Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1637: Chương 1637: Vạn kính thù ngự (9)




Có lẽ là biết cùng Minh Thù nói không thông, Ma Linh liền không lên tiếng nữa mà bắt đầu va chạm quan tài lưu ly, muốn dựa vào lực đi ra.

“Đừng phí sức.” Minh Thù nói.

Ma Linh dựa vào nữ tử nhìn bên ngoài, hắn cũng không thể nhìn rõ bên ngoài là ai, chỉ có một hình dáng mơ hồ.

Thanh âm của hắn dần dần bén nhọn: “Ngươi là ai?”

“Ngươi không biết ta?” Minh Thù nhíu mày: “Mất trí nhớ rồi?”

Ma Linh dung hợp ký ức của Đức Vương, nhưng chỉ là vẻn vẹn một sợi thần hồn của Đức Vương, ấn tượng khắc sâu nhất của hắn chính là mình là Đức Vương, là phục sinh... Hắn còn có kế hoạch lớn phải hoàn thành.

Cộng thêm hắn còn chưa ra đời, thấy không rõ lắm, tự nhiên không nhận ra là ai.

“Không biết cũng tốt, miễn cho ngươi bị hù doạ.”

“...” Ma Linh thần sắc vặn vẹo, hung ác đụng quan tài hai lần: “Ngươi thả ta ra ngoài!”

“Không được.” Minh Thù cười một chút: “Ngươi ra ngoài, Vạn Kính Giới còn có thể sống yên ổn? Ta là cảm thấy không quan trọng, bất quá nếu vị kia nhà ta nhìn thấy, cũng không phải sẽ khó chịu sao?”

Ma Linh: “...”

Chuyện này đến cùng là chuyện gì?!

Mãi hắn mới chờ đến ngày hôm nay, nói không cho hắn ra ngoài liền không cho hắn ra ngoài?

Phanh ——

Phanh phanh phanh ——

Ma Linh điều khiển thân thể của nữ không ngừng va chạm quan tài lưu ly.

Minh Thù giơ tay lên, chén máu trôi nổi dưới đáy quan tài nối thành một đường.

Theo động tác tay của Minh Thù, tơ máu bắt đầu hình thành một cái trận pháp.

Phanh ——

“Thả ta ra ngoài!”

“Ta muốn giết sạch các ngươi!”

“Thả ta ra ngoài!”

Phanh ——

Phanh phanh phanh ——

Thanh âm càng lúc càng lớn, hồng quang bốn phía quan tài bị đâm đến bất ổn, lúc nào cũng có thể sẽ đứt gãy.

Ma Linh cũng phát hiện, đâm đến càng hung hăng.

Hắn muốn đi ra ngoài!

Hắn nhất định phải ra ngoài!

Người ngăn cản hắn đều phải chết, đều phải chết!

“Người nào!”

Thanh âm Nguyệt Qua quát lớn làm Minh Thù phân tâm, ánh mắt liếc qua bên kia.

Chỉ thấy bên kia đột nhiên nhảy ra mấy người mang theo vũ khí, đang công kích về phía Nguyệt Qua.

Thời điểm bao vây Nguyệt Qua, đằng sau còn có người xuất hiện.

Trong đó liền có quốc chủ Liệt Dương Quốc.

“Dừng tay!”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc chủ hô một tiếng.

Người đang cùng Nguyệt Qua giao thủ chần chờ một chút, cấp tốc lui về bên cạnh quốc chủ Liệt Dương Quốc.

Nguyệt Qua nhíu mày nhìn bọn hắn.

Người của đại lục Sùng Thiên sao lại xuất hiện ở đây, hay là quốc chủ Liệt Dương Quốc...

Nguyệt Qua nhanh chóng lui đến bên cạnh Minh Thù, sợ bọn hắn ra tay với Minh Thù.

Ma Linh thông qua sợi thần hồn kia của Đức Vương, phát giác được có hậu nhân của mình xuất hiện liền lập tức hưng phấn: “Giết bọn hắn! Nhanh giết bọn hắn!!”

Ánh mắt quốc chủ Liệt Dương Quốc rơi vào quan tài lưu ly, đây chính là tổ tiên phục sinh?

Quốc chủ Liệt Dương Quốc cảm thấy tam quan của mình bị đánh vào một chút.

Sau khi phục sinh là cái dạng này... Đức Vương tại thời điểm đó biết mình sẽ là cái dạng này không?

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, thanh âm không phải từ trong miệng nữ tử phát ra.

Mà là trong quan tài.

Hắn đứng ở phía dưới, chưa nhìn thấy tình huống bên trong quan tài, cũng chỉ có thể suy đoán hẳn là núp ở bên trong.

Thật sự có thể phục sinh sao?

Quốc chủ Liệt Dương Quốc rất nhanh thu tầm mắt lại, hơi chắp tay với Minh Thù: “Các hạ, chúng ta lại gặp mặt.”

Minh Thù liếc nhìn hắn, động tác trong tay cũng không dừng lại, nhanh chóng hoàn thành trận pháp.

“Quốc chủ Liệt Dương Quốc, ngươi tới nơi này làm gì? Nghênh đón tổ tiên của ngươi trở về đoạt vị trí của ngươi?”

Đức Vương là một người có dã tâm, hậu đài của hắn cũng kế thừa cái ưu điểm này của hắn, không phải một cái đèn đã cạn dầu.

