Sau đợt ám sát không thành đó, Diệu vương vốn dĩ đã chẳng còn tâm trạng mà đi dạo phố phường, tiễn Cẩm Mân quận chúa về đến cửa phủ xong liền trực tiếp rời đi, ngay cả gặp mặt Thần vương nói một câu cũng không muốn nói.
Lâm Mặc từ lúc còn trên đường đã cảm nhận được tâm trạng người này cực độ không tốt, trong đầu sớm nghĩ ba mươi sáu phương pháp vuốt lông đối phương. Cậu vốn ôm may mắn cho rằng dù sao Diệu vương hẳn không mắng cậu trực tiếp trước mặt thuộc hạ đi, chỉ cần còn đi theo bọn họ hắn sẽ không làm gì được cậu.
Đáng tiếc, vừa đặt chân vào phòng, Bách Hiểu Minh liền cho tất cả lui ra ngoài, chỉ còn mỗi mình hắn cùng Lâm Mặc ở trong phòng.
Biết lần này khó tránh khỏi tai ương, Lâm Mặc chủ động bước ra nhận tội: “Vương gia...”
“Cởi đồ ra.” Đối phương lạnh giọng ra lệnh.
Đầu óc Lâm Mặc có chút ngừng hoạt động. Cậu mơ hồ nhìn về phía Diệu vương, tuy rằng thế giới này chính là H văn, nhưng nam nhân cũng không thể động dục đến mức vừa bị thích khách tập kích xong đã có tâm tình làm chuyện ấy!
“Còn không mau cởi ra!” Giọng của Bách Hiểu Minh đã có chút mất kiên nhẫn.
Dường như đã thành thói quen, nghe hắn ra lệnh như vậy, cậu liền nghĩ cũng không buồn nghĩ nữa, bắt đầu chật vật cởi bộ y phục ra. Bởi vì phía sau bả vai có một vết thương lớn, y phục dạ hành lại bó sát vô cùng, cho nên trong lúc thoát y vải áo kéo theo vài lớp da thịt mỏng manh, thoạt nhìn như xé ra một tầng da.
Kỳ thực ngoại trừ vết thương kia ra, Lâm Mặc cơ hồ không còn bất kỳ thương tổn gì, ngay cả bầm tím do đánh đấm cũng chẳng có bao nhiêu chỗ.
“Nằm sấp xuống.”
Lâm Mặc đỏ mặt làm theo lệnh, tưởng tượng đến viễn cảnh sắp xảy ra, thật... thật xấu hổ nga! Đây dù sao cũng là vương phủ của người khác đó! Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao đây!
Cậu nhắm mắt chờ một lúc lâu, thế nhưng lại không cảm nhận được thứ nóng bỏng như mọi khi, trái lại trên bả vai truyền đến cảm giác ươn ướt như nước dính.
Hóa ra chỉ là làm sạch vết thương thôi! Lâm Mặc tự phỉ nhổ bản thân vì có loại suy nghĩ không thuần khiết đó, nhìn mày đi, sa đọa đến nhường nào rồi!
Khăn vải nhúng nước đã lau sơ vết máu, Bách Hiểu Minh lại dùng thuốc mỡ bôi lên xung quanh miệng vết thương. Thuốc mỡ lành lạnh, kết hợp ngón tay của hắn xoa loạn lung tung, cơ thể Lâm Mặc theo bản năng hơi run lên.
“Đau sao?” Bách Hiểu Minh cơ hồ vừa nhìn thấy đã buột miệng, sau đó như sực nhớ ra, hừ lạnh một tiếng, “Đáng đời ngươi.”
Miệng thì nói thế, nhưng động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng cẩn thận, hết sức chuyên chú tập trung vào việc của mình.
Sau đó hắn còn bắt cậu phải quấn vài vòng băng vải mới chịu buông tha. Đương nhiên toàn bộ quá trình đều do Bách Hiểu Minh ra tay, Lâm Mặc chỉ có nằm yên ở đó đóng vai mỹ nam tử yên tĩnh là đủ rồi. Nếu cậu có dám mở miệng đề nghị để tự mình làm, phỏng chừng sẽ bị Diệu vương lườm đến chết mất.
“Xong rồi.” Mãi một lúc lâu, Bách Hiểu Minh mới tạm hài lòng.
Lâm Mặc bất đắc dĩ nhìn bản thân bị quấn như cái bánh chưng, này này, cậu cũng chỉ bị thương bả vai trái thôi, có cần quấn xuống cả cánh tay lẫn bụng không?
“Bây giờ chúng ta nói chính sự.”
Đến đến! Lâm Mặc vừa nghe liền biết tiết mục vấn tội đã đến, dù sao trốn cũng không thoát, chi bằng thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng. Mặc dù chính cậu cũng chẳng biết bản thân mắc tội gì.
“Thuộc hạ có tội.”
“Ồ? Vậy nói ta nghe xem, tội của ngươi là gì?”
“...” Có thể đừng làm khó nhau không.
