Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 166: Chương 166: Ai nói khác chủng tộc không thể yêu đương (18)




Chỉ còn một tháng nữa phi thuyền liền cập bến, chiến dịch có thể nói thành công mỹ mãn, những người tham gia không ai giấu nổi vẻ vui mừng háo hức. Quãng thời gian làm nhiệm vụ tuy có thể nói là tốt đẹp hơn dự tính, thương vong gần như không có, nhưng chẳng ai không lúc nào khắc khoải nhớ về Trái Đất, nhớ đến gia đình bạn bè, nhớ cuộc sống hàng ngày đã dung nhập vào trí não.

Thế nhưng Hạ Duệ phát hiện, Lâm Mặc dường như có tâm sự.

Rất nhiều lần hắn phát hiện cậu đứng bần thần ở bên cạnh cửa kiếng nhìn ra ngoài vũ trụ bao la, không rõ đang suy nghĩ gì, thậm chí hắn tiến sát đến gần cũng không phát hiện. Một lần, hai lần, hắn còn có thể cho là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng quá nhiều lần như vậy, hắn không thể không nghi ngờ.

Việc này đã kéo dài gần một tháng, chính Hạ Duệ cũng không rõ tại sao thái độ của cậu lại bỗng dưng chuyển biến như vậy. Cậu vẫn đối xử với hắn rất tốt, về mặt sinh hoạt không có gì thay đổi, chỉ là tâm trạng cứ như người mất hồn mà thôi.

Hắn biết, Lâm Mặc cũng có những bí mật của mình, mà hắn vẫn luôn chờ đợi cậu nói ra. Cho dù đáp án có là gì đi chăng nữa, Hạ Duệ vẫn tự thề với lòng chỉ cần Lâm Mặc nói cho hắn sự thật, hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ cậu.

Chỉ là... cậu không nói.

Là vì hắn không đáng tin cậy sao? Hắn vẫn chưa khiến cậu có đủ cảm giác an toàn?

Một lần, Hạ Duệ không nhịn được, sau khi quay về phòng thấy cậu ngơ ngẩn như vậy liền lên tiếng: “Lâm Mặc, chúng ta cần nói chuyện.”

“Vâng?” Lâm Mặc xoay đầu lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Hạ Duệ hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Anh biết em có chuyện giấu trong lòng, hơn nữa còn là chuyện về viện nghiên cứu.”

Gương mặt của Lâm Mặc thoáng khựng lại, điều này càng minh chứng cho suy đoán trong lòng Hạ Duệ. Hắn thầm cười khổ não, mặt ngoài cố gắng thể hiện một cách dịu dàng nhất có thể: “Tuy anh không biết hết chuyện sâu xa phía sau, nhưng chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”

Hai tay hắn nắm lấy Lâm Mặc, cậu bối rối muốn né đi, lại bị hắn ép sát. Đôi mắt hai người nhìn chăm chú vào nhau, Hạ Duệ trầm thấp nói: “Lâm Mặc, tin tưởng anh có được không?”

Cho dù là chuyện gì đi nữa, anh vẫn sẽ bảo vệ em. Em có là kẻ tội đồ bị cả thế giới này từ bỏ, anh cũng sẽ nghĩ cách giúp em sống an vui.

Ánh mắt Lâm Mặc trong khoảng khắc ngắn ngủi hơi ánh lên chút dao động, nhưng cũng chỉ trong tích tắc mà thôi. Sau đó, gương mặt cậu trở về vẻ trước đó, đôi bàn tay cũng chậm rãi rút lại: “... Xin lỗi, em không có gì để nói cả.”

Nếu là lúc trước, e rằng cậu rất có thể bị dao động mà nói ra sự thật. Nhưng tin nhắn mới nhất của Mục Thanh Hoài đã cho cậu biết tình trạng nguy hiểm của viện nghiên cứu hiện nay.

Bọn họ đều đang bị cả thế giới vây bắt, chỉ có thể trông chờ vào hệ thống phòng ngự che giấu vị trí của viện nghiên cứu mà tạm thời tránh lui. Theo lời Mục Thanh Hoài, chính phủ liên minh vẫn chưa xác định được những việc kia do người nhân tạo gây ra, cho nên tạm thời họ vẫn có thể an toàn thêm một thời gian. Nếu cậu kể hết mọi chuyện cho Hạ Duệ, cũng tương đương với nói cho hắn biết thông tin về bọn họ cũng như vị trí của mình. Đây là một hành vi vô cùng nguy hiểm, gần như đặt toàn bộ sinh mạng của người nhân tạo lên bàn cân.

