Bản thân Lâm Mặc không phải nhân vật chính, cho nên kỳ ngộ tai nạn vân vân gì đó đương nhiên chẳng tìm cậu mà chạy tới, vì thế dưới sự bảo hộ của tám vị kiếm sĩ an toàn đến được Học viện Ma pháp Hoàng gia.
Nếu người khác nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi thần điện liền có thể tự do tung tăng, như vậy Lâm Mặc liền nói cho họ biết quả là nhầm to! Ban đầu cậu cũng tưởng rằng chỉ cần không còn ở bên trong thần điện, cậu muốn làm gì cũng được, không sợ bị dòm ngó.
Thực tế chứng minh Lâm Mặc vẫn đánh giá quá thấp chức vị thánh tử này. Hầu như bất kỳ lúc nào bên cạnh cậu luôn kè kè đi theo ít nhất một vị kiếm sĩ, thậm chí có đi vệ sinh hay tắm rửa cũng có người đứng canh gác phía xa!
Nếu vậy chui vào trong xe liền thoát? Ha hả, đó là do ngươi vẫn còn quá ngây thơ. Lâm Mặc lúc chui vào cỗ xe xong thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng không bị cái nhìn sùng bái của những vị kiếm sĩ kia dán chặt lên người nữa, lập tức đánh một giấc ngon lành. Nào ngờ cậu quên rằng thùng xe không có cách âm, thính giác của kiếm sĩ tốt hơn người thường gấp mấy lần, kết quả hai vị kiếm sĩ đánh xe bên ngoài không nghe thấy tiếng cậu đọc kinh cầu nguyện như mọi khi liền hoảng hốt sợ rằng thánh tử bất hạnh gặp chuyện gì, một hai xông vào cứu giá! Lâm Mặc hoảng hồn không dám làm bừa nữa, từ đó ngày ngày thành thật lầm lũi đọc kinh, quả thực so với những con chiên ngoan đạo nhất còn ngoan hơn!
Khi cỗ xe đã tiến tới thủ đô Greyfield, nơi Học viện Ma pháp Hoàng gia sở tại, khí chất bạch liên hoa của Lâm Mặc quả thực đã đạt mức max, cơ hồ chỉ cần bước chân ra bên ngoài liền có thể dùng khí chất thánh phụ đè bẹp tất cả mọi người xung quanh, hận không thể quỳ xuống bái lạy cậu.
“Thánh tử đại nhân, hiện tại trời đã khuya, chúng ta dừng chân tại điện thờ phụ cận nghỉ qua đêm, ngày mai đến học viện báo danh sau.”
Một vị kiếm sĩ đứng bên ngoài cung kính nói. Những người xung quanh nghe thấy danh xưng này không khỏi tò mò, ánh mắt liền đặt lên trên cỗ xe ngựa cùng hai con Độc Giác Thú kia.
Từ bên cửa sổ chiếc xe, một đôi bàn tay trắng ngần đẹp đẽ, đầu ngón tay thon dài hơi vén màn, phần mặt từ môi trở xuống lộ ra phía bên ngoài. Một giọng nói du dương như giai điệu ngân nga của thiên thần từ bên trong vọng ra: “Không cần, tùy tiện tìm nhà trọ phụ cận nào đó nghỉ lại là được.”
“Sao có thể! Thân phận của ngài tôn quý như vậy...!”
Lâm Mặc quả thực nhức đầu đến muốn nổ tung. Cả ngày cứ phải lầm bầm đọc kinh, bị bao vây bởi một đám sùng bái như fan cuồng, bây giờ còn tiến vào thần điện để tiếp tục chịu khổ à? Cho dù cậu có thể giả vờ duy trì bộ mặt thánh tử thánh thiện này, cũng không có nghĩa là cậu không thấy mệt.