Bách Hiểu Minh mặc dù đoán trước đối phương cũng chẳng biết bản thân đã làm gì để chọc giận hắn, cơn giận trong lòng vẫn âm ỉ không giảm đi: “Thập Nhất, ngươi nói cho ta biết, ngươi là ám vệ của ai?”
“Thập Nhất là ám vệ của vương gia.”
“Công việc của ngươi là gì?”
“Bảo vệ vương gia, vì vương gia tình nguyện hy sinh.”
Hai chữ “hy sinh” này nghe vào có chút chói tai, Bách Hiểu Minh hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến với nền giáo dục mà đối phương nhận được ở trại huấn luyện cũng tự hiểu không nên trông chờ gì nhiều.
“Nếu như vậy, vì sao còn cứu nữ nhân kia?” Quan trọng nhất chính là, còn vì cứu nàng ta mà bị thương.
Nếu cậu bình an vô sự, có lẽ Bách Hiểu Minh cũng đã không nhỏ nhen đến như vậy. Nhưng tình yêu đôi khi làm mờ con mắt, khiến trong đầu hắn không ngừng nhảy ra suy nghĩ, nếu không phải vì cứu nàng ta, Thập Nhất của hắn sẽ không bị thương.
Kỳ thực thời điểm nhảy ra đá bay ám khí kia đi, Lâm Mặc đã có chút hối hận. Trong nguyên tác Thập Nhất không đi theo Diệu vương, Cẩm Mân quận chúa vẫn bình yên. Tuy rằng Diệu vương của hiện tại không phải là Diệu vương của quá khứ nữa, cũng không có cảm tình gì với nàng ta, nhưng khẳng định hắn sẽ không vô dụng đến mức để kẻ khác ám hại... khụ, cháu gái của mình.
Có thể Cẩm Mân quận chúa sẽ bị thương linh tinh, hay bị dọa đến ngất xỉu, bất quá không đến nỗi chết. Cậu không bước ra ngăn cản cũng sẽ có người khác làm mà thôi, tự dưng dại dột thay đổi kịch bản làm gì.
“Lúc ấy hỗn loạn, thuộc hạ nhìn thấy ám khí phóng về phía quận chúa, cũng không kịp suy nghĩ nhiều nên...” Lâm Mặc hơi cụp mắt xuống phân trần.
“Ngươi cũng không suy xét xem, lỡ như kẻ phóng ám khí kia chỉ dùng quận chúa làm mồi nhử, mục tiêu thật sự là ta, ngươi làm như thế chẳng phải đã theo trúng kế địch, để lộ sơ hở cho thích khách giết chết ta?”
Lâm Mặc: “...”
Vương gia, xin ngài đừng nói như thể ngài là một mỹ nam yếu đuối cần được bảo vệ! Rõ ràng khi nãy chính ngài còn đòi tự mình xông ra giết địch cơ mà!
“Nếu ám khí cùng bắn về ta lẫn Cẩm Mân quận chúa, ngươi sẽ làm thế nào?”
Khoan khoan, cái loại câu hỏi quỷ quái gì thế này? Sao cậu có cảm giác như đang bị vợ yêu nũng nịu hỏi “em và mẹ cùng rơi xuống nước anh sẽ cứu ai” thế?!
Nhưng cũng không thể so sánh như vậy được! Cẩm Mân quận chúa hoàn toàn là một thiếu nữ tay trói gà không chặt, còn Diệu vương chí ít cũng mang một thân đầy võ công có được không! Huống hồ đám hộ vệ xung quanh chẳng lẽ chết cả rồi!
Có điều trong lòng phun tào, Lâm Mặc vẫn rất ngoan ngoãn trả lời: “Đương nhiên ta sẽ bảo vệ vương gia.”
Bách Hiểu Minh thành công vuốt lông, tâm trạng tốt hơn một chút, khẽ hừ lạnh. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, hai bàn tay ma quỷ đột nhiên nắm lấy hai bên má cậu, dùng lực nhéo nhéo: “Ngươi là ám vệ của ta.”
Sau đó lại bóp bóp: “Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta.”
Còn nhiệm vụ của ta là sủng ngươi, đau ngươi, bảo hộ ngươi một đời bình an không phải sầu lo suy nghĩ điều gì.
Gương mặt bất đắc dĩ bị Diệu vương đem ra làm đồ chơi, Lâm Mặc chỉ có thể dở khóc dở cười nhận mệnh: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Nghe được lời muốn nghe, Bách Hiểu Minh lúc này mới coi như hài lòng mà buông tha gương mặt của cậu. Tiện thụ quả nhiên thể chất kỳ dị khác người, rõ ràng đấm đá không chịu chút xíu bầm tím nào, bị vương gia nhéo vài cái hai má đã hiện lên vệt hồng hồng.
Lâm Mặc cảm thấy cứ nằm mãi trên giường vương gia cũng không tiện, thế nhưng còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Diệu vương dùng tay nhấn xuống: “Nằm im!”