Lâm Mặc có thể tin tưởng Hạ Duệ, cho dù Hạ Duệ sau cùng lừa cậu đi chăng nữa cậu vẫn không nuối tiếc hay ân hận gì, bởi vì chính cậu chọn tin hắn. Nhưng đồng bạn của cậu thì khác. Bọn họ không có lý do gì để chịu trách nhiệm do hành vi của cậu gây ra. Lần trước không thể thực hiện nhiệm vụ Mục Thanh Hoài giao cho đã khiến Lâm Mặc vô cùng áy náy, càng đừng nói hiện tại tình thế nước sôi lửa bỏng, cậu nào dám nói nhiều lời.

Hạ Duệ trầm mặc nhìn Lâm Mặc, hồi lâu sau thở dài: “Được, khi nào em cảm thấy sẵn sàng thì nói với anh. Anh sẽ không bắt ép em làm chuyện gì cả.”

Lâm Mặc áy náy nhìn hắn gật đầu, lòng tràn ngập sự xấu hổ. Chưa bao giờ cậu bị dồn vào tình thế quẫn bách như thế, hai bên đều quan trọng, cậu thật sự không muốn bất kỳ ai chịu thương tổn. Thế nhưng giọng nói trong lòng báo cho cậu biết, vở kịch đã sắp đến hồi kết, và chỉ có một trong hai có thể tồn tại tiếp tục.

Sau cuộc nói chuyện này, quan hệ vốn gần gũi giữa hai người lại bị một bức tường vô hình khác chen ngang. Hạ Duệ vô cùng khó chịu, vốn dĩ ý định của hắn là để cậu nói ra mọi chuyện, từ đó bọn họ càng thêm gần gũi, chẳng hiểu sao lại bị hiệu quả ngược.

Chẳng lẽ hắn đánh giá thấp mức độ nguy hiểm về những thông tin này? Nói ra sự thật đáng sợ đến mức một thiếu tướng như hắn cũng không thể giải quyết được?

Hay cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn?

Hạ Duệ cảm thấy bức bối, mỗi ngày đều phải đến phòng luyện tập thao luyện ít nhất ba tiếng mới xả hết nỗi lòng được! Ai ngờ đâu quân lính của hắn thấy vậy bất chợt ngộ ra, nhiệm vụ tuy kết thúc nhưng không có nghĩa họ có thể buông thả như vậy mãi, nhìn thiếu tướng mà xem! Ngài ấy thể năng cấp S mà còn không lơ là luyện tập, bọn họ có tư cách gì lười biếng chứ!

Vì thế tinh thần của toàn đội một lần nữa nâng cao, ai nấy đều hăng hái như bơm máu gà, quyết tâm mỗi ngày đều thao luyện đến khi cả người rã rời mệt nhoài không còn chút sức lực mới thôi!

Trên mạng có câu gì nhỉ... Like idol like fan!

*****

Ngày xx.

Trạm tín hiệu dưới Trái Đất bắt được sóng tín hiệu của năm chiếc phi thuyền từ chiến dịch Hy Vọng kia, nhân viên kỹ thuật mừng đến phát khóc, vội vàng chạy đi thông báo.

“Về được rồi! Bọn họ về rồi!”

“Tương lai của nhân loại vẫn chưa biến mất! Chúng ta nhất định sẽ sống sót!”

“Đúng! Nhất định phải sống sót!”

Tuy khoảng cách giữa trạm tín hiệu lẫn phi thuyền vẫn còn quá xa nên không thể liên hệ lẫn nhau, song máy móc vẫn có thể đo lường được nếu có vật thể tiến vào trong khoảng cách nhất định. Chiến dịch dẫu có người quay về đi chăng nữa cũng chưa đồng nghĩa với thành công, nhưng trong tình huống rối ren hiện tại người dân cần một thứ gì đó để tin vào. Không lâu sau đó, tin tức này đã sớm được chính phủ liên minh quyết định lan truyền đi để nâng cao tinh thần của quần chúng nhân dân.

Quả nhiên như dự liệu, sau khi tin được phát tán, tình hình các cuộc bạo động có xu hướng giảm lại, người dân một lần nữa thấp thỏm mong chờ!

Dù sao không ai muốn chết nếu có thể sống cả. Những hiềm khích, lo sợ, hận thù,.. đều có thể tạm dẹp sang một bên. Điều này rất đúng với câu nói “Nếu muốn toàn nhân loại đoàn kết, chúng ta cần có một kẻ thù chung cho bọn họ.” Mà trong tình huống này, tận thế chính là kẻ thù chung.

Khi con người cho rằng họ không thể chống lại tận thế, họ sẽ chán nản tuyệt vọng mà buông xuôi, mặc kệ sự đời. Nhưng chỉ cần đưa cho bọn họ loại niềm tin rằng họ nhất định có thể sống sót, cơ hội còn ngay trước mắt, sẽ không ai lại trơ mắt nhìn cơ hội vuột đi như vậy.

