Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 150: Chương 150: Ký ức bị đánh mất (2)




Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác đến phát ngốc của Lâm Mặc, Mục Thanh Hoài hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là một kẻ ngốc nghếch đến đáng thương. Bất quá nó rất nhanh ngẫm lại, thứ này cũng không được giảng dạy, là tự mình vụng trộm tìm đọc, cậu ta có không biết cũng không có gì lạ.

“Cậu làm vợ tôi, tức là cậu sẽ kết hôn với tôi.” Mục Thanh Hoài giải thích, lại nhận được ánh mắt tròn xoe của Lâm Mặc thì tự động nói tiếp, “Không cần phải hỏi! Cậu chắc cũng chẳng biết kết hôn là gì đâu nhỉ?”

Lâm Mặc gật gật đầu, Hoài Hoài thiệt là giỏi quá đi, toàn dùng những thuật ngữ chuyên ngành cao cấp từ trước đến nay cậu chưa từng nghe qua, không hổ danh người nhân tạo thành công nhất từ trước đến nay của viện nghiên cứu.

“Kết hôn chính là một hình thức khế ước bình đẳng tự nguyện.” Mục Thanh Hoài bí hiểm nói.

“Khế... khế ước?!” Lâm Mặc có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Đối tượng kết hôn được gọi là vợ với chồng, hai bên được hưởng quyền lợi ngang nhau, cũng có nghĩa vụ như nhau.”

Những thứ này bên trong viện nghiên cứu quả thật chưa từng dạy qua, dù sao người nhân tạo cũng không phải là người thật trong mắt các nhà nghiên cứu, mà bọn họ sống cũng không lâu, cần gì phải để họ biết đến cái gọi là hôn nhân và gia đình cơ chứ.

Hơn nữa không biết vì sao các mẫu thực nghiệm giới tính nữ đều có tỉ suất sống khá thấp, sức khỏe cũng không bằng thực nghiệm nam, cho nên viện nghiên cứu trực tiếp loại bỏ việc tạo ra người nhân tạo nữ. Vì thế đám người nhân tạo nhỏ tuổi như Lâm Mặc hoàn toàn không biết “con gái” là khái niệm như thế nào, chủ yếu chỉ học qua sách vở. Tại viện nghiên cứu cũng có một vài nghiên cứu viên là nữ, nhưng do không được tiếp xúc nhiều nên họ cảm thấy khá mù mờ không rõ nữ giới và nam giới bề ngoài làm sao phân biệt nếu không nhìn thấy bộ phận sinh dục của đối phương...

Dù sao theo dòng chảy thời gian, con người ở hiện tại có gu ăn mặc càng ngày càng theo hướng trung tính hóa, dù là người bình thường cũng chưa chắc dễ dàng phán đoán được đối phương là nam hay nữ, nói chi tới một đám người nhân tạo còn chưa từng có cơ hội nắm tay nữ giới bao giờ.

Mục Thanh Hoài là người nhân tạo thành công nhất từ trước đến nay, cho nên nó vô cùng kiêu ngạo, là cái loại kiêu ngạo vểnh đuôi lên đến tận trên trời. Mà cũng vì như thế, cho nên khác với những người nhân tạo khác lấy việc học hành nghiên cứu làm mục tiêu đời mình, Mục Thanh Hoài lại có những hoài bão lớn lao hơn.

Nó không muốn mãi mãi ở lại viện nghiên cứu, sau đó chết đi không còn tăm tích gì! Một tài năng tuyệt diễm như nó, tại sao lại có thể cứ như vậy biến mất không được ai biết đến!

Loại ý nghĩ này cũng không phải từ khi sinh ra đã có. Mục Thanh Hoài lúc nhỏ vô cùng hưởng thụ người khác ca ngợi mình, bất quá khi nó lên năm tuổi thì cảm thấy buồn tẻ chán ngắt. Cách khen thưởng của viện nghiên cứu trăm năm như một, cho dù nó có được ban thưởng một phần quà gì đó thì chắc chắn thứ ấy cũng chỉ nhằm mục đích thúc đẩy nó tiếp tục nghiên cứu làm ra càng nhiều sản phẩm cho bọn họ mà thôi.

Cho nên chẳng biết từ bao giờ, Mục Thanh Hoài đã lén lút xâm nhập vào hệ thống quang não. Có câu biết địch biết ta, nếu như nó không hề biết gì về thế giới bên ngoài kia, như vậy không có cách nào rời đi nơi này được.

Đối tượng đầu tiên Mục Thanh Hoài thành công xâm nhập là quang não của một nghiên cứu viên thực tập. Do quy định của viện nghiên cứu vô cùng nghiêm ngặt, quang não được đem vào đây ngoại trừ chức năng gọi điện ra thì không còn gì. Tuy vậy Mục Thanh Hoài không nản lòng. Nó tiếp tục từ danh sách liên kết quang não của nghiên cứu viên lần ra được quang não vị hôn thê của anh ta, người này là một luật sư gia đình. Do khả năng có hạn nên Mục Thanh Hoài chưa thành công tiến vào thế giới giả lập được, nhưng nó cũng thu hoạch được kha khá thông tin từ quang não vị hôn thê kia.