Sau đó chính bản thân hắn cũng nằm xuống giường phía ngoài. Lâm Mặc lo lắng không đủ chỗ nằm, đành phải nhích người vào trong để chừa chỗ cho hắn.
Thực tế đây cũng không phải lần đầu hai người nằm chung một giường. Lúc trước ở vương phủ, kể từ sau lần Lâm Mặc (quang minh chính đại) hôn trộm, Diệu vương đã nằng nặc bắt ép cậu phải ngủ chung giường với mình, thậm chí còn đổi sang một cái giường khác rộng hơn gấp đôi. Huống hồ đã là lão phu phu không biết bao nhiêu thế giới, cậu còn thẹn thùng cái rắm gì. Nhưng Bách Hiểu Minh không nhớ ký ức của những thế giới trước liền không may mắn như thế.
Thần vương sớm mắc bệnh liệt dương đã không còn hứng thú với chuyện gối chăn, tự nhiên sẽ không dùng loại giường rộng rãi dành cho uyên ương, phòng cho khách cũng theo đó mà thiết kế như vậy. Này có thể gọi là ta không vui ngươi cũng đừng hòng vui đi. Kết quả chính là giường vốn dành cho một người nằm thì rộng rãi, hai đại nam nhân cùng chen chúc lại hơi chật chội. Đến nỗi chỉ cần người bên này thở nhẹ, bên kia liền cảm nhận hơi nóng phả vào da thịt mình.
Thế nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hai người nằm chưa được bao lâu, phân thân của Bách Hiểu Minh vô cùng bình tĩnh đứng lên như muốn cười nhạo vào mặt Thần vương.
Người kề sát người, đối phương có biến hóa gì bản thân đương nhiên đều biết. Lâm Mặc cảm nhận được vật nóng bỏng đỉnh vào đùi cậu, xúc cảm quen thuộc đến độ cậu gần như sắp tưởng tượng xong chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp rồi.
Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của cậu, Bách Hiểu Minh không làm thêm động tác gì quá phận, chỉ ôm cậu vào lòng, gằn giọng một tiếng: “Mặc kệ nó! Đi ngủ!”
Mặc kệ như vậy sẽ không sao chứ? Lâm Mặc thật muốn nói kỳ thực nếu hắn quá khó chịu, cậu cũng có thể giúp đỡ một chút. Dù không làm đến bước cuối cùng cũng dùng tay được mà, có người yêu mà phải nghẹn như vậy, cậu có hơi tội nghiệp hắn.
Nhưng có lẽ do vừa mới bị thương, lại dùng thể lực hơi nhiều hôm nay, cho nên mí mắt Lâm Mặc sụp xuống, cứ thế ngủ quên trong lòng Diệu vương.
Bách Hiểu Minh nhìn cậu chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng ngũ vị tạp trần. Trước khi gặp cậu, hắn đối với loại chuyện này lãnh đạm vô cùng, cơ hồ ngay cả tự mình làm cũng không muốn làm. Ngỡ rằng vấn đề do bản thân, lại không ngờ chẳng qua chưa gặp đúng người nên mới không có tinh thần. Ngược lại sau khi gặp được cậu rồi, mỗi ngày đều như hít thuốc phiện, không lúc nào không khao khát được chạm vào da thịt kia, hoàn toàn chiếm hữu lấy cậu.
Dục vọng nổi lên, cơ thể đương nhiên càng muốn làm ra hành động thiết thực. Bất quá nghĩ đến vết thương nơi bả vai cậu, nghĩ tới cả một ngày mệt nhọc đi theo sau lại phải còn chiến đấu cùng thích khách, Bách Hiểu Minh thật sự không đành lòng xuống tay.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần cương nghị nam tính ngủ say trong lòng mình, bàn tay của Bách Hiểu Minh nhẹ nhàng vuốt ve bên má cậu, gẩy nhẹ một sợi tóc mai không yên phận ra phía sau tai. Thập Nhất lúc ngủ đặc biệt an ổn, không nháo không phát ra một tiếng động nào, chỉ cần một tiếng động nhỏ hai chân mày liền nhíu lại giống như sẵn sàng thức giấc, thứ này đương nhiên không phải tự dưng có, mà là do trải qua không biết bao nhiêu lần huấn luyện sinh tử mới tạo ra được thói quen cảnh giác như thế.
Có điều chỉ cần ngón tay hắn chạm nhẹ bên vành tai, cậu sẽ bình ổn lại hô hấp, một lần nữa chìm vào mộng mị. Loại thái độ tin tưởng cơ hồ giao ra cả sinh mạng của mình như thế này, có thể nào không khiến Bách Hiểu Minh rung động đến tận tâm can.
Cao hơn cả tình dục là tình yêu. Đôi khi nếu quá yêu một người, cho dù không đạt được thỏa mãn về mặt tình dục, vẫn không thể khiến trái tim ngừng nhảy lên thình thịch vì đối phương. Giống như hiện tại, dù cả hai không làm gì cả, chỉ nằm kề sát bên nhau, Bách Hiểu Minh cũng đã đạt được một loại cảm xúc thoải mái kỳ dị khó miêu tả thành lời.
