Mộ Dung Thế tuy rằng mang nội tâm tục tằng của một kẻ yêu tiền, thế nhưng ngoại trừ chút khuyết điểm bé xíu đó ra thì từ trong ra ngoài của y đều là một tiên nhân thực thụ. Bề ngoài y trích tiên cao lãnh, mà bên trong cũng băng thanh ngọc khiết, nếu không có niềm đam mê mãnh liệt với tiền đó, sẽ chẳng ai có thể ngửi ra được chút hương vị phàm nhân nào trên người y. Vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi nơi y sống cũng nồng nặc mùi tiên khí.
Cho nên trạch viện của y ở chủ trạch Mộ Dung gia cũng được xem như địa điểm được vô số hậu bối tôn thờ, chỉ hận không thể mỗi ngày quỳ lạy để được thơm lây một chút tài năng cùng khí chất của Mộ Dung Thế. Có điều lấy tính cách của Mộ Dung Thế, y đương nhiên không bao giờ để kẻ khác bước vào lãnh địa của mình, do đó xung quanh khu đất của mình y đều bày một vòng kết giới thật lớn, ngăn cách mọi ý đồ tiến vào khi không có sự cho phép của khổ chủ. Cho nên dù có nhìn ngóng bao nhiêu, người bên ngoài tối đa cũng chỉ thấy được một tòa lâu gỗ thấp thoáng xa xa giữa rừng trúc, còn về phần bên trong có gì, mỗi ngày Mộ Dung Thế trải qua ra sao, không một ai tận mắt chứng kiến.
Hậu bối của Mộ Dung gia có sự sùng bái vô cùng to lớn đối với vị thiên tài trong truyền thuyết này, biết được y thích yên tĩnh, mỗi lần đi ngang qua trạch viện của y ngay cả thở cũng không dám thở, nói năng đều bất giác nhỏ giọng lại, hệt như chỉ cần hơi to tiếng một chút, Mộ Dung lão tổ sẽ theo đó mà giật mình đào mồ sống dậy.
Vậy mà cái nơi được xem như cấm địa trong truyền thuyết đó, không hiểu sao mấy tháng gần đây liên tục truyền ra tiếng khóc ai oán.
Ban đầu mọi người còn cho rằng nghe lầm, nhưng tiếng khóc kia quá rõ ràng, chỉ cần đi ngang qua liền nghe thấy. Hiển nhiên không thể nào là Mộ Dung Thế khóc, có đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đó. Nhưng nếu không phải y, như vậy còn có thể là ai?
Lập tức chủ đề về tiếng khóc thần bí kia trở thành đề tài nóng bỏng nhất của toàn gia Mộ Dung, ngay cả những vị tiền bối lớn tuổi cũng tò mò không thôi. Nói ra hơi mất mặt, nhưng trình độ trận pháp của Mộ Dung Thế vượt xa cả những kẻ tự xưng là trưởng bối bọn họ, cho nên dù ngứa ngáy trong lòng muốn nhìn trộm thử xem có chuyện gì đang xảy ra, họ cũng vô pháp xuyên qua được lớp kết giới do y bày ra.
Thế nhưng hỏi y, y chỉ nhàn nhạt đáp: “Lần đầu nuôi thú cưng, cho nên không biết cách dạy dỗ cho lắm.”
Lừa người! Có thú cưng nào có thể khóc ai oán được như Mạnh Khương Nữ như thế không! Ngay cả quỷ nữ thâm niên nhất cũng phải xấu hổ nếu thi đua xem ai khóc nát hơn ai với cái giọng đó!
Đối với loại trả lời này, mọi người đều nghiến răng kèn kẹt, không một ai tin vào lời giải thích này. Có điều tính cách Mộ Dung Thế chính là như thế, nếu y đã không nói gì thêm thì không ai có thể cạy mồm hỏi thêm được cái gì.
Dưới ánh chiều tà, Mộ Dung Thế chậm rãi tiến về căn nhà gỗ bên trong rừng trúc. Bề ngoài nhà gỗ nhỏ nhắn, kỳ thực đã được phủ trận pháp, bên trong rộng rãi xa hoa không thua kém gì cung đình cho các bậc đế vương hưởng thụ. Mọi thứ đồ dùng trong này đều là pháp bảo thượng đẳng, tùy tiện một món cũng đủ khiến tất cả mọi người trong giới tu chân xin quỳ liếm nhận ba ba.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế vẫn vang lên đều đều ở gian phòng phía sau. Mộ Dung Thế có chút nhíu mày, sau đó vẫn đặt xuống bao giấy trên tay, đi ra phía sau.
Trong một gian phòng nhỏ, một thanh niên mặt mũi nhợt nhạt đang ngồi trên đất, trước mặt cậu là vô số báo chí trải rộng, ti vi trên đầu vẫn còn đang bật. Nếu không phải thấy rõ logo của chương trình kinh tế, người khác nhìn vào còn tưởng đâu chàng trai này đang xem phim Quỳnh Dao không chừng.
Lại như thế. Mộ Dung Thế chán nản đến ngay cả khí lực tức giận cũng chẳng còn, trực tiếp cầm điều khiển bấm tắt ti vi. Thanh niên nhận thấy màn hình tối đen, lúc này mới dùng hai đôi mắt sưng như quả đào quay qua nhìn y.
“Không xem nữa. Đi ra ăn cơm.”