Bên Grande thiếu tướng, tiến trình công việc đang diễn ra tương đối thuận lợi. Alexis được cấp trên giao cho nhiệm vụ điều tra các nhóm phản động chống phá chính phủ trong các vụ bạo động gần đây, tạm thời trước mắt đã tóm được kha khá không ít tên. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, những kẻ này chỉ là râu ria không đáng kể, kẻ thù chân chính thật sự vẫn còn ẩn giấu sau màn.

Mãi đến gần đây, nhân viên kỹ thuật của bọn họ rốt cuộc cùng thành công phá giải được phần nào những lệnh độc mã hóa tìm thấy trong các thiết bị của những kẻ phản động, bước đầu tiên xác định được tổ chức lan truyền những thứ này có trụ sở tại châu Á, nhưng vẫn chưa xác định cụ thể nằm ở tọa độ nào.

Tuy chỉ là chút thành tựu nho nhỏ, song cũng đủ để khiến cho quân lính dưới trướng hắn vui mừng hồi lâu. Những tên khủng bố này không phải hạng xoàng xĩnh, chỉ để truy tra ra được vị trí của bọn họ, nhân viên của Alexis đã phải tăng ca vò đầu bứt tai không biết bao nhiêu ngày đêm.

“Phải chi Hạ Duệ đang ở đây, nói không chừng còn có thể mượn nhân mạch của hắn.” Alexis thầm nghĩ.

Gia tộc họ Hạ từ trước đến nay chuyên mảng nghiên cứu, một số ít theo chính trị, nhưng từ trước đến nay không lấn sân sang quân đội. Chỉ có Hạ Duệ quái thai thế nào vừa sinh ra đã thể năng cấp S, cho dù e ngại Hạ gia nắm quá nhiều quyền thế mà gây biến thì quân đội cũng không nỡ buông tha một mầm non tốt đến như vậy.

Bởi vì Hạ gia không có người trong quân đội, tầm ảnh hưởng gần như bằng không, cho nên Hạ Duệ từ lúc đi học đến những ngày đầu gia nhập rồi leo lên đến chức thiếu tướng như hiện tại, hoàn toàn đều do hắn tự mình nỗ lực, cũng từ đó xây dựng thêm các mối quan hệ cho riêng mình bên trong quân bộ.

Mà đồng thời, người của Hạ gia lại chuyên về nghiên cứu, Hạ Duệ nhờ vào đó lại càng có thể gia tăng rộng hơn nhân mạch của mình, không bị giới hạn trong quân bộ như nhiều người khác.

Giới nghiên cứu thoạt nhìn như những kẻ chỉ biết chăm chăm cắm đầu vào làm thí nghiệm không màng sự đời, thực tế thì cũng chẳng lúc nào cũng tươi đẹp như vậy, có không ít chuyện đen tối phía sau, tin tức cũng linh thông không kém.

Theo Alexis đánh giá, thủ thuật của tổ chức kia cao siêu như vậy, có thể lặng im không tiếng động hành sự, che giấu thông tin đến gần như không có sơ hở, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Ít nhất bọn họ phải có liên hệ với một cơ sở nghiên cứu trung gian nào đó, hoặc chính bản thân bọn họ đã là một viện nghiên cứu.

Gia tộc Grande của Alexis ngược lại bao đời nay luôn đi theo quân đội, hắn quen biết Hạ Duệ khi cả hai còn đang mài đũng quần trong học viện, từ đó trở thành bạn tốt. Khi cần thiết, hai bên có thể dựa vào nhân mạch của mình phối hợp với nhau, hiệu suất cao cực kỳ.

Chỉ tiếc Hạ Duệ đã nhận nhiệm vụ nên không có mặt ở Trái Đất lúc này, vô phương liên lạc, hắn cũng chỉ có thể chờ tên kia quay về. Thật lòng ban đầu khi Hạ Duệ được chọn để chỉ đạo chiến dịch, trong lòng Alexis đã mang vài phần lo lắng. Hắn thừa biết loại nhiệm vụ này độ khó khăn cao, quân đội không ai muốn mạo hiểm, thành ra cuối cùng Hạ Duệ không có chống lưng trong ngành biến trở thành mục tiêu. Lúc ấy hắn đã dự định yêu cầu cho phép bản thân được mang quân đi theo hỗ trợ, nhưng cuối cùng bị Hạ Duệ ngăn lại.

Hạ Duệ nói, loại chiến dịch nghiên cứu thám hiểm này mang càng nhiều người chỉ càng loạn, quan trọng là tổ chức tốt, phòng ngừa cẩn thận. Hơn nữa nếu cả hai người bọn họ đều đi, ở Trái Đất sẽ chẳng có ai trông chừng mấy kẻ kia nữa, lúc đấy dù có toàn vẹn quay về thì cũng bị người mượn gió bẻ măng không biết chừng.

*****

Thời gian là một thứ chỉ có tính tương đối. Có nghĩa, cùng một khoảng thời gian nhất định, sẽ có lúc cảm thấy nó dài, có lúc cảm thấy nó ngắn.

