Chanh: Úy Nhiên… Lần trước tôi đã nói với cô chuyện truyện tranh cải biên, cô suy tính như thế nào rồi?
Minh Thù đang chuẩn bị đăng xuất, đột nhiên hiện ra một tin nhắn như vậy.
W: Buổi tối rồi sao cô còn hỏi tôi chuyện này?
Bây giờ không phải là thời gian làm việc, biên tập đều yêu nghề như vậy sao?
Chanh: Tôi chờ cô đăng nhập, tôi dễ dàng lắm sao? Hic hic.
W:...
Chanh: Cô suy nghĩ nhanh lên một chút, hiện tại thị trường truyện tranh cũng không tệ lắm.
W: Tôi suy nghĩ một chút.
Chanh: Vậy tôi chờ tin tức của cô, cô đừng có mà chớp mắt lại mười ngày nửa tháng không online. Hu hu.
Chanh: Được rồi, quyển “Bước đường cùng” kia của cô khả năng cũng sắp bán bản quyền cho truyền hình điện ảnh, đối phương ra giá không cao lắm, chúng tôi đang bàn bạc thêm.
W: Ừm, biết rồi.
“Bước đường cùng” là một bộ truyện thời kỳ đầu của nguyên chủ, thuộc về thể loại trinh thám.
Hầu hết các bản quyền mà cô bán đều tập trung vào các tác phẩm trong những năm gần đây, có thể là thể loại hình sự gần đây được cải thiện một chút, vì vậy có người tìm đến mua.
Minh Thù ném điện thoại di động xuống, thay một bộ quần áo ngủ.
Nằm ở trên giường cô cảm thấy dường như có chuyện gì chưa làm... ăn đồ ăn vặt rồi, tắm giặt sạch sẽ, giá trị thù hận cũng đầy đủ rồi, dường như không còn chuyện gì nữa.
Đi ngủ thôi!
Mà lúc này, một trang mạng mong muốn cập nhật cho người đọc: Tại sao hôm nay trang mạng không được cập nhật?
Sáng sớm Minh Thù thức dậy, mới nhớ lại được mình là một tác giả, còn có việc cần cập nhật này.
Minh Thù ăn bữa sáng khách sạn đưa tới, mở máy vi tính ra.
Đầu có chút trống rỗng, viết cái gì đây?
Minh Thù ăn điểm tâm xong, vẫn chưa gõ ra được chữ nào trên đó.
Hay là trẫm vào làm ngành tài chính nhỉ.
Thực sự vào ngành giải trí cũng được, với vẻ ngoài nguyên chủ, làm bình hoa gom tiền không thành vấn đề.
Minh Thù soi gương.
Ừm, hoàn hảo!
Tại thời điểm Minh Thù tự luyến, Trương Mộc đã tới hỏi cô buổi sáng làm việc gì.
Minh Thù mệt mỏi chỉ vào máy vi tính.
Trương Mộc nói: “Giao lưu sẽ vào buổi chiều, tôi đi lấy máy vi tính cùng nhau gõ chữ.”
Minh Thù: “...”
Trẫm dự định đổi nghề.
Trương Mộc rất nhanh cầm máy vi tính trở về, cũng nhanh chóng đăng nhập, Minh Thù nhìn tốc độ của hắn, im lặng đưa ánh mắt trở về trước máy vi tính.
Minh Thù lật lại ký ức của nguyên chủ, chuyện được ghi lại vô cùng cặn kẽ, thực ra cũng không cần cô suy nghĩ cái gì, dựa theo viết là được.
Văn phong nguyên chủ đẹp đẽ trữ tình, đọc rất thoải mái.
Minh Thù học văn phong nguyên chủ viết, kịch bản dựa theo đại cương đi, ngay từ đầu tốc độ có chút chậm, đợi cô thích ứng một chút tốc độ từ từ tăng lên.
Trương Mộc nghỉ ngơi một lát, liếc mắt nhìn cô gái đối diện.
Mười ngón tay cô gái thon dài, nhanh chóng nhảy trên bàn phím, hầu như đều không dừng lại.
Trương Mộc nghĩ đến chuyện tối hôm qua, có chút thất thần.
Cô dường như không hề để tâm...
“Ting…”
Âm thanh tin nhắn đến làm Trương Mộc giật bắn người, hắn lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn.
“Úy Lam, tôi đi đón người bạn.”
“Ừm.” Minh Thù ngẩng đầu, khuôn mặt mang ý cười hiền hòa: “Mua một ít đồ ăn vặt mang về, người tốt một đời bình an.”
Trương Mộc: “...”
Con gái ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, không sợ béo lên sao?
-
Trương Mộc vội vã xuống lầu, tìm được người ở khu nghỉ dưỡng tại sảnh khách sạn.
“Tôi còn tưởng rằng cậu không tới.” Trương Mộc đi qua ôm thân mật: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Thanh niên gãi đầu chỉ vào người bên cạnh: “Hàn Giang Tuyết muốn tới, kéo tôi theo cùng.”
Trương Mộc theo đó nhìn sang, chàng trai bên cạnh mang quần áo thường, mặt mày tuấn tú, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, cử chỉ vô cùng nhã nhặn vừa nhìn đã biết là một người có khí chất.
