Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1629: Chương 1629: Vạn kính thù ngự (1)




Minh Thù đứng ở tầng cao nhất của Tháp Thiên Khải, bốn phía vẫn có mấy cánh cửa nổi bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng chiếu vào mặt cô làm cả người cô nhìn qua đều có chút hư ảo.

Minh Thù hít sâu một hơi, cầm tảng đá kia chuẩn bị rời đi.

Cửa tháp bộp một tiếng đóng lại.

Minh Thù quay đầu nhìn về phía phiến giới môn nào đó, sau đó rơi vào trên tháp trụ.

Trên tháp trụ chậm rãi hiện ra một hàng chữ.

—— còn một người vẫn chưa tìm về

Minh Thù hơi nâng khóe môi: “Trong điều kiện của chúng ta cũng không có thời gian hạn chế, hiện tại ta không muốn tìm, không được sao?”

Tháp trụ rất lâu không có đáp lại, không biết có phải là bị Minh Thù chọc giận hay không.

“Mở cửa.”

Gần một phút, cánh cửa kia chậm rãi mở ra.

Minh Thù nâng lên nụ cười yếu ớt đi ra ngoài, theo bật thang đi xuống lầu

Phía dưới đã khôi phục lại bình thường, đại bộ phận đều ngồi xổm trong phòng giam thuộc về mình.

Lúc này thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều tận lực cách xa cô.

“Đại Ma đầu lại còn ở phía trên...”

“Ta cho là cô ta đã đi rồi.”

“Ta cũng vậy a...”

“Xuỵt xuỵt xuỵt, cô ta nhìn tới, má ơi, hù chết người.”

Minh Thù đi đến đại điện dưới đáy tháp trống trải, có một con chuột lớn đang đợi ở đó.

“Tiểu tổ tông, ngươi giải quyết xong rồi sao?” Tiểu Ngũ rất là hưng phấn: “Tiểu tổ tông xuất thủ, quả nhiên hết thảy đều không thành vấn đề.

“Không có, còn có đừng gọi ta là tiểu tổ tông!” Đã nói mấy lần!

“Được rồi tiểu tổ tông.”

Chuột không dễ dạy.

“Tiểu tổ tông ngươi còn chưa giải quyết xong đã muốn đi sao?”

“Đúng vậy a, tự các ngươi giải quyết đi.” Từng người đều trông coi cô ra ngoài hay không đi ra, cô muốn đi ra thì thế nào! Thế nào!

“Thế nhưng...”

Tiểu Ngũ lời còn chưa nói ra, Minh Thù đã không thấy tăm hơi.

Minh Thù ở những vi diện kia thời gian dài như vậy, ngoài tháp cũng bất quá chỉ mới mấy ngày mà thôi.

Lúc này trên nước U Thuỷ, người của tam đại lục đều vẫn còn ở đó.

Minh Thù đột nhiên xuất hiện dưới đáy tháp, âm thanh ồn ào im bặt dừng lại.

Minh Thù giẫm lên mặt nước, mặt nước gợn sóng tràn ra, thi thể dưới đáy sinh động như thật, liền biểu lộ trên mặt cũng còn có thể rõ ràng nhìn thấy.

“Cô ta đi vào lúc nào?” Có người nghi hoặc.

“Tháp Thiên Khải không phải đều đóng lại sao, vì sao cô ta còn có thể vào?”

“Cô ta đến cùng ai vậy? Ly Dương Quốc quốc chủ “

Đan Tinh nghe thấy nghị luận, ngay lập tức chạy tới: “Tôn chủ.”

“Tháp Thiên Khải đã quan bế, cho tất cả giải tán đi.”

“Vâng.”

Minh Thù phải chạy về Vạn Kính Sơn, liền không cùng Đan Tinh nhiều lời.

Nhưng có người cũng không muốn để Minh Thù rời đi.

“Các hạ dừng bước.”

Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đồng thời ngăn chặn đường đi của cô lại.

“Có việc?”

“Các hạ.” Hai người chắp tay hành lễ, thái độ vô cùng lễ phép: “Các hạ, chúng ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

Minh Thù vô tội hỏi lại: “Tại sao ta phải trả lời ngươi? Cùng các ngươi rất quen sao?”

“...”

Theo lễ phép a!

Khách sáo một chút dù sao cũng nên có chứ?!

Có hiểu quy củ hay không!

Minh Thù sách một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu như các ngươi muốn hỏi Tháp Thiên Khải, vẫn là miễn đi, coi như ta biết một số việc của Tháp Thiên Khải cũng không có khả năng nói cho các ngươi biết. Nếu như muốn nghe ngóng thân phận của ta... Cũng miễn đi, cẩn thận rước họa vào thân.”

Minh Thù ngữ điệu cũng không nhanh, cô nói xong liền mỉm cười, hai người còn chưa kịp phản ứng từ bên trong nụ cười kia, người trước mặt thoáng qua liền biến mất ở trước mặt bọn hắn.

Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đều là giật mình.

“Quốc chủ Ly Dương Quốc!”

“Đang chuẩn bị trượt” Đan Tinh: “...”

Hắn xoay người, bày ra tư thái giao lưu giữa các quốc chủ: “Quốc chủ Liệt Dương Quốc, có chuyện gì không?”