Vì vậy trong một số trường hợp, quá trình từ lúc phi thuyền tiến vào quỹ đạo Trái Đất rồi dần hạ cánh xuống có thể viết ra thành hai trăm chữ, cũng có thể tóm gọn bằng một câu “Ngày xx, mẫu hạm hạ cánh.”

Ngày xx, mẫu hạm hạ cánh.

Các quân nhân cùng nghiên cứu viên chỉ mới rời đi có một năm thôi, cảm giác lại như đã trôi qua cả một đời. Một số người quá xúc động thậm chí khóc òa lên ngay tại chỗ, đồng bạn bên cạnh phải vỗ về cho.

Sau khi chiến dịch kết thúc, các nghiên cứu viên cần nộp lên báo cáo cho chính phủ, sau đó lại trải qua cách ly hồi phục sức khỏe trong tầm bảy ngày nữa, mới có thể ai về nhà nấy.

Tuy chiến dịch của bọn họ may mắn thay không ai chết, nhưng có không ít người từng bị thương khi còn ở trên tinh cầu kia. Mặc dù bác sĩ của đoàn đã khám và chữa trị, song điều kiện lúc đó tương đối thiếu thốn, mọi người vẫn cần một lần nữa làm xét nghiệm tổng quát bằng các thiết bị hiện đại ở Trái Đất cho đảm bảo.

Quân đội cùng nghiên cứu viên được cách ly chung với nhau, nhưng vẫn chia thành hai ký túc xá riêng biệt. Nếu như phía quân đội đến lúc này đã coi như nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, thì các nghiên cứu viên vẫn cần một lần nữa dò lỗi lẫn sửa sang báo cáo một lần nữa trước khi nộp lên trên. Dẫu cho bọn họ đã làm việc này cả trăm ngàn lần khi còn ở trên phi thuyền, vì đảm bảo tính chính xác, tất cả đều cần xem xét một lần nữa.

Trong thời gian cách ly, để đảm bảo tính bảo mật, toàn bộ thiết bị liên lạc đều được thu hồi. Đồng nghĩa với việc nếu Hạ Duệ muốn gặp Lâm Mặc thì chỉ có thể tự mình chạy đến tìm người ta. Đã thế chẳng biết tên ác ôn nào sắp xếp phòng ngủ của hắn gần như trái ngược hướng với ký túc xá của cậu! Lúc trước hắn ở trên phi thuyền chung một phòng với cậu, về tới phòng là gặp người ta rồi thì không nói làm gì, nhưng giờ nếu muốn kiếm đối phương thì phải băng qua cả hai ký túc xá để tìm người yêu!

Mà nếu hắn đi thăm cậu, người trong khu cách ly sẽ rất nhanh đều biết việc này mất. Hạ thiếu tướng có quan hệ mờ ám cùng nghiên cứu viên, Hạ Duệ muốn người nghĩ như vậy sao?

Đương nhiên rồi!!!

Lúc trước hắn trên phi thuyền thân còn mang nhiệm vụ, chịu nhiều quản chế nên cái gì cũng phải nhịn bớt, ngay cả sau khi tỏ tình xong ngoại trừ thời gian ở bên nhau nhiều hơn một chút thì không có gì khác biệt hết! Bằng chứng rõ ràng nhất là hắn với Lâm Mặc thành người yêu với nhau xong, toàn phi thuyền cũng có ai biết đâu!

Nhưng hắn gồng lâu như vậy rồi, chẳng lẽ về tới Trái Đất còn không thể bung xõa?! Nếu như vậy thì yêu đương cái quái gì nữa chứ!

Mặc dù giữa hắn với Lâm Mặc hiện tại vẫn còn chút vách ngăn nho nhỏ do lần câu thông bất thành kia, bất quá điều đó không thể ngăn cản hắn theo đuổi cậu được! Hạ Duệ cảm thấy nếu Lâm Mặc không nói thì cậu hẳn phải có cái lý riêng của mình, chỉ cần hắn tin tưởng vào cậu là được.

Thế là Hạ thiếu tướng trang phục tinh tươm chạy sang bên ký túc xá nghiên cứu viên nhà người ta, thái độ như thổ phỉ ác bá tỏ vẻ không giao Lâm Mặc ra sẽ không chịu về!

Ký túc xá của nghiên cứu viên đương nhiên không sánh bằng phòng riêng của thiếu tướng, buộc lòng phải chia hai người chung một phòng. Lâm Mặc tối hôm qua hãy còn mệt nhoài sửa sang số liệu báo cáo, sáng nay đang mơ màng say giấc nồng thì bị bạn cùng phòng lay tỉnh: “Tỉnh, tỉnh! Có chuyện lớn rồi!”

“Việc gì?” Lâm Mặc lay đến đầu óc lắc lư, mơ màng hỏi.

