Hà Nhậm Nghê ngồi trên gò đất, bên cạnh là một vò rượu, gương mặt già hốc hác mất đi sinh khí, ánh mắt hướng về nơi xa xăm. Bên cạnh y là một ngôi mộ vừa đắp không lâu, ngay cả cỏ dại cũng chưa kịp mọc, phía trên một tấm bia gỗ cũng không có.
Rượu đã uống hết vò, người lại vẫn chưa say. Hà Nhậm Nghê buồn bã thở ra một hơi, thấp giọng ho khan.
Y nhớ tới người thiếu niên ấy, lần đầu tiên gặp mặt không những không hành động kín đáo như việc một ám vệ nên lại, trái lại hớn hở cười toe toét chạy tới trước mặt y: “Chủ tử, chủ tử! Ta tên Phục Thập Ngũ!”
Chớp mắt một cái, đã qua hai mươi bảy năm. Người không còn, y... cái gì cũng không còn.
Hà Nhậm nghê cười khổ, có thể trách ai đây? Nếu y không tham lam cuồng vọng, kết cục có lẽ đã không thành ra thế này. Hoặc giả như y tỉnh táo nhìn nhận lại tình cảm của bản thân, Phục Thập Ngũ chí ít cũng sẽ không chết thê thảm như thế.
Hai mươi bảy năm trước, Phục Thập Ngũ to gan lớn mật leo lên giường cường bạo y. Hành vi này khiến y vừa thẹn lại giận, trừng phạt hắn chịu thương vô số. Nhưng cho dù y có đuổi hắn đi bao nhiêu lần, hắn đều sẽ như con chó lớn chạy lại ngoe nguẩy đuôi. Lâu dài mối quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên vi diệu, chủ tớ không phải, bạn tình cũng không.
Bước rẽ ngoặt trong tình cảm giữa bọn họ, có lẽ là khi Hà Nhậm Nghê tuân mệnh hoàng thượng ra chiến trường đánh đuổi quân xâm lược. Phục Thập Ngũ luôn theo y như hình với bóng, ban ngày thì cùng y đánh giặc, buổi tối lại bồi y ngủ. Mọi chuyện vẫn luôn diễn ra như bình thường, cho đến một ngày kia khi mũi tên lao về phía Phục Thập Ngũ, trái tim Hà Nhậm Nghê lần đầu tiên trải qua nỗi khủng hoảng vô bờ, bất chấp nguy hiểm che chắn cho hắn. Tuy rằng sau đó y bị tên đâm trúng, may mắn thay lại chỉ bị thương phần mềm, không gây bao nhiêu thiệt hại.
Bất quá kể từ lúc đó, Hà Nhậm Nghê liền biết người ám vệ tên Phục Thập Ngũ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong y. Y không khống chế được đã yêu hắn, say mê hắn từ khi nào. Đến nỗi cơ thể tại tình huống nguy hiểm liền làm ra bản năng tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất, thà để chính mình chịu thay cũng không muốn đối phương tổn thương mảy may.
Những ngày tháng sau đó trên chiến trường, y cùng Phục Thập Ngũ càng thêm quấn quýt, gần như đã xác định quan hệ, chỉ thiếu mỗi một bức rèm mỏng nói thẳng ra cho đôi bên. Hà Nhậm Nghê vẫn luôn thầm nghĩ trong lòng, đợi đến khi chiến sự kết thúc, y sẽ nói cho hắn biết sự thật, cho dù bọn họ không thể công khai với người đời, nhưng cùng ở bên nhau cả đời thoạt nghe cũng không tồi.
Đáng tiếc, cuộc đời không ai ngờ trước được chuyện gì. Hà Nhậm Nghê ở chiến trường coi như cũng chưởng quản một quân, tới khi về kinh thành quyền lực đều bị thánh thượng thu hồi, chẳng khác gì một vật tượng trưng không có thực quyền. Y lại còn trẻ, chưa thấu hiểu nhân thế, nhất thời bất mãn càng bị nhiều người nhân cơ hội thù ghét, cuộc sống sau đó trải qua không tính là tốt đẹp gì.
Mộng tưởng luôn là tốt đẹp. Thế nhưng khi đối diện thực tế, Hà Nhậm Nghê y liền không có cách nào thực hiện được. Lời muốn nói với Phục Thập Ngũ vẫn luôn chần chừ trong cuống họng, vì y biết lời đã nói ra đồng nghĩa vạn kiếp bất phục, mệnh hai người từ đây sẽ quấn lấy nhau vĩnh viễn. Y hèn nhát, y lo sợ, cho nên y không dám nói.
Cuối cùng vào một ngày yến tiệc trong kinh thành, nữ nhi của thừa tướng đương triều Tô Tử Nhi lại nhất kiến chung tình với Hà Nhậm Nghê, sống chết không phải y thì không gả. Thừa tướng có dã tâm, nhìn thấy Hà Nhậm Nghê phù hợp mọi yêu cầu của ông ta, liền bắt đầu chính sách vừa đánh vừa xoa, ngoài miệng chính là cầu thân, bên trong kỳ thực lại là cưỡng ép y leo lên chung một chiếc thuyền.
Hà Nhậm Nghê rốt cuộc không chịu nổi những mê hoặc đó. Lấy Tô Tử Nhi, thừa tướng hứa với y sẽ tìm cách lấy lại binh quyền giao cho y, hơn nữa còn khiến y nhanh chóng thăng quan tiến chức thống lĩnh một phương. Quan trọng hơn hết Tô Tử Nhi có thể dựng dục hậu đại cho y, còn Phục Thập Ngũ thì không. Gia thế đối phương hoàn toàn xứng đáng, hay nói thẳng ra thì Hà Nhậm Nghê quá may mắn mới vớ được một đám mối lợi ích đủ điều như vậy, người khác nhìn vào thèm rỏ cả dãi.
