“Cô vợ nhỏ, khắc tinh cái gì?” Kỳ Ngự tội nghiệp nhìn nàng dâu nhà mình.
Minh Thù chỉ vào hắn: “Anh đừng tới đây!”
Kỳ Ngự đứng tại chỗ, dáng vẻ vô cùng muốn đi qua nhưng lại sợ làm Minh Thù bị thương.
Hai chữ uỷ khuất đều viết trên trán.
CMN cái kịch bản này là ai viết!
Cố ý gây khó dễ Lão tử sao!
Bình tĩnh!
Ổn định, Lão tử có thể thắng!
Một chút khó khăn không làm khó được Lão tử.
A!
Tức chết lão tử!
Minh Thù ngồi xếp bằng trên giường nhìn vết đỏ trên người mình.
Cô đã sớm nên nghĩ đến...
Vạn kính chi chủ.
“Cô vợ nhỏ, em vẫn chưa trả lời tôi?” Để cho ta đi qua! Để cho ta đi qua!!
“Tôi cảm thấy...” Minh Thù cân nhắc một chút: “Chúng ta vẫn là chia tay đi.”
Kỳ Ngự: “...”
Kỳ Ngự bất động gần ba giây: “Cô vợ nhỏ em mới vừa nói cái gì? Hình như tôi không nghe thấy.”
“Chúng ta chia tay đi.”
“...”
Chia tay đại gia ngươi a!
Ngươi là cặn bã nữ!
Móng heo lớn!
Ai nói muốn chia tay!
Ai nói!
Bọn họ đều đã kết hôn được không?
“Không có khả năng, em đừng có mơ.” Kỳ Ngự hừ lạnh một tiếng: “Trừ phi tôi chết...”
Con ngươi đen nặng của Kỳ Ngự nhìn chằm chằm cô: “Dù tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Minh Thù: “...”
Minh Thù vẫy tay gọi hắn tới, Kỳ Ngự vừa rồi vô cùng muốn đi qua, lúc này lại do dự.
Cô sẽ không muốn giết người diệt khẩu chứ?
Kỳ Ngự lề mề một hồi lâu mới chuyển đến trước mặt Minh Thù, cảnh giác nhìn cô.
Trên mặt viết mấy chữ “đánh chết cũng không chia tay“.
Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vạn kính chi chủ không được nhúng tay vào chuyện của Vạn Kính Giới...”
Kỳ Ngự nói thầm: “Đó không phải là một linh vật sao?”
Minh Thù liếc hắn một cái, Kỳ Ngự lập tức che miệng, lắc đầu, ta không nói.
“Vạn kính chi chủ mặc dù không được nhúng tay vào chuyện của Vạn Kính Giới nhưng địa vị cao thượng, được người người tôn kính.”
“Vạn kính chi chủ lực lượng cường đại, không người nào có thể địch. Nếu có chuyện gì người thường không giải quyết được liền cần vạn kính chi chủ đi giải quyết, đây chính là ý nghĩa tồn tại của vạn kính chi chủ.”
Kỳ Ngự: “...” Nơi nào cần thì tới nơi đó? Khổ như vậy sao?
Hắn không muốn làm cái gì vạn kính chi chủ, hắn muốn cô vợ nhỏ!
Minh Thù tiếp tục nói: “Bây giờ anh ra ngoài, Bạch Khuynh ở bên ngoài chờ anh, anh đi cùng cô ta, từ nay về sau anh chính là vạn kính chi chủ.”
Bạch Khuynh là ai?
Không biết.
Không đi.
“Tôi không đi.” Cô vợ nhỏ lại để mình đi cùng một kẻ không quen biết, trái tim thật đau.
“Thật sự không đi?” Minh Thù cười nói: “Chỉ cần anh bước ra khỏi Vạn Kính Sơn, chờ đợi anh chính là vinh hoa phú quý, quyền khuynh vạn kính.”
Kỳ Ngự tức giận hỏi: “Vậy Vạn Kính Sơn thì sao?”
“Anh còn muốn quản tôi?”
Kỳ Ngự một chân quỳ xuống, hai tay đặt bên hông Minh Thù: “Không có em, nơi nào tôi cũng không đi. Em nhớ kỹ, tôi chỉ đi cùng em.”
Kỳ Ngự cố chấp lại nghiêm túc.
Minh Thù có chút thất thần, ngón tay sờ lên gương mặt hắn, cảm giác thiêu đốt từ ngón tay truyền ra.
Kỳ Ngự lui lại một chút, đau lòng nhìn tay cô: “Cô vợ nhỏ, đừng đuổi tôi đi có được không?”
“Anh thích tôi như thế sao?”
Kỳ Ngự có chút gấp: “Thích em, là chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi.”
Minh Thù từ trên giường đi xuống, Kỳ Ngự đứng dậy lui lại một chút.
“Bạch Khuynh vẫn còn chờ anh, ra ngoài trước đi.”
“Cô vợ nhỏ...” Kỳ Ngự nhíu mày.
Minh Thù nghiêng người, mổ nhẹ trên cánh môi hắn một chút: “Tôi thích anh, không đuổi anh đi.”
Kỳ Ngự sững sờ nguyên tại chỗ.
Trong đầu phảng phất có vô số pháo hoa nổ tung.
Cô...