Cậu nhìn y chừng hai giây, sau đó cơ thể không động, miệng đã sớm mếu máo khóc òa lên: “Huhu... Mộ Dung Thế... Tịch Viêm hắn... huhuhu...”
Mộ Dung Thế dường như đã quá quen với cảnh này, chỉ đơn giản nói: “Hôm nay có đùi gà.”
Thanh niên vẫn khóc, nhưng đã tự động đứng lên đánh hơi đi ra ngoài ăn. Lúc tìm được đùi gà trong túi giấy, cậu tạm thời im lặng mười phút chuyên tâm gặm, sau đó lại tiếp tục khóc.
Mộ Dung Thế bị ma âm làm cho nhức cả đầu, đơn giản lấy dây thừng làm phép trói người lại, tiện thể dán thêm vài đạo bùa chú im lặng, lúc này mới được buông tha mà thả lỏng.
Y suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi điện.
Điện thoại giới thiên sư không giống nhân loại, dùng linh lực để kết nối, cho nên không cần lo lắng đối phương có nằm ngoài phạm vi phủ sóng hay không.
Chuông thậm chí không cần reng, đầu bên kia đã có giọng nói vang lên: “Đòi tiền không tiếp máy. Báo thù không tiếp máy. Nợ đào hoa có thể cân nhắc. Hoan nghênh quý khách đến cửa hàng Manh Manh Quỷ. Nếu quý khách có nhu cầu nghe giới thiệu các sản phẩm bên cửa hàng, vui lòng nhấn phím 1. Trong trường hợp cần liên hệ với nhân viên để khiếu nại hoặc bồi thường, nhấn phím 2. Người gọi là Mộ Dung Thế, không cần nhấn phím, trực tiếp tắt máy là được, bổn công tử đang bận không rảnh tiếp ngươi.”
“Uông Chiêu Dực, ngươi bớt diễn trò. Nếu ngươi không mau bắt máy, ngày mai ta sẽ cho người sang đập nát cái tiệm rách của ngươi.” Mộ Dung Thế chính là Mộ Dung Thế, ngay cả lúc đe dọa người dáng vẻ vẫn lạnh lùng không thay đổi chút biểu tình nào.
“Được rồi, được rồi. Mộ Dung đại sư, đại nhân như ngài cần gì chấp nhặt loại chuyện nhỏ nhoi này.” Dường như nhận ra Mộ Dung Thế rất có khả năng sẽ làm điều y nói, người phía bên kia nhanh chóng đổi giọng, “Chúng ta còn xa lạ gì nhau cơ chứ! Điện thoại của ngươi, ta sao có thể không bắt!”
Ngươi chính là không muốn bắt. Mộ Dung Thế thầm nghĩ trong lòng, lại lười vạch mặt đối phương, chỉ nhàn nhạt nói: “Thuốc ngươi đưa ta không có tác dụng.”
Nói về Uông Chiêu Dực, kỳ thực rất nhiều người không rõ vì sao hắn cùng Mộ Dung Thế có thể trở thành bạn bè. Tuy Mộ Dung Thế có chút đam mê chấp nhất với tiền bạc. nhưng nhìn chung y cũng không khác mấy hình tượng tiên phong đạo cốt của chính đạo cho lắm, đặc biệt ghét ác như tà, đối với những kẻ đi đường ngang ngõ tắt trong tu luyện hoặc kiếm lợi đều nhìn bằng nửa con mắt.
Mà Uông Chiêu Dực lại là một ngự quỷ sư hàng thật giá thật. Thậm chí bản thân hắn còn mở một cửa hàng chuyên buôn bán pháp khí cho các ngự quỷ sư khác. Việc Mộ Dung Thế ghét quỷ không phải chuyện xa lạ trong giới, đối với kẻ ngự quỷ thái độ chẳng hòa nhã hơn bao nhiêu, cho nên ai cũng không tài nào hiểu nổi vì sao Uông Chiêu Dực lại nhận được ân sủng mà móc nối quan hệ thành công cùng y.
Kỳ thực Mộ Dung Thế chẳng qua chán ghét những kẻ gây hại cho người khác để chiếm lợi cho bản thân. Ngự quỷ sư mười tên thì hết chín tên sai quỷ nô của mình đi làm chuyện thương thiên hại lý rồi, y đương nhiên không nhìn nổi loại biện pháp này.
Bất quá Uông Chiêu Dực là một trường hợp khác biệt. Hắn tuy nuôi quỷ, số lượng không ít, nhưng chưa bao giờ yêu cầu quỷ nô của mình làm bất kỳ chuyện gì hại người. Thậm chí, nói hắn là một tên cuồng quỷ đến mê muội không sai, nuôi quỷ chính là vì cung phụng sủng ái bọn chúng như tổ tông của mình, nào dám ra lệnh cơ chứ. Cửa tiệm Manh Manh Quỷ của hắn cũng chỉ bán các loại dụng cụ chăm nuôi quỷ đến béo tốt, không bán hàng hại người.
Nói theo cách nào đó, đây cũng là một loại đam mê mà người đời không hiểu được. Vì vậy Mộ Dung Thế cùng Uông Chiêu Dực nảy sinh một thứ cảm giác gọi là đồng bệnh tương liên, bằng một cách thần kỳ nào đó cứ như thế mà chấp nhận đối phương.
“Ây, không tác dụng? Không thể nào, rõ ràng... Aaaa! Tiểu Cầu! Nhả ra, nhả ra! Tờ bùa đó ta thức tới bốn giờ sáng mới vẽ xong đó! Không được cắn! Đại Ngốc, ngươi buông ống quần ta ra...”
