới này chứ?

Chẳng lẽ thế giới này không đơn giản như cô ta nghĩ sao?

M: Chúc mừng nhé, cô bé đáng yêu lại được nổi tiếng rồi, vui không?

Lâm Dư Tâm lướt qua tin nhắn vừa nhảy ra khỏi màn hình máy tính, cô ta vội vàng kéo máy tính lại.

Lâm Dư Tâm: Úy Nhiên cô đã làm cái gì? Rốt cuộc cô đã làm cái gì!

M: Dù sao cũng là người từng trải trong việc xuyên không cô bình tĩnh chút đi.

Lâm Dư Tâm như bị giáng một đòn mạnh xuống đầu, cả người đều cảm thấy choáng váng.

Xuyên Không, cô ta biết sao? Cô ta là ai?

Lâm Dư Tâm tay run run gõ chữ, gõ gần một phút mới gõ ra được một câu hoàn chỉnh.

Lâm Dư Tâm: Cô đừng có nói linh tinh.

Minh Thù lập tức nói linh tinh.

M: Tôi đến từ cơ quan chức năng chuyên bắt những kẻ vượt biên trái phép. Cô không phải sợ đâu chúng tôi đều là những người nói đạo lý, có bị bắt thì cũng chỉ bị giam tầm một trăm năm thôi.

Lâm Dư Tâm nhìn đi nhìn lại câu nói đó của Minh Thù.

Cơ quan chức năng... bắt... vượt biên trái phép.

Vượt biên trái phép là chỉ xuyên không phải không?

Bị bắt sẽ bị giam một trăm năm ư?

Lâu như vậy cô ta không phải là sẽ chết sao?

Không... Không được.

Lâm Dư Tâm gập mạnh máy tính, vội vàng lùi lại vài mét cho đến khi đụng vào giá sách mới dừng lại.

Cô ta hai tay ôm lấy đầu ép cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Trên mạng ngập tràn những lời bình luận chỉ trích khiến cho Lâm Dư Tâm không dám xem, càng không dám trả lời. Cộng thêm những lời nói đó của Minh Thù, như có ma lực cứ vang lên trong đầu cô ta. Lâm Dư Tâm thu dọn đồ đạc, cô ta phải rời khỏi nơi này.

Cô ta kéo hành lý vội vàng xuống lầu nhưng vừa ra khỏi tòa nhà đã bị một người đàn ông kéo lại, kéo cô ta vào ngõ nhỏ bên cạnh.

“A!”

Lâm Dư Tâm đang trong tâm trạng sợ sệt bỗng nhiên có người kéo lại liền kêu lên thất thanh, nhưng ngay lập tức có người bịt miệng lại.

Lâm Dư Tâm hết sức sợ hãi, nhưng người vừa nãy kéo cô ta buông ra rất nhanh. Lâm Dư Tâm kéo hành lý đặt ở trước người, lùi lại chỗ mà cô ta cảm thấy an toàn nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô là ai, cô muốn làm gì?”

Người phụ nữ đối diện trang điểm kỹ càng, trang sức lấp lánh rất kiêu ngạo. Cô ta không quen người phụ nữ này...

“Cô là Lâm Dư Tâm phải không?”

“Tôi không quen cô.” Lâm Dư Tâm giãy giụa, người phụ nữ đó lực cũng không mạnh lắm nên Lâm Dư Tâm thoát được ra vội vã kéo hành lý rời đi.

Nhưng lại bị hai vệ sĩ chặn lại.

Người phụ nữ đó quay người lại ngắm nhìn móng tay của mình: “Lâm Dư Tâm người của tôi mà cô cũng dám động vào, ai cho cô lá gan to như thế?”

“Cô nói cái gì vậy tôi không quen cô, tránh đường.”

Lâm Dư Tâm muốn chạy thoát nhưng vệ sĩ cao lớn hơn cô ta nhiều, vệ sĩ ấn mạnh vai Lâm Dư Tâm khiến cả người cô ta ngã về phía sau nằm trên đất, hành lý bị một vệ sĩ khác đá văng, đồ đạc trong hành lý bay ra rơi đầy trên đất.

“Các người là ai!” Lâm Dư Tâm giận dữ hét lên: “Có phải Úy Nhiên kêu các người đến phải không?”

“Úy Nhiên?” Người phụ nữ đó ngây ra giây lát sau đó nở nụ cười: “Có vẻ như cô đắc tội với không ít người nhỉ?”

Người phụ nữa nắm lấy cằm của Lâm Dư Tâm: “Cô quen Hà Tề chứ?”

Hà Tề.

Nhật Mộ Trường Giang?

Người phụ nữ lấy điện thoại ra tìm một lúc rồi đưa cho Lâm Dư Tâm xem.

Đó là vào đêm ba mươi tết... Cô ta với Nhật Mộ Trường Giang hôn nhau.

Là ai đã chụp chứ?

Người phụ nữ nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Lâm Dư Tâm: “Khuôn mặt này cũng có vài phần xinh đẹp khó tránh Hà Tề động lòng.”

Lâm Dư Tâm: “Cô là gì của anh ấy?”

“Tôi ư?” Người phụ nữ buông Lâm Dư Tâm ra: “Tôi là bạn gái của anh ta.”

Người phụ nữ phá lên cười, có vẻ như đang chế giễu Lâm Dư Tâm ngây thơ không biết gì: “Thôi vậy, hắn cũng chỉ là tên đàn ông tôi đã chán ghét, hôm nay tôi đến để xem xem ai mà to gan đến vậy dám cướp người của tôi.”

Lâm Dư Tâm co người lại, cô ta nhìn thấy sự tàn nhẫn trên khuôn mặt người phụ nữ đó, người phụ nữ ngoắc ngoắc tay gọi người phía sau hai vệ sĩ bước lên, người phụ nữ to nhỏ với vệ sĩ mấy câu hai tên vệ sĩ gật đầu sau đó cùng đi về hướng của Lâm Dư Tâm.

Người phụ nữ cười vài tiếng, xoay người bỏ đi không thèm nhìn lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.