Không quản Thần vương cùng Trì Uất đế đang mưu tính gì, Bách Hiểu Minh hiện tại đang đối mặt một vấn đề hết sức đau đầu.
Không biết vì sao mấy ngày nay Lâm Mặc không chỉ tránh né hắn, lại còn không cho hắn chạm vào cậu lúc đêm.
Thân làm một nam nhân độ tuổi tráng niên dục hỏa hừng hừng, người yêu lại ở chung phòng mỗi đêm, Bách Hiểu Minh không đến nỗi ngày nào cũng cần làm, nhưng một khi dục vọng bùng cháy thì khó mà nhịn được. Bình thường Lâm Mặc đều thuận theo, cơ hồ không hề ý kiến gì. Thế nhưng lần này cậu từ chối hắn! Không những một lần mà đã hai lần!
Lần đầu tiên Bách Hiểu Minh bị Lâm Mặc từ chối, hắn thầm nghĩ chắc là cậu mệt mỏi chút thôi, không sao ngày mai làm cũng được. Dù gì người vẫn ở đó mà, có thể chạy đi đâu được.
Ngày hôm sau hắn lại lần nữa thử mở lời chuyện đó, ngạc nhiên thay Lâm Mặc vẫn tiếp tục từ chối! Hiếm khi Lâm Mặc không thuận theo ý hắn, Bách Hiểu Minh một lần nữa ngâm nước lạnh dặn chính mình tự khắc chế.
Sáng hôm nay hắn đề cập tới chuyện đó, Lâm Mặc vẫn cự tuyệt. Lần này thì Bách Hiểu Minh thật sự hoảng sợ rồi!
“A Mặc, ngươi không sao chứ?” Bách Hiểu Minh che giấu lo lắng hỏi cậu.
Không làm tình dăm ba ngày cũng không phải vấn đề lớn lao với hắn, cái chính chính là Lâm Mặc đã từ chối hắn ba lần! Thái độ của cậu như vậy vô cùng kỳ quái, hoàn toàn khác hẳn ngày thường!
“Ta vẫn ổn.” Lâm Mặc hơi cúi đầu, không nhìn rõ thần sắc trong mắt.
“Không đúng, ngươi năm lần bảy lượt không cho ta chạm vào ngươi, thậm chí cùng nhau tắm cũng không.” Chân mày Bách Hiểu Minh càng thêm nhíu lại, “Ngươi sẽ không phải bị thương ở đâu đó rồi giấu giếm ta chứ?!”
“Không, không có!” Lâm Mặc vội vã phủ nhận, “Ta... chỉ là ta cảm thấy cơ thể có chút không khỏe...”
Bách Hiểu Minh nhìn chằm chằm gương mặt cậu, tựa hồ muốn từ đó tìm ra chân tướng. Đáng tiếc thần sắc Lâm Mặc vẫn giữ nguyên như cũ, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút dao động, chỉ là hai gò má hơi ửng hồng, hắn nghi ngờ chẳng lẽ cậu thật sự chỉ mệt mỏi thôi sao?
“Nếu vậy mấy ngày này ngươi đừng chạy đi chạy lại nhiều, an tâm tịnh dưỡng đi.”
Kỳ thật kể từ lúc công bố thành hôn vào một tháng sau Lâm Mặc có còn công việc gì nữa đâu a, cậu chỉ cần đi theo vương gia bồi hắn ăn bồi hắn tắm rồi lại bồi hắn ngủ là được, mỗi ngày đều được dưỡng đến trắng trắng tròn tròn. Thậm chí Diệu vương cảm thấy nếu Lâm Mặc đã thay tên đổi phận, như vậy chức vị ám vệ này cũng không cần thiết nữa, ngay cả y phục dạ hành của cậu đều tịch thu hết, cưỡng ép cậu mặc những bộ trang phục tinh xảo vô cùng. Bây giờ nếu để người ngoài nhìn vào, hẳn không ai ngờ ra được vị công tử anh tuấn tĩnh lặng kia lại là một ám vệ giết người không chùn tay.
Cho nên lý do thật sự Lâm Mặc cứ phải từ chối yêu cầu của Diệu vương, chính là vì... nhiệm vụ.
Đúng vậy, cái nhiệm vụ nhét thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đó vào nơi-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đó.
Nhiệm vụ yêu cầu phải làm ba ngày, trong khoảng thời gian này Lâm Mặc làm sao dám cho Diệu vương biết được chứ. Cho nên đừng nói là ngủ chung, ngay cả cởi đồ cậu cũng không dám cởi đồ trước mặt hắn, chỉ sợ bị phát hiện.
Tuy bị phát hiện vẫn chẳng khiến nhiệm vụ thất bại, bất quá Lâm Mặc có loại ảo giác nếu cậu thật sự để Diệu vương tìm ra chân tướng, cúc hoa nhỏ bé này sẽ không đơn giản là nở thành hướng dương đâu.
Trong lúc cậu còn suy nghĩ mông lung, một bàn tay rộng lớn đã đặt lên trán cậu từ bao giờ: “Hình như có hơi nóng.”
Tay Bách Hiểu Minh có phần lớn, đặt lên trán đối phương có hơi che khuất mắt, lông mi cậu hơi run rẩy cọ vào tay hắn, xúc cảm truyền đến tim ngứa ngáy như bị lông vũ trêu chọc. Hắn hơi rụt tay lại, ánh mắt có vài phần sâu thêm: “Sẽ không phải bị sốt đi?”