Bên kia một trận gà bay chó sủa, ước chừng lộn xộn một hồi sau mới yên tĩnh trở lại. Uông Chiêu Dực tống được đám tiểu quỷ quậy phá của mình về phòng, lúc này mới vuốt mồ hôi trán tiếp tục: “Khi nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ? À, về phương thuốc ta đưa ngươi...”
“Ừ, không có tác dụng.” Mộ Dung Thế hiếm khi tốt bụng nhắc lại lần nữa.
“Một chút cũng không? Liều lượng mạnh đến như thế lại chẳng gây được tí ảnh hưởng nào?” Uông Chiêu Dực trừng mắt hỏi, cuối cùng thở dài xoa đầu đến rối bù, “Ai Mộ Dung Thế à, ta nghĩ đây là mệnh trời sắp đặt rồi. Ngươi đành chấp nhận thôi...”
Mộ Dung Thế chưa nghe hết câu đã đen mặt, trực tiếp ngắt linh lực nhét điện thoại vào túi.
Đầu đuôi chuyện này, phải lùi về thời điểm cách đây ba tháng trước.
Lâm Mặc sau khi hứa hẹn ngọt ngào cùng Tịch Viêm xong, còn chưa kịp làm một cái bóng thầm lặng đi theo phía sau đối phương đã phát hiện ra một sự thật tàn khốc.
Cậu bị ném trở về khu vực xảy ra tai nạn lúc ban đầu rồi.
Không ngờ đi tới đi lui lại quay về cái nơi bắt đầu này, tâm trạng Lâm Mặc khỏi cần nói cũng biết mây mù giăng lối, sóng dữ gầm gào.
Hệt như lần trước, cậu bị giam trong một cái lồng trong suốt không cách nào thoát ra được, mà chỉ cần bước chân ra ngoài lúc trời hơi nắng một tí thôi, cũng đủ để cho bản thân bị thiêu cháy đến bỏng rát. Loại đau đớn này ảnh hưởng trực tiếp lên linh hồn chứ không phải thân thể, cho nên Lâm Mặc dù trải qua bao nhiêu lần cũng không thể quen nổi. Vài lần cậu thử tìm cách tìm đến Tịch Viêm, nhưng lại hoàn toàn vô dụng. Thậm chí cậu còn không có cách nào cập nhật tình hình để biết tình huống Tịch Viêm ra sao.
May mà trước lúc đó cậu đã hứa sẽ ở bên cạnh hắn, dù sao hắn cũng nhìn không thấy, chỉ cần không cần Mộ Dung Thế kia lắm chuyện nói cho hắn nghe sự thật thì hẳn là có thể tạm thời che giấu được thêm một thời gian. Bất quá Lâm Mặc cũng không cho rằng nam nhân của cậu sẽ bị một câu nói đơn giản như thế lừa cả đời. Hắn chẳng qua hiện tại công việc rối loạn, vừa xử lý đối thủ bên ngoài còn đau đầu đấu với người trong nhà, cho nên chưa có thời gian để làm chuyện khác. Đợi đến khi mọi thứ ổn định rồi, cậu không ngạc nhiên lắm nếu hắn lại tìm cách nhìn thấy cậu một lần nữa, hoặc là, nối lại khế ước với cậu.
Nếu như đến lúc đó hắn lại phát hiện cậu không ở bên cạnh mình như đã hứa hẹn, chẳng biết sẽ còn nổi điên đến cỡ nào. Lâm Mặc ủ rũ nhìn ra bên ngoài, lần này thảm thật rồi.
Thế nhưng ông trời dường như chưa đến mức cắt hết đường lui cho cậu. Vào một đêm không trăng không sao, khi Lâm Mặc đang lang thang tìm cách thoát ra như mọi khi, cậu gặp phải người mà mình không ngờ nhất.
Mộ Dung Thế.
Bất quá tình huống cũng không phải đẹp đẽ gì cho lắm. Lâm Mặc lúc đó đi ngang qua vách tường một hẻm cụt, phát hiện Mộ Dung Thế đứng đối diện, mà dựa sát vào tường hẻm là một tên hắc y đang thở hổn hà hổn hển, máu tươi hãy còn nhỏ giọt rơi tí tách xuống đường.
Lâm Mặc:... Mẹ nó, có phải cậu đã thấy thứ không nên thấy hay không?
Bình thường trong phim ảnh hay sách truyện xuất hiện cảnh này, chẳng phải đều sẽ bị giết người diệt khẩu hay sao? Vì vậy Lâm Mặc rất khôn ngoan lựa chọn đi ngược trở về bức tường xem như chưa từng thấy gì.
Nào ngờ cậu phản ứng nhanh nhẹn như thế, lại vẫn có kẻ khác hành động nhanh hơn. Tên hắc y kia không biết bằng cách nào đột phát sức lực, dùng tay tóm cổ cậu lôi lại hét to: “Mộ Dung Thế! Nếu mày dám tiến lại gần, tao sẽ giết chết thằng này! Hoặc mày giết cả tao lẫn nó! Tao muốn xem Mộ Dung đại sư danh tiếng đỉnh đỉnh rốt cuộc có phải kẻ máu lạnh vô tình, xem sinh mạng phàm nhân không ra gì hay không!”