“Hiện tại đã khuya, không nên làm phiền bọn họ ra đón tiếp ta. Huống hồ...” Nói đến đây, Lâm Mặc hơi cao giọng một chút, “Giáo chủ đại nhân muốn ta đến Học viện Ma pháp Hoàng gia để trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, chung sống cùng với những con dân của thần Quang Minh. Ta thân là thánh tử Quang Minh giáo đình, là người thừa kế chức vị giáo hoàng trong tương lai, sao có thể bàng quang xa cách khói lửa nhân gian? Thần Quang Minh từng nói, chỉ khi có bóng tối, chúng ta mới biết ánh sáng là gì! Nếu không chịu qua khó khăn, làm sao ta biết được những tín đồ kia cần gì, làm sao ta có thể thay thần Quang Minh chúc phúc cho bọn họ?!”
Càng nói giọng điệu càng hùng hồn, những vị kiếm sĩ nghe xong liền cảm động đến tận tâm can, lập tức cả đám không màng ánh nhìn của những người xung quanh quỳ sụp xuống một gối, cúi thấp đầu: “Là chúng ta ngu muội không có tầm nhìn xa trông rộng như thánh tử! Thánh tử đại nhân quả nhiên phi phàm bất thường, còn nhỏ đã có lòng nhân hậu như vậy, thần Quang Minh trên cao hẳn cũng phải vì ngài mà kiêu ngạo!”
Lâm Mặc:... Còn ta vi các ngươi mà xấu hổ a! Quỳ quỳ quỳ! Suốt ngày chỉ biết quỳ! Có biết dưới gối nam nhân dát hoàng kim không!
“Mau đứng lên đi, không cần quỳ.”
Bất quá ở thế giới này, hành động của những vị kiếm sĩ không bị xem là vứt mặt mũi, trái lại là phương thức biểu hiện sự kính mộ của mình dành cho đối phương, người dân xung quanh đứng xem thổn thức không ngừng, thánh tử đại nhân quả nhiên tâm hồn nhân hậu thiện lương hơn người, chúng ta cũng muốn quỳ xuống kính bái ngài.
Một hồi lùm xùm như thế, cuối cùng kết thúc bằng việc các vị kiếm sĩ hộ tống Lâm Mặc đến nhà trọ gần nhất nghỉ lại trong ánh mắt tỏa sáng của người dân quanh đó.
Bởi vì ảnh hưởng của Quang Minh giáo đình quá mạnh mẽ, hoàng tộc không muốn diễn ra cảnh tượng một núi hai hổ, cho nên tổng đàn thần điện được đặt ở một nơi xa tít tắp, còn ở những thành phố cùng thủ đô chỉ có thể xây dựng điện thờ phụng thần Quang Minh, mỗi điện do một vị trưởng lão trông coi. Cho nên hình tượng những nhân vật như giáo chủ hay thánh tử đa phần đều là từ lời đồn thổi lúc trà dư tửu hậu mà ra, chứ chân chính có cơ hội gặp mặt những người này kỳ thực chẳng bao nhiêu.
Vốn dĩ Quang Minh giáo đình có sức ảnh hưởng to lớn đối với tín ngưỡng của người dân, cho nên hình tượng của thánh tử cũng được đắp nặn xinh đẹp không kém. Hôm nay được diện kiến người thật, lời đồn cứ thế từ một thành trăm, chỉ trong một đêm thánh tử đại nhân từ một thiếu niên lương thiện nhân hậu lập tức tăng vọt lên thành con trai của thần Quang Minh hạ phàm, chuẩn bị cứu vớt toàn bộ đại lục này khỏi thế lực bóng đêm!
Tất nhiên Lâm Mặc hoàn toàn không biết những chuyện này. Trong nguyên tác không nói rõ Helios rốt cuộc nghỉ lại ở đâu, bất quá dựa theo tính cách sùng bái thần Quang Minh của cậu ta hẳn là chấp nhận lời đề nghị nghỉ lại điện thờ. Bản thân Lâm Mặc cũng không xem đây là chuyện lớn lao gì, chẳng lẽ chọn một chỗ nghỉ chân thôi có thể thay đổi được cốt truyện?