Ví dụ như cái gọi là hôn nhân, chỉ mới đọc thoáng qua đã thấy vô cùng cao cấp, chẳng trách vì sao viện nghiên cứu lại che giấu không nói tới cho bọn họ. Nó còn nhớ rõ bên trong khế ước kia có ghi rõ nếu một trong hai vi phạm sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.

Mục Thanh Hoài mới đọc dang dở lướt qua thôi thì hệ thống an ninh đã phát hiện ra, nó đành tạm rút quân. Mỗi lần xâm nhập hệ thống như thế tốn rất nhiều công sức và thời gian, mà nó thì không thể làm mỗi ngày được, bằng không sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên Mục Thanh Hoài cho đến nay chỉ mới ra vào có vài lần, thu hoạch không nhiều không ít.

Lâm Mặc nghe Mục Thanh Hoài kể lại “chiến công” của mình cộng thêm giải thích tỉ mỉ cho cậu biết cái gì gọi là kết hôn, trong lòng dâng trào loại cảm xúc không biết nên gọi là hoảng sợ hay sùng bái nữa!

“Hình như xâm nhập ra bên ngoài được xem như hành vi phạm tội đấy.” Cậu không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, “Sẽ bị đem đi tiêu hủy.”

“Chỉ cần không bị bắt được thì không sao.” Mục Thanh Hoài không thèm quan tâm. Về điểm này nó khá giống các người nhân tạo khác, đối với việc sống chết không quan trọng lắm, chỉ cần có thể hoàn thành mục tiêu của mình là được.

Lâm Mặc coi như đã tạm hiểu kết hôn cùng với vợ là gì, thế nhưng trong lòng vẫn có thắc mắc chưa giải: “Cậu nói rằng khế ước bình đẳng, hai người được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ ngang nhau, nhưng mà tớ... không làm được gì cho cậu cả.”

“Đó là cậu nghĩ thế.” Mục Thanh Hoài đáp một câu không đầu không đuôi, “Có điều hiện tại cậu chưa cần phải lo nghĩ xa như vậy, có muốn ký hay không? Nếu cậu đồng ý, tôi liền giúp cậu vượt qua bài kiểm tra sắp tới.”

“Đồng ý! Tớ đồng ý!” Lâm Mặc đương nhiên không thể đồng ý hơn.

“Rất tốt! Tuy rằng chúng ta hiện tại không tiện ký kết trên giấy tờ hay quang não, nhưng mà quân tử nhất ngôn, chỉ cần cậu nhớ rõ là được.” Giả như Lâm Mặc có thật sự qua cầu rút ván, Mục Thanh Hoài không thiếu cách trị cậu ta.

Nó còn chưa nói cho Lâm Mặc biết, mặc dù khế ước bình đẳng nhưng chồng mới chính là người chiếm thế chủ động đâu! Tuy rằng chủ động cái gì thì nó chưa kịp tìm hiểu thêm, nhưng chỉ cân có thể làm bên chủ động thì tuyệt đối không lỗ!

Thật ra nếu có thể lựa chọn thì Mục Thanh Hoài càng muốn ký khế ước vói Nhan Hạc Hiên thế hệ trước hơn, nó từng gặp qua, người này chỉ số thông minh chỉ đứng sau nó, giá trị lợi dụng xem ra cao hơn Lâm Mặc này nhiều. Khổ thay loại người như Nhan Hạc Hiên đời nào dễ dàng mắc bẫy như tên này chứ.

Bất quá kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Theo nghiên cứu của nó, người nhân tạo chỉ số thông minh càng cao thì khả năng thể hiện cảm xúc càng thấp, cho dù nó rất muốn cho mọi người thấy được vẻ mặt kiêu ngạo đứng trên cao của mình thì cơ mặt của nó hoàn toàn không cho phép điều đó. Nhưng Lâm Mặc thì sao? Khóc thôi cũng có thể khóc thành ba kiểu khác nhau, quả thật khiến người ghen tỵ.

“Cậu mau quay về phòng ngủ của mình đi, nếu bị giám thị phát hiện lại phiền to.” Mục đích đã đạt được, Mục Thanh Hoài xua tay đuổi Lâm Mặc trở về, “Sau này tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm nấy là được.”

“Vậy... kỳ khảo sát chất lượng...”

“Yên tâm, có tôi ở đây, cậu nhất định qua được.”