Lâm Mặc muốn cựa quậy trốn thoát lại không thể, trong lòng đã sớm mắng chửi bảy bảy bốn mươi chín lần tên khốn này. Đánh rắm! Mi có thấy người thường nào chui từ trong tường chui ra lúc nửa đêm không! E rằng trong mắt Mộ Dung Thế, cậu thoạt nhìn còn tà đạo hơn cả cái tên máu me đầy người này nữa đó!
Đáng tiếc tên này bị thương quá nặng, thần chí không còn rõ ràng, vì vậy không phân biệt nổi nữa, chỉ theo bản năng vớ lấy bất kỳ khả năng nào có thể trốn thoát. Gã vốn là một tên ngự quỷ sư, chuyên sai ác quỷ hại người để hút lấy sinh mạng người khác tăng trưởng tu vi cho bản thân, bởi vì hành vi quá mức tàn bạo không thể chấp nhận nên hiệp hội thiên sư đã đặc biệt phái Mộ Dung Thế ra tay trừng trị. Gã đánh không lại liền bỏ chạy, hiện tại đã bị dồn vào đường cùng, sớm chỉ còn nỏ mạnh hết đà, toàn bộ quỷ nô cũng đã đánh nát, cho dù Mộ Dung Thế không giết gã ngay tại đây, chỉ e rằng gã cũng không sống được bao lâu nữa.
Nhưng làm người đều có lòng tham, cho dù chỉ có thể kéo dài hơi tàn thêm một khắc, gã cũng nhất quyết không buông tay! Dù có phải liên quan đến an nguy người khác đi chăng nữa!
Mộ Dung Thế đứng ở phía đối diện bức tường, hơn nữa tình trạng y hoàn toàn bình thường, không giống như gã thần trí đã điên cuồng, cho nên đương nhiên nhìn rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra. Ánh mắt y chỉ liếc nhìn Lâm Mặc không quá hai giây, sau đó lại rời đi không chút quyến luyến.
Chỉ hai giây đó Lâm Mặc cũng biết, Mộ Dung Thế đã nhận ra cậu. Nhưng y sẽ không bởi vì trước kia có giao tình với cậu mà buông tha tên kia. Thậm chí y chẳng nghĩ tới việc cứu cậu.
Nếu Lâm Mặc là người, có lẽ Mộ Dung Thế sẽ cân nhắc ít nhiều. Nhưng cậu là quỷ. Kết cục duy nhất của cậu là hồn phi phách tán, về phần bị người khác đánh chết hay chờ đến khi sinh khí cạn kiệt mà biến mất thì có khác gì nhau đâu chứ. Hay ít ra đó là suy nghĩ của Mộ Dung Thế.
Cho nên gã ngự quỷ sư kia há hốc mồm nhìn Mộ Dung Thế vẫn nhẹ nhàng ném ra sát chiêu lấy mạng, một quầng sáng trong tay y bay ra chém xuyên qua đầu Lâm Mặc, kế đó là cắt đôi cuống họng của gã.
Gã chết không nhắm mắt, thi thể từ từ trượt xuống, bàn tay giữ lấy Lâm Mặc cũng lỏng dần. Cả hai đều rơi bịch xuống đất như hai con búp bê vải rách nát.
Mộ Dung Thế tiến đến kiểm tra tình trạng của gã, có chút nhíu mày chán ghét mà lấy khăn tay lau những ngón tay chạm vào người gã của mình, sau đó mới bắt đầu nhìn sang Lâm Mặc.
Pháp khí của y có thể giết người, cũng có thể giết cả quỷ. Lâm Mặc chết là chuyện không thể nghi ngờ. Thế nhưng cơ thể cậu vẫn còn nguyên, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tan biến.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, hứng thú của Mộ Dung Thế bị khơi gợi lên một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Sau đó y rời khỏi con hẻm, để mặc xác chết của gã ngự quỷ sư kia nằm đó. Dù sao hiệp hội cũng sẽ cử người đến dọn dẹp, y không làm chuyện ngoài lề không được trả phí bao giờ.
Nào ngờ y vừa theo thói quen bấm ngón tay nhẩm tính, hai mắt liền tối đen.
Chết tiệt! Nhân quả?!
Đối với người tu tiên, nhân quả là đáng sợ nhất. Ngày nào còn nợ nhân quả, ngày đó không đắc đạo. Mộ Dung Thế tuy không quá hứng thú với việc phi thăng, nhưng y không muốn chơi trò đánh cược với thiên đạo. Giới tu chân ai cũng biết, gieo nhân xấu chắc chắn gặt quả xấu, nhưng gieo nhân tốt chưa chắc đã được quả tốt. Mười cái nhân quả thì hết chín cái gây hại rồi. Mà nhân quả để càng lâu, ảnh hưởng về sau sẽ càng lớn. Nó cũng như nợ ngân hàng, cho dù trả hết vốn gốc thì vẫn còn tiền lãi, trừ phi nghĩ ra được cách giải quyết toàn bộ một lần, bằng không sẽ sinh sôi mãi không thôi.
Y từ trước đến nay hành xử đều cẩn thận, cho dù có trừ gian diệt bạo hay đơn giản nhận một bút tích nhỏ kiếm chút tiền tiêu vặt đều tuyệt đối sẽ không để cho nhân quả dính lên người mình. Nếu không phải vì vậy, y tuyệt đối lúc trước sẽ không bôn ba chạy tới cái khu vui chơi kia để đi cứu người.
Gã ngự quỷ sư kia, Mộ Dung Thế đã lo liệu trước. Về phần Lâm Mặc, cậu tuy là nhân tố bất ngờ, thế nhưng Mộ Dung Thế cho rằng cậu sẽ hồn phi phách tán, cho dù việc giết cậu có gây nhân quả với mình đi chăng nữa thì cũng sẽ biến mất thôi.