Thực tế chứng minh, cái gọi là hiệu ứng bươm bướm chẳng qua chỉ xuất phát từ một cái đập cánh của con bướm, liền gây nên một cơn bão. Thánh tử Helios trong nguyên tác tuy nổi tiếng nhưng vẫn luôn là bí ẩn trong mắt người dân, mà danh vọng của Lâm Mặc lúc này đây đã đạt đến một tầm cao mới, cao hơn hẳn nguyên chủ nhiều.
Sáng ngày hôm sau, các vị kiếm sĩ liền cử người đi danh cho Lâm Mặc, còn cậu thì nai nịt gọn gàng chuẩn bị đi ra ngoài.
“Thánh tử... bây giờ là lúc cầu nguyện buổi sáng, ngài rời đi như vậy...”
Dưới sự can ngăn của những vị kiếm sĩ, Lâm Mặc lại ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, cuối cùng hít vào một hơi, bắt đầu rũ mắt diễn xuất.
“Ta muốn đi xem xem những tín đồ của thần Quang Minh sống ra sao. Hiện tại vừa mới bắt đầu ngày mới, vừa vặn xuất phát, nếu cầu nguyện rồi ăn sáng xong mới đi thì đã bỏ lỡ bao nhiêu người? Chỉ cần nghĩ tới có một tín đồ của Người bị bỏ quên, trái tim ta liền đau đớn vô cùng!” Lâm Mặc đưa tay trái đặt lên vị trí trái tim, tay phải làm thủ thể cầu nguyện, “Không, ta tin rằng thần Quang Minh có thể lý giải cho nỗi khổ của ta! Nếu Người có vì ta bỏ quên cầu nguyện, ta sẽ chấp nhận hình phạt của Người! Ta sẽ thay những con dân của Người gánh vác tội lỗi của họ!”
Các vị kiếm sĩ bị bài thuyết trình của Lâm Mặc một lần nữa cảm động đến muốn khóc, quỳ gối thề sống chết chỉ đi theo thánh tử, cái gì mà ngài là ánh sáng là cứu rỗi của nhân gian, chúng ta quả nhiên là thứ hèn mọn vân vân.
Vì vậy Lâm Mặc nhờ vào miệng lưỡi lươn lẹo của mình mà trốn khỏi buổi cầu nguyện buổi sáng, chạy ra ngoài dạo chơi.
Thủ đô quả nhiên khác hẳn cái tòa thành trì xa xôi hẻo lánh kia, mới hừng đông đã có nhiều người lục tục dọn hàng. Thời điểm Lâm Mặc cùng tám vị kiếm sĩ đi ngang qua, nhìn thấy hoa văn thêu chỉ vàng trên áo trắng của cậu, một người vô tình hô to: “Là thánh tử đại nhân!”
Ngay lập tức hàng loạt ánh mắt khác đổ dồn về đây, ngay sau đó làn làn lớp lớp nghị luận vang lên.
“Thánh tử đại nhân quả nhiên dung mạo bất phàm, là con trai của thần Quang Minh!”
“Vừa nhìn từ xa đã thấy cả người tỏa lên khí chất thánh khiết, làm ta cảm giác chỉ cần bước lại gần ngài ấy thôi cũng được thanh lọc!”
“Nếu có thể một lần nắm tay thánh tử đại nhân thôi, ta dù có chết cũng mỉm cười!”
“Tên kia đầu ngươi úng nước à! Thánh tử đại nhân há có phải con gà con vịt ngoài chợ cho ngươi tùy ý sờ mó!”
Đối với mấy tiếng ồn áo này, mí mắt Lâm Mặc không khỏi giật giật. Cậu quay người sang, trưng ra một nụ cười hoàn mỹ như ánh mặt trời, chắp hai tay trước ngực ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thần Quang Minh phù hộ cho những tín đồ của Người, cầu chúc các ngươi hạnh phúc.”
“Aaaaaa!!! Thánh tử đại nhân vừa mới quay sang, tim ta liền đập lỡ hết một nhịp!!! Thánh tử đại nhân cầu cho thần Quang Minh cũng phù hộ ngài!”
“Từ trước đến giờ ta không thờ thần Quang Minh, nhưng từ bây giờ ta quyết định sẽ trở thành tín đồ của Người!”