Lâm Mặc nghi hoặc đưa tay lên thử, hình như có hơi nóng thật, chả trách dạo này có hơi hoa mắt. Cậu sực nhớ ra vì cái nhiệm vụ vô tiết tháo nào đó, tinh dịch mấy ngày nay vẫn còn ứ đọng trong cơ thể, bị sốt là quá đương nhiên. Nếu không phải vì thân thể ám vệ này khỏe mạnh hơn người thường, phỏng chừng đã sớm lăn ra giường sốt đến hỏng đầu rồi.
Hết ngày hôm nay nhiệm vụ liền hoàn thành, đến lúc đó tẩy rửa rồi lại kiếm chút thuốc uống vào vậy.
“Chắc do thời tiết dạo gần đây khá nắng nóng, vương gia đừng lo lắng, ta không sao.”
Đôi mắt Bách Hiểu Minh hơi nheo lại nghi hoặc nhìn cậu, sau đó lại trở về trạng thái bình thường. Không muốn nói thì thôi, cũng không phải hắn không có cách tìm ra.
Lâm Mặc hãy còn ngây thơ tưởng rằng mình coi như qua được kiếp nạn lần này, trong lòng thở phào một hơi.
“Đúng rồi, ngươi có muốn xem qua danh sách khách mời dự lễ thành hôn lần này của chúng ta không?” Bách Hiểu Minh giống như muốn đổi chủ đề, tùy ý kiếm một chuyện khác.
Mặc dù thừa biết trên danh sách đều là những cái tên mình không biết, Lâm Mặc vẫn gật đầu đồng ý.
Bách Hiểu Minh rút ra một cuộn giấy dài, phía trên viết chi chít không biết bao nhiêu là chữ. Lâm Mặc chỉ vừa nhìn sơ qua, ước tính số lượng người được mời cũng không dưới trăm người. Nếu mỗi người còn dẫn theo gia đình hoặc hộ vệ đi cùng, hôn lễ lần này quan khách có khi sẽ lên đến gần ngàn người.
“Có hơi nhiều quá không?” Cậu hoang mang cầm cuộn giấy lên, bắt đầu đọc lướt từ trên xuống.
“Không nhiều chút nào. Ta muốn cho tất cả mọi người đều biết ngươi thuộc về ta.” Bách Hiểu Minh bá đạo tuyên bố. Nếu có thể, hắn thật muốn mời toàn bộ người trong thiên hạ đến chứng kiến hôn lễ của mình.
Danh sách tuy nhiều nhưng quan viên bên trong đều là cán bộ cấp cao, nói thế nào Diệu vương cũng là vương gia, đâu thể mời một vị quan huyện xa xôi nào đó đến dự. Bất quá hơn trăm người này cũng đủ khiến Lâm Mặc choáng váng rồi.
Thấy cậu có xu hướng bắt đầu mơ hồ, Bách Hiểu Minh tiến đến từ phía sau, bàn tay mờ ám đặt lên eo đối phương nhỏ giọng nói: “Coi cho biết là được, cũng không cần nhớ.”
Quăng cho hắn một ánh mắt bất đắc dĩ, Lâm Mặc lại tiếp tục xem. Thật đúng là tùy tiện, tuy rằng cái hôn lễ này tám phần mười không có khả năng xảy ra, nhưng Diệu vương không biết điều đó. Theo lý cậu là vương phi tương lai của hắn, tối thiểu cũng phải nhớ tên những người quan trọng để mà chào hỏi mới đúng.
“Ngươi chỉ cần nhớ tên ta là đủ.” Bàn tay của Bách Hiểu Minh nhéo nhẹ thịt bên hông, “A Mặc, gọi tên ta đi.”
Thân thể này không sợ ngứa, nhưng bị nhéo bên hông mà không có cảm giác gì chắc chỉ có mỗi thần tiên. Lâm Mặc hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Vương gia...”
Cậu còn chưa kịp nói hết lời, thân người đã bị xoay lại, đôi môi đối phương tiến sát đến ngấu nghiến hút hết toàn bộ dưỡng khí của cậu, hôn đến trời đất điên đảo. Lúc hai người tách ra, còn có một sợi chỉ bạc dâm mỹ kéo ra theo từ bên môi.
“Gọi sai liền phạt ngươi.” Bách Hiểu Minh một mặt nghiêm túc nói.
“Nhưng... gọi tên vương gia là vô lễ...”
“A Mặc, ta không phải vương gia, mà là bạn đời của ngươi. Gọi tên bạn đời của mình thì có gì là sai?”
Ánh mắt Lâm Mặc có chút hạ xuống, khẽ ngập ngừng hồi lâu dưới ánh mắt như lang như hổ của đối phương mà nói ra: “Bách Hiểu Minh...”
Đến đây liền ngừng lại, dù thế nào cũng không thể nói thêm nữa, bằng không liền thật sự OOC.
Thế nhưng chỉ ba tiếng đơn giản như vậy, cũng đã đủ để Diệu vương mừng như điên rồi. Hắn cười hớn hở, bộ dáng xuân phong đắc ý càng khiến dung mạo mỹ lệ của hắn tăng thêm mấy phần quý khí tinh xảo, ngay cả Lâm Mặc đã quen nhìn cũng phải ngẩn ngơ. Bách Hiểu Minh cúi xuống hôn cậu một ngụm, giở trò dụ dỗ: “Gọi ta A Minh, hoặc là... phu quân cũng được.”