Vậy mà giờ đây cái tên đáng lẽ nên hồn phi phách tán kia lại không chết, còn y thì gánh thêm một khoản nợ nhân quả? Chuyện này là thế nào?
Ánh mắt Mộ Dung Thế trầm ngâm nhìn Lâm Mặc, tựa hồ đang suy nghĩ có nên chém thêm một nhát tiễn cậu lên đường hay không. Nhưng nếu như cậu ta thực sự không biến mất được, như vậy hành động đó sẽ chỉ khiến nhân quả hai người càng dây dưa thêm gấp bội.
Quả nhiên bàng môn tà đạo đều không phải thứ tốt lành gì! Mộ Dung Thế từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên bị chọc tức đến như vậy, chỉ có thể trước tiên đem người về nhà, suy tính chuyện sau này.
Nào ngờ lúc Lâm Mặc tỉnh lại, có lẽ do ảnh hưởng cú chém của y ban nãy, trực tiếp biến thành tên ngu ngốc có chọn lọc. Tại sao gọi là ngu ngốc có chọn lọc? Bình thường cậu ta chỉ biết khóc lóc nhớ thương tên Tịch Viêm kia, thế nhưng mỗi khi Mộ Dung Thế tìm cách nhốt cậu lại, cậu luôn có thể bằng một cách nào đó trốn thoát ra được. Mộ Dung Thế bị phiền đến không chịu nổi, y cũng không thể cứ mỗi ngày đều ở bên cạnh trông chừng người ta, vì thế đem đến cho Lâm Mặc một đống báo chí cùng tin tức liên quan đến Tịch Viêm, bằng vào cách đó thành công dụ dỗ cậu chịu ngồi yên trong phòng cả ngày.
Nhưng mỗi lần nghe hay đọc đến tin Tịch Viêm thì Lâm Mặc lại khóc đến tê tâm liệt phế, Mộ Dung Thế thật sự không tài nào chịu nổi!
Đã vậy sau khi đưa Lâm Mặc về nhà không bao lâu, mỗi ngày y bấm ngón tay tính mệnh, đều thấy bản thân như bị đùa giỡn.
Thiên đạo: Hai người các ngươi có nhân quả, cần phải mua đùi gà cho Lâm Mặc ăn mỗi ngày, hơn nữa dỗ cho cậu ta không khóc, tuyệt đối không được hung cậu ta, giúp phát triển thân thể cùng trí tuệ toàn diện, mỗi ngày đều có thể hạnh phúc mỉm cười.
Mộ Dung Thế: “...”
Thiên đạo: Không làm được, ta liền đánh chết ngươi. Không! Nếu ngươi không làm được, ta liền khiến ngươi đời này kiếp này không thể kiếm thêm một đồng tiền nào nữa!
Mộ Dung Thế: “...”
Thiên đạo bây giờ cũng thật biết cách đe dọa người. Nhưng mà lời này đánh trúng điểm yếu của Mộ Dung Thế thật rồi.
Có một lần Mộ Dung Thế định mặc kệ Lâm Mặc, kết quả từ trên trời liền giáng xuống một cột sét, đánh cháy đen hết toàn bộ số tiền bạc cùng trân bảo y cất giấu. Mấy ngày sau đó, tất cả những khách hàng của y bằng cách thần kỳ nào đó đều lần lượt bị sét đánh đến liệt giường, không đi gặp y được.
Mộ Dung Thế đã một tuần không thể kiếm tiền, trong lòng khó chịu còn hơn chết, cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của thiên đạo mà đi chăm lo cho Lâm Mặc.
Bất quá Mộ Dung Thế trước nay là thiên kiêu chi tử, chỉ có người khác cung phụng y chứ y có chăm sóc ai bao giờ, cho nên mỗi ngày đều phải sống trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Cuối cùng y không tìm được biện pháp giải quyết, đành phải liên hệ cùng Uông Chiêu Dực để tìm xem hắn có cách nào giúp y hay không. Hắn đưa cho y một loại thuốc, nói rằng chuyên dùng để chữa trị cho các lệ quỷ u sầu, có thể giúp bọn họ cởi bỏ oán hận, một lần nữa làm một con quỷ hạnh phúc.
Trước tiên phải chữa hết cái chứng khóc lóc cả ngày cái đã, bằng không chính y cũng sẽ điên lên mất. Có điều thuốc Uông Chiêu Dực đưa lại không có tác dụng với Lâm Mặc.
Bên dưới lại bắt đầu vang lên tiếng khóc, Mộ Dung Thế thở dài chán chường, tự biết bùa chú cùng dây trói của mình lại bị hủy, chỉ có thể xuống lầu dỗ dành vị tổ tông kia.
“Lâm Mặc, tới giờ đi ngủ rồi.”
“Nhưng... hức... Mộ Dung Thế... Ngươi nghĩ Tịch Viêm có... huhu... ổn không?” Hai mắt Lâm Mặc ngập nước, hệt như một cái vòi không bao giờ cạn.
Chắc chắn vẫn ổn hơn y. Mộ Dung Thế không hiểu vì cái gì bản thân mình phải vướng vào rắc rối yêu hận tình thù của hai tên dở hơi này.
Mộ Dung Thế: “Còn không đi ngủ, ta liền không tìm ảnh Tịch Viêm cho ngươi nữa.”