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu mơ màng xì xào nói sang chủ đề khác, Lâm Mặc hài lòng xoay người lại rời đi, bộ dáng vừa nhìn liền thấy quả là thần côn chuyên nghiệp.
Đến hết ngày hôm đó, sự việc thánh tử đại nhân vì chúc phúc cho mọi người mà bỏ lỡ buổi cầu nguyện sáng đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, thăng cấp thành phiên bản thánh tử vì tín đồ Quang Minh mà gánh nhận hết mọi tội lỗi của họ sám hối thay, để bọn họ có thể hưởng hạnh phúc vĩnh hằng.
Tóm lại có thể nói một, trình độ bát quái của quần chúng nhân dân dù cho ở thời đại nào cũng không thể xem thường.
Thần điện vốn cách thủ đô khá xa, cho nên dù Lâm Mặc khởi hành từ sớm, sau khi đến đây báo danh xong cũng chỉ vừa vặn còn vài ngày.
Bốn ngày sau, cậu rời khỏi nhà trọ, tiến vào thí trường của Học viện Ma pháp Hoàng gia, bắt đầu kịch tình đầu tiên của mình.
*****
“Andrew, người ở đây đông thật!”
Một thiếu niên tóc đỏ rực, mắt xanh lá nghiêng đầu nói khẽ vào tai đồng bạn kế bên. Mà vị đồng bạn tên Andrew kia tóc đen mắt đen, đứng giữa trường thi này vô tình lại thập phần chói mắt rõ rệt.
“Không biết chúng ta có thể thành công tiến vào học viện hay không.” Thiếu niên tóc đỏ buồn rầu cà cà mặt đất bằng mũi giày.
“Đương nhiên là có thể, ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình chứ Joey.”
“Thật sao? Nhưng bọn họ rất nhiều người đến từ các gia tộc lớn, còn tụi mình đều là bình dân cả...”
Andrew mỉm cười đáp lại, ánh mắt đảo xung quanh một vòng. Nếu là nguyên chủ trước kia khẳng định không có khả năng, nhưng từ sau khi y xuyên vào cơ thể này không biết đánh bậy đánh bạ thế nào phá vỡ được phong ấn, lực tương tác tăng vọt lên. Tuy chưa có cơ hội kiểm tra xem rốt cuộc lực tương tác đã đạt tới giá trị bao nhiêu, nhưng y tin rằng không thấp hơn đứa em trai mang tiếng “thiên tài” kia. Hơn nữa y chỉ mất ba tháng liền thành công trở thành Pháp sư Tập sự, thành tích này nếu nói ra bên ngoài không biết bao nhiêu người khiếp sợ.
Mẹ kế cùng đứa em trai yêu dấu của y ba lần bảy lượt tìm cách hãm hại y, mà y cũng hiểu rõ trong thế giới này nếu không có thực lực liền không có giá trị gì, cho nên lặng lẽ trốn khỏi nhà chạy đến thủ đô báo danh xin vào Học viện Ma pháp Hoàng gia. Trong lúc đi đường y vô tình gặp được Joey. Cậu ta là con một thợ rèn, bởi vì từ nhỏ trời sinh khí lực lớn hơn người bình thường lại yêu thích đao kiếm cho nên mới quyết tâm trở thành một kiếm sĩ hùng mạnh. Tính tình Joey ngây ngốc thẳng thắn, nghĩ gì nói đấy, cho nên đắc tội người khác không ít. Andrew một lần giúp cậu ta trốn thoát khỏi một vụ ẩu đả, từ đó hai người kết thành bạn cùng lên đường.
Lúc này đây bọn họ đang đứng đợi ở cổng ngoài Học viện Ma pháp Hoàng gia chờ tới giờ bắt đầu kiểm tra. Hầu hết những người có thể vào đây đều là con cháu các gia tộc ma pháp sư, trong nhà khẳng định có đá trắc thí, từ lâu đã biết năng lực của bản thân đủ điều kiện hay không. Mà một nhóm nhỏ còn lại là những bình dân, ôm hy vọng may mắn rằng lực tương tác bản thân đủ điều kiện để được nhận vào.