“Hạ thiếu tướng đang ở bên ngoài ký túc xá, bảo muốn gặp cậu đó!”

Hạ thiếu tướng...? Hạ thiếu tướng là ai... Lâm Mặc buồn ngủ chết đi được, buột miệng nói: “Không quen...”

Ế khoan!

Cậu vội vàng ngồi bật dậy như xác sống, túm lấy cổ áo bạn cùng phòng lắp bắp hỏi: “Cậu... cậu nói ai?”

“Hạ thiếu tướng chứ còn ai! Cậu ngủ đến mụ đầu rồi à!” Bạn cùng phòng nhìn dáng vẻ Lâm Mặc như vậy thật bó tay. Cấp trên của cậu cả năm qua mà còn dám bảo không quen, may mà Hạ thiếu tướng không nghe thấy, bằng không không biết sắc mặt “xinh đẹp” như thế nào.

Hạ thiếu tướng đến tìm cậu! Đầu có Lâm Mặc bùm một cái, tưởng chừng trên đỉnh đầu còn bốc khói tim hồng nhạt!

Ngay tức khắc, Lâm Mặc lao khỏi giường, chạy vội vào nhà vệ sinh. Hạ Duệ tìm đến, vậy mà cậu còn mải mê ngủ, trời ơi sao lại xui xẻo đến như thế chứ, mọi khi cậu đều thức dậy đúng giờ lắm cơ!

Nhìn lại bản thân trong gương, đầu tóc thì bù xù, mắt hãy còn quầng thâm, sắc mặt cũng lờ đờ, cậu vội vàng giội nước lạnh cho tỉnh táo, sau đó lấy lược chải lại cho tóc tai gọn gàng. Đánh răng súc miệng xong, Lâm Mặc nhanh chóng thay quần áo, thấp thỏm bước ra ngoài.

Hạ thiếu tướng chờ cậu lâu như vậy, liệu có tức giận không? Có cảm thấy cậu cố tình làm kiêu gì đó? Có ghét bỏ cậu không? Bấy nhiêu câu hỏi tương tự cứ xoắn xuýt trong lòng Lâm Mặc. Khi thang máy ting một tiếng, cậu bước ra sảnh lớn, vừa liếc mắt đã thấy Hạ Duệ đứng ở bên ngoài sân ký túc xá.

Hôm nay hắn cũng diện quân phục, nhưng dường như là một loại lễ phục rườm rà hơn, bởi vì trong trí nhớ của cậu quần áo của hắn thời điểm làm nhiệm vụ không có nhiều chi tiết như vậy, màu sắc cũng không sáng bằng. Có một nam thần đã đẹp trai lại còn chức cao mạnh mẽ đứng ở đó, dù hắn không làm gì đi nữa cũng thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn cháy bỏng từ các nữ nghiên cứu viên ít ỏi, cùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ từ các nam nghiên cứu viên.

Đột nhiên nhìn lại bản thân vẫn còn đang mặc đồng phục xám trắng do khu cách ly cung cấp hàng loạt, Lâm Mặc có chút xấu hổ. Từ trước đến nay cậu không phải loại người quan tâm vẻ bề ngoài, bởi vì vẻ ngoài chính là thứ vô dụng nhất đối với người nhân tạo, nhưng kể từ khi có cảm tình với Hạ thiếu tướng, cậu bất chợt trở nên để ý nhiều thứ hơn, luôn lo lắng bản thân không đủ tốt.

Nhiều người khác ban đầu cũng cho rằng Hạ Duệ đến tìm Hạ Thụy Vi, cho nên khi Lâm Mặc tiến lại gần, không ai nghĩ tới việc người mà Hạ thiếu tướng vẫn đang đợi là cậu ta.

“Anh... anh chờ có lâu không? Tìm em có việc gì vậy?” Cậu ngước đầu lên nhìn hắn.

Hạ Duệ toan mở miệng nói “không có việc thì không tìm được sao chúng ta xa nhau ba mươi sáu tiếng rồi đó”, nhìn thấy mặt cậu xong tự dưng tim đập bùm bùm, kịch bản trước đó đều lộn xộn cả lên: “Anh... em... Mình...!”

Quang não trước đó bị bắt diễn tập chung cả chục lần:... Anh em mình là cái gì đây? Anh em mình là củ khoai tây hả thiếu tướng?

Hồi nãy tuy nói năng hơi vấp váp, biểu tình cũng đơ ra, nhưng đâu có thảm hại đến mức này!

“... Anh muốn hẹn em!” Cuối cùng Hạ Duệ cũng nói được câu hoàn chỉnh.

Đúng vậy, mục tiêu ngày hôm nay của hắn chính là: Cùng Lâm Mặc hẹn hò.

Phần thưởng: +500 exp tình yêu, nhận danh hiệu “Thuở mới chớm hẹn hò”, mở khóa kỹ năng phụ “Thê nô không lối về“.