Cho nên, Hà Nhậm Nghê làm ra loại chuyện mà chính y cũng khinh thường. Y không một lời đoạn tuyệt quan hệ với Phục Thập Ngũ, coi như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó lại không hề nói cho hắn biết tự mình tổ chức lễ thành hôn. Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra, Tô Tử Nhi trở thành chính thất của Hà Nhậm Nghê, y trở thành Đô đốc, hai năm sau Tô Tử Nhi không phụ lòng hạ sinh cho y một nhi tử, có thể coi y như nhân sinh người thắng. Tiền tài mỹ nhân đều có, phía trên không làm xấu mặt tổ tiên, phía dưới có con cháu quỳ gối bên chân, y chính là hình mẫu khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhưng Hà Nhậm Nghê chưa từng cảm thấy hạnh phúc kể từ khi làm ra quyết định đó. Y có tất cả mọi thứ, lại không bao giờ có thể kiếm được niềm vui khi cùng đối phương ôm nhau nằm chung chăn, không bao giờ còn có những khoảng khắc trái tim đập rộn lên như một kẻ nhát gan. Y biết Phục Thập Ngũ sẽ không rời bỏ y; hắn dù sao vẫn là ám vệ của y. Vì vậy trong lòng y liền tự nảy sinh một loại an ủi ích kỷ, hắn chính là ám vệ của ta, đi theo ta là chuyện đương nhiên. Ta phụ hắn, nhưng hắn cũng không bỏ ta được.
Hà Nhậm Nghê không muốn cho Phục Thập Ngũ bất kỳ hy vọng dư thừa gì, hơn nữa y đã là người có gia đình, Tô Tử Nhi đối với y không có tình cảm thì vẫn có tình nghĩa, y cũng không muốn làm ra loại chuyện phản bội nàng. Thừa tướng mặc dù ép y lên một thuyền với ông ta, nhưng ông ta vẫn giúp y đạt được điều y muốn. Loại quan hệ trao đổi công bằng này khiến Hà Nhậm Nghê cảm thấy tối thiểu cần phải để cho Tô Tử Nhi có một cuộc sống hạnh phúc, coi như báo ơn những gì bọn họ đã làm.
Thế nhưng Hà Nhậm Nghê đã đánh giá sai mức độ tham lam của thừa tướng. Ông ta bị quyền lực che mờ mắt, làm ra loại chuyện tối kỵ nhất: soán ngôi đoạt vị! Mặc dù binh đoàn của thừa tướng chuẩn bị bao năm qua không ít, bất quá Trì Uất đế nào phải bùn nhão không trát nổi tường. Hành động mà ông ta cho là kín kẽ, hắn đều đã nhìn thấy rõ, chỉ chờ đối phương nhảy vào bẫy liền có cớ tiêu diệt mà thôi.
Kết quả thừa tướng chết trong phản loạn, gia tộc đều bị giết chết, ngay cả phía Hà Nhậm Nghê cũng không thoát được. Y cùng Tô Tử Nhi chạy trốn mang theo nhi tử của hai người họ, rốt cuộc không địch nổi ba quân, Tô Tử Nhi cùng hài tử bị người giết chết. Bản thân y bị bức vào đường cùng, tưởng đâu đây là kết thúc, nào ngờ lúc ấy Phục Thập Ngũ xông ra mở đường máu mang y chạy trốn.
Những ngày đầu tiên lưu lạc, trong đầu y luôn hỗn loạn những chuyện trước kia, loại cảm giác đang đứng trên đỉnh cao đột nhiên mất hết tất cả khiến y không tài nào chấp nhận được. Nếu không phải có Phục Thập Ngũ ở bên cạnh chăm sóc, e rằng y đã sớm tự để bản thân đói chết hoặc mất máu quá nhiều mà chết rồi.
Bị người đuổi giết khiến thần kinh Hà Nhậm Nghê luôn trong trạng thái căng thẳng. Thậm chí một lần mất kiểm soát, y đã hét thật to với hắn: “Tại sao ngươi không cứu Tử Nhi?! Không cứu hài tử của ta?! Lúc đó ngươi ở đâu?! Phục Thập Ngũ ta làm sai với ngươi, ta nhận! Nhưng Tử Nhi cùng hài tử đều vô tội! Ngươi sao lại để bọn họ chết đi!”
Phục Thập Ngũ ngoại trừ không ngừng xin lỗi ra thì không thể làm gì hơn. Kỳ thực chính y cũng biết mình đây là vô cớ gây sự. Tình thế lúc ấy nguy cấp, Phục Thập Ngũ tốn sức ba bò chín trâu gần như một mạng đổi một mạng mới cứu được y ra ngoài, còn nói gì đến vợ con y. Nhưng bảo y xin lỗi hắn, tự tôn của một kẻ quen đứng trên cao khiến y không tài nào mở miệng được.
Bất quá y cũng biết cứ tiếp tục như thế này không phải lựa chọn tốt đẹp gì. Hà Nhậm Nghê không muốn Phục Thập Ngũ chết, vì thế ra lệnh cho hắn rời đi. Y chỉ không ngờ một kẻ luôn luôn tuân theo mệnh lệnh như Phục Thập Ngũ thế nhưng lần này lại một mực kháng mệnh, thà chết cũng không nghe.
Thời điểm đặt chân được lên ngọn núi kia, y có cảm giác như một lần nữa quay về doanh trại nhiều năm về trước. Bọn họ không cần bận tâm mắt nhìn thế nhân, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, cứ thế sa vào trầm mê bên trong ái tình. Hà Nhậm Nghê còn có loại cảm giác có lẽ lần này, y cùng Phục Thập Ngũ thật sự có thể bắt đầu lại.
Nhưng trên đời nào có nhiều sự may mắn như thế. Có lẽ phúc khí của Hà Nhậm Nghê đã hết, hoặc ông trời chướng mắt kẻ lòng dạ phụ bạc như y, tình trạng của Phục Thập Ngũ ngày càng tồi tệ dần. Thế nhưng hắn luôn né tránh, y cũng không muốn hỏi ra sự thật. Hay nói đúng hơn, y sợ hãi phải biết sự thật. Hà Nhậm Nghê y chính là loại người đó, bởi vì nỗi sợ trong lòng đối với sự thật tàn khốc mà luôn làm ra loại hành động hèn nhát vô cùng.