Tuy rằng cứ mơ mơ hồ hồ như thế ký một cái khế ước bình đẳng, lại mơ mơ hồ hồ bị đuổi về phòng, thế nhưng trong lòng Lâm Mặc lại có loại cảm giác an tâm, giống như mọi chuyện sẽ ổn.

Cứ việc tin tưởng vào Mục Thanh Hoài vậy, cậu ta nói không có việc gì thì nhất định không có việc gì. Lâm Mặc tự nhủ với bản thân, lại rón rén trở về phòng leo lên giường nằm ngủ.

*****

Ba ngày liên tiếp sau đó Mục Thanh Hoài không đả động gì tới cậu, trước hay sau giờ học đều chỉ làm việc của mình, chào hỏi một câu cũng không. Lâm Mặc chờ đến sốt ruột, dẫn đến phạm phải vài lỗi sai ngớ ngẩn, càng tạo điều kiện cho giáo viên trách phạt.

Đã sang ngày thứ tư, ngày mai chính là kỳ khảo sát chất lượng toàn diện. Lâm Mặc nhìn lên bảng mà trong đầu trống rỗng, nếu hôm nay mà Mục Thanh Hoài không liên hệ mình thì tối nay cậu nhất định phải tìm đến phòng đối phương thôi!

Mãi đến sau tiết học, Lâm Mặc đang ủ ê dọn dẹp sách vở trên bàn thì Mục Thanh Hoài đi ngang qua, để lại cho cậu một mẩu giấy nhỏ. Cậu gần như ngưng thở mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn ghi “Tối nay qua phòng tôi“.

Thế nhưng chỉ cần một lời đơn giản như thế đã đủ đánh thức tâm trạng vốn u sầu mấy ngày nay của Lâm Mặc! Cậu không nhịn được câu khóe miệng lên, lại sợ chính mình gây ra sự chú ý mà giữ cho khuôn mặt không thay đổi, sau đó nhanh chóng vò nát mẩu giấy vứt vào thùng rác tự tiêu hủy.

Nếu như bị giám thị hoặc người khác phát hiện, như vậy không chỉ cậu mà cả Mục Thanh Hoài cũng gặp rắc rối. Tội rời khỏi phòng ngủ sau giờ quy định, nhẹ thì chỉ bị bắt kiểm điểm, nặng có thể bị giam vào phòng tối, tùy hậu quả gây ra.

Lúc Lâm Mặc tiến vào, Mục Thanh Hoài đang ngồi trên ghế, trong phòng chỉ lờ mờ một ngọn đèn nhỏ. Ánh đèn hắt lên gương mặt nó, không biết do hiệu ứng ánh sáng hay không mà Lâm Mặc cảm thấy Mục Thanh Hoài có chút mệt mỏi. Trong tay nó cầm một xấp giấy, phe phẩy trước mặt cậu: “Lấy đi.”

“Đây là...” Lâm Mặc nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn vào đã mở to mắt vì kinh ngạc.

“Đề thi lần này, có kèm cả đáp án.” Mục Thanh Hoài ngáp một cái thật dài, “Cậu chỉ cần học thuộc là được, tuy nhiên đừng có ngu ngốc mà làm đúng hết, chừa ra vài câu sai, tóm lại đừng khiến thành tích của chính mình gây chú ý đến người khác. Chết tiệt, đã ba ngày rồi tôi không thể ngủ...”

Mục Thanh Hoài còn đang cằn nhằn gì đó về việc hệ thống phòng ngự của viện nghiên cứu thật quá biến thái, hại nó phải thức đêm liên tục, sáng dậy lại đeo gương mặt than đi học cố tỏ ra bình thường. Nếu không phải vì kỳ thi sắp đến gần mà nó lại đã ký khế ước làm chồng Lâm Mặc thì nó mới không thèm làm đâu!

“Cảm ơn Mục Thanh Hoài! Cảm ơn cậu thật nhiều!” Lâm Mặc gần như phát khóc, ôm chặt xấp giấy trong lòng.

“Được rồi, được rồi. Cậu mau về học thuộc đi. Đã đến như vậy rồi mà còn không đạt tiêu chuẩn nữa thì...” Nói đến đây, Mục Thanh Hoài có chút nghiến răng nghiến lợi. Nếu Lâm Mặc mà bị đem đi tiêu hủy thật thì nó đúng là lỗ vốn!

Việc học thuộc lòng đối với Lâm Mặc chỉ là chuyện nhỏ, cậu có khả năng nhìn một lần liền ghi nhớ toàn bộ, mấy câu đề thi có nhiều bao nhiêu thì chỉ trong một đêm cậu đã học thuộc.