Hai từ này từ nào cũng vượt quá mức OOC, Lâm Mặc không dám làm bừa, vội vã quay mặt đi che giấu gương mặt đỏ bừng của mình: “Ngài... ngài đừng nháo...”
Tuy có hơi thất vọng, Bách Hiểu Minh vẫn hiểu đạo lý dục tốc bất đạt. Ám vệ của hắn có thể phá tan rào cản gọi thẳng tên của hắn, đây đã là một bước tiến lớn rồi, không nên quá vội vã. Sớm muộn gì người này cũng hoàn toàn thuộc về hắn, hắn không tin ba năm năm sau vẫn không thể khiến cậu gọi mình một tiếng phu quân.
Đáng tiếc Bách Hiểu Minh lúc ấy quên rằng, thế gian không phải ai cũng có nhiều cái năm ba năm như vậy. Có những thứ chỉ tồn tại ở thời khắc đó, như đóa hoa nở rộ lúc xuân thì, cuối cùng vẫn tàn phai trong lãng quên. Để rồi mùa xuân năm sau, còn có ai nhớ đến đóa hoa xinh đẹp kia giờ đây ở nơi đâu?
Lâm Mặc muốn trốn tránh, giả vờ như hết sức chăm chú đọc tờ danh sách. Ánh mắt cậu lướt qua một cái tên, bỗng dưng cảm thấy hơi quen thuộc. Bách Hiểu Minh nhạy bén nhận ra sự thay đổi nhỏ này, mang theo vài phần ngạc nhiên cũng nhìn vào xem thử, nên biết Mặc Mặc của hắn từ trước đến nay vẫn luôn theo bên người hắn, không có cơ hội quen biết những vị quan lại khác.
Cái tên trên danh sách, chính là Đề đốc Hà Nhậm Nghê.
Bách Hiểu Minh cố gắng nhớ lại, vẫn không nhớ ra được mình đã bao giờ trực tiếp gặp mặt người này chưa, nói gì đến ám vệ nhà hắn. Nếu là người hắn chưa gặp, cậu cũng không thể nào biết được.
“Tên này có vấn đề gì sao?”
“Không, chẳng qua chỉ có chút quen thuộc...” Lâm Mặc nhíu mày suy nghĩ, cảm giác đã nghe qua tên đối phương ở đâu.
Người mình yêu ở trong lòng ngực mình nghĩ về một nam nhân khác, dù hiện tại chưa nghĩ ra, Bách Hiểu Minh vẫn hơi chua chua trong lòng, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một đề đốc thôi mà, không nhớ tới cũng chẳng sao.”
Đề đốc đã gần như là chức vị cao nhất bên Lục bộ, thế nhưng qua lời của Bách Hiểu Minh đối phương thật chẳng khác gì lão bán kẹo hồ lô ngoài đường cái.
“Tên tiểu tử này võ công cũng khá, còn trẻ đã được nhận chức chưởng cơ, bất quá tám chín phần mười là vì hoàng thượng nể mặt mũi nhà mẹ đẻ của y thôi.” Bách Hiểu Minh vừa tường thuật, vừa tìm cách bôi đen triệt để đối phương, “Sau này đánh giặc lập công, may mắn thế nào lọt vào mắt xanh nhi nữ thừa tướng đương triều, chỉ vẻn vẹn hai năm đã nhảy lên chức Đề đốc. Chưa tới ba mươi đã làm Đề đốc, dù y có tài giỏi đến đâu cũng hoàn toàn không có khả năng, nếu không phải được thừa tướng hỗ trợ e rằng để leo lên vị trí ấy y phải tốn thêm vài chục năm nữa.”
Đầu Lâm Mặc tràn đầy hắc tuyến nghe hắn kể lại, thật muốn phun tào một câu chẳng phải ngươi được làm vương gia là nhờ phụ thân ngươi làm hoàng đế sao? Có tư cách gì đi khinh bỉ đối phương nhờ vào nhà mẹ đẻ với nhà vợ?
Chẳng biết Bách Hiểu Minh có thuật đọc tâm hay không, ngay sau đó liền đứng ra phủ quyết: “Nhưng ta không giống! Tuy ta là vương gia, nhưng đó cũng chỉ là danh hiệu, toàn bộ tài sản đều do ta tự mình kiếm! Cho nên ta vẫn tốt hơn!”
Được rồi, ngươi tốt nhất. Lâm Mặc câm nín nhìn sự ấu trĩ của đối phương, lầm bầm như vậy trong lòng.
Bất quá cũng nhờ có lời tường thuật lại của Diệu vương, Lâm Mặc đại khái đã nhớ ra đối phương là ai. Còn không phải chủ tử của tên vô tiết tháo Phục Thập Ngũ kia sao! Lúc ấy khi cậu gặp hắn, hắn bảo chủ tử của mình là chưởng cơ, cho nên khi nãy đọc danh sách liền có chút là lạ không nhớ ra.
Nếu cậu nhớ không lầm, Phục Thập Ngũ khi đó còn gào to khẳng định phải thành công theo đuổi đối phương. Thế nhưng Bách Hiểu Minh lại bảo y đã cưới nhi nữ của thừa tướng...
“Ngươi bảo hắn đã thành hôn?”