Nhưng chắc do mặt hắn nghiêm túc đơ ra quá, nói năng lại cắt chữ, Lâm Mặc EQ trong chuyện tình cảm vốn thấp liền ngơ ngác: “Hẹn làm gì ạ?”

“Hẹn... cái này còn cần phải nói sao?” Nếu da mặt Hạ Duệ mà mỏng đi chút, nhất định khuôn mặt hắn hiện tại sẽ có màu cà chua. Đáng tiếc trời sinh hắn mặt dày, dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy một biểu tình băng sơn ngàn năm không đổi, nhiều lắm là ánh mắt có chút sắc thái tùy trường hợp thôi.

Chẳng lẽ hắn còn phải bảo rằng chúng ta sẽ nắm tay nhau đi ngắm cảnh, anh hôn em em hôn anh rồi ôm nhau ngắm trăng à? Mấy cặp yêu nhau chẳng phải đều hẹn hò như vậy sao?

“Trước tiên đi khỏi đây cái đã, kiếm chỗ nào vắng vẻ...” Hạ Duệ lầm bầm.

“Vâng.” Lâm Mặc gật đầu, sắc mặt hơi lo lắng.

Hạ Duệ muốn hẹn cậu ra nói chuyện riêng tiếp vụ việc lần trước à? Nhìn thái độ hắn nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng không muốn nói trực tiếp trước mặt người khác, e rằng khả năng cao là vậy.

Phía sau khu vực ký túc xá có một cánh rừng nhỏ, ít người qua lại, thuận lợi trở thành địa điểm “hẹn hò” cho hai người họ.

Thực lòng Hạ Duệ kén chọn cảm thấy lần đầu tiên hẹn hò của cả hai lại phải thực hiện tại cái khu rừng vừa nhỏ vừa xấu này thật là quá ủy khuất, nhưng hiện tại bọn họ đang trong thời gian cách ly không thể đi ra bên ngoài, mà sau khi ra ngoài rồi ai về nhà nấy, công việc cũng tới tấp đổ xuống, có muốn hẹn người ta đi chơi cũng khó.

Hai người im lặng đi song song nhau như thế, Hạ Duệ chưa lên tiếng nên Lâm Mặc cũng chẳng dám nói gì, mà hắn ngược lại ngượng chết đi được, trong lòng tự hỏi tại sao Lâm Mặc lại cứ yên tĩnh như thế chứ?!

Cái khu rừng này quả thật không có gì để ngắm, lại càng không có gì để chơi, hai người đi lòng vòng một hồi vẫn chẳng kiếm ra được đề tài nào để nói chuyện.

Hạ Duệ ngẩng đầu lên nhìn trời: “Trời đẹp nhỉ.”

Lâm Mặc cũng gật gù theo: “Ừ, đẹp thật.”

...

Đi một hồi, hắn lại nhìn xung quanh: “Cây ở đây cũng xanh đấy.”

Lâm Mặc lại bé ngoan đáp: “Đúng vậy, quả thật rất xanh non tươi tốt.”

...

Hạ Duệ: “Chắc nhờ đất màu mỡ tương đối tốt.”

Lâm Mặc: “Em cũng nghĩ vậy.”

Quang não: Thôi hai người về chung một nhà luôn đi.

Cái dáng vẻ chồng hát vợ khen hay này là gì đây?! Tại sao trên đời lại có người chịu đựng được sự nhạt nhẽo đến nhường này của thiếu tướng chứ!

Quang não âm thầm nhắc nhở: [Thiếu tướng, ngài mau chủ động nắm tay cậu ta đi!]

Hạ Duệ nhìn sang cái tay nhỏ nhỏ xinh xinh của Lâm Mặc, yết hầu khẽ động, lúc ở một mình rõ ràng ý dâm còn đa dạng phong phú vô cùng, chẳng hiểu sao đứng trước người thật cái gì cũng ngại ngại ngùng ngùng. Tay hắn hơi đưa qua, ngón tay chậm rãi lồng vào nhau.

Lâm Mặc bên kia cảm nhận được, nhận ra được tình hình thì mặt liền bùm phát đỏ lên tiếp, theo bản năng hơi rút tay lại. Nào ngờ Hạ Duệ đã nắm được dễ gì chịu buông, lập tức dứt khoát quấn lấy, đồ vào tay ta là của ta, không cho lấy về!

Người gì đâu tay vừa mềm lại vừa ấm, mỗi lần hắn hơi vô ý bóp chặt chút thôi cậu liền có thêm biểu cảm phụ đỏ mặt, quả thực quá mức tuyệt vời mà! Mỗi tội hắn phải kiềm chế lực tay cho tốt, bằng không chỉ bóp mạnh một cái cũng đủ gãy tay người ta...