Sáng hôm sau, Lâm Mặc tinh thần phấn chấn thay quần áo để tham gia kỳ khảo sát chất lượng toàn diện mỗi năm tổ chức một lần. Cũng như tên gọi, kỳ thi này dành cho toàn bộ những người nhân tạo còn đang theo học, mà bất kỳ ai nếu như không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đem đi tiêu hủy. Do chất lượng đào tạo ngày càng nâng cao, kỳ thi cũng khó dần theo thời gian. Mấy lần trước Lâm Mặc miễn cưỡng vượt qua, mỗi lần đến thời điểm công bố điểm đều nơm nớp lo sợ. Nhưng năm nay cậu sẽ không cần phải sợ hãi như vậy nữa!

Phòng thi của Lâm Mặc nằm ở dãy B, còn Mục Thanh Hoài là dãy A, cho nên hai người họ hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau trước khi thi. Dãy B từ trước đến nay luôn được dùng làm phòng học cho các khóa trên, cho nên đây là lần đầu tiên Lâm Mặc đi tới khu này. Cậu cẩn thận ngước đầu nhìn các bảng chữ số, theo tiến hóa mà nhân loại ngày càng cao, thiết kế viện nghiên cứu này cũng tăng chiều cao lên, một thân nấm lùn như Lâm Mặc thật sự rất khổ sở.

“Phòng số ba... phòng số ba...” Lâm Mặc liên tục lẩm nhẩm, bước chân nhỏ nhắn đi dần dần sâu vào bên trong hành lang.

Thế nhưng còn chưa đi đến được địa điểm thi, cậu lại gặp phải một người không ngờ được.

Nhan Hạc Hiên!

Nhan Hạc Hiên chỉ mới chín tuổi, tóc lại bạc trắng, nghe nói từ khi sinh ra đã như vậy. Thế nhưng cũng chẳng sao, thời đại này tóc lẫn màu mắt của nhân loại rất đa dạng, huống hồ bọn họ một đám người nhân tạo suốt ngày ru rú bên trong cái viện nghiên cứu này thì lo gì xấu với đẹp. Có điều tóc bạc trắng như y cũng thuộc hàng hiếm.

Trước khi Mục Thanh Hoài xuất hiện, Nhan Hạc Hiên chính là cái tên sáng giá nhất bên trong viện. Dẫu người đứng trước mặt cậu kia chỉ là một bé trai cao hơn mình một cái đầu thôi, nhưng khí tràng mà y đem lại hoàn toàn quá khác so với những người bằng tuổi.

Nhan Hạc Hiên ở đây, có phải đại biểu phòng thi của y cũng ở dãy B? Lâm Mặc vừa tự hỏi xong liền muốn tự vả mặt mình, đúng là hỏi ngu quá thể.

Cậu lén lút đưa tầm mắt theo dõi, kỳ thực Nhan Hạc Hiên cũng chính là thần tượng của cậu, chỉ sau Mục Thanh Hoài mà thôi. Tuy chưa từng trực tiếp gặp mặt, có điều những thành tựu mà y đạt được đủ khiến cho bất kỳ người nhân tạo nào ghen tỵ đến phát điên rồi. Mặc dù Mục Thanh Hoài được đánh giá cao hơn Nhan Hạc Hiên do chỉ số ưu tú hơn, nhưng về mặt thành tựu thì cậu ta còn kém Nhan Hạc Hiên nhiều.

Lâm Mặc không muốn gây sự chú ý, cho nên sau khi nhìn trộm một lát lại tiếp tục việc của mình. Nào ngờ thời điểm cậu đi ngang qua, Nhan Hạc Hiên bỗng dưng lên tiếng: “Cậu là Lâm Mặc?”

Bị gọi tên bất ngờ như vậy, dù rằng giọng Nhan Hạc Hiên rất nhỏ, Lâm Mặc vẫn bị dọa sợ mà đóng đinh tại chỗ: “Phải... phải!”

Làm sao Nhan Hạc Hiên biết đến cậu?! Nếu cậu là Mục Thanh Hoài, như vậy không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng cậu chỉ là Lâm Mặc, một người nhân tạo kém cỏi nhất trong số những người nhân tạo kém cỏi mà thôi.

Có lẽ vì chiều cao hai người chênh lệch, Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng người xuống, nói khẽ vào tai cậu: “Đưa thứ này cho Mục Thanh Hoài. Camera hệ thống chỉ có thể bị vô hiệu hóa trong năm giây, không được biểu hiện lộ liễu ra ngoài.”

Túi áo cậu bị Nhan Hạc Hiên nhét vào thứ gì đó, mà y rất nhanh liền đứng thẳng người rời đi theo hướng ngược lại. Lâm Mặc có chút ngơ ngác, nhưng cậu nhớ tới lời căn dặn của Nhan Hạc Hiên, cố gắng giữ cho chính mình bình thường mà đi vào phòng thi.

Cậu không biết rằng trên camera, người giám sát chỉ trông thấy cậu và Nhan Hạc Hiên lướt qua nhau, hoàn toàn không hề ghi lại cảnh Nhan Hạc Hiên nói chuyện và đưa vật kia cho cậu.