*****
Trong đại điện bầu không khí có chút uể oải pha theo mùi thuốc Đông y nhàn nhạt, khiến người nhàm chán cực độ. Thần vương nhắm mắt tĩnh thần ngồi trên ghế, bên cạnh là một chén thuốc hãy còn bốc khói, quản gia đứng phía sau trình báo: “Vương gia, toàn bộ thích khách phái đi đều đã chết.”
“Chết thì tốt.” Thần vương không hề thay đổi tư thế, hai mắt nhắm nghiền thanh bằng nói, “Người chết mới không nhiều lời.”
“Vương gia...” Quản gia ngần ngừ một hồi, rốt cuộc vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng, “Ngày hôm qua... có hơi nguy hiểm đối với quận chúa...”
“An tâm, tự ta biết nặng nhẹ. Khụ khụ...”
Quản gia nghe thấy vậy, chỉ có thể im lặng. Ông biết rõ trên đời này, Thần vương là người không muốn Cẩm Mân quận chúa chết nhất, đương nhiên sẽ không làm gì gây hại đến nàng. Kỳ thực cũng không phải vì phụ tử tình thâm gì, chẳng qua nàng ta là cốt nhục duy nhất còn lại của y, nếu y muốn kéo dài hương hỏa còn phải nhờ vào nhi nữ của mình. Ai cũng biết, Cẩm Mân quận chúa nếu chẳng may bất hạnh qua đời, Thần vương xem như tuyệt hậu.
Vì vậy khi Thần vương đề ra kế hoạch này, quản gia có chút không rõ, rốt cuộc hôn nhân giữa Diệu vương cùng Cẩm Mân quận chúa quan trọng đến mức nào, khiến cho y không thể không dùng loại biện pháp nguy hiểm như vậy.
Ngày hôm qua nói thế nào cũng là Diệu vương chịu trách nhiệm bảo hộ cho Bách Vị Trân, thích khách được phái đi khẳng định sẽ không khiến nàng chết, nhưng gây vài thương tích nặng nề gì đó vẫn có thể. Chỉ cần dung mạo nàng ta bị phá hủy, hoặc chẳng may bị tàn phế chẳng hạn, y liền có lý do để Diệu vương chịu trách nhiệm. Không ngờ hộ vệ bên người Diệu vương lại tài giỏi hơn y nghĩ, dù đã phái ra hai mươi tử sĩ đào tạo lâu năm vẫn không gây nổi dù chỉ một thương tích nhỏ cho Bách Vị Trân.
Thần vương xem trọng Bách Vị Trân; nói thế nào nàng ta cũng là nhi nữ duy nhất của y. Nhưng nếu phải so sánh, y càng hướng đến ngôi vị hoàng đế kia hơn.
Năm đó mẫu thân Thần vương vì thành công hoài long thai hạ sinh hoàng tử đầu tiên trong hậu cung, nhất thời được tiên hoàng sủng ái, địa vị lên nhanh như diều gặp gió, từ một chiêu nghi nho nhỏ ngay lập tức được sắc phong thành Mai phi. Nàng cũng không phải loại nữ nhân thông minh gì, cho nên đối với may mắn này không biết khôn khéo tận dụng, trái lại nghênh ngang kênh kiệu, không xem ai ra gì. Kết quả chính là y bị người ám hại, trở thành một con ma ốm. Mà vị mẫu thân vô dụng của y ngoại trừ khóc lóc kể lể với hoàng thượng thì chẳng làm được gì để bảo vệ con mình.
Không ngoài dự đoán, khi hoàng hậu hạ sinh nhị hoàng tử, Mai phi nhanh chóng bị thất sủng. Đáng lẽ nên điệu thấp hành xử cẩn trọng, nàng ngược lại không biết mình biết người, thường xuyên khóc nháo tựa hồ không chấp nhận sự thật hoàng thượng không cưng chiều nàng như xưa. Tất nhiên tiên hoàng sẽ không để một nữ nhân ngu ngốc vào mắt, chẳng mấy chốc đã quên béng nàng.
Mai phi không được hoàng thượng ghé thăm nữa liền quay sang trút giận lên đầu các nữ nhân khác trong hậu cung. Tuy rằng nàng hiện tại bị thất sủng, nhưng nhờ công sinh hạ đại hoàng tử nên được vua sắc phong thành phi, có thể coi như đứng dưới vài người lại đứng trên rất nhiều người. Thời điểm ấy có vô số nữ nhân bị nàng giận chó đánh mèo, ra tay ngoan độc ám hại, quyết tâm không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội hoài long thai nữa. Trong số đó có mẫu thân của Trì Uất đế hiện tại, lúc ấy còn là Phượng tần. Phượng tần không giống Mai phi, nàng tính tình hiền lành không quen tranh đoạt, lại không hiểu chuyện đời, nói tóm lại không phù hợp với hậu cung đầy ám khí này. Thế nhưng không biết mệnh trời trêu chọc thế nào, nàng lẽ ra đã có thể làm một vị tần nhàn nhã sống qua ngày lại hoài long thai.