Việc gì đến rồi cũng đến. Phục Thập Ngũ qua đời, y tìm thấy cuốn nhật ký của hắn. Bên trong nhật ký chi chít những vết mực đen, đối phương dường như không quá quen với việc cầm bút, chữ viết ra vừa to lại xấu. Văn chương thì cụt lủn, hoàn toàn nghĩ gì viết nấy, không có một chút khí chất văn nhân. Nhưng Hà Nhậm Nghê có thể cảm nhận được, bên trong cuốn nhật ký này là tình yêu Phục Thập Ngũ dành cho y suốt hai mươi bảy năm qua, chưa một lần đứt đoạn. Mặc cho y xua đuổi lạnh nhạt hắn thế nào, ngày tháng trong nhật ký không hề thiếu ngày nào.
Hà Nhậm Nghê an táng xong cho Phục Thập Ngũ, bất chợt cảm thấy sống cũng là một loại chuyện nặng nề đến cỡ nào. Y đã quen với việc có người ấy vây quanh, dù cho sau khi thú thê sinh hài tử, hắn luôn luôn ở trong tầm mắt y, tùy thời gọi đều xuất hiện. Đột nhiên chỉ còn có một mình, Hà Nhậm Nghê lúc này mới nhận ra không có hắn, y cái gì cũng không phải. Sự tồn tại của y từ đầu đến cuối là một màn kịch giả dối không hơn, lừa thê tử, lừa Thập Ngũ, quan trọng hơn là tự lừa chính bản thân mình.
Có điều bây giờ mới nhận ra thì ích gì. Hà Nhậm Nghê cười đến cay đắng, uống cạn chén rượu trong tay.
Đây đã là vò rượu cuối cùng trong nhà. Phục Thập Ngũ biết y thích rượu, từ sau khi hai người họ sống trên núi đều dựa vào săn bắn hái lượm mà sống qua ngày, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ lén lút chạy xuống thị trấn gần đó trao đổi vài món linh tinh. Đôi khi là gạo, có lúc lại là một con vịt quay thơm phức, nhưng không lần nào thiếu rượu. Hà Nhậm Nghê ngăn hắn không nên làm nhiều việc nặng nhọc như vậy, hắn còn cười hắc hắc bảo không sao.
Bây giờ nghĩ lại, Hà Nhậm Nghê cảm thấy chính mình là một kẻ tồi tệ không hơn. Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, y tuyệt đối sẽ không lặp lại những sai lầm cũ. Y sẽ giữ thật chặt Phục Thập Ngũ bên người, khiến cho hắn vĩnh sinh vĩnh thế luôn ở bên cạnh mình, quyết không buông tay.
*****
“Ưm... A...”
Đầu Hà Nhậm Nghê đau như búa bổ, y hơi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt như bị làm nhòe, một phân thành hai nhìn hoa cả mắt. Cả người y nóng ran, đặt biệt là bên dưới bụng, hai tay dường như bị thứ gì đó giữ chặt lấy nắm kéo trên đỉnh đầu.
“Chủ tử... thật uy vũ nha!”
Giọng nói này dù có đánh chết Hà Nhậm Nghê cũng không nhận sai. Y hoảng hốt mở to mắt, gương mặt ửng hồng của Phục Thập Ngũ đột ngột phóng to tới, mồ hôi trên trán kiều diễm lăn xuống. Ánh mắt y hoàn toàn không thể tin được, miệng lắp bắp nói: “Phục Thập Ngũ... Ngươi...”
Phục Thập Ngũ từ trước khi làm ra hành động này liền đã biết chỉ có hắn đơn phương, khẳng định sẽ bị đối phương đánh đuổi. Thế nhưng dù chuẩn bị tâm lý cỡ nào, thời điểm bị y dùng loại ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, hắn vẫn không khỏi nhói lên một cái thật đau trong lòng. Phục Thập Ngũ nhắm mắt lại, quyết định tâm không thấy mắt không phiền, tiếp tục nhấp nhô lên xuống.
Hà Nhậm Nghê lúc này mới phát hiện ra tình cảnh bản thân. Phục Thập Ngũ ngồi trên người y, mà cự vật của y lại đang chôn sâu vào người khác. Cái mông tròn tròn của đối phương nhấp lên nhấp xuống một cái, Hà Nhậm Nghê cảm nhận được cái gì gọi là thực cốt tiêu hồn, nhịn không nỗi khẽ rên lên.
“Chủ tử... Chủ tử...” Tiếng Phục Thập Ngũ động tình không ngừng vang vọng bên tai.
Vừa mới tỉnh dậy quá mệt mỏi, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người cường bạo, Hà Nhậm Nghê rốt cuộc không chống lại nổi biểu tình của đầu óc, trực tiếp ngất đi.
Phục Thập Ngũ thấy y không động đậy được, có chút hốt hoảng, sau khi sờ sờ kinh mạch phát hiện đối phương chỉ là quá mệt mỏi mới thiếp đi thì không khỏi gãi đầu tự trách. Hắn trời sinh thần lực, đương nhiên không biết mệt là gì. Có điều chủ tử thân thể kiều yếu mảnh mai thế này, hôm nay lại là lần đầu tiên, làm sao chịu được tần suất nhiều như vậy.
Thật giống như đã hoàn toàn quên mất Hà Nhậm Nghê hiện tại chính là chưởng cơ, từ năm năm tuổi đã tập võ, cơ thể cường tráng cùng bốn từ “kiều yếu mảnh mai” không hề liên quan chút nào.
Hà Nhậm Nghê chỉ cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc mộng vô cùng dài, mà Phục Thập Ngũ trong mộng của y vẫn chưa chết. Hai hàng chân mày y nhíu thật chặt, tựa hồ có thể kẹp chết con ruồi, mồ hôi không ngừng tuôn xuống, trong sự căng thẳng bừng tỉnh dậy. Phát hiện không còn nhìn thấy thân ảnh của Phục Thập Ngũ, y bất an như một đứa trẻ la toáng lên: “Phục Thập Ngũ! Phục Thập Ngũ!”