“Hàn Giang Tuyết đại thần...” Trương Mộc chào hỏi, Hàn Giang Tuyết khẽ gật đầu, Trương Mộc lôi thanh niên đi qua bên cạnh mấy bước: “Sao cậu quen biết được hắn?”
“Tôi và hắn biết nhau từ trước rồi.” Thanh niên nói: “Tôi chưa nói cho cậu sao?”
“Cậu nói cho tôi biết lúc nào!”
Thanh niên hoài nghi: “Vậy có thể là tôi đã quên.”
Trương Mộc: “...”
Chuyện lớn như vậy, cậu cũng có thể quên sao!
Hàn Giang Tuyết à!
Nếu như theo quan hệ trong giới giải trí, bọn họ cùng lắm được coi là tuyến thứ hai, Úy Lam thuộc tuyến đầu thế nhưng Hàn Giang Tuyết lại chính là ảnh đế!
“Xin chào, anh là Hàn Giang Tuyết Đại Đại sao?”
Hai cô bé không biết từ đâu chui ra, Trương Mộc và thanh niên nhìn sang, Trương Mộc lập tức nhíu mày tại sao lại là Lâm Dư Tâm này.
Chuyện tối ngày hôm qua, hắn không biết ai đúng ai sai, thế nhưng hắn cảm thấy Úy Lam không phải là loại người gây sự vô lý.
“Ừm.” Hàn Giang Tuyết gật đầu.
Lưu Quang Vũ ra sức nháy mắt cho Lâm Dư Tâm, Lâm Dư Tâm như là bất đắc dĩ: “Đại Đại, bạn em rất thích sách của anh, anh có thể ký tên cho bạn em được không?”
“Ngày hôm nay không phải buổi ký tên cho độc giả.”
Ý tứ chính là không muốn ký tên.
Lưu Quang Vũ rõ ràng rất thất vọng, nhưng tỏ ra mạnh mẽ không nhờ bạn xin xỏ lại.
Lâm Dư Tâm bất đắc dĩ buông tay Lưu Quang Vũ, bày tỏ cô cũng không có cách nào. Lưu Quang Vũ nói hai câu bên tai Lâm Dư Tâm, Lâm Dư Tâm có chút khó khăn.
Lưu Quang Vũ bày tỏ gương mặt nhờ cậy.
Lâm Dư Tâm đành phải hỏi: “Đại Đại cũng là đến tham gia lần hoạt động này?”
Hàn Giang Tuyết đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Trương Mộc và thanh niên... phía sau.
“Người đã đông đủ, đi thôi.”
Thanh niên quay đầu.
Thiếu niên kéo chiếc va li màu bạc đi đến, tóc cũng là loại thịnh hành hiện nay, mang theo một cặp tai nghe, phong cách hip-hop.
Thiếu niên cực kỳ ưa nhìn, giống như một tác phẩm tinh xảo được tạo ra từ một nghệ sĩ, nó tỏa sáng và làm cho mọi người không thể dời đi ánh mắt của họ.
“Là minh tinh sao?”
“Không phải đâu, chưa thấy qua...”
“Thật là đẹp trai.”
Người qua đường nhao nhao ghé mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên khóe môi vểnh lên, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo từ từ lướt qua mọi người.
Thiếu niên đem túi hành lý đẩy về phía trước, Hàn Giang Tuyết đưa tay nhận lấy, hỏi Trương Mộc bên cạnh: “Tầng mấy?”
Trương Mộc theo bản năng trả lời: “Tầng hai mươi mốt.”
Thiếu niên cho hai tay vào túi, từ bên người Trương Mộc đi qua, còn trừng mắt nhìn hắn.
Trương Mộc: “...”
Trương Mộc nhéo thanh niên: “Ai đây?”
“Không biết, Hàn Giang Tuyết chỉ nói với tôi về bọn họ, nhưng người này tôi chưa thấy qua.” Thanh niên cũng rất ngơ ngác.
Trương Mộc nhỏ giọng nói: “Không phải có người nói Hàn Giang Tuyết là gì đó, chuyện này không biết hắn...”
Thanh niên mang gương mặt sợ hãi.
“Đi thôi, nhanh đuổi theo.” Thanh niên không để ý tới sợ hãi, kéo Trương Mộc đi vào thang máy.
“Dư Tâm, chàng trai vừa mới đó là ai?” Lưu Quang Vũ bị bỏ quên, có chút thất thần hỏi Lâm Dư Tâm.
Lâm Dư Tâm thu lại ánh mắt kinh ngạc, lắc đầu: “Không quen biết.”
“Thật là đẹp trai...” Lưu Quang Vũ đột nhiên kích động: “Cậu nhìn thấy chưa, Hàn Giang Tuyết đại thần dường như rất cưng chiều chàng trai kia, cậu nói trong giới đồn rằng đại thần là cong, không phải sẽ là thật chứ?”
Lâm Dư Tâm nhíu nhíu mày: “Chuyện không có căn cứ này, không nên nói lung tung.”
Lưu Quang Vũ nói: “Hàn Giang Tuyết đại thần rất đẹp trai, người thiếu niên kia cũng rất đẹp, đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi...”
Lâm Dư Tâm cắt ngang cô: “Đi thôi.”
Lưu Quang Vũ vội vàng đuổi theo Lâm Dư Tâm: “Dư Tâm cô không cảm thấy đại thần rất đẹp trai sao? Giới giải trí của chúng ta đúng là đều rất điển trai...”