Hoàng hậu dĩ nhiên không muốn có thêm kẻ tranh giành đế vị với con mình, liền bóng gió nói chuyện này với Mai phi. Mà mẫu thân y thật sự quá ngu ngốc, bị người lợi dụng còn không hay, dự định giết chết bào thai trong bụng Phượng tần, kết quả khiến nàng ta sinh non, sau khi an toàn hạ sanh nhi tử cũng nhắm mắt xuôi tay lìa đời. Tam hoàng tử vừa sinh ra đã mất mẹ, hiển nhiên không phải điềm lành, cho nên tiên hoàng không có mấy thiện cảm với đứa con này.
Theo luật, nếu hoàng tử chưa đủ mười hai tuổi không còn mẹ hoặc mẹ có thân phận quá thấp, đều phải được chuyển đến cho các phi tần có chức vị cao nuôi nấng. Tam hoàng tử bị hoàng hậu dùng mưu kế đẩy sang cho Mai phi, những tháng ngày sau đó không cần nghĩ cũng biết chẳng tươi đẹp gì. Cũng vì vậy sau khi đăng cơ, giết chết thái tử đương nhiệm là nhị hoàng tử, người tiếp theo tam hoàng tử xuống tay chính là Mai phi, sau đó lại nhục nhã y bằng cách ban danh hào Thần vương, ném đến mảnh đất khô cằn này.
Thần vương luôn cảm thấy cuộc đời này thật bất công. Rốt cuộc y đã làm gì sai? Đâu phải y muốn bản thân sinh ra ốm yếu bệnh tật, y cũng đâu thể lựa chọn mẫu thân cho chính mình. Chẳng phải y là đại hoàng tử sao?! Giang sơn này, vương vị này, tất cả lẽ ra đều nên thuộc về y!
Nhẫn nhịn nhiều năm, Thần vương rốt cuộc làm ra một quyết định gần như hoang đường: gả nhi nữ của mình cho Diệu vương.
Những năm này, y cũng không phải chỉ làm một vương gia an nhàn; kỳ thực trong bóng tối y đã tự dựng lên một đội quân cho chính mình. Cái duy nhất y thiếu hiện tại, chính là tài lực để chống đỡ quân đội. Mà nói đến tiền tài, Diệu vương khẳng định là người giàu có nhất. Tuy bình thường hắn luôn điệu thấp, nhưng y thừa biết gia sản của hoàng thúc phải nhiều gấp hai lần hoàng khố của đương kim thánh thượng.
Thực ra nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, Thần vương vẫn còn nhiều lựa chọn khác. Nhưng bản thân y mắc phải một loại ám ảnh rằng nếu để nhi nữ gả đi cho người ngoài, như vậy con trai của nàng cũng không thể tính như người Bách gia, cho dù có ép đối tượng kết hôn sửa họ ở rể đi chăng nữa, y vẫn khó chịu vô cùng, đại loại cho rằng dòng máu hoàng thất đã bị pha tạp. Cũng vì loại suy nghĩ này mà y thà rằng bất chấp miệng lưỡi người đời để nhi nữ gả cho Diệu vương, còn hơn kiếm một đối tượng giàu có cho nhi nữ.
Huống hồ Diệu vương không những có tài lực lại có quyền. Nói thế nào hắn cũng là hoàng thúc của Trì Uất đế, từ trước đến nay đất nước của bọn họ vẫn rất luôn tôn trọng tôn ti trật tự, lễ nghĩa đối với trưởng bối là không thể thiếu. Coi như Trì Uất đế có chán ghét Diệu vương đến tận xương tủy, trừ phi kiếm được một tội danh chính đáng gán lên đầu hắn, bằng không cũng không có cách nào đụng chạm tới được.
Tựa như đối phương có thuật đọc tâm, ngay khi Thần vương vừa dứt khỏi suy nghĩ của mình, Diệu vương đã đi đến trước cửa.
“Vương gia, Diệu vương có chuyện cần gặp.” Một gã người hầu chạy vào bẩm báo, trong lòng nơm nớp lo sợ đến độ không dám ngẩng đầu lên.
“Cho vào đi.” Thần vương chán nản phất ống tay áo.
Bên này là vương gia, bên kia cũng là vương gia, chậm trễ bên nào cũng đủ khiến gã chết không toàn thây, cho nên động tác gã người hầu đặc biệt nhanh nhẹn.
Thần vương đã chuẩn bị trước tinh thần bị Diệu vương nổi trận lôi đình mà khiển trách, không ngờ đối phương chỉ không lạnh không ấm nói: “Mấy ngày qua đa tạ Thần vương chiêu đãi, phía Hoài Lạc ta còn công việc bộn bề, ngày mai sẽ lên đường.”