“Vị các hạ kia thật sự là từ Vạn Kính Sơn đến?”

“Vấn đề này trước đó ta đã trả lời qua.”

“Vạn Kính Sơn...Có phải Ly Dương Quốc vẫn luôn biết là ở nơi nào?” Vạn Kính Sơn là nơi tìm Trường Sinh, ai không muốn biết?

Vạn Kính Giới quả thật có người có thể sống thời gian rất dài, nhưng kia cũng là dị năng thiên phú.

Dạng thiên tài như vậy có thể có bao nhiêu?

Coi như Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc cũng không thể nói mình là thiên tài như thế!

Đại đa số cũng chỉ là có chút thiên phú hoặc hạng người bình thường, bọn hắn muốn Trường Sinh cũng chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Đan Tinh cười đến không lộ nửa phần chân ngựa: “Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói đùa, chúng ta sao lại biết Vạn Kính Sơn ở nơi nào. Nếu như không có việc gì, vậy ta liền cáo từ trước.”

Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc nhìn Đan Tinh rời đi.

Hai người thần sắc đều không phải rất tốt.

Long gia chủ trầm giọng hỏi: “Theo ý ngươi, Đan Tinh biết sao?”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút: “Đan thị nhất tộc, truyền thuyết là từ một đời kia của Minh hoàng truyền thừa, thứ bọn hắn biết đến hơn xa chúng ta nhiều.”

“Quốc chủ khai quốc Liệt Dương Quốc không phải cũng là đan thị nhất tộc?” Long gia chủ nói: “Chẳng lẽ Hoàng thất các ngươi không biết một chút?”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói: “Liệt Dương Quốc cùng Ly Dương Quốc quả thật có nguồn gốc, nhưng lúc đó quốc chủ khai quốc chỉ là một Đức Vương không được sủng ái trong cung, chân chính có thể tiếp xúc đến trọng điểm cũng là Hoàng thất chính thống Ly Dương Quốc.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói như vậy, Long gia chủ cũng không còn gì để hỏi, còn hắn có tin hay không cũng chỉ có hắn tự mình biết.

Long gia chủ như có điều suy nghĩ: “Tháp Thiên Khải không vào được, vậy Vạn Kính Sơn...”

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau liếc nhau.

-

Một bên khác, Đan Tinh nhanh chóng trở lại đại đội ngũ của Huyền Tử bên này.

“Quốc sư, cho người rút lui đi.”

Nguyệt Qua chắp tay, đôi Ngân Đồng nhìn chăm chú một nơi nào đó: “Quốc chủ, ta lo lắng Long gia cùng Liệt Dương Quốc bên kia...”

Đan Tinh phất phất tay: “Không sao, tôn chủ đã không nói gì, cũng không cần quản bọn họ.”

Dừng một chút, Đan Tinh cười lạnh: “Bọn hắn có ý đồ gì, đoán cũng đoán được, liền coi như bọn hắn tìm được Vạn Kính Sơn cũng vào không được.”

Nguyệt Qua thu tầm mắt lại: “Là Nguyệt Qua suy nghĩ nhiều.”

“Đi thôi.”

Nguyệt Qua gật đầu lui ra, bắt đầu chủ trì đám người rút lui.

Đan Tinh ngồi ở một bên uống trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về nơi xa, lộ ra một cái nụ cười giễu cợt.

Vạn Kính Sơn...

Trường Sinh.

An nghỉ cả đời.

-

Minh Thù trở lại Vạn Kính Sơn.

Tụ Hoan ngay lập tức ra đón: “Tôn chủ, ngài đã trở về.”

“Hừm, mấy ngày gần đây hắn thế nào?”

“Ngự chủ tử vẫn luôn mê man, chưa tỉnh lại.” Tụ Hoan đáp.

“Các ngươi đến Linh Trì chuẩn bị, lát nữa ta dẫn hắn tới.”

“Vâng.”

Tụ Hoan mang người đến Linh Trì, thú nhỏ từ trong tay áo Minh Thù lăn ra ngoài, ùng ục ục đi theo Tụ Hoan

Minh Thù đẩy cửa phòng ra, gian phòng quanh quẩn lấy mùi hương nhàn nhạt, thiếu niên trên giường yên tĩnh nằm đó, không khác nào hoàng tử đang ngủ say.

Minh Thù đứng bên mép giường, hạ mắt nhìn chăm chú hắn.

Thật lâu mới khom người hôn lên mi tâm hắn một chút.

Cánh môi lưu luyến không muốn rời, theo mi tâm đến chóp mũi, rơi vào trên cánh môi màu hồng nhạt của hắn.

Ánh mắt Minh Thù có chút trầm xuống.

Không được!

Tiểu yêu tinh đụng một cái liền lên cơn nghiện.

Thế nhưng nhìn thật ngon miệng thì làm sao bây giờ.

Cánh môi vốn là màu hồng nhạt, thời điểm Minh Thù buông ra đã biến đến mức ửng đỏ, giống như là bôi son phấn.

Thiếu niên càng đẹp đến mức chấn động lòng người, vẻn vẹn nhìn một chút liền sẽ khiến người ta trầm mê vào bên trong sắc đẹp của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.