Nếu là hắn tới đón Đức Vương, vậy coi như có chút hiếu thuận.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nâng lên một nụ cười: “Xem ra các hạ cũng biết, nói ra thật xấu hổ, ta cũng không nghĩ tới tổ tiên sẽ làm ra chuyện như vậy.”

Minh Thù nhíu mày.

Cô còn chưa lên tiếng, Ma Linh bên trong đã ngồi không yên.

Dùng thanh âm non nớt bén nhọn bưng cái mác tổ tiên quát lớn: “Hỗn trướng! Ngươi đang nói cái gì! Ngươi còn không giết bọn hắn nghênh đón ta ra ngoài!”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói với quan tài lưu ly: “Tổ tiên, cảnh còn người mất, hiện tại cũng không phải thời đại kia của ngài, bây giờ ngài trở về sẽ để những hậu bối như chúng ta khó xử.”

Ma Linh: “...”

Nói hươu nói vượn!

Chỉ cần hắn đi ra, đó chính là thời đại của hắn.

“Nhìn xem, con cháu của ngươi đều không chào đón ngươi.” Minh Thù mỉm cười: “Ngươi làm người thất bại như vậy, còn ra ngoài làm gì, a, đã quên, ngươi bây giờ không phải là người.”

Ma Linh tức giận đến đụng quan tài lưu ly, quan tài lắc lư đến lợi hại hơn.

“Các hạ, những việc này ta là không tán thành.” Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói: “Ta nguyện ý cùng các hạ cùng nhau ngăn cản tổ tiên.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói đến vô cùng thành khẩn.

“Hắn thế nhưng là lão tổ tông của ngưoi.” Khoé mắt Minh Thù mang theo ý cười nhạt nhẽo: “Ngươi bất hiếu như thế sao?”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc: “...”

Hắn hiện tại là đang giúp cô có được không?

Quốc chủ Liệt Dương Quốc hít sâu một hơi, thong thả nói: “Ta tôn kính tổ tiên của ta, nhưng hắn không thuộc về thời đại này, sự xuất hiện của hắn sẽ để cho đại lục lâm vào nguy hiểm không thể dự đoán, vì con dân của ta, ta không thể để hắn ra ngoài.”

“Ngươi không phải là cùng Long gia liên hợp tiến đánh đại lục Huyền Tử, hiện lại nói cái gì nguy hiểm??”

“Các hạ, việc này ta cũng không có cách, người tổ tiên để lại nhất định phải hoàn thành nguyện vọng này, ta chỉ có thể chủ động nhận lấy nhiệm vụ này.”

“Ha ha.”

Một tiếng ha ha kia của Minh Thù làm đáy lòng quốc chủ Liệt Dương Quốc hơi hồi hộp một chút.

Thanh âm thiếu nữ lần nữa vang lên: “Vậy ngươi đưa lão tổ tông của ngươi đến đoạn đường cuối cùng đi.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc còn chưa lý giải câu nói này có ý tứ gì liền thấy trận pháp dưới đáy quan tài đột nhiên mở rộng.

Ánh sáng của trận pháp quét tới, quốc chủ Liệt Dương Quốc cả kinh lui về phía sau, nhưng tốc độ của ánh sáng càng nhanh hơn, cơ hồ trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể của hắn.

Ánh sáng đem toàn bộ Vân Mộng đài bao phủ lại.

“Thả ta ra ngoài!”

Ma Linh còn đang gào thét.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nhìn ngón tay Minh Thù đang kết ấn, đó là phương thức kết ấn hắn chưa từng thấy qua.

Người của Vạn Kính Sơn này... Rốt cuộc là ai.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc thấp giọng hạ lệnh: “Tiến lên.”

“Quốc chủ!!”

“Lên!”

Nam nhân trung niên bị ánh mắt lạnh lùng của quốc chủ Liệt Dương Quốc làm cho chấn kinh, lời đến khóe miệng liền nuốt trở về, phất tay cho người động thủ.

Tất cả mọi người cùng nhau nhào về phía Minh Thù cùng Nguyệt Qua.

Minh Thù đưa một tay ta, trong lúc vung tay áo vô hình có sóng khí bay về phía bọn hắn.

Sóng khí rõ ràng nhìn qua cũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khi bọn hắn chặn lại liền như cự thạch ngàn cân va vào trên người.

Người xông lên trước từng người từng người bị đụng bay, rầm rầm rơi trên mặt đất, toé lên tro bụi ngay tại chỗ.

“A!”

Trong quan tài lưu ly đồng thời phát ra một tiếng kêu to.

Hồng quang bốn phía quan tài lưu ly bị xông phá, nữ tử từ bên trong quan tài xoay người đi lên, đứng phía trên quan tài.

Lúc này quốc chủ Liệt Dương Quốc mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử.

Vải áo ở phần bụng to lớn kia đã nứt ra, lộ ra làn da màu xám.

Vốn là y phục hoa lệ, trong nháy mắt đã trở nên cũ nát, theo động tác của nữ tử không ngừng rách ra rơi xuống.

“Ha ha ha ha...” Thanh âm Ma Linh từ trong bụng truyền tới: “Ta lập tức liền ra ngoài, những người các ngươi đều trở thành một bộ phận của ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.