“Đúng vậy!” Bách Hiểu Minh như sực nhớ ra, ánh mắt sáng rực, “Y đã thành hôn cùng nhi nữ thừa tướng hơn hai năm rồi, ngay cả con đầu lòng cũng đã có.”
Cho nên y hoàn toàn không xứng với ngươi đâu Mặc Mặc. Đừng chú ý đến Hà Nhậm Nghê nữa, bên cạnh ngươi chính là người hoàn mỹ nhất rồi.
Quan hệ giữa Lâm Mặc cùng Phục Thập Ngũ bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ngoại trừ lần gặp gỡ tình cờ đó trong hình đường ra thì cậu chưa hề liên lạc lại với hắn lần nào. Nhưng thái độ sảng khoái cùng tính cách vô liêm sỉ của đối phương vẫn khiến Lâm Mặc ghi nhớ thật sâu.
Đột nhiên nghe tin người hắn theo đuổi đã có vợ lẫn con, Lâm Mặc bất giác nảy sinh cảm giác xót thương cho đối phương.
Thật may mắn, từ trước đến nay nam nhân vẫn luôn ở bên cạnh mình, chưa một lần rời bỏ.
“Ngươi làm sao thế?” Bách Hiểu Minh phát hiện tâm trạng Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện biến hóa, cho dù rất nhỏ vẫn nhanh chóng bắt lấy, “Có phải trước đây y bắt nạt ngươi không?!”
Trong giọng nói còn mang theo nghiến răng phẫn nộ, tựa hồ như chỉ cần cậu gật đầu một cái, hắn liền ngay lập tức đi tìm Hà Nhậm Nghê tính sổ.
“Không có.” Lâm Mặc bất đắc dĩ thuận mao đối phương, “Ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt y, làm sao y có thể khi dễ ta được.”
“Nếu vậy vì sao khi nãy ngươi trông có vẻ...” Bách Hiểu Minh nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra được từ ngữ nào phù hợp để miêu tả cả.
Nói là buồn cũng không hẳn buồn, vui cũng không phải vui, có chút nặng nề như bị gánh nặng đổ xuống, rất nhanh lại trở nên thư thái nhẹ nhàng.
“Nói chung sau này không được lộ ra biểu tình như thế nữa.” Hắn cọ cọ lên hõm vai cậu, thỏa mãn phun nhiệt khí bên tai, “Sẽ làm ta cảm thấy đau lòng.”
Thật giống như ta chưa đối xử đủ tốt với ngươi, chưa thể khiến ngươi vô lo vô nghĩ sống một đời hạnh phúc.
Loại kỹ năng tán tỉnh này dường như trong người mỗi công quân đều có, chẳng qua chưa gặp được tiểu thụ của đời mình nên chưa bật lên được thôi. Lâm Mặc nghe đến mặt đều đỏ, bỗng dưng thương nhớ bộ y phục dạ hành trước kia, mặc vào rồi liền không ai nhìn ra cậu đang xấu hổ nữa.
Sờ qua sờ lại cả ngày, Bách Hiểu Minh mới tạm hài lòng rời đi để công tác. Hôn lễ chỉ làm một lần duy nhất trong đời, hắn đương nhiên phải tổ chức thật hoành tráng, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không thể qua loa.
Bởi vì khi nãy Lâm Mặc có chút nóng, Bách Hiểu Minh liền đau lòng cậu không nỡ để cậu chạy loanh quanh theo mình, ra lệnh cho cậu nằm yên trong phòng. Hết cách, người yêu quá cứng đầu, nếu không ra lệnh sẽ không nghe theo.
Lâm Mặc cũng chỉ chờ có vậy, im lặng ngồi đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Đến khi 419 thông báo cho cậu biết đã có thể rút cái thứ đó ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, giải thắt lưng cởi quần xuống, ngón tay lần mò về phía đó để tìm kiếm.
Ngọc trụ nhét vào người trong ba ngày, thân thể vẫn chưa bị gì quả thực là kỳ tích. Lâm Mặc thầm cảm thán tiện thụ đúng là một loại sinh vật kỳ lạ, véo nhẹ một cái liền để lại vết đỏ ửng mãi không tan, nhưng gãy tay gãy chân hay bầm tím chỗ nào đó chỉ cần vài ngày liền lành lặn như cũ.
Ngọc trụ thô to, lấy ra không dễ chút nào, nhất là khi nó đã nằm trong cơ thể Lâm Mặc ba ngày. Cậu từng chút từng chút một kéo nó ra, hậu huyệt theo bản năng co bóp chặt lại, càng khiến quá trình thêm khó khăn.
Mà theo ngọc trụ được rút ra, tinh dịch trắng đục cũng theo đó chảy ra từ từ. Lâm Mặc có cảm giác được giải phóng, mừng rỡ thở phào một tiếng...
“Ngươi đang làm cái gì?”
Tiếng nói âm u như đến từ vô không truyền đến tai Lâm Mặc khiến cậu nhảy dựng, tay run rẩy đến đánh rơi ngọc trụ xuống giường, tiếng vang keng lúc va chạm phá lệ rõ ràng tại thời điểm này.
“Thập Nhất, ngươi đây là ý gì?” Diệu vương lạnh lẽo hỏi, đồng thời tiến lại gần, “Không cho phép ta chạm vào ngươi, sau đó lại tự mình làm loại chuyện này?”