Thân ảnh đối phương từ trên xà nhà nhảy xuống, Phục Thập Ngũ nhanh nhảu chạy lại nhận mệnh: “Chuyện hôm qua là lỗi của thuộc hạ, tùy vương gia trách phạt!”
Tầm mắt Hà Nhậm Nghê có chút mơ hồ. Chuyện hôm qua? Y chợt nhớ tới một đêm điên cuồng ấy, từ dưới đáy lòng trồi lên một cỗ cảm xúc không tài nào tin được.
Chuyện xảy ra đêm qua, y đã từng một lần trải qua. Hơn nữa những chuyện sau đó vẫn còn rất rõ ràng trong đầu, y chưa quên được gia đình táng mạng thế nào, Phục Thập Ngũ vì y chết ra sao. Nhưng Phục Thập Ngũ hiện tại vẫn còn đang khỏe mạnh lành lặn, dáng vẻ quỳ gối trước mặt y hệt như trong ký ức.
“Thập Ngũ... Thập Ngũ...” Giọng Hà Nhậm Nghê run lên, không thể tin được, “Ngươi lại đây...”
Phục Thập Ngũ mơ mơ hồ hồ bước đến gần, liền bị Hà Nhậm Nghê ôm chặt lấy. Y dùng hai cánh tay mạnh mẽ của mình xiết chặt lấy hắn, lắng nghe nhịp tim đập của đối phương, xao động trong lòng không những không bình ổn trái lại càng thêm mãnh liệt.
Phục Thập Ngũ của y còn sống! Mặc dù không biết bằng cách nào thời gian thật sự đảo ngược khiến y có cơ hội quay trở về quá khứ, bất quá lần này Hà Nhậm Nghê thề rằng sẽ không bước lên con đường cũ. Y sẽ trân trọng Phục Thập Ngũ, phủng hắn trong lòng bàn tay, quyết không để hắn chịu bất kỳ thương tổn gì nữa.
“Chủ tử...” Phục Thập Ngũ có chút không hiểu ra sao, tội nghiệp kêu lên một tiếng.
“Đúng rồi...” Hà Nhậm Nghê nghe tiếng lúc này mới buông tay ra, nhưng y vẫn rất luyến tiếc mà nắm lấy đôi tay của hắn, “Chỗ đó của ngươi thế nào? Có bị thương gì hay không?”
Thái độ y thành khẩn lo lắng nhu vậy, Phục Thập Ngũ có chút không tin được. Hắn sững sờ một lát, sau đó cười hề hề: “Không sao! Ta thần lực trời sinh, chút chuyện nhỏ ấy không làm khó được!”
Kiếp trước, bởi vì tức giận bởi hành vi của hắn, Hà Nhậm Nghê ném đối phương tới hình đường, chưa giết hắn đã là may lắm rồi, còn nói gì đến thăm hỏi. Kiếp này, y quyết định phải đối xử với hắn thật tốt, khiến hắn càng sớm nhận ra tâm ý y càng tốt, không để giữa hai người bọn họ có bất kỳ ngăn cách gì.
“Không sao thì tốt...” Hà Nhậm Nghê lẩm bẩm, vuốt ve đôi tay đầy vết chai sạn của Phục Thập Ngũ, ánh mắt ánh lên chút đau lòng.
Cái gọi là thần lực trời sinh, ý chỉ người này vừa sinh ra đã có khí lực phi phàm hơn người. Loại thể chất này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ngàn người mới có một, hầu hết nếu như không trở thành cao thủ võ lâm thì cũng là tướng lĩnh chinh chiến một phương. Chỉ có Phục Thập Ngũ là trường hợp đặc biệt. Hắn từ nhỏ đã bị huấn luyện thành ám vệ, cho dù có mạnh đến đâu thì đều chỉ là công cụ của người khác, không hề hiểu biết giá trị của cơ thể này.
Một người có loại thể chất như thế, cho dù không học võ cũng có thể khỏe mạnh sống tới hơn chín mươi. Kết quả lại vì y mà ra đi sớm, hơn nữa còn chết vì thương tích quá nhiều, cơ thể bị xói mòn không chống đỡ nổi.
Y nhìn vào đôi mắt sáng trong ấy, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc bi thương. Ánh mắt này từng ngập tràn ánh sáng, nhưng vì che chắn cho y không biết bao nhiêu lần nên cơ thể trúng độc, sau này ngay cả nhìn đường cũng không thể. Nhớ tới cảnh tượng Phục Thập Ngũ bởi vì bất ngờ đen mắt không thấy gì nên đâm sầm vào cửa, sau đó còn cười hì hì nói với y do mình sơ ý, Hà Nhậm Nghê chỉ thấy tim mình thắt lại.
Ngay cả đôi tay này cũng vậy. Hắn cầm bát cơm cũng không vững, bát rơi xuống vỡ nát, cơm bên trong văng tung tóe. Y còn chưa lên tiếng, Phục Thập Ngũ đã tự mình nhận lỗi, sau đó còn hứa với y sẽ không có lần sau. Nhưng loại chuyện này đâu phải muốn liền có thể. Những ngay sau đó y phát hiện Phục Thập Ngũ khi ăn cơm đều chỉ gặm màn thầu cùng các loại trái cây, không đụng đến các món cần dùng đũa. Thời điểm y không có ở nhà, hắn sẽ thật cố gắng tập luyện nhấc chiếc đũa lên. Một động tác đơn giản ngay cả trẻ con cũng làm được, vậy mà một người từng tập võ như Phục Thập Ngũ lại không ngừng run tay, chiếc đũa rơi xuống bao nhiêu lần đếm cũng không rõ. Mỗi lần thất bại hắn lại kiên nhẫn cúi xuống nhặt chiếc đũa lên để luyện tiếp.