Ánh mắt Thần vương hơi tối sầm xuống, kế hoạch thất bại, mọi việc vẫn chưa ra đâu, Diệu vương lại yêu cầu quay về đất phong. Y đương nhiên không thể ngăn cản, nhưng bảo y nhìn mọi thứ không đi đúng theo quỹ đạo mình muốn y lại không cam tâm!
“Khụ khụ khụ, hoàng thúc ngài đây là đang trách ta chuyện hôm qua sao? Để cho thích khách xuất hiện tại đây quả thực là lỗi của ta...”
“Việc này không liên quan gì đến chuyện hôm qua.” Diệu vương lạnh nhạt cắt ngang, “Ta chỉ cảm thấy bản thân ở đây cũng đủ lâu, phong cảnh hay đặc sản của Cổ Ưng đều đã trải nghiệm qua, không cần hao phí thời gian thêm nữa.”
Diệu vương đã nói đến như vậy, những lời chuẩn bị sẵn trong miệng Thần vương đều mắc nghẹn lại. Người ta đã thẳng thắn không thèm lá mặt lá trái với mình, y làm sao có thể tìm cách giữ hắn ở lại lâu hơn đây.
“Nếu như vậy, ta liền cho người chuẩn bị xe ngựa...” Vừa nói, trong đầu Thần vương nhanh chóng lướt qua vô số phương pháp xem xem làm sao cứu vãn tình thế.
“Phụ thân!”
Ngoài cửa, một thân ảnh hồng y đột nhiên xuất hiện, sau đó lao vào trong điện nhanh như chớp.
“Trân nhi! Ai cho ngươi tự tiện chạy vào đây!” Ngữ khí của Thần vương nghiêm khắc vô cùng, thoạt nghe như đang quát nạt Bách Vị Trân, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt y có chút lập lòe sáng lên, “Giáo dưỡng của ngươi ném đi đâu hết rồi?!”
“Nhi nữ có lỗi.” Bách Vị Trân hơi cắn môi, cúi đầu, “Nhưng chẳng qua nhi nữ nghe nói hoàng... hoàng tổ cữu muốn quay về Hoài Lạc, nhất thời nóng vội cho nên...”
“Cho dù là vì lý do gì cũng không thể hành xử như vậy, khụ khụ...” Thần vương hơi vuốt ngực ổn định lại, “Mà việc đó liên quan gì đến ngươi, lại khiến ngươi gấp gáp như vậy?”
“Nhi nữ từ nhỏ đến lớn quanh quẩn bên trong Cổ Ưng, sớm nghe đồn rằng Hoài Lạc tựa chốn bồng lai tiên cảnh, vẫn luôn muốn một lần ghé thăm. Nay lại nghe nói hoàng tổ cữu quay về, nhất thời ham vui muốn khẩn xin phụ thân chấp thuận cho nhi nữ đi theo.”
Lâm Mặc trốn trên xà nhà suýt chút nữa té xuống đất. Ngọa tào! Rõ ràng lần này Diệu vương không phải người cứu nàng ta, vì cớ gì Bách Vị Trân vẫn bị tình yêu sét đánh mê muội muốn gả cho hắn? Lại còn cầu xin phụ thân cho mình đi theo Diệu vương về đất phong?!
Ý chí thế giới, ngươi rốt cuộc làm cách nào để bẻ lại cốt truyện vậy???
Lại nhìn xuống gương mặt băng lãnh của Diệu vương, trong lòng nổi lên chán ghét. Nhất định là do hắn quá soái, tư thế đánh nhau với thích khách đặc biệt oai hùng, khiến cho nàng ta nhớ mãi không quên! Sau này có nên học tập nữ nhân nơi đây làm mạng che mặt cho vương gia không nhỉ?
Thần vương đôi co với con gái mấy câu, lúc này mới quay sang Diệu vương cười khổ: “Khiến hoàng thúc chê cười rồi, khụ khụ... Trân nhi từ nhỏ được ta sủng ái, tính tình có chút tùy hứng...”
“Quả thực rất tùy hứng.” Bách Hiểu Minh không chút lưu tình nói thẳng.
Thần vương: “...”
Hoàng thúc, ngươi có biết chữ “khách sáo” viết như thế nào không? Cho dù đó là sự thật cũng không cần nói thẳng ra như thế!
“Để hoàng tổ cữu chê cười...” Bách Vị Trân đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống.
Tự nàng cũng biết loại yêu cầu lúc này của nàng có bao nhiêu càn quấy, có bao nhiêu vô lý. Nhưng nghĩ đến bóng dáng lao ra đỡ ám khí cho nàng đêm hôm đó, Bách Vị Trân cảm giác đây là lần đầu tiên nàng vì ai đó nảy sinh rung động lớn đến như vậy. Cho dù đã về đến tận phòng, cả một đêm đều là mộng mị mơ thấy bóng lưng người đó.
Bách Vị Trân không biết tên họ đối phương là gì, điều duy nhất nàng biết cậu chính là hộ vệ bên người vương gia. Chỉ cần đi theo vương gia, khẳng định sẽ còn cơ hội gặp lại.