Cứ đi qua đi lại lòng vòng trong khu rừng nhỏ như hai tên dở hơi, gặp phải người khác có khi chán chết mà bỏ về rồi, chỉ có Lâm Mặc với Hạ Duệ ai nấy tâm hồn đều phơi phới như lên mây, ước chi rừng này rộng thêm một tí thời gian trôi lâu một chút nữa thôi!

Tuy nhiên dù trong lòng có vui đến đâu Lâm Mặc cũng không quên chính sự. Cậu nhớ tới thái độ trước đó của Hạ Duệ, dè dặt hỏi: “Anh hẹn em ra đây là để nói tiếp chuyện kia ư?”

“Chuyện nào?” Lần này tới lượt Hạ Duệ ngu ngơ.

“Bí mật của em.” Lâm Mặc cười khổ.

Hạ Duệ đen mặt thật sự. Mặc dù hắn rất muốn biết những chuyện đó, nhưng hôm nay hắn thật lòng thật dạ chỉ muốn gọi cậu ra hẹn hò mà thôi! Lâm Mặc vậy mà nghi ngờ tấm lòng chân thành của hắn!

“Chuyện đó chúng ta đã thống nhất, nếu em không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi.” Hạ Duệ đáp, “Hiện tại chúng ta đang hẹn hò, không nói mấy chuyện đó!”

“Hẹn hò?” Ngược lại tới phiên Lâm Mặc nghệch mặt ra.

Nhìn thấy dáng vẻ cậu cái gì cũng không biết, Hạ Duệ thật muốn thổ huyết cho xong! Nãy giờ hai người chào hỏi nói chuyện rồi nắm cả tay nhau mà đối phương vẫn không biết bọn họ ra đây làm cái gì à!

Hạ Duệ: “... Bằng không em nghĩ nãy giờ chúng ta làm gì?”

Lâm Mặc nhận ra mình hiểu nhầm ý hắn, nhận sai: “Xin lỗi, cũng tại em chưa hẹn hò bao giờ...”

Hạ Duệ còn muốn giận dỗi thêm một lát, nghe xong câu “chưa hẹn hò bao giờ” tâm trạng tự dưng tốt hẳn trở lại. Hắn khụ một tiếng, vờ nghiêm mặt nói: “Anh cảm thấy bị tổn thương.”

“A, do em không tốt...!” Lâm Mặc nghe vậy liền cuống cả lên, “Em... em...”

“Để đền bù cho việc này...” Hạ Duệ nói tới đây, ánh mắt lướt qua bờ môi căng mọng của Lâm Mặc, yết hầu lại nhúc nhích.

“Anh muốn như thế nào cũng được!” Lâm Mặc thành tâm hối lỗi vội vàng đáp.

“Như vậy em nhắm mắt lại đi.”

Dẫu không biết Hạ Duệ định làm gì, Lâm Mặc vẫn nghe theo nhắm hai mắt lại, lông mi hơi run lên. Sau đó...

... Cậu cảm nhận được cảm giác mềm ấm mang theo hương vị cuồng dã đậm đà hormone nam tính trên môi của mình.

Xúc cảm đến quá đột ngột khiến Lâm Mặc không nhịn được mở mắt ra! Hạ Duệ không lường trước nên bất ngờ lùi lại, thành ra cái hôn này trở thành một cái hôn phớt nhẹ vô cùng.

Nhưng dù có nhẹ nhàng nhanh gọn đến đâu, thì cũng không thể chối cãi được đây là nụ hôn đầu đời của Hạ thiếu tướng. Hắn không có kinh nghiệm, lúc hôn cũng chỉ mới chạm nhẹ một cái, còn chưa có cơ hội thực hành mấy kỹ năng hôn sâu hôn lưỡi gì đó mà trên mạng hay truyền bá đâu. Cho nên một cái hôn phớt như thế cũng đã quá đủ khiến hắn lâng lâng trên mây, cảm giác đầu môi vẫn còn vương lại vị ngọt từ cái miệng bé xinh kia.

Lâm Mặc thì càng khỏi phải nói, đứng ngây người như phỗng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hạ thiếu tướng... môi chạm môi với mình? Cậu biết hành động đấy được gọi là hôn, nhưng bản thân cậu cũng chỉ mới nghe kể, chứ chưa bao giờ nhìn thấy ai hôn nhau, càng đừng nói được trải nghiệm một cách bất ngờ như vậy!

Ngón tay Lâm Mặc khẽ nhúc nhích, cậu chạm vào bờ môi, tựa hồ không tin được chuyện gì vừa mới xảy ra: “Em cảm thấy như đang mơ...”

Nếu có ai hỏi cậu hôn có vị như thế nào, cậu sẽ bảo nó hệt như dịch dinh dưỡng vị dâu tây vậy, thậm chí còn tuyệt vời hơn thế nữa!