Ngày hôm ấy là lần đầu tiên Hà Nhậm Nghê trông thấy Phục Thập Ngũ tức giận đến vậy. Hắn điên cuồng nhấc chân giơ tay phá hủy hết cây cối trong vòng bán kính năm mét xung quanh bằng nội lực, sau đó bất lực quỳ gối xuống, hai bên gò má chảy thật nhiều nước mắt, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Hà Nhậm Nghê đứng trốn sau một tảng đá lớn, môi mỏng mím chặt, lại thủy chung không phát ra được lời nào, cũng không tiến đến ôm hắn vào lòng, nói cho hắn biết hắn không cần phải làm những chuyện này. Cho dù Phục Thập Ngũ có mù, cho dù hắn có bại liệt toàn thân không tự chăm sóc chính mình được, y vẫn sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ hắn. Hắn không cầm đũa được cũng không sao, y sẽ đút cơm cho hắn ăn. Hắn không di chuyển được, y sẽ là đôi chân thay thế hắn.
Nhưng lúc ấy những rạn nứt giữa bọn họ đã quá sâu. Phục Thập Ngũ mất niềm tin vào tình yêu, đến lúc chết cũng không tin rằng Hà Nhậm Nghê yêu mình. Mà Hà Nhậm Nghê y thì không có cách nào để bù đắp lại cho những sai lầm y đã gây ra.
Thật may mắn, hiện tại chuyện gì cũng chưa xảy ra. Ánh mắt Hà Nhậm Nghê sâu thẳm, dưới sự bất ngờ của Phục Thập Ngũ cúi đầu xuống hôn hắn. Nụ hôn điên cuồng cháy bỏng, môi lưỡi dây dưa như muốn nuốt hết toàn bộ đối phương vào bụng. Có điều Phục Thập Ngũ trời sinh thần lực, so nín thở hắn nào có thể thua. Vì vậy vẫn là Hà Nhậm Nghê đầu hàng trước tiên, buông hắn ra thở hồng hộc. Phục Thập Ngũ ngược lại còn phải tốn công xoa xoa y.
“Ngày hôm đó ngươi rõ ràng có thể... làm ta...” Hà Nhậm Nghê ôm Phục Thập Ngũ trong lòng quyết không buông tay, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi mà y vẫn luôn nghĩ mãi không ra, “Vì cái gì lại chủ động ngồi lên?”
Y biết Phục Thập Ngũ không phải kẻ cam chịu nằm dưới thân người khác. Lúc bọn họ làm trước đây, hắn yêu thích nhất vẫn là những tư thế chủ động cưỡi bên trên. Người này bề ngoài vô tâm vô tư, bên trong lại quật cường mười phần. Ngoại trừ y ra, nếu có bất kỳ tên nam nhân nào dám thử giở trò với hắn, hắn khẳng định sẽ khiến đối phương sống không bằng chết. Đương nhiên loại nam nhân cơ bắp lại cao lớn như Phục Thập Ngũ cũng không phải hình tượng nam sủng được yêu thích mấy, cho nên hắn chưa từng gặp phải loại chuyện này bao giờ.
Nếu lúc ấy Phục Thập Ngũ thật sự làm y, y cũng không chống trả lại được. Thế nhưng đối phương chấp nhận vứt bỏ tự tôn của mình, tự mình ngồi lên động, khiến y không tài nào hiểu nổi.
Phục Thập Ngũ lúc giở trò lưu manh không biết xấu hổ, bây giờ lại e thẹn như tiểu tức phụ nói nhỏ: “Bởi vì ta nghe nói người nằm dưới phải chịu đựng đau vô cùng, hơn nữa trước khi làm quy trình vệ sinh cũng vô cùng phiền phức, vẫn là nên để ta đến đi.”
Chủ tử của hắn yếu đuối như vậy, còn bắt y làm nhiều việc như thế, này không phải hành hạ y sao. Loại chuyện nặng nhọc này để hắn đến gánh vác là được. Mặc dù hắn không thích lắm, nhưng loại cảm giác sung sướng vì được giao hợp với ái nhân cũng đủ khiến tinh thần hắn lâng lâng rồi.
Hà Nhậm Nghê nhắm mắt, cười khẽ: “Phục Thập Ngũ, rốt cuộc ta có điểm nào đáng giá để ngươi yêu thích như vậy?”
Rõ ràng có thể làm ra lựa chọn tốt hơn, nhưng luôn vì y mà đâm đầu vào loại chuyện tồi tệ nhất. Trước kia y vẫn luôn nghĩ đó là do bổn phận của một ám vệ khiến Phục Thập Ngũ như vậy, nhưng sau khi đọc nhật ký của hắn rồi, y nhận ra tình yêu Phục Thập Ngũ dành cho mình to lớn nhường nào.
Lớn đến độ có thể hy sinh tất cả mọi thứ khác, chỉ để cho y được thoải mái.
“Nga... Không nhớ rõ lắm...” Phục Thập Ngũ lẩm bẩm, “Chỉ là cảm thấy thật thích, muốn cùng chủ tử thân cận...”
Đúng vậy, yêu một người còn cần lý do sao. Hà Nhậm Nghê y với Tô Tử Nhi trước đây tuy nên duyên vợ chồng, kỳ thực lại chỉ trên danh nghĩa. Cho dù Tô Tử Nhi đối tốt với y bao nhiêu, y cũng chỉ có cảm giác muốn báo đáp nàng, chứ chưa bao giờ yêu nàng cả.
Chỉ có Phục Thập Ngũ, chỉ có hắn. Tiếc là y không nhận ra tình cảm của mình, còn tự tay đẩy nó ra xa. Nếu như Phục Thập Ngũ không kiên quyết đi theo y đến cuối cùng, nếu như thời gian không quay ngược lại...
Hà Nhậm Nghê cảm thấy ví dụ những chuyện như vậy thật sự lãng phí thời gian. Chuyện đã xảy ra, có nói cũng không thay đổi được. Quan trọng hơn hết vẫn là tương lai ra sao.