Cả cuộc đời nàng nhu nhược nghe theo mọi sự bài bố của cha mình, duy chỉ có lần này, chỉ cần một lần mà thôi, để nàng có thể theo đuổi tình yêu của chính mình. Cho dù kết quả có ra sao, chí ít sau này nàng cũng không phải thất vọng cho tuổi trẻ của mình.
“Trân nhi thật sự muốn đến thăm Hoài Lạc một lần, tuy rằng yêu cầu này thật sự quá phận, vân tôn vẫn mong phụ thân cùng hoàng tổ cữu chấp thuận.”
Thần vương đương nhiên mong muốn nhi nữ của mình càng thân thiết với Diệu vương càng tốt, nếu có thể nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm y không còn gì vui sướng hơn. Vì vậy mặt ngoài khiển trách, trong lời nói đều ngầm đồng ý: “Tiểu nha đầu nhà ngươi đúng thật là được sủng sinh kiêu, sau khi quay về ta liền kêu ma ma dạy dỗ lại ngươi mới được.”
Đối với việc mình còn chưa đồng ý đã bị đối phương quyết định, Bách Hiểu Minh cười như không cười: “Nếu Thần vương đã nói như thế, ta còn lý do gì từ chối đây.”
Nói xong không đợi đối phương trả lời, lập tức xoay người rời đi, một động tác dư thừa cũng không có.
Thần vương không ngốc, tự hiểu tâm trạng Diệu vương không vui, trong lòng có chút linh cảm mơ hồ. Nhưng ngay sau đó y liền gạt phắt tất cả đi. Quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần nhi nữ của y có thể ở bên cạnh Diệu vương, sớm muộn gì kế hoạch của y cũng đại công cáo thành. Thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, thêm chút ma sát nhỏ, khẳng định củi khô bốc cháy gạo nấu thành cơm mà thôi.
Bất quá có lẽ Thần vương trăm tính ngàn tính, lại không ngờ được đối tượng nhi nữ của mình rơi vào lưới tình lại không phải Diệu vương mà là... ám vệ của hắn.
Bách Hiểu Minh dùng hành động chứng minh thái độ của mình, ngay sáng hôm sau đoàn xe rời đi phía trước, xe ngựa của Cẩm Mân quận chúa đi phía sau, mặc dù khoảng cách giữa hai bên không quá xa nhưng vẫn khiến người khác có loại cảm giác chiếc xe ngựa kia đang lủi thủi một mình bám đuôi theo sau đoàn xe trước.
Những lúc dừng chân nghỉ ngơi, Bách Hiểu Minh cũng chưa từng bao giờ chủ động tiến sang bên kia hỏi thăm Cẩm Mân quận chúa, trái lại hành vi đối xử coi nàng như người vô hình mỗi khi nàng muốn tìm cách gợi chuyện. Vài lần câu thông thất bại, Bách Vị Trân rất nhanh vứt bỏ vị vương gia lạnh lùng này sang một bên, ném đi toàn bộ những gì phụ thân căn dặn mình, chỉ một lòng tìm kiếm bóng hình nàng nhớ thương.
Rời khỏi vương phủ của Thần vương, Bách Hiểu Minh liền khôi phục thói quen cũ bắt ép Lâm Mặc ngồi ăn cùng bàn với mình. Cho nên Bách Vị Trân không mấy khó khăn liền nhận ra nam nhân mặc hắc y thường xuyên ngồi ăn chung với Diệu vương kia chính là người nàng muốn kiếm.
Được vương gia phá lệ cho phép ngồi chung bàn như vậy, khẳng định phải là một người tài hoa tột đỉnh! Trái tim thiếu nữ của Bách Vị Trân đập thình thịch, hai má nổi lên màu hồng phấn, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bàn ăn của hai người họ.
Nàng không phải người tập võ, tự nhiên động tác vụng về vô cùng, cho dù cố gắng che giấu vẫn không thể nào thoát khỏi ánh mắt sắc bén cùng cảm quan nhạy cảm của đối phương. Bách Hiểu Minh vừa cầm đũa gắp một miếng ớt xanh để qua một bên, trong giọng nói nồng nặc mùi giấm chua: “Từ nãy đến giờ nàng cứ liếc nhìn ngươi.”
Lâm Mặc liên tục lùa cơm vào miệng, nghe hắn nói như vậy nuốt vội một cái, có chút ủy khuất nói: “Vương gia, nàng rõ ràng là nhìn ngài.”
Nhìn đến độ mắt sắp bắn ra bong bóng màu hồng luôn rồi! Rốt cuộc nam nhân nhà cậu có loại mị lực gì khiến cho vị quận chúa kia nhất kiến chung tình vậy!
Nhìn ớt xanh bị gắp qua một bên, Lâm Mặc liếc nhìn, quyết định vẫn nên đổi sang đề tài khác an toàn hơn đi: “Kén ăn như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Bàn tay cầm đũa của Diệu vương hơi khựng lại, hắn ho khan giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải ghét ăn chúng nên mới bỏ qua một bên đâu.”