Lâm Mặc: “Đừng đừng! Ta... ta ngay lập tức liền đi...”
Cái gọi đi ngủ, chính là Lâm Mặc tiến vào pháp trận tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê để uẩn dưỡng sinh khí cho bản thân. Không biết vì sao dù sinh khí của cậu vô cùng cạn kiệt, linh hồn vẫn nhất định không biến mất như các quỷ tu khác, sống còn dai hơn cả gián. Quỷ thiếu đi sinh khí đầu óc rất dễ lâm vào trạng thái không phân biệt được, sẵn sàng ra tay hại người để hút lấy sinh khí.
Mộ Dung Thế ngược lại không quan tâm lắm những thứ đó. Chủ yếu khi uẩn dưỡng, Lâm Mặc sẽ rơi vào hôn mê, không làm phiền được y nữa, y cũng có thể an tâm đi ngủ.
Uông Chiêu Dực lại gọi tới, Mộ Dung Thế hơi chần chừ, cuối cùng vẫn bắt máy: “Tìm ra được cách giải quyết rồi?”
Uông Chiêu Dực: “Ừm, ta vừa mới nghĩ, có lẽ tiểu quỷ chỗ ngươi tâm bệnh quá sâu nặng không quên được người kia, nếu dùng thuốc cũng không có tác dụng thì biện pháp tốt nhất chính là giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện trong lòng?”
Cho nên y thực sự cần cân nhắc đến chuyện chém chết Tịch Viêm, giúp hai người đoàn tụ?
Vô nghĩa! Nếu có cách giải quyết, ngay từ khi Tịch Viêm liên hệ với y lần đầu, y đã nói cho hắn nghe rồi! Còn cần khổ sở đến bây giờ sao!
Mộ Dung Thế: “Thật sự không có biện pháp. Cậu ta muốn tiếp tục ở bên cạnh người kia, nhưng hắn chỉ là phàm nhân. Cho dù có đưa cậu ta trở lại đi chăng nữa, sau khi đối phương bị cậu ta hút cạn sinh khí đến chết, bệnh điên của cậu ta chỉ có nặng thêm thôi.”
Uông Chiêu Dực: “Hay là... chém chết tên trong lòng cậu ta, cho cả hai đoàn tụ?”
Mộ Dung Thế: “...”
Có thể làm bạn với nhau, sóng não của Uông Chiêu Dực quả nhiên cũng có vài đường như Mộ Dung Thế.
Mộ Dung Thế: “Một mình cậu ta là đủ lắm rồi, ta không muốn gánh thêm nợ nhân quả của một kẻ khác nữa.”
Y cũng không muốn rước về thêm một vị tổ tông.
Cuộc đối thoại rốt cuộc vẫn kết thúc trong vô vọng, Mộ Dung Thế lẫn Uông Chiêu Dực đều không tìm ra được biện pháp giải quyết.
Thế nhưng so với bọn họ, có người còn gấp gáp hơn.
*****
419: [...Chủ thần, như thế là phạm luật.]
Mục Thanh Hoài: “Vốn dĩ có người chơi xấu với chúng ta trước, chúng ta không cần chơi đẹp làm gì!”
419: [Nếu chủ hệ thống biết được, ngài nhất định sẽ chết đó.]
Là bị hắn làm chết trên giường. Mục Thanh Hoài thầm nghĩ trong lòng như vậy, có hơi run sợ một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi!
Mục Thanh Hoài: “Tình huống Lâm Mặc khẩn cấp, chúng ta không nói chuyện dài dòng nữa. Mau đi đi, ta giúp ngươi che giấu chủ hệ thống. Tiểu tình nhân một đêm, cố lên!”
419: [...]
Chủ thần à, ta đã hiểu vì sao tổng bộ nhất quyết che giấu thân phận thật của ngài rồi.
419 ban đầu vẫn có chút băn khoăn, nhưng nó nghĩ tới Lâm Mặc, lại nghĩ tới tình trạng hiện tại của cậu, băn khoăn gì đó liền dẹp qua một bên.
Các ký chủ ở tất cả thế giới làm nhiệm vụ đều không thể ở lại quá lâu, sau một khoảng thời gian nhất định đều buộc rời đi. Cũng không phải tổng bộ cố tình gây khó dễ, mà là vì bọn họ buộc phải như vậy. Bởi vì càng ở lại lâu, bản thân bọn họ sẽ càng bị đồng hóa với dữ liệu của thế giới đó, đến một thời điểm nhất định sẽ hoàn toàn quên mất thân phận của mình, quay trở về thành một chuỗi số liệu thuộc quản lý của ý chí thế giới đó.
Còn về cái định nghĩa “lâu” là bao nhiêu, thì tùy tuyến mỗi thế giới mỗi khác, dù sao dòng thời gian giữa các vị diện đều khác nhau. Ví dụ như một trăm năm ở thế giới tu chân, bất quá chỉ bằng một năm ở một thế giới hiện đại nào đó.
Lâm Mặc chỉ đến thế giới này khoảng một năm, nhưng đã tính là đủ lâu so với những thế giới khác. Bởi vì nơi này là thế giới gốc của cậu, ảnh hưởng sẽ càng mạnh mẽ.
Không có hệ thống bảo hộ như trước kia, lại không chịu phạm vi quản lý của thế giới, Lâm Mặc mới rơi vào tình trạng không chết được, nhưng đầu óc cũng bị rối bong lên.