*****
Cánh cửa gỗ đóng chặt, Hà Nhậm Nghê lúc này đã là Hộ Quốc tướng quân không ngừng đi qua đi lại trước cửa. Ngự y vừa mở ra, y đã lao đến hỏi: “Hoa tiên sinh, hắn thế nào rồi?!”
Hoa ngự y vuốt vuốt chòm râu dê, có chút thở dài: “Vết thương không sâu, chủ yếu là độc trong cơ thể vẫn chưa giải được, hiện tại lão phu đành phải tạm thời dẫn chúng tụ lại ở mắt.”
“Nói như vậy...” Trái tim Hà Nhậm Nghê như đang treo lơ lửng, bị người bóp nghẹt.
“Mắt hắn sẽ không thể nhìn thấy gì được nữa.”
Một câu này như tiếng sét đánh ngang tai. Hà Nhậm Nghê ngay cả uy danh mình cũng không cần, trực tiếp quỳ gối cầu xin vị đại phu trước mắt: “Hoa tiên sinh, Hà mỗ lấy danh dự của Hộ Quốc tướng quân ra thề, chỉ cần ngài có thể trị hết cho hắn, ta liền cả đời làm trâu ngựa cho ngài.”
Hoa ngự y cười khổ, giải thích cho y: “Cũng không phải ta không muốn cứu, mà là loại độc này hiện tại vẫn chưa có thuốc giải, ta lại không có cách nào loại bỏ chúng hoàn toàn. Nếu không dẫn chúng phong lại nơi mắt, một khi độc lan ra toàn thân muốn cứu cũng không kịp.”
Hà Nhậm Nghê đau đớn nhắm mắt. Trọng sinh về một lần, y chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi được quá khứ sao? Phục Thập Ngũ vẫn sẽ như kiếp trước, rời khỏi y mà đi?
Mười năm này, Hà Nhậm Nghê dựa vào ký ức kiếp trước tránh né những kẻ có mưu đồ bất chính, đồng thời tuyển chọn nhân tài cho chính mình. Đáng mừng hơn chính là nội công của y trong hai mươi bảy năm trước kia không mất đi mà vẫn còn, vì vậy y chỉ cần cố gắng luyện tập liền đạt tới trình độ cao không thể tưởng. Lần này đã học khôn, y liên tục lập công trên chiến trường, lúc đối mặt hoàng thượng cũng không giữ thái độ gay gắt đối đầu như trước, vì thế rất nhanh được Trì Uất đế ưu ái tặng cho danh hiệu Hộ Quốc tướng quân.
Chỉ là y không ngờ, dù cho không kết hôn cùng Tô Tử Nhi nữa, thừa tướng vẫn dựng cờ tạo phản. Hơn nữa lần này lại tạo phản sớm hơn trước kia đến mười bảy năm. Khác với kiếp trước, Hà Nhậm Nghê lúc này theo phe hoàng thượng, đứng ở chiến tuyến đối nghịch với thừa tướng. Hai người một hồi đấu đá, cuối cùng thừa tướng vẫn thất bại thảm hại.
Nhưng ông ta thua không cam lòng, quyết chí dù chết cũng phải kéo theo đệm lưng, cho nên thừa dịp Hà Nhậm Nghê sơ suất quay lưng đi bắn ám khí trong tay ra. Nếu lúc ấy không phải có Phục Thập Ngũ kịp thời chạy đến ngăn cản thay, ám khí đã phóng trúng Hà Nhậm Nghê.
Loại độc này người bình thường chỉ cần một khắc liền tử vong. Phục Thập Ngũ may mắn có thần lực hộ thể, chống cự hơn nửa canh giờ, cuối cùng được Hoa ngự y trưởng thái y viện ra tay mới giữ lại được một mạng, nhưng kết quả chính là hai mắt bị mù không còn nhìn thấy gì nữa.
Hà Nhậm Nghê không biết phải nói ra sự thật này cho Phục Thập Ngũ nghe thế nào, trong lòng đau đớn không thôi. Nếu có thể, y thà rằng để cho người chịu đựng tất cả là y, cho dù có phải tan xương nát thịt đổi mạng lấy mạng, y cũng cam lòng.
Phục Thập Ngũ vẫn chưa tỉnh, Hà Nhậm Nghê chỉ có thể trông chừng cạnh bên, dựa theo phương thuốc Hoa ngự y để lại sắc thuốc bón cho hắn hàng ngày.
Nhưng y không nghĩ tới một ngày kia bước vào phòng, chiếc giường đã trống rỗng, người nằm trên không biết từ lúc nào đã rời đi.
Trái tim của Hà Nhậm Nghê trong nháy mắt lạnh lẽo, chén thuốc đặt mạnh xuống bàn. Y lớn tiếng gọi to: “Phục Thập Ngũ!”
Không có người trả lời. Nếu Phục Thập Ngũ còn ở trong phòng, hắn nhất định sẽ hiện thân, hoặc tối thiểu cũng lên tiếng.
Hà Nhậm Nghê như phát điên lao ra ngoài: “Tập trung toàn lực tìm hắn cho ta!”
Phục Thập Ngũ của y ở đâu? Có phải bị kẻ khác bắt cóc? Hay chính hắn tự mình tỉnh dậy rời đi? Nhưng một người mù như hắn, có thể đi đâu chứ?
Kỳ thực Hà Nhậm nghê nghĩ không sai, một người mù như Phục Thập Ngũ, lại còn vừa mới tỉnh dậy khỏi bệnh không lâu làm gì có đủ khả năng chạy xa được. Giờ phút này hắn ngồi vắt vẻo trên một cành cây, thầm dự tính xem nên làm gì đây.
Lần tai nạn vừa rồi, hắn tưởng mình mất một mạng, vậy mà lại may mắn không chết, chẳng qua rơi vào một giấc mộng rất dài. Trong mộng, hắn vẫn là Phục Thập Ngũ, vẫn yêu Hà Nhậm Nghê tha thiết. Nhưng chủ tử không thích hắn, y còn thú thê sinh con, sau này lại trải qua đủ mọi chuyện thảm khốc khiến Phục Thập Ngũ chỉ nhìn cũng đau lòng. Đến khi tỉnh dậy hắn liền ngộ ra, đây căn bản không phải mơ, mà chính là kiếp trước của hắn.