Cũng bởi vì cuộc gặp mặt ban nãy mà lúc làm bài thi Lâm Mặc không sao bình tĩnh được. May mà cậu đã học thuộc đáp án, bằng không kết quả lần này khẳng định nát bét.

Rời khỏi phòng thi rồi, cậu cố nén sự tò mò lấy vật trong túi kia ra xem. Toàn bộ viện nghiên cứu đều có máy giám sát, tuy rằng bọn họ cũng không đủ nhân lực cùng thời gian để quan sát 24/7 nên cậu mới có gan trốn ra ngoài vào ban đêm, nhưng lỡ như họ lại nhìn vào màn hình ngay khoảnh khắc cậu lấy vật kia xem thì cậu không chừng sẽ gây rắc rối to cho bản thân và ít nhất hai người khác.

Có điều, Mục Thanh Hoài quen biết Nhan Hạc Hiên lúc nào cơ chứ? Trong đầu Lâm Mặc toàn dấu chấm hỏi, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu hồn lạc phách bay thì cho rằng kết quả làm bài quá kém mà thôi.

Tối đến, cậu lại chạy đến phòng Mục Thanh Hoài, đưa cho cậu ta xem vật mà Nhan Hạc Hiên đưa mình.

Mục Thanh Hoài nhận lấy, không khỏi thở dài: “Ây Lâm Mặc à, sau này trước khi giao những vật quan trọng như vậy thì cậu nên kiểm tra trước camera có hoạt động hay không chứ.”

“Chẳng lẽ...” Nghe Mục Thanh Hoài nói như vậy, sắc mặt Lâm Mặc có chút trắng bệch.

“Không sao, camera ở phòng tôi đã bị tôi hack vào hệ thống sửa chữa lại, bằng không tôi đã chẳng an tâm mà để cho cậu đi ra đi vào phòng mình mấy hôm như thế.”

“Xin lỗi, tớ cứ nghĩ bọn họ sẽ không quan sát suốt 24/7 nên...” Lâm Mặc áy náy cúi đầu, nói tóm lại cũng do cậu quá dựa dẫm vào tâm lý ăn may.

Thực ra lần ấy cậu đã quá tuyệt vọng, nếu không tìm đến Mục Thanh Hoài thì cũng không còn con đường sống nào khác, làm gì chú ý nhiều đến như vậy. Bây giờ ngẫm lại mới phát hiện hành vi của chính mình hoang đường đến nhường nào.

“Người sẽ không quan sát 24/7, nhưng bọn họ có hệ thống AI chuyên trách theo dõi để báo cáo lại.” Mục Thanh Hoài xì một tiếng, “Lẽ ra từ cái lần đầu tiên cậu tìm đến chỗ tôi đã bị người phát hiện rồi. Nhưng may cho cậu, trước đó tôi cảm thấy đám AI kia khá phiền phức nên nổi hứng sửa chữa lại dữ liệu của chúng, trước khi chúng gửi cảnh báo đến bên viện nghiên cứu đều phải qua bên tôi trước, nhờ đó cậu mới thoát nạn.”

Ánh mắt Lâm Mặc nhìn Mục Thanh Hoài càng thêm sùng bái, người này liên tiếp làm ra những thứ mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, đâu là khác biệt của người nhân tạo thành công nhất mọi thời đại sao?

“Thứ đó là...?” Lâm Mặc nhìn vật thể trong tay Mục Thanh Hoài, tò mò không thôi, “Cậu với Nhan Hạc Hiên có quen biết à?”

“À ừ, tôi hack camera phòng tên kia, cảm thấy tên này cũng khá có tài đấy nên vào hệ thống máy tính của cậu ta bảo làm cho vài thứ.” Còn cụ thể những thứ đó là gì thì Mục Thanh Hoài không nói tới. Lâm Mặc cũng không nghĩ ngợi nhiều thêm.

“Hóa ra Nhan học trưởng là người dễ gần như vậy sao...” Lâm Mặc suy nghĩ mông lung. Ở viện nghiên cứu này, người nhân tạo đều xưng hô thông qua giai cấp của mình chứ không quan trọng tuổi tác, cho dù một đứa bé ba tuổi đi chăng nữa chỉ cần học ở lớp trên thì những người nhân tạo khác cũng phải gọi nó là học trưởng.

Bề ngoài y thật lạnh lùng, vậy mà lại sẵn lòng giúp đỡ đàn em của mình...

“Có cái rắm ấy!” Mục Thanh Hoài bất ngờ quát một câu như vậy khiến Lâm Mặc giật mình, “Tôi vừa vào được hệ thống phòng y, mới chào hỏi có một câu, y liền trực tiếp chặn tôi lại!”

“A?” Lâm Mặc ngạc nhiên.