Bách Hiểu Minh cảm thấy vô cùng tức giận.
Lâm Mặc không muốn làm với hắn vì mệt mỏi, hắn có thể thông cảm cho thân thể của cậu. Nhưng cậu thà dùng ngọc trụ để giải quyết còn hơn nhờ đến hắn, hành động này có khác gì vả thẳng vào mặt hắn, nói cho hắn biết kỳ thực hắn chẳng là cái gì trong lòng cậu cả.
Nỗi đau vì bị lừa dối, hơn nữa suy nghĩ quá nhiều khiến Diệu vương cảm thấy trái tim rét buốt, trong đầu hắn luôn có một giọng nói gào thét bảo rằng Lâm Mặc không cần hắn, Lâm Mặc ghét bỏ hắn!
Ngay từ lúc nhìn thấy thân ảnh của Diệu vương, Lâm Mặc liền biết cậu thế là xong rồi. Lần này không phải diễn, sắc mặt cậu thật sự tái nhợt, mồ hôi đổ xuống hai bên thái dương.
Cậu đã ngờ trước hắn không vui, lại không nghĩ tới sẽ giận đến mức độ này.
Vẫn là do cậu đánh giá thấp tình cảm cùng tính độc chiếm dục điên cuồng của hắn dành cho cậu. Những tháng ngày trôi qua nhàn nhã khiến cậu quên mất, kỳ thực nam nhân rất không tự tin vào tình cảm của cả hai đến nhường nào.
Hắn luôn ăn giấm chua, bởi vì hắn cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ này, tựa như một sợi dây treo lơ lửng trên vách đá, tùy thời cắt đứt liền rơi thẳng xuống vực sâu biến mất. Vì vậy hắn muốn dùng loại ghen tỵ ấy trĩ đó để níu giữ cậu, đồng thời thể hiện cho người ngoài biết cậu là của hắn.
Nếu là người khác, có lẽ đã khó chịu khi có một người yêu quản chế quá nhiều lại hay ghen tuông như vậy. Nhưng Lâm Mặc thì khác, cậu chỉ cảm thấy đau lòng cho hắn mà thôi.
Thật giống như không muốn làm tổn thương đến hắn, dù bất luận ai cũng không thể, kể cả khi đối phương là chính cậu. Cho dù có phải hy sinh tất cả, cũng muốn đem đến cho hắn thứ tốt nhất hắn xứng đáng nhận được.
Thế nhưng càng hoảng loạn đầu óc càng khó vận hành trôi chảy, ngay cả những tiếng nhắc nhở bên tai của 419 cũng thật xa xôi. Trong mắt chỉ còn nhìn thấy thân ảnh của đối phương tiến đến gần, sau đó trời đất liền lắc lư thay như kính vạn hoa, mờ mờ ảo ảo không phân rõ.
“Lâm Mặc ngươi...” Bách Hiểu Minh tựa hồ cũng phát hiện ra có gì không ổn, bước chân càng thêm gấp gáp, “Lâm Mặc!”
Đối phương nhắm nghiền hai mắt, cả người nóng bừng bừng như lửa đốt, thời điểm Bách Hiểu Minh chạm tay vào đã phải giật mình rút ra. Cơ thể cậu như một cái lò than không ngừng cháy, mồ hôi hai bên trán vẫn tuôn xuống như mưa, sắc mặt trắng bệch tựa hồ khó chịu vô cùng.
“Mau tỉnh lại! Đại phu! Người đâu! Mau mời đại phu đến!” Bách Hiểu Minh gấp gáp đến sắp hóa điên, hai mắt đỏ ngầu tơ máu, chuyện trước đó nào còn nhớ mảy may gì.
Vương phi tương lai ngã bệnh, cả vương phủ nháo nhào, đại phu gần như được Lục Thanh Lục Mậu vận khinh công cõng tới, thời điểm thả người xuống hãy còn run lẩy bẩy chưa đứng vững.
“Ngươi mau tới nhìn xem! Khi nãy hắn vẫn còn tốt mà!” Bách Hiểu Minh rối rắm hoảng sợ, chẳng thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Đại phu được mời tới là một lão nhân đã ngoài bảy mươi, ông giơ tay bắt mạch cho Lâm Mặc đang nằm trên giường, chân mày hơi nhíu lại, lại nhìn vết tích trên giường, không hiểu sao có cảm giác bản thân vừa phát giác ra chân tướng kinh hoàng. Ông ho nhẹ một tiếng tìm cách uyển chuyển nói: “Là do dị vật để lâu trong cơ thể gây ra phản ứng bài xích, dẫn đến việc phát sốt. Chỉ cần uống vài thang thuốc, nghỉ ngơi vài hôm liền khỏe lại.”
Tiễn đại phu đi, lại theo lời ông sắc thuốc, Bách Hiểu Minh tự mình cầm chén thuốc đút cho Lâm Mặc. Cậu theo bản năng bài xích cắn chặt răng không chịu buông, nước thuốc vương vãi ra ngoài, hắn chỉ có thể tự mình uống thuốc, sau đó lại mớm sang cho cậu. Kể ra cũng kỳ lạ, chỉ cần môi của Bách Hiểu Minh kề sát, cậu ngược lại không chống đối nữa, còn hé mở ra để hắn thuận tiện tiến vào.