Chỉ cần lực tương tác cùng tuổi tác đủ điều kiện, cho dù chưa thể trở thành Pháp sư Tập sự học viện cũng sẽ không loại bỏ ngay, trái lại vẫn cho đối phương cơ hội trở thành học viên ký danh của học viện, cung cấp một ít tài nguyên cùng phương thức tu luyện, đợi sau khi trở thành Pháp sư Tập sự rồi quay trở về thi lại để trở thành học viên chính thức sau.
Mà cho dù lực tương tác không đủ, cũng có thể xin phép chuyển sang ghi danh vào chuyên ngành kiếm sĩ.
Ngoài ma pháp sư ra, có vô số những thanh thiếu niên khác ôm mộng trở thành kiếm sĩ. Học viện Ma Pháp Hoàng gia chuyên về ma pháp, nhưng vẫn có chuyên ngành riêng dành cho kiếm sĩ. Những kiếm sĩ được học viện đào tạo ra từ trước đến nay cũng không hề thua kém ma pháp sư, cho nên phàm là người ôm mộng trở thành kiếm sĩ đều tụ tập đến đây.
Những thiếu niên đến từ các gia tộc ma pháp sư đã sớm biết lực tương tác cùng thực lực bản thân, cho nên không buồn lo lắng, chỉ lặng lẽ quan sát hoặc tán gẫu lôi kéo thế lực về phía mình, trái ngược hoàn toàn nhóm bình dân đang thấp thỏm lo âu.
Andrew còn đang tìm kiếm xem em trai nguyên chủ đang ở đâu để tránh né, đột nhiên nghe Joey bên cạnh hô lên: “Kia... Kia có phải thánh tử Helios không?!”
Giọng cậu ta khá to, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả đoàn người Lâm Mặc cũng nghe thấy. Một vị kiếm sĩ vừa nghe thấy thế liền đen mặt, lập tức cầm kiếm xông lên: “Vô lễ! Sao ngươi dám gọi thẳng tên của thánh tử!”
Joey tuy sức lực lớn hơn người thường, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, làm sao có khả năng chống lại một vị kiếm sĩ trung cấp. Đối phương mới dùng kiếm khí từ xa, cậu ta đã té ngã xuống đất.
“Joey!” Andrew la to.
“Được rồi Joshua, ngươi lui lại đi.” Lâm Mặc vẫy tay ra lệnh cho vị kiếm sĩ kia lùi về sau.
Andrew vội vàng chạy lại đỡ Joey lên, cậu ta ho sù sụ mấy cái, sau đó phun ra một búng máu.
“Khụ, ta không sao... Andrew ngươi đừng lo lắng...”
Lâm Mặc cảm thấy đứa bé kia cũng thật tội nghiệp, bất quá kịch bản như thế cậu biết làm sao bây giờ, liền vung tay ném đến một quả cầu ánh sáng.
Quả cầu vừa chạm vào người Joey, vết thương trên người cậu ta lập tức biến mất. Dù sao khi nãy Joshua cũng chưa rút kiếm, thương tích thoạt nhìn nặng nề lại không ảnh hưởng đến căn cơ.
Hành động của Joshua nếu đặt ở hiện đại thì quả thực có chút ỷ thế hiếp người, nhưng ở thế giới ma pháp mạnh được yếu thua này, thánh tử gần như được xem trọng như thần linh, chẳng ai dám mạo phạm gọi thẳng tục danh của người nọ ra, chỉ hô một tiếng “thánh tử đại nhân” mà thôi.
Bất quá Andrew vốn đã bất mãn đối với thể chế quý tộc bình dân nơi đây, bản thân không tin vào thần thánh, lại cũng chẳng phải người sinh ra lớn lên nơi này, cho nên trong mắt y hành động của Lâm Mặc chính là khinh thường người khác.
“Cảm tạ thánh tử đại nhân!” Joey nhận ra bản thân đã khỏe lại, vui vẻ nói.