Nhan Hạc Hiên cũng giống như Mục Thanh Hoài, là cao thủ về máy tính. Chẳng qua y chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý định dùng nó để làm bất cứ điều gì ngoài việc mình được yêu cầu.

Khác với Mục Thanh Hoài có mục tiêu để phấn đấu, không có chuyện gì trên thế gian này khiến Nhan Hạc Hiên bận tâm. Sống hay chết, nghiên cứu để làm gì, y dường như chưa từng đặt câu hỏi cho chuyện này. Ngay cả người nhân tạo cũng phải công nhận rằng y là một kẻ khó gần. Bất quá loại người như y chính là hình mẫu lý tưởng mà viện nghiên cứu yêu thích nhất.

“Đương nhiên tôi không chịu thua, sau khi y chặn tôi lại tìm cách gỡ chặn, sau đó y lại chặn, cứ qua lại như thế đến khi y phát chán và hỏi tôi muốn cái gì.” Mục Thanh Hoài hết sức tự hào kể về chiến tích của mình, “Bởi vì cả tôi và y đều chẳng muốn đi qua gặp nhau làm chi cho ngứa mắt, nên tôi bảo Nhan Hạc Hiên hôm nay lúc đi đến phòng thi thì đưa cho cậu. À đúng rồi nhắc tới vụ thi cử, bài của cậu sao rồi?”

Nhắc tới việc thi cử, Lâm Mặc hiếm khi sung sướng lộ ra nụ cười: “Tớ làm tốt lắm, cảm ơn Hoài Hoài rất nhiều!”

Hoài Hoài... Cái danh xưng nghe hơi quá mức thân thiết rồi. Nhưng nghĩ tới Lâm Mặc dù sao cũng đã ký khế ước hôn nhân với mình, Mục Thanh Hoài quyết định rộng lượng.

“Ai ai, cậu cười lên thật dễ nhìn. Cười lại lần nữa cho tôi xem nào.” Mục Thanh Hoài ngồi trên ghế hất hàm ra lệnh cho Lâm Mặc.

“Dễ nhìn?” Lâm Mặc bắt đầu thẹn thùng, “Tớ lại cảm thấy như vậy rất kỳ quái...”

Những người nhân tạo khác rất ít khi lộ ra cảm xúc, chỉ có mình cậu không bao giờ khống chế được cơ mặt của mình, vui buồn gì đều hiện rõ. Việc này từng khiến Lâm Mặc buồn bã trong một thời gian dài.

“Có cái gì mà kỳ quái?” Mục Thanh Hoài trợn mắt, “Bọn họ không cười là vì dây thần kinh cảm xúc của bọn họ thoái hóa cả rồi.”

Nói rồi, Mục Thanh Hoài chỉ tay vào mặt mình: “Cậu nhìn cho kỹ vào. Hiện tại tôi đang làm ra biểu tình gì?”

Lâm Mặc chăm chú nhìn, cảm thấy gương mặt Mục Thanh Hoài vẫn như cũ, ngoại trừ khóe miệng hơi há to mở rộng một tẹo như cá hớp nước thì không có gì khác.

Cậu ngẫm nghĩ một lát: “Giận dữ? Hoảng sợ?”

Mục Thanh Hoài: “... Không, tôi đang cười đó.”

Lâm Mặc: “...”

Mục Thanh Hoài: “Cho nên cậu không cần tự ti, trên đời này cũng có chuyện cậu làm được mà bọn họ không làm được. Muốn trở thành người ưu tú thì phải biết phát huy ưu điểm của mình.”

Lâm Mặc gật gật đầu, trong lòng vô cùng xúc động. Đây là lần đầu tiên một ai đó không chê cậu kỳ quái, lại còn bảo rằng cậu cũng có thể trở thành một người nhân tạo ưu tú như bất kỳ người nào khác. Lần đầu tiên trong đời Lâm Mặc nảy sinh cảm giác nuối tiếc đã không tìm đến Mục Thanh Hoài sớm hơn.

“Như vậy, điểm mạnh của cậu là cái gì?” Lâm Mặc tò mò hỏi.

Mỗi người nhân tạo sau khi kết thúc phần học đại cương sẽ tùy theo sở trường môn học của mình mà phân vào các lớp chuyên ngành nâng cao. Một vài người nhân tạo sẽ giỏi cả ở hai, ba ngành, nhưng cũng có vài người cái gì cũng chỉ ở mức trung, kết quả thường thấy nhất là được đem đi làm giáo viên thế hệ sau hoặc trợ lý cho các nghiên cứu viên.

“Tôi hả? Cái gì tôi cũng giỏi.” Mục Thanh Hoài hoàn toàn không có chút xấu hổ khoe khoang, sau đó lại bất chợt chùng xuống, “Nhưng mà cũng vì cái gì đều giỏi cả nên không biết phải chọn cái gì.”