Trước khi đi, Mục Thanh Hoài còn cố gắng tiếp thêm dũng khí cho 419: “Ngươi đừng lo, nhiệm vụ của ngươi cũng chỉ là cài phần mềm này vào đầu cậu ta, để cho nó sửa sang lại dữ liệu trong đầu, cũng không phải ném đáp án cho thí sinh, chủ hệ thống lòng dạ nhân từ rộng rãi nhất định không để ý.”
419: [...]
Chủ thần à, nó chưa bao giờ nhìn thấy một chủ hệ thống nhân từ rộng rãi có được không? Ngài có chắc mình không miêu tả nhầm người đấy chứ?
Vốn dĩ sự xuất hiện của nó bên cạnh Lâm Mặc chẳng phải gần như nửa cái đáp án rồi sao. Nghĩ đến gương mặt nghiêm khắc của chủ hệ thống, 419 cảm thấy dữ liệu bé nhỏ bên trong nó sắp vỡ nát luôn rồi. Nhưng mà nó cũng rất muốn giúp đỡ Lâm Mặc làm một cái gì đó. Nếu không phải có virus chơi xấu, cậu đâu cần vất vả đến bây giờ vẫn chưa biết đề thi là gì.
Mang theo những tâm sự ngổn ngang như thế, 419 theo đường truyền truyền tống đến vị diện cậu đang ở, trực tiếp kết nối với Lâm Mặc.
*****
Chiếc điện thoại đen trên bàn làm việc reng lên vài tiếng, Tịch Viêm liếc mắt nhìn thấy số lạ, trong lòng đã thầm đoán được người gọi đến là ai. Hắn nhấn nút nhận cuộc gọi, chậm rãi chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
“Tiểu Viêm... con nghe dì nói... Chuyện lần này hoàn toàn do dì gây ra, Tịch Hàn nó vô tội, xin con buông tha cho nó! Chỉ cần con chấp nhận yêu cầu này, dì sẽ bảo Tịch Hàn cùng Tịch Ly không tranh giành Vạn Kim với con nữa...”
Tịch Viêm có chút buồn cười. Người đàn bà này đến bây giờ vẫn cho rằng bản thân bà ta có thể đàm điều kiện cùng hắn sao?
“Tịch phu nhân, à không, hiện tại bà đâu còn là Tịch phu nhân nữa nhỉ? Kim Lưu Sang, chuyện lần này do cảnh sát thụ án, tôi cũng không phải thần thánh, muốn thay trắng đổi đen là được. Nếu Tịch Hàn vô tội, bọn họ đương nhiên sẽ thả nó ra sớm thôi.”
“Không! Tịch Viêm! Dì cầu xin con! Dì biết con có thể cứu được Tịch Hàn mà!” Tịch phu nhân lần đầu tiên trong đời rơi vào trạng thái chật vật như vậy, “Toàn bộ tội lỗi dì sẵn lòng gánh chịu! Con có hận thù gì cứ đổ lên người dì đây!”
Sau lần đe dọa trước kia không thành, Tịch phu nhân cùng Tịch Hàn lại nảy ra một ý tưởng mới ngu xuẩn không kém: độc chết Tịch lão gia. Hai người lén lút bày mưu, tráo đổi loại thuốc thường dùng chữa bệnh của ông thành một loại độc dược tác dụng chậm khác, cuối cùng cũng thành công bức tử được đối phương. Tịch Hàn ngay cả chờ cũng chờ không nổi, đám tang vừa kết thúc liền kéo luật sư vào phòng nói chuyện để nhận lại di chúc của cha mình.
Tịch Hàn là một kẻ lòng tham không đáy, gã lên kế hoạch sửa lại bản di chúc, chuyển đổi toàn bộ cổ phần đều được trao lại cho mình, nhờ đó chính thức trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của Vạn Kim. Tịch Ly ở nước ngoài nghe được tin đương nhiên không cam lòng, lập tức bay một mạch về nước.
Việc đầu tiên ả làm khi đặt chân xuống sân bay chính là liên lạc với Tịch Viêm bàn điều kiện: “Tuy rằng trước đây chúng ta có thù oán, nhưng người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tôi hy vọng hai ta có thể tạm thời hợp tác.”
Kỳ thực không có Tịch Ly, Tịch Viêm vẫn dễ dàng xử lý được hai mẹ con ngu xuẩn kia. Bất quá có kẻ chấp nhận thay hắn làm việc gian khổ, hắn việc gì từ chối. Huống hồ hắn là một kẻ thù rất dai, món nợ cũ Jeff mà Tịch Ly tặng cho hắn kia hắn vẫn còn nhớ rõ, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dưới sự liên hợp của hai bên, Tịch Ly nhanh chóng kiếm được đầy đủ chứng cớ khởi tố hai mẹ con Tịch Hàn tội danh sát hại Tịch lão gia. Có được giúp đỡ từ Tịch Viêm, hai người kia rất nhanh liền bị bắt, ngay cả muốn bỏ trốn cũng không thể, thậm chí luật sư bên người bọn họ cũng do Tịch Viêm an bài, mục đích quyết tâm khiến họ không thể nào thoát được án phát lần này.
Kim Lưu Sang thương con, đứng ở trước tòa nhận hết mọi tội danh. Bất quá tang chứng vật chứng đầy đủ, Tịch Hàn không tránh thoát được dính líu trong chuyện này, cuối cùng tòa án phán quyết bà ta tù chung thân, còn Tịch Hàn chịu mười lăm năm tù giam.