Đứa nhỏ này cũng thật ngây thơ thiện lương, phút trước mới vừa bị người đánh, vừa được chữa trị xong liền quên sạch, còn cười rạng rỡ như vậy mà cảm tạ đối phương. Dung mạo Joey cũng rất khả ái, là một tiểu đậu đinh manh manh, Lâm Mặc nhìn mà cảm khái trong lòng, chỉ muốn ôm chầm cậu ta xoa xoa mấy cái.
Cậu khẽ gật đầu tỏ vẻ bản thân nhận lấy lời cảm tạ này, nhưng Andrew không chịu được lập tức đứng ra: “Ngài mang tiếng là thánh tử đại nhân, lại vì một chuyện nhỏ như vậy liền ra tay không biết nặng nhẹ? Đây chính là hành vi của người đại diện cho thần Quang Minh sao?”
“Ngươi...!” Vị kiếm sĩ lại muốn lao đến can ngăn, bị Lâm Mặc ngăn cản lại.
Đám quý tộc bên kia đã chú ý sang đây. Vài người trong số họ nhận ra thân phận của Lâm Mặc, trong lòng không cần suy nghĩ cũng biết cán cân nghiêng về phía bên nào. Thế là pháo hôi một bắt đầu bước ra mắng nhân vật chính: “Một tên bình dân như ngươi cũng dám ăn nói như vậy trước mặt thánh tử đại nhân? Ta xem ra ngươi là chán sống rồi đi!”
“Đúng vậy! Thánh tử đại nhân lương thiện đã trị khỏi cho bạn ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu lấy oán trả ơn!”
“Chính thuộc hạ của hắn khiến bạn ta bị thương, hắn chữa trị là lẽ đương nhiên! Chẳng lẽ vì hắn là thánh tử, cho nên có thể tùy ý xem sinh mạng kẻ khác như con kiến ngọn cỏ? Hóa ra Quang Minh giáo đình cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Lời này vô tình động chạm ít nhiều đến tín ngưỡng, trong nguyên tác Helios tuổi trẻ vài phần hiếu thắng cũng không chấp nhận im lặng mà đứng ra đôi co. Lâm Mặc già dặn hơn nhiều, bất quá vẫn cứ tuân theo kịch bản hơi nhíu mày lên tiếng: “Ngươi có bất mãn đối với Quang Minh giáo đình?”
Trên đời này đã có thích liền có ghét. Nhiều người tung hô Quang Minh giáo đình, đương nhiên cũng sẽ có nhóm phần tử cực đoan chán ghét. Mà những kẻ như thế đa phần đều là người thờ phụng thần Hắc Ám.
“Ta chính là chán ghét những kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi, bề ngoài khoác áo đạo mạo, bên trong thối rữa mục ruỗng!” Andrew không chút kiêng nể nói thẳng ra, “Toàn một đám sâu bọ ký sinh trên người tín đồ, thần Quang Minh mắt mù mới đi phù hộ cho những kẻ như vậy!”
Câu nói cuối cùng của Andrew thật sự chạm đến đỉnh điểm, những người xung quanh không nhịn được hít lạnh một tiếng. Lâm Mặc trong lòng buồn bực thầm nghĩ, nhân vật chính tuy xuyên từ hiện đại đến nên không hiểu rõ đạo lý nơi này, nhưng chẳng phải ở hiện đại tôn giáo cũng là một đề tài nhạy cảm sao. Cứ chọn ngay điểm mấu chốt giẫm lên, nếu không phải có hào quang nhân vật chính, y khẳng định chết cả ngàn lần với thái độ báng bổ này rồi.
“Thỉnh ngươi không cần xúc phạm thần Quang Minh, ta tin rằng Người biết rõ những kẻ nào trung tâm với Người, những kẻ nào lòng dạ giả dối hiểm ác. Chúng ta đều một lòng cầu nguyện cho những tín đồ của Người, tuyệt đối không hề giả nhân giả nghĩa như ngươi nói.”