Uống xong bát thuốc, ngay cả Bách Hiểu Minh cũng đã vã mồ hôi. Lâm Mặc cũng khá hơn lúc trước, tuy rằng thân người vẫn nóng lợi hại, nhưng thần sắc trên mặt không có vẻ thống khổ như vừa rồi.
Hắn thân thủ lau dọn thay quần áo cho cậu, sau đó qua loa rửa sạch người mình, leo lên giường ôm cậu thật chặt như muốn ủ ấm cho đối phương.
“Ngươi mau mau tỉnh lại đi.” Bách Hiểu Minh nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Ta sẽ không hung ngươi nữa.”
Cho dù lý do là gì, hết thảy đều không quan trọng bằng chính người nằm trong lòng. Chỉ cần cậu có thể an ổn khỏe mạnh, Bách Hiểu Minh cảm giác hắn đều không quan tâm những thứ khác.
Còn Lâm Mặc lúc này đây lại đang lơ lửng trong ý thức cùng khối tròn xoe 419 kia. Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Đây là...”
[Tôi cảm thấy tình huống của cậu không ổn lắm, sợ rằng sẽ không khống chế được nói linh tinh gì đó nên tạm thời để thân thể cậu hôn mê một lát.]
“Như vậy tôi hiện tại đang hôn mê bất tỉnh sao?” Lâm Mặc mở to mắt, “Không được, mau cho tôi tỉnh dậy, nếu không hắn sẽ lo lắng chết mất.”
[Khoan đã! Cậu định trả lời hắn như thế nào?!]
Lâm Mặc vặn vẹo hai bàn tay: “Việc này... tôi vẫn đang suy nghĩ...”
[Vậy thì tốt nhất đừng nói gì hết, giả câm giả điếc, đừng có làm lộ chuyện hệ thống cùng nhiệm vụ ra.] Những thứ này đều là quy tắc cơ bản của các ký chủ, nhưng 419 chính là sợ Lâm Mặc lâm vào tình yêu đến mê man, không thể không nhắc lại, [Hơn nữa cậu vẫn cần một câu thoại nữa mới xong nhiệm vụ, làm cho cẩn thận.]
“Được rồi.” Lâm Mặc lầm bầm, chỉ một câu tạ ơn thôi, hẳn là không quá khó đi.
Lúc Lâm Mặc lần nữa mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã tối kịt. Diệu vương nằm ngay bên cạnh nhắm mắt như ngủ, thế nhưng cậu vừa hơi nhúc nhích hắn liền tỉnh dậy, vội vàng ngồi lên: “Ngươi tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?”
Lâm Mặc gật gật đầu, nhận chén nước hắn đưa tới, đem lên môi nhấp một ngụm: “Tạ ơn vương gia.”
Thoại vừa nói xong, nhiệm vụ chính thức hoàn thành, cậu dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bách Hiểu Minh cất chén đi, lại ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt sâu thẳm chứa chan tình cảm nhìn thẳng vào mắt cậu: “A Mặc, sau này đừng dọa ta như thế.”
“Xin lỗi.” Lâm Mặc cụp mí mắt, ngoài hai từ này ra cậu cũng không biết nói gì hơn.
“Ta không nên hung dữ với ngươi.” Bách Hiểu Minh vẫn cảm thấy vô cùng tội lỗi, việc Lâm Mặc ngã xuống hôn mê ngay sau khi bị hắn nổi hỏa đã lưu lại bóng ma trong lòng, cho dù đại phu đã nói cậu sốt cao vì phản ứng bài xích dị vật, Bách Hiểu Minh không tài nào xóa đi cái suy nghĩ do chính mình cậu mới bị như thế.
“Sau này đừng làm chuyện đó nữa, được không?” Hai tay hắn đan vào tay cậu, mười ngón đan xen, hòa hợp dị thường.
Lâm Mặc cảm giác tội lỗi vô cùng, thầm nghĩ xem liệu có cách nào giải thích được hành vi của mình hay không. Tuy 419 bảo không cần nói gì, nhưng cậu biết lấy tính cách của nam nhân, cậu càng im lặng hắn càng tự suy diễn nhiều hơn.
Thà rằng nói dối để vui lòng nhau, vẫn tốt hơn cái gì cũng giữ trong lòng. Không phải vô số cặp vợ chồng tan rã cũng vì hai người ai lo chuyện người nấy sao.
“Thật ra ta... ta chỉ là muốn thử xem có thể... có thể...” Những tiếng càng về sau càng lí nhí, đầu Lâm Mặc cũng cúi xuống càng thêm sát, “... có hài tử hay không.”
Bách Hiểu Minh khó khăn lắm mới nghe hết được câu, vừa nghe xong liền ngạc nhiên đến không biết nói gì, dường như chưa kịp hiểu ra, thần sắc trên mặt không biết nên nói là vui hay buồn: “A Mặc, ý ngươi là...”
“Ta nghe bảo nếu giữ thứ đó bên trong cơ thể, nói không chừng có thể thật sự hoài thai.” Đối phương rầu rĩ nói, cơ hồ muốn chôn vùi mặt của mình, “Xin lỗi, lẽ ra ta nên nói trước với ngài.”
“A Mặc...” Bách Hiểu Minh đã thay đổi biểu tình, có chút dở khóc dở cười, “Là ai nói với ngươi chuyện này? Nam nhân làm sao có thể mang thai được.”