Cũng không biết kiếp này vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy. Bất quá Phục Thập Ngũ không phải loại người thích dùng đầu óc để suy nghĩ. Hắn cảm thấy chủ tử vốn dĩ không yêu hắn, ở chung chẳng qua cũng chỉ vì nhu cầu. Nay hắn lại quấn lấy chủ tử lâu như vậy, hại ngài ấy không thể kết hôn sinh con, sau này còn mặt mũi nào gặp lại tổ tiên. Hơn nữa lúc này hai mắt hắn đã mù, tình trạng rất giống ở kiếp trước, hắn căn bản vô dụng không thể bảo hộ chủ tử nữa. Nếu đã vậy vẫn nên lặng lẽ rời đi, có thể đứng từ xa ngóng nhìn chúc phúc cho y, sau đó lại hộ y một đời như kiếp trước, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi.
Phục Thập Ngũ cảm thấy như vậy rất hợp lý, dù sao hắn thương Hà Nhậm Nghê đến như vậy, không có khả năng bỏ mặc y a. Nhưng nếu bảo hắn trở thành gánh nặng cho y, hắn thà chết còn hơn.
Nào ngờ Phục Thập Ngũ vừa mới nhảy xuống khỏi cây, từ xa đã vang lên tiếng vó ngựa. Thanh âm của Hà Nhậm Nghê vang động rõ ràng, chấn động đến mang tai: “Phục Thập Ngũ!”
Phục Thập Ngũ mờ mịt dựa theo phương hướng phát ra tiếng động mà nhìn sang, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm về một điểm vô định: “Chủ tử...”
“Tại sao lại bỏ đi?!” Hà Nhậm Nghê vừa nhảy khỏi lưng ngựa, việc đầu tiên làm chính là kiểm tra xem hắn có bị thương chỗ nào hay không, “Lỡ như khiến mình bị thương thì sao? Ngươi có biết ngươi đang là người bệnh không?!”
Hai từ người bệnh này khiến Phục Thập Ngũ có chút buồn bã. Hắn đúng thật là người bệnh, hơn nữa bệnh thật nặng, không giúp ích gì được cho chủ tử. Ở kiếp trước hắn cũng không phải ngay lập tức liền mù, cho nên trước lúc đó vẫn có thể thay chủ tử làm rất nhiều chuyện. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, thử hỏi làm sao có thể phục vụ chủ tử đây?
“Chủ tử, thật xin lỗi.”
“Ngươi còn biết mình có lỗi sao! Ngươi...” Nói tới đây Hà Nhậm Nghê im bặt, hai mắt không thể tin được có chút sững sờ.
Mười năm qua, dưới sự ra lệnh chèn ép không ngừng của y, Phục Thập Ngũ rốt cuộc cũng từ bỏ thói quen của mà gọi y là Nhậm Nghê. Đã nhiều năm rồi hắn không dùng tới danh xưng này, như vậy có lẽ nào...
Trong lòng Hà Nhậm Nghê rối loạn, tự nhủ có lẽ do y nghĩ quá nhiều mà thôi. Thế nhưng một phần khác trong lòng y không ngừng chất vấn, nếu như đó là sự thật thì sao? Nếu như Phục Thập Ngũ thật sự nhớ lại tất cả mọi chuyện của kiếp trước?
Phục Thập Ngũ yêu y. Nhưng y của kiếp trước là một kẻ tồi tệ, chỉ cần nhớ lại chính y cũng cảm thấy ghê tởm, như vậy Phục Thập Ngũ thì sao? Liệu hắn có vì thế đột nhiên nảy sinh chán ghét? Dù sao nếu có một người nào đó đối xử với y như vậy, y khẳng định không bao giờ tha thứ cho đối phương.
“Chúng ta quay về.” Hà Nhậm Nghê cố giữ cho chính mình bình tĩnh, bàn tay lại tự bao giờ run rẩy không ngừng.
Phục Thập Ngũ lặng im một hồi, chậm rãi lên tiếng: “Chủ tử.”
“Ân?” Hà Nhậm Nghê quay đầu. Giờ phút này nụ cười trên mặt y miễn cưỡng biết bao nhiêu, may thay Phục Thập Ngũ cũng nhìn không thấy.
“Có phải ngài... cũng nhớ tất cả?”
Câu hỏi này như đánh tan bức tường phòng vệ cuối cùng. Hà Nhậm Nghê hoảng hốt quay mình lại giữ chặt bả vai hắn: “Thập Ngũ, ngươi hãy nghe ta! Chuyện kiếp trước ta quả thật có lỗi với ngươi!”
“Ra là vậy.” Phục Thập Ngũ chỉ lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi như thế.
Chả trách vì sao kiếp này lại thay đổi nhiều như thế. Bất quá nếu chân tướng đã phơi bày, ngược lại có thể dễ hiểu. Có lẽ Hà Nhậm Nghê cảm thấy bản thân thiếu nợ hắn, cho nên mới quyết tâm dùng đời này trả nợ, Kỳ thực hắn muốn nói không cần, hắn là vì yêu y nên mới cam tâm tình nguyện làm tất cả, cho nên cũng không cầu bất kỳ hồi báo gì.
“Chủ tử, mấy năm này thật cảm ơn ngài đã chăm sóc.” Phục Thập Ngũ cười, nhưng Hà Nhậm Nghê chỉ cảm thấy tim như bị đánh một quyền.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Hai mắt y mở to, nhìn chằm chằm Phục Thập Ngũ.
“Ta... làm phiền ngài lâu như vậy, kỳ thực cũng đã đủ thỏa mãn. Từ nay về sau ta sẽ không tham lam muốn nhiều hơn nữa, chỉ cần ngài không phiền chán, cho phép ta như lúc trước đứng từ đằng xa là được.” Hắn cười nhẹ, bàn tay vô tình sờ lên mắt, “... Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thập Ngũ nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”
“Vì sao?” Trong giọng nói của Hà Nhậm Nghê nồng đậm bi thương, “Thập Ngũ, ngươi không phải rất yêu ta sao?”