“Thích không?” Hạ Duệ sau khi giở trò lưu manh xong liền quay trở về trạng thái ngu si ngày thường.

“... Thích.” Lâm Mặc e thẹn cúi đầu nói.

Thích đến nỗi tim đến tận bây giờ vẫn không ngừng đập thình thịch được, đầu óc vẫn cứ lơ lửng trên không trung, toàn bộ cơ thể đều thư thái nhẹ nhàng như một sợi lông vũ vậy.

Hạ Duệ nghe xong lỗ tai liền đỏ, không được, như vậy quá phạm quy! Lâm Mặc lại bắt đầu câu dẫn hắn nữa rồi!

Thực ra hắn cũng rất thích, rất muốn hôn cậu lần nữa, nhưng Hạ Duệ e ngại Lâm Mặc cảm thấy chính mình quá sỗ sàng ham muốn, đành phải giả đứng đắn nói: “... Cũng được.”

Vừa mới nói xong hắn liền hối hận, lại bù thêm một câu: “Thử lại lần nữa nhé?”

Quang não:... Thiếu tướng ơi liêm sỉ ngài quăng ngài chuồng gà rồi à?

“Ừ.” Hai mắt chớp nhẹ, Lâm Mặc đỏ mặt ậm ừ.

Một tiếng ừ này khác gì tiếng trống nâng cao tinh thần ý chí của người lính, Hạ Duệ suýt nữa không kiềm chế được hóa thân thành sói mà lao lên, may mà còn sót lại được một tia ý chí cuối cùng giữ cho bản thân không quá mất mặt.

Song nếu ai để ý kỹ sẽ thấy hai lòng bàn tay của hắn nắm chặt, hệt như đang cố gắng kiềm giữ thứ gì đó, hai bên vành tai cũng ửng hồng.

Lâm Mặc lần này ngược lại không nhắm mắt. Tuy rằng nhắm mắt thì đỡ ngượng hơn, nhưng nhắm mắt không thể thấy Hạ Duệ được.

Ai ngờ khi môi của bọn họ còn cách nhau tầm một đốt ngón tay, từ phía xa xa bỗng dưng vang lên một tiếng kêu to: “Thiếu tướng! Có tin khẩn cấp! Ngài...”

Phó quan chạy hồng hộc tới đây, ai ngờ lại vô tình “bắt gian” tại trận! Tuy rằng từ lúc ở trên phi thuyền hắn đã đoán được thiếu tướng nhà mình với cậu nghiên cứu viên kia có một chân với nhau, nhưng chứng kiến hai người gần gũi tận mắt thế này vẫn là lần đầu tiên a!

Trông thấy gương mặt khắc chế đầy nhẫn nhịn của Hạ Duệ, phó quan đổ mồ hôi lạnh sau lưng, không xong rồi, sớm không đến trễ không đến, sao lại đến ngay lúc quan trọng này chứ!

May mà Hạ Duệ cũng coi như hiểu rõ tính tình cấp dưới của mình, mặc dù trong lòng đã muốn lôi tên này lên đấm đá vài ngàn lần nhưng ngoài mặt vẫn đè nén xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”

Nếu không phải tin thật sự khẩn cấp, phó quan sẽ không gấp gáp chạy đến tìm hắn như vậy.

“Là tin nhắn từ phía thiếu tướng Grande! Tôi chưa đọc nên không rõ, chỉ biết ngài ấy căn dặn rằng cần phải giao cho ngài càng sớm càng tốt.” Nói rồi, phó quan lấy ra một chiếc máy nhắn tin trong túi, trao cho Hạ Duệ.

Bởi vì quang não đã bị cấm dùng để liên lạc trong thời gian cách ly, Alexis lại không muốn chờ đến bảy ngày, cho nên sốt ruột dùng máy nhắn tin rồi cho người của mình đưa vào giao cho Hạ Duệ.

Hạ Duệ mở máy nhắn tin xem sơ vài dòng đầu, sắc mặt bất giác trở nên ngưng trọng cực kỳ.

Lâm Mặc bên cạnh tuy không đọc được tin, song cậu vẫn nhận ra biểu hiện của hắn thay đổi, nhỏ giọng hỏi: “Là chuyện lớn sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Duệ bấm tắt, quay sang nhìn cậu, gương mặt tràn đầy áy náy, “Xin lỗi, có lẽ hôm nay chúng ta không thể tiếp tục...”

“Không sao đâu!” Lâm Mặc liền cắt ngang, “Chuyện quan trọng vẫn nên ưu tiên hơn.”

Hạ Duệ có chút khó chịu, toan mở miệng nói rằng em cũng rất quan trọng, nhưng ngẫm lại cảm thấy lời này nói hiện tại chẳng để làm gì, lại thôi.

Trong lòng hắn không khỏi có chút giận chó đánh mèo Alexis, đưa tin muộn thêm một ngày nữa có phải tốt hơn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.