Lúc nhận được bản án, Kim Lưu Sang ngất xỉu ngay tại chỗ. Mười lăm năm... Sau mười lăm năm, Tịch Hàn có còn có thể là người sao? Có còn sống để bước ra khỏi nhà tù sao?
Tuy rằng Kim Lưu Sang thời điểm làm Tịch phu nhân cốt yếu chỉ là một bình hoa, thế nhưng bà ta cũng có mạng lưới riêng của mình, tìm được cách liên hệ cùng Tịch Viêm. Mặc dù đầu óc bà ngu xuẩn, nhưng giờ phút này bà hiểu rõ chỉ có Tịch Viêm mới có thể cứu được con trai bà.
Có điều mục đích của Tịch Viêm chính là xử lý Tịch Hàn, sao có thể vì chút cầu xin của Kim Lưu Sang mà thay đổi suy nghĩ. Những lời xin lỗi cùng hối hận bắt đầu không ngừng lặp đi lặp lại, hắn chán ghét nhấn nút tắt.
Thời điểm sai người hạ thuốc bắt cóc giết chết hắn, Tịch phu nhân có bao giờ nghĩ tới chuyện hạ thủ lưu tình? Có nghĩ tới tình cảm gia đình?
Chỉ cần Tịch Hàn ngoan ngoãn không tìm đường chết trong tù, hắn bảo đảm gã sẽ sống sót mà ra được sau mười lăm năm. Về phần lúc trở về có nguyên lành hay không, hắn không chịu trách nhiệm.
Còn Tịch Ly... Tịch Viêm nhớ đến ả đang nắm quyền Vạn Kim, trong lòng không khỏi cười thầm. Tịch Ly sẽ không cho rằng hắn cứ như thế bị ả lợi dụng để xử lý hai mẹ con Tịch Hàn đi? Thôi kệ, cứ để ả sống trong mộng tưởng thêm một lát, dù sau chỉ hai ngày nữa tập đoàn Vạn Kim sẽ trải qua một chấn động lớn.
Lúc này đây không còn công việc bề bộn quấn thân nữa, đầu óc Tịch Viêm có thể nghĩ tới nhiều thứ hơn. Ví dụ như về Lâm Mặc. Lúc trước hắn một mực chuyên tâm vào việc trả thù, do đó gần như cả ngày lẫn đêm đều làm việc đến kiệt sức, không có thời gian nghĩ lung tung. Nhưng hiện tại đã rảnh rỗi, trái tim sẽ không nhịn được mà tự vẽ nên hình bóng cậu.
Lâm Mặc... có đang ở bên cạnh hắn hay không? Cậu đã hứa với hắn không rời đi, nhất định sẽ ở lại. Hắn biết cậu là một người giữ lời.
Nhưng Tịch Viêm thật sự nhịn không nổi. Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần Lâm Mặc ở bên cạnh mình, hắn liền có thể cứ như thế an ổn sống qua cả đời. Thế mà chỉ được có ba tháng, hắn lại bắt đầu khát cầu được nhìn thấy cậu thêm một lần nữa.
Con người chính là sinh vật tham lam như thế, luôn sẽ muốn nhiều hơn nữa, không bao giờ thỏa mãn.
“Cậu tìm cho tôi vài vị trong nghề...” Tịch Viêm gọi điện cho trợ lý, giọng hơi ngần ngừ, “Có kiến thức chuyên môn về quỷ.”
Trợ lý vâng dạ, trong lòng toàn dấu chấm hỏi. Làm công cho Tịch Viêm lâu như vậy, hắn cũng đã tiếp xúc được với rất nhiều tầng lớp trong xã hội. Giới kinh thương này, ngươi nuôi quỷ phụ trợ cho việc làm ăn không phải không có. Bất quá những thứ đó đều là bàng môn tà đạo, chính bản thân Tịch tổng trước kia khinh thường ra mặt, hiện tại lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ là thế nào? Hắn chỉ muốn khuyên boss của mình rằng, bọn họ bây giờ kiếm được rất nhiều tiền rồi, cũng không gặp phải biến cố gì, không nên liều mạng dính dáng đến những thứ dơ bẩn đó.
Bất quá yêu cầu của Tịch Viêm hắn vẫn không dám trái lời. Rất nhanh ngay chiều hôm đó, một bản danh sách những vị ngự quỷ sư được đưa lên trên bàn làm việc cho Tịch Viêm. Sự tình liên quan đến quỷ có hơi tà đạo, cho nên kiếm người cũng khó hơn nhiều, nhưng sự thật chứng minh chỉ cần có đủ tiền đủ quyền lực thì không gì là không thể.
Tịch Viêm lật danh sách, cuối cùng dừng lại trước một cái tên: “Chọn tên này đi, số ba mươi mốt.”
“Uông Chiêu Dực?” Trợ lý xác nhận lại một lần nữa, “Hắn trông có hơi trẻ, ngài chắc chứ?”
“Chẳng phải Mộ Dung Thế cũng rất trẻ tuổi đấy sao? Người còn trẻ đã hành nghề được, đương nhiên phải có chút tài mọn.” Tịch Viêm không quá quan trọng vấn đề tuổi tác lắm, “Cứ chọn hắn đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Thật lâu rồi không đăng chương mới... Cứ tưởng về VN sẽ rảnh rỗi hơn, nhưng mỗi ngày đều có thật nhiều việc để làm. Nghe bảo 0:00 giờ tối nay có điểm phải không nhỉ?