“A?” Lâm Mặc diễn rất tròn vai ngây ngốc, “Nhưng tiểu ám vệ trong truyện chẳng phải hoài nhi tử của vương gia sao...”
“Ngu ngốc.” Miệng thì mắng, nụ cười trên môi lại chẳng hề ngừng. Bách Hiểu Minh cúi người hôn lên trán cậu, dịu dàng nói, “Đó chỉ là thoại bản thôi, ngươi đừng tin.”
“A.” Lâm Mặc có vẻ rầu rầu kêu một tiếng.
Bách Hiểu Minh sủng nịch xoa xoa đầu cậu, trong lòng lại dâng lên thương cảm. Lâm Mặc đáng thương của hắn không được dạy dỗ đàng hoàng, ngay cả những chuyện đơn giản như thế cũng không biết. May mà hắn phát hiện kịp lúc, bằng không cậu sẽ còn làm những chuyện ngu ngốc gì hại chính mình nữa đây.
“Nhưng tại sao ngươi lại đột nhiên muốn có nhi tử?”
“Mọi người đều bảo rằng nếu ngài thú ta, về sau liền tuyệt hậu, ngay cả đất phong cũng bị thu hồi.” Cậu gục đầu xuống khổ sở, “Ta không muốn vì mình khiến ngài mất đi nhiều thứ như vậy.”
Trái tim của Bách Hiểu Minh giống như được ngâm trong nước ấm, hắn càng thêm cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu, rồi lướt xuống phía môi cắn nhẹ. Lâm Mặc của hắn hóa ra cũng có lúc ngốc nghếch như vậy. Nhưng ngốc thì ngốc, lại khiến người khác đau lòng.
“Thế ngươi vì sao không hỏi xem ta có muốn nhi tử hay không?”
Làm nam nhân, tuyệt hậu là tội lớn. Bất quá đối với loại người sống tùy ý chỉ nghe theo bản thân như Diệu vương, có nhi tử hay không đều không quan trọng. Hoàng thất không phải chỉ có mỗi mình hắn, tin rằng dù hắn có tuyệt hậu thì họ Bách này cũng không giảm đi bao nhiêu.
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ tới chuyện có nhi tử liền phải chia sẻ Lâm Mặc cho đối phương, Bách Hiểu Minh cảm thấy như bây giờ cực kỳ tốt.
“Ngài không muốn sao?” Lâm Mặc có chút bối rối hỏi.
Kỳ thực cậu rất thích bánh bao tròn tròn trắng trắng nha, nhưng nam nhân dường như lại không hứng thú với trẻ con. Thôi được rồi, cho dù cả hai người họ có thích bánh bao nhỏ đi chăng nữa thì cậu cũng không sinh được. Lúc còn sống đã là việc bất khả thi, bây giờ chết đi chỉ còn lại một chuỗi số liệu thì càng thêm bất khả thi hơn nữa.
“Không muốn.” Diệu vương thẳng thắn gạt phắt đi, “Ta chỉ cần ngươi thôi.”
Hiểu lầm được hóa giải, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Bách Hiểu Minh nhìn Lâm Mặc mới vừa tỉnh dậy, gương mặt vẫn còn hơi hồng, không hiểu sao đột nhiên cảm giác có chút ái muội.
“Ngô...” Lâm Mặc kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn tay Bách Hiểu Minh vuốt ve đầy ám muội dọc theo sống lưng, sau đó lại xoa lên bụng cậu.
“Sau này nếu muốn tinh dịch, không cần khổ sở mang thứ đó.” Hắn cắn nhẹ vành tai cậu, ngữ khí đen tối nói, “Chỉ cần nương tử yêu cầu, phu quân mỗi ngày đều đút no ngươi tinh dịch tươi mới a.”
Nghe phải những lời hạ lưu như vậy, sắc mặt Lâm Mặc đỏ bừng, còn Bách Hiểu Minh dường như càng thêm hài lòng, cười đầy gian xảo đè cậu xuống: “Sao vậy? Không phải khi nãy còn bảo muốn hoài thai à? Nếu không phấn đấu...” Ánh mắt hắn liếc nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của cậu, “... Làm sao có thể thành công được đây.”
Lâm Mặc khổ sở trốn thoát ma trảo đối phương, hừ nhẹ: “Nhưng... nhưng ngài đâu muốn nhi tử...”
“Nương tử đây đang trách phu quân sao?” Bách Hiểu Minh cởi thắt lưng của cả hai ra, để lộ bờ ngục rắn chắc màu lúa mạch, cơ bắp như ẩn như hiện, “Chỉ cần ngươi có thể sinh được, ta đây liền muốn.”
Thật quá vô liêm sỉ rồi! Biết rõ cậu không thể sinh, còn nói chuyện như thế! Lâm Mặc cảm giác bản thân thật ủy khuất, chỉ có thể trừng mắt chờ mình bị ăn.
Bách Hiểu Minh cũng không định làm thật, Lâm Mặc mới tỉnh táo lại, hắn sao nỡ hành hạ cậu một hồi. Vì vậy hắn chỉ ôm cậu trong lòng ngực, chọn vị trí thoải mái nhất mà ôm, còn xấu xa sờ nắn cái mông tròn tròn của cậu nữa.
“Đợi ngươi hết bệnh rồi, nhất định phải lấy lại cả vốn lẫn lời.” Nghe tiếng làu bàu từ phía trên truyền đến, Lâm Mặc bất giác cảm thấy cả người như ấm áp hẳn lên.