Hiện tại nó đang theo công nghệ thông tin cùng khoa học máy tính là chủ yếu, thế nhưng chẳng qua bởi vì Nhan Hạc Hiên kia cũng rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, nó muốn đạt được thành tựu vượt qua đối phương thôi.

“Không sao cả, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Lâm Mặc an ủi.

Đúng vậy, trong mắt nhân loại đã đạt đến tuổi thọ hai trăm tuổi kia thì ba mươi năm cuộc đời quả thật ngắn ngủi không kể hết, độ tuổi đó chỉ mới xem như vừa thành niên không bao lâu thôi, ngay cả kết hôn cũng đã quá sớm.

Nhưng đối với những người nhân tạo dành ra cả đời chỉ để nghiên cứu và phát minh bên trong cái viện nghiên cứu bé tẹo tại một hòn đảo vô danh này thì số thời gian đó đã quá đủ dài rồi. Dài đến mức nếu như có ai đó nói với cậu rằng cậu có thể sống nhiều hơn ba mươi tuổi, Lâm Mặc cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Dù sống đến bao lâu, thì cuộc đời của bọn họ đều sẽ chỉ là một chuỗi ngày dài nhàm chán lặp đi lặp lại mà thôi. Tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt, cho nên họ không có gì cần chờ mong vào tương lai.

*****

Trình Mính là giáo viên chủ nhiệm lớp Lâm Mặc, lớp gã từ trước đến nay nổi danh nhờ có thiên tài Mục Thanh Hoài nằm trong đó, gã cũng nhờ vậy thơm lây. Tuy chỉ là giáo viên dạy môn đại cương, song điều này cũng khiến một kẻ luôn bị xếp dưới như Trình Mính có loại cảm giác ưu việt hơn người.

Gã tiến vào phòng nội bộ, hôm nay là ngày nhận lại điểm kiểm tra, từ trước đến nay việc chấm điểm đều giao cho hệ thống của viện nghiên cứu xử lý, giáo viên như gã chỉ có trách nhiệm đến nhận kết quả.

Số lượng học sinh trong lớp không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít, Trình Mính chỉ lướt sơ qua, chưa kịp xem điểm từng người một. Thế nhưng gã nhận được thông báo từ hệ thống, kỳ này lớp gã không có ai dưới điểm tiêu chuẩn cả.

Hai hàng chân mày của gã bắt đầu nhíu lại. Không có ai? Gã khá khẳng định lấy sức học của tên gà con Lâm Mặc kia thì kỳ khảo sát này không có cách nào qua nổi, chẳng lẽ thằng nhãi ranh đó lại may mắn tới mức một lần nữa lọt qua. Nghĩ vậy, gã bắt đầu mở quang não lên xem thông tin chi tiết.

Họ tên: Lâm Mặc

Ký hiệu: #009872

Tổng điểm kiểm tra: 88/100

Xếp hạng: 56/87

Hệ thống phân loại: Qua

Qua? Cư nhiên lại qua, đã vậy còn đạt thành tích tới 88 điểm? Kỳ thực 88 điểm cũng không phải con số quá mức ghê gớm gì, tại viện nghiên cứu này không thiếu người trên 90 điểm. Chẳng qua điểm sàn là 60, mà các kỳ khảo sát trước Lâm Mặc chỉ vừa trên một hai điểm, bài thi trong lớp không bao giờ quá 70, làm sao có chuyện nó được tới 88 điểm?

Trình Mính không nghĩ rằng Lâm Mặc gian lận, hệ thống an ninh của viện nghiên cứu trước nay cực tốt, nếu thằng nhóc con kia dám quay cóp đã bị giam vào phòng tối từ lâu.

Nếu điểm của cậu thấp, chỉ hơn điểm sàn không bao nhiêu, gã còn có thể tìm lý do “nhiều năm không cải thiện” để bảo viện nghiên cứu đánh rớt cậu, nhưng cậu đạt tới 88 điểm, gã có thể làm gì?

Trái tim Trình Mính sớm bị sự độc ác của bản thân làm cho vặn vẹo, gã càng thêm căm ghét Lâm Mặc. Về điểm này người nhân tạo thật sự không khác gì nhân loại bình thường, có đôi khi chẳng cần lý do thích đáng nào đã ghét một người khác, còn ghét đến tận cùng.

Chết tiệt! Coi như lần này mày thoát! Nhưng lần sau sẽ không may mắn như thế đâu!

Vì vậy, Lâm Mặc một lần nữa không hiểu vì sao thành tích của mình đã được nâng lên, giáo viên lại vẫn cứ nhìn cậu bằng ánh mắt hằn học chán ghét như xưa, thậm chí hơn xưa.

Thế nhưng cậu không còn thời gian chú ý tới người khác nhiều như vậy. Hiện tại Lâm Mặc lại gặp phải một thử thách mới gian khổ không kém.