“Thuộc hạ thật sự yêu chủ tử.” Cũng vì yêu, cho nên mới không muốn tiếp tục cản trở đối phương, “Nhưng thuộc hạ không có cách nào vì chủ tử dựng dục hậu đại được.”
Mà hắn cũng không thể chấp nhận lén lút như kẻ thông dâm, ở phía sau lưng chính thất đối phương làm ra trò đồi bại. Kiếp trước hắn nhớ rõ tuy Hà Nhậm Nghê thoạt nhìn tương kính như tân với Tô Tử Nhi, kỳ thực lại rất yêu thích tiểu chủ tử.
Cũng đúng thôi, tiểu chủ tử vừa trắng trắng tròn tròn, mặt mũi khả ái đáng yêu vô cùng, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Hà Nhậm Nghê. Phục Thập Ngũ nhìn thấy liền chỉ muốn sờ sờ hai cái má phúng phính ấy, bất quá lo ngại khiến tiểu chủ tử hoảng sợ, lại vì thân phận ám vệ của mình không tiện xuất hiện, rốt cuộc vẫn không thỏa được ước vọng.
Nếu Hà Nhậm Nghê còn tiếp tục ở với hắn, như vậy tiểu chủ tử vĩnh viễn sẽ không có khả năng ra đời. Mỗi lần nghĩ tới tình huống đó, Phục Thập Ngũ cảm thấy rất buồn, trong lòng xót xa vô cùng.
“Thập Ngũ!” Hà Nhậm Nghê ôm chầm lấy hắn, từng lời như dao cắt vào lòng, “Tuy ngươi có ký ức kiếp trước, nhưng mười năm này ở bên nhau vẫn chưa đủ chứng minh cho tình cảm của chúng ta sao? Có thể quên đi tất cả, cùng ta bắt đầu từ đầu không tốt sao?”
“Nhưng...” Giọng nói của Phục Thập Ngũ đã có chút nghẹn ngào. Hắn dặn mình phải mạnh mẽ, rốt cuộc lại vẫn rơi lệ.
Cứ nghĩ rằng chính mình có thể vững vàng mà chấp nhận được, một lần nữa lui ra phía sau làm một cái bóng âm thầm lặng lẽ, vậy mà khi thực sự làm lại không tài nào nhịn được nỗi đau trong lòng. Hắn cũng là người, cũng làm từ xương từ thịt, nào chịu được nhìn người mình yêu ở chung với người khác. Nhưng hắn có lựa chọn sao?
“Ta không cần thú thê, cũng không cần hài tử. Ta chỉ cần ngươi, Thập Ngũ.” Tiếng Hà Nhậm Nghê như lẫn vào trong gió, thoạt nghe đến mơ hồ, “Ta đã làm sai quá nhiều chuyện, ông trời cho ta cơ hội làm lại từ đầu, ta liền mừng rỡ nghĩ rằng hết thảy còn chưa xảy ra, ta vẫn có thể sửa lại. Kỳ thực ta biết rõ dù ta đối tốt với ngươi cỡ nào, những chuyện ta làm ở kiếp trước vẫn còn đó. Ngươi không nhớ, nhưng ta nhớ...”
Y cúi đầu xuống cười chế giễu: “Hiện tại thì đều nhớ cả rồi.”
“Ta chỉ có thể gây cản trở cho ngài thôi.” Phục Thập Ngũ cười buồn bã, “Chủ tử, bây giờ ngài đã có nhân lực của chính mình, người tài giỏi hơn ta không phải không kiếm được. Ta... cũng không phải không thể thay thế.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có thể thay thế ngươi.” Hà Nhậm Nghê ghì chặt hắn, hôn lên khóe mắt đối phương, “Cho dù kiếp trước hay kiếp này, trong lòng ta ngươi vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Thập Ngũ, ngươi lắng nghe tiếng trái tim ta đập xem, nó có giống như đang nói dối ngươi không?”
“Ngươi không thể nhìn thấy gì nữa, ta liền trở thành đôi mắt của ngươi. Ngươi không gánh vác được sinh hoạt, ta liền đến làm thay ngươi. Thập Ngũ, ta biết ngươi hoảng loạn, ngươi nhớ lại mọi chuyện khiến ngươi không tin vào tình cảm hiện tại của chúng ta. Như vậy ta nguyện dùng cả đời này để bồi ngươi, chân chân chính chính cho đến khi ngươi ngộ ra mới thôi.”
Thật là có thể sao? Lông mi Phục Thập Ngũ khẽ rung động, không thể không nói lời này của Hà Nhậm Nghê đã đánh rất sâu vào lòng hắn. Hai mươi bảy năm si mê, mười năm quấn quýt bên nhau, bảo hắn buông bỏ nào có dễ đến thế. Nhưng lần này hắn có thể tin vào sự thật quá đỗi huyền ảo như thế ư?
Có lẽ, hắn vẫn có thể thử một lần nữa.
Cho dù thất bại thì có đã sao, dù sao kết cục tồi tệ nhất, hắn cũng đã trải qua rồi.
Hà Nhậm Nghê dịu dàng đan tay của hai người lại, mười ngón tay quấn lấy nhau không rời. Y vuốt lại mái tóc rối loạn của người kia, động tác ôn nhu như chăm sóc hài tử, khóe miệng mỉm cười tình nồng ý mật.
Bọn họ nhất định sẽ ổn thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Sau này Phục Thập Ngũ sẽ được chữa trị sáng mắt trở lại, ngoài ra tiểu chủ tử vẫn sẽ ra đời, còn ai là mẹ thì... =]] Có điều đây chỉ là một phiên ngoại nho nhỏ, tác giả sẽ ngừng tại đoạn này. Tạm biệt CP Nhậm Ngê x Thập Ngũ a!