Cô cô cô... Cô nói thích mình?
Kỳ Ngự có chút không thể tin hỏi: “Cô vợ nhỏ, em mới vừa nói cái gì?”
“Không đuổi anh đi.”
“Không phải cái này.” Kỳ Ngự bất mãn: “Cô vợ nhỏ em lặp lại lần nữa.”
“Anh là heo?”
Kỳ Ngự hận không thể ôm người vào trong ngực hôn một trận, nhưng lúc này hắn chỉ có thể tưởng tượng.
“Cô vợ nhỏ em mới vừa nói thích tôi.”
“Ừ.”
“Tôi nghe thấy được, em đừng... Hả?” Vừa rồi hình như cô không có phủ nhận?
“Cô vợ nhỏ em chờ tôi một chút.”
Kỳ Ngự đuổi theo Minh Thù ra ngoài.
“Cô vợ nhỏ vừa rồi em đụng tôi không có chuyện gì sao?”
Bước chân Minh Thù hơi ngừng lại, ngoái đầu nhìn hắn: “Kỳ Ngự, tôi đụng anh chính là đánh đổi bằng việc không thể sử dụng bất luận linh lực gì, nói cách khác, vừa rồi anh muốn giết tôi, tôi cũng không có sức lực phản kháng.”
Kỳ Ngự vươn tay ra, lại chậm rãi thu hồi lại.
“Trừ như vậy, không có những biện pháp khác sao?”
“Không có.” Minh Thù quay người tiếp tục đi lên phía trước: “Cho nên, anh chính là khắc tinh.”
Thanh âm của Kỳ Ngự từ phía sau vang lên: “Tôi sẽ không làm em bị tổn thương, vĩnh viễn sẽ không.”
-
Bên ngoài Vạn Kính Sơn.
Bạch Khuynh cùng vô số linh điểu vẫn quanh quẩn trên không trung, những người còn lại hoặc là tìm hiểu trong hư không hoặc là vây quanh cùng một chỗ thảo luận.
Vạn kính chi chủ đến cùng là thứ gì.
“Quốc chủ, ngài biết không?” Có người hỏi Đan Tinh.
“Sau cuộc chiến U Thủy, lịch sử bị đứt đoạn, rất nhiều thứ đều bị vùi lấp trong lịch sử.” Đan Tinh giống như thở dài nói một tiếng: “Bất quá vạn kính chi chủ này ta có nghe các trưởng bối đề cập qua, có được lực lượng cường đại, cùng quyền lợi ở Vạn Kính Giới. Nhưng...”
“Quốc chủ, nhưng cái gì?”
“Không có gì, tôn chủ sẽ xử lý.” Đan Tinh quay đầu cảnh cáo: “Nhớ kỹ chứ trách của Hoàng thất Ly Dương là cái gì, đừng có những ý nghĩ khác.”
“... Vâng, quốc chủ.”
“Xuất hiện xuất hiện!!”
“Vạn Kính Sơn!”
Phía trước Vạn Kính Sơn xuất hiện một cái khe, mà người trong hư không bị lực lượng vô hình bắn ra.
Nhóm linh điểu giống như phát giác được cái gì, âm thanh hót vang dần dần lớn lên, hợp lại cùng nhau giống như một thủ khúc.
Đám người dần dần thấy rõ người xuất hiện.
Nam tử đứng bên cạnh Minh Thù, khuôn mặt như họa, dáng người thẳng tắp, thanh quý vô song, thời điểm hắn bước ra, giữa thiên địa giống như đều mất đi sắc thái.
Đám người có chút thở hốc vì kinh ngạc.
Vạn Kính Giới không ít người xinh đẹp, nhưng có thể thật đẹp đến như vậy rất ít gặp.
Bạch Khuynh rơi xuống từ trên không, cũng không biến hóa, cô ta vòng quanh Minh Thù cùng Kỳ Ngự vài vòng.
Có lông vũ màu trắng rơi xuống ở trước mặt Kỳ Ngự, mỗi một cây đều biến lớn, liên tiếp xếp thành bật thang thẳng đến không trung.
Kỳ Ngự nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười gật đầu: “Đi đi.”
Kỳ Ngự có chút mím môi, không rất nguyện ý: “Em đừng đi.”
Minh Thù đáp ứng: “Không đi.”
Kỳ Ngự chần chờ thật lâu mới bước ra một bước, giẫm lên bậc thang lông vũ đi lên trên cao.
“Con sen, hắn là vạn kính chi chủ!” Thú nhỏ ngóc đầu ra.
“Ừ...” Minh Thù cúi thấp mặt xuống, cũng không nhìn lên không trung.
Thú nhỏ có chút xù lông: “Ngươi thật sự muốn tiếp nhận hắn? Ngươi thật vất vả mới lợi dụng cuộc chiến U Thủy cắt đứt khả năng vạn kính chi chủ xuất hiện, bây giờ ngươi lại muốn ở cùng hắn, ngươi điên rồi sao?”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, nam tử cẩn thận mỗi bước đi, dường như sợ cô rời đi, Minh Thù khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi có nghĩ tới, có lẽ đây chính là mệnh thì sao?”
Thú nhỏ: “Ngươi chưa bao giờ tin cái này.”
Nụ cười Minh Thù có chút tái nhợt: “Thế nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không thoát khỏi.”