Mục Thanh Hoài nói rằng, nó muốn cậu học chuyên sâu về ngành khí tượng và địa chất...

Lâm Mặc sau khi nghe xong yêu cầu này khá ngạc nhiên, bởi vì mặc dù nói ngành nào ở viện nghiên cứu cũng bình đẳng, nhưng ngành khí tượng và địa chất ít được xem trọng hơn. Dù sao bọn họ rất hiếm khi có cơ hội rời khỏi hòn đảo này để làm thực nghiệm.

Nhưng cho dù cậu có hỏi thế nào, Mục Thanh Hoài cũng nhất quyết không chịu giải thích, chỉ bảo rằng cậu cứ việc làm theo lời nó là được.

“Dù sao cậu môn nào cũng dốt đều, cứ nghe theo tôi đi.” Đây là câu trả lời mà Mục Thanh Hoài đã đưa ra khi Lâm Mặc thắc mắc.

Bởi vì Mục Thanh Hoài là ân nhân của cậu, cho nên cậu tuy lòng mang nghi vấn nhưng vẫn nghe lời, chuyên tâm tìm các loại sách về ngành này mà học tập.

Một năm sau đó trôi qua tương đối yên bình. Việc thi cử của Lâm Mặc đã có Mục Thanh Hoài bảo kê, cậu chỉ cần tập trung học những gì mà nó yêu cầu là được. Việc này đối với Lâm Mặc không khó, dù sao quả thật như Mục Thanh Hoài nói, cậu không đặc biệt giỏi môn nào cả, dù chọn ngành nào cũng như nhau thôi.

Rất nhanh lại sắp sửa đến kỳ thi khảo sát chất lượng toàn diện. Lần này Mục Thanh Hoài không chơi “đánh úp” như lần trước, trước ngày thi có dặn dò cậu rằng Nhan Hạc Hiên sẽ lại đưa đồ đến.

“Cậu vẫn còn liên hệ với anh ta?” Lâm Mặc vô cùng ngạc nhiên. Cậu cứ tưởng sau vụ đó Nhan Hạc Hiên sẽ không quan tâm đến Mục Thanh Hoài nữa chứ.

“Đó là bởi vì tôi có một ý tưởng siêu cấp vô địch...” Mục Thanh Hoài thần thần bí bí, “Tuy nhiên, để thực hiện được thì cần sự trợ giúp của Nhan Hạc Hiên một chút. Y nói nếu tôi có thể đạt được chút thành tựu gì đó, y liền sẽ chấp thuận đề nghị của tôi.”

“Hây...” Lâm Mặc thở dài, tuy rằng đã quen biết Mục Thanh Hoài được một năm rồi, nhưng cậu vẫn hoàn toàn chẳng hiểu người này rốt cuộc muốn làm gì, “Các cậu nhất định phải cẩn thận...”

Cách đây hai tháng trước có một người nhân tạo chẳng hiểu sao lại có ý định bỏ trốn ra ngoài viện nghiên cứu, hơn nữa còn thật sự trốn ra được, đáng tiếc sau khi vừa đặt chân ra khỏi các tầng lớp an ninh xong, còn chưa kịp rời đi hòn đảo đã bị máy bắn súng tự động bắn chết.

Kể từ lúc đó, an ninh bên trong viện trở nên chặt chẽ hơn, khắp nơi như bao trùm một bầu không khí nặng nề, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.

“An tâm, người khác chết hết tôi chưa chết đâu.” Mục Thanh Hoài vỗ mạnh lưng Lâm Mặc một cái, “Cậu là vợ tôi cơ mà, phải ủng hộ chồng chứ. Cười lên cho tôi có tí tâm trạng coi.”

Lâm Mặc nghe theo miễn cưỡng cười. Thật lòng cậu cứ cảm thấy lo lo. Kể từ cái đêm cậu lén đến phòng Mục Thanh Hoài thì chuyện cậu làm trái quy định đã rất nhiều rồi, thế nhưng không lần nào lại có loại cảm giác nặng nề như hiện tại. Hay là do có người mới chết, khiến cậu nhận ra nguy hiểm vẫn luôn rình rập bên cạnh?

Dù sao đi nữa, kế hoạch lần này của Mục Thanh Hoài, dẫu chưa rõ là vì cái gì, đã đem lại dự cảm cực kỳ bất ổn rồi...

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra nếu thế giới cuối này là một quyển tiểu thuyết riêng biệt, lại đổi góc nhìn một chút thì Mục Thanh Hoài mới là nhân vật chính, Lâm Mặc giống như tiểu đệ phụ trợ vậy =)) Do Hoài Hoài còn đang nhỏ nên tạm thời gọi là “nó”, chừng nào lớn lên đủ lông đủ cánh đủ *khụ* trym *khụ* rồi thì sẽ chuyển sang “hắn” =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.