*****
Phục Thập Ngũ ngồi ngẩn ngơ trên mui xe, nhìn bầu trời tối đen không có một ngôi sao nào.
Lâm Mặc, mặc dù đây là lần đầu tiên nghe đến cái tên này, Phục Thập Ngũ vẫn có cảm giác đó chính là vị ám vệ Thập Nhất đã đến hình đường ngày hôm kia.
Hắn không nói rõ tâm trạng trong lòng mình, vừa ngưỡng mộ lại đau xót. Đối phương cuối cùng cũng có thể bắt lấy tâm người kia, còn có thể khiến người kia vì hắn mà chiêu cáo toàn thiên hạ, thật làm người khác ghen tỵ.
Còn hắn, đến bây giờ vẫn thất bại như vậy.
A, Phục Thập Ngũ mỉm cười chế giễu, cũng do hắn quá vô dụng, không thể giúp ích gì cho chủ tử. Hắn không thể giúp ngài thăng quan tiến chức, không thể vì ngài kiếm về thật nhiều tài bảo, thậm chí ngay cả cho ngài một đứa con cũng không thể.
Nhưng vị phu nhân ngồi trong chiếc xe hoa lệ kia, lại có thể làm được tất cả những chuyện đó. Chủ tử chọn nàng ấy thay vì hắn, âu cũng là chuyện thường tình.
Dẫu biết là như thế, tự mình an ủi mình, Phục Thập Ngũ vẫn không khỏi đau đớn, tựa như có ai đó dùng dao từng chút từng chút cứa vào, dẫu đã máu me đầm đìa, lại không hề nương tay.
Hà Nhậm Nghê nhìn thấy tất cả. Y vẫn luôn đứng đó, lẳng lặng theo dõi bóng hình người kia. Thậm chí đã có rất nhiều lần y muốn kéo hắn vào lòng, một lần nữa cảm thụ loại cảm giác được ôm người mình yêu kia.
Nhưng lý trí cuối cùng vẫn chiến thắng. Làm vậy thì còn có ích gì. Hiện nay y đã không còn là Hà Nhậm Nghê trước kia, trong xe y còn có một nương tử cùng đứa con chưa đầy một tuổi. Nói cho hắn biết y yêu hắn, vẫn luôn yêu hắn, loại chuyện cười này chỉ nghĩ thôi Hà Nhậm Nghê đã tự thấy chính mình thật đáng khinh bỉ.
Nhìn thiếp mời của vương gia, y bỗng dưng nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Nam nhân ấy sống tự do tự tại, có thể làm bất cứ chuyện gì hắn muốn, thậm chí vì người mình yêu mà không màng danh dự công bố khắp nơi. So với Diệu vương, Hà Nhậm Nghê y thật sự là một kẻ thất bại.
“Thập Ngũ.”
Phục Thập Ngũ như bừng tỉnh, từ trên nóc xe nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn lại yên tĩnh như một con mèo trong đêm: “Chủ tử có lệnh?”
Hà Nhậm Nghê không biết nói gì, kỳ thực y cũng không rõ vì sao lại gọi tên hắn, đột nhiên trong lòng muốn nhìn thấy hắn, muốn kêu tên hắn mà thôi. Y quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Hôn lễ lần này không nhỏ, việc càng gióng trống khua chiêng thì càng dễ cho những kẻ có mưu đồ rắp tâm hãm hại. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta tiến vào địa phận Hoài Lạc, ngươi liền đi theo sau phu nhân cùng tiểu thiếu gia, bảo vệ bọn họ an toàn.”
“Vâng.” Phục Thập Ngũ đáp lời, biểu tình lại giấu sâu trong mắt không tài nào nhìn thấy.
Quả nhiên vẫn không nên mong đợi, trái tim người này lạnh lẽo hơn cả băng đá, sao hắn có thể si tâm vọng tưởng. Hắn từng nghĩ giá như có thể nghe y nói “Thập Ngũ, ta yêu ngươi”, hắn nguyện có thể vì y mà làm tất cả. Dù chỉ một lần duy nhất, sau đó ngài ấy liền quay trở về làm phu quân tốt bên cạnh phu nhân, hắn cũng sẽ không bao giờ hối tiếc. Dù chỉ là lời nói dối để xoa dịu hắn, hắn cũng có thể làm như ngu ngốc mà tin vào.
Nhưng giờ đây hắn nhận ra, cho dù con người tàn nhẫn kia không hề thỏa mãn bất kỳ một ước nguyện nào của hắn, hắn vẫn sẽ đi theo sau người, lầm lũi làm một cái bóng bảo hộ chủ tử khỏi tất cả.
Thứ duy nhất hắn muốn, chỉ là người kia bình an thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Thập Ngũ đáng thương! Mau đến đây xoa nhẹ nào!
Lẽ ra chuyện của Phục Thập Ngũ cùng Hà Nhậm Nghê sẽ nằm trong phiên ngoại, nhưng tác giả thật sự quá bứt rứt không nhịn được phải viết một đoạn ngắn trong chính truyện!
Chương sau (hoặc chương sau nữa), virus-kun comeback! Liệu hôn lễ có thành công diễn ra? Ờ thôi cái này đương nhiên là không rồi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra?! Đã phác thảo xong máu chó, ta thật phấn khíchhhh!!!!!