“Ồ? Vậy hóa ra ngài rất thích ớt xanh nên để dành ăn sau cùng sao?” Mặc dù đã biết tỏng lòng dạ đối phương, Lâm Mặc vẫn rất vô liêm sỉ làm bộ như vừa ngộ ra điều gì.
Nghe những lời này, khóe miệng Diệu vương hơi co rút: “Đúng vậy.”
Nói rồi còn gắp một miếng ớt xanh cho vào miệng như muốn chứng minh mình không nói dối. Bất quá Bách Hiểu Minh từ trước đến nay không chịu nổi hương vị của ớt xanh, dù giả vờ cũng không giấu nổi khó chịu, hai hàng chân mày nhíu đến độ sắp kẹp chết con ruồi rồi.
Nhìn đối phương khổ sở như vậy, Lâm Mặc cũng không nỡ bắt nạt nữa, ôn nhu nói: “Thật ra ăn nhiều ớt xanh quá cũng không tốt.”
Quả nhiên cậu vừa nói xong, chân mày của hắn liền giãn ra rất nhiều, ánh mắt cũng không nhìn chằm chằm dĩa ớt xanh như có cừu hận mấy đời nữa. Bách Hiểu Minh lúng túng cúi đầu né tránh cái nhìn của Lâm Mặc, vẫn mạnh miệng nói: “Nhìn ngươi quan tâm ta như vậy, ta liền không ăn nữa.”
Hai người tú ân ái qua lại như vậy, ngoại trừ Bách Vị Trân còn chìm đắm bên trong thế giới tình yêu do bản thân tự ảo tưởng ra, tất cả những người còn lại đều bị đút cẩu lương đến sắp hỏng mất.
Lục Thanh cùng Lục Mậu đi theo Diệu vương lâu nhất, tố chất cũng thuộc loại nhất đẳng, luyện được một bộ công phu mặt không đổi sắc ăn hết bữa cơm. Nhưng có vài thuộc hạ khác không may mắn như vậy, không hiểu sao cơm có chút nuốt không trôi, một bữa ăn ngon lại ăn không ra vị, quả thật khổ sở.
Thời buổi bây giờ làm cẩu độc thân thật không dễ dàng gì! Phải mau chóng kiếm lão bà thôi! (ಥ﹏ಥ)
Không biết có phải do tâm tình tốt hay không, đoàn xe của Diệu vương về đến Hoài Lạc sớm hơn dự kiến những hai ngày. Xe về ngay lúc sáng sớm, cho nên rất đông người dân đều nhìn thấy.
“Là vương gia! Xe của vương gia! Ngài ấy quay trở về rồi!”
Chỉ cần thăm dò một chút, bất kỳ ai sống ở Hoài Lạc cũng đều biết vương gia đã rời phủ đi cả tháng, còn về việc đi đâu làm gì, bọn họ đương nhiên không đủ thần thông quảng đại để tìm hiểu.
Bởi vì dung mạo Diệu vương nổi tiếng anh tuấn xinh đẹp, cho nên mỗi khi xe ngựa của hắn chạy trên đường, sẽ có vô số thiếu nữ cho đến các lão nhân đã hơn tám mươi đứng trong nhà nhìn ra, hy vọng có thể chiêm ngưỡng gương mặt ấy dù chỉ một giây thoáng qua.
Thế nhưng lần này, ngoại trừ xe ngựa của đoàn người Diệu vương ra còn có một chiếc xe lạ. Lòng tò mò của bách tính lập tức nảy sinh, xôn xao bàn tán không biết bên trong xe kia là ai.
Một cơn gió không biết từ đâu đột nhiên thối tung rèm xe, lộ ra một gương mặt khuynh nước khuynh thành, đủ để điên đảo chúng sinh. Mặc dù rèm xe rất nhanh một lần nữa hạ xuống, những người đã nhìn thấy dung mạo ấy đều ngẩn ngơ.
Trên xe... là nữ nhân đi?
Tinh thần bát quái của quần chúng nhân dân được đẩy lên cao đến cực độ. Ây da, nữ nhân này là ai, vì sao lại đi theo vương gia của bọn họ? Nhìn hướng xe đi, nàng ta hẳn sẽ trú ở vương phủ đi?
“Này, ngươi không cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi sao?” Chẳng biết ai phát biểu một câu như vậy, nhưng rất nhanh lại khiến nhiều người chú ý xôn xao bàn tán.
Diệu vương phủ nhiều năm đã không có nữ chủ nhân cai quản, nay vương gia sau khi trở về đột nhiên dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp, có lẽ nào...
Chỉ trong một đêm, tin đồn vương gia chuẩn bị thú vương phi dùng tốc độ tên lửa lan truyền đến mọi ngõ ngách tại Hoài Lạc.
Thậm chí tác giả của <Vương gia bá đạo cùng tiểu ám vệ> sau khi nghe xong tin này tuyên bố bản thân nảy sinh linh cảm, trong nay mai nhất định sẽ ra mắt phần tiếp theo của thoại bản!