Quả thực là vậy, tuy Quang Minh giáo đình sớm mục ruỗng, nhưng thánh tử từ sớm bị tẩy não, chỉ là một con rối ngu ngốc, nào biết những chuyện xấu xa dơ bẩn đám trưởng lão kia làm. Nay tín ngưỡng bị xúc phạm, cậu ta đương nhiên nổi giận phản bác là đúng rồi. Chẳng qua một tên bạch liên hoa, lời phản bác nói ra đương nhiên não tàn vô cùng.
“Trái tim ngươi bị hắc ám che phủ, ác quỷ sẽ ký sinh trên đó mà ăn mòn tâm hồn ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể sớm quay đầu là bờ, phân biệt rõ chính tà. Thần Quang Minh luôn khoan dung đối với những tín đồ của Người, chỉ cần ngươi hối cải, ta tin tưởng Người sẽ tha thứ cho ngươi.”
Có điều Andrew không phải Helios, cho nên y một mực tin rằng Helios chỉ đang giả vờ đóng vai người tốt, nụ cười mỉa mai càng thêm sâu đậm: “Andrew ta từ trước đến nay không tin vào thần thánh, chỉ tin vào bản thân. Vận mệnh do ta tự quyết định, không cần một kẻ như ngươi chỉ dạy!”
Lâm Mặc cúi đầu, gương mặt thản nhiên như không, chắp tay làm dấu cầu nguyện thở dài một hơi: “Tội nghiệp thay những kẻ u mê. Ta tin rằng một ngày nào đó ngươi sẽ hối cải, nếu như vậy trước lúc đó ta thay ngươi gánh lấy phần tội trạng này sám hối với thần Quang Minh vậy.”
“Thánh tử ngài cần gì phải vì một tên phàm phu...”
“Ý ta đã quyết, ngươi đừng thuyết phục. Trong mắt thần Quang Minh không có quý tộc hay bình dân, chỉ có tín đồ của Người mà thôi. Y không biết ơn với Người, là do ta chưa làm tròn trách nhiệm truyền đạo lý cho y, như vậy ta cũng có lỗi với sự mong đợi của Người.”
Những lời này rơi vào tai Andrew chẳng khác gì đối phương đang diễn kịch, chỉ có Lâm Mặc biết rõ vị thánh tử Helios này, kỳ thực vào thời điểm nói ra những câu trên thực sự nghĩ như vậy.
Đáng tiếc cậu ta quá ngây thơ ngu ngốc, không đối diện hiện thực nên không biết cuộc đời tàn nhẫn thế nào, cuối cùng suy sụp đến mức phản bội cả tín ngưỡng của bản thân.
Ngay lúc đó, cánh cửa lớn ầm ầm mở ra, lộ ra khoảng sân rộng rãi phía bên trong. Các thí sinh nhao nhao ngó đầu vào, chỉ thấy giữa sân đặt một cầu thủy tinh lớn cùng một bức bia đá, trong lòng hồi hộp không thôi.
“Những ai muốn ghi danh vào phân viện ma pháp sư xếp bên tay phải, còn kiếm sĩ thì xếp bên tay trái.”
Lâm Mặc đưa mắt theo dõi, nhận ra hàng bên tay phải ít hơn hàng bên tay trái rất nhiều. Cũng đúng thôi, không phải ai cũng may mắn có lực tương tác cao hơn 70, trước năm hai mươi tuổi đã trở thành Pháp sư Tập sự.
Một nữ nhân tóc xanh lá khoác mũ trùm xanh đen, đứng bên cạnh quả cầu thủy tinh bên phải, mà phía bia đá bên trái lại là một nam nhân cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kéo dài xuống cằm, sau lưng vác theo đại đao, khí thế mười phần.
Nhưng Lâm Mặc biết rõ cốt truyện đã sớm nhìn thấu thực lực hai người này. Đừng tưởng bọn họ chỉ là giám khảo vòng ngoài, thục lực đều đã đạt đến Pháp sư Cao cấp cùng Kiếm sĩ Cao cấp.
“Tên ta là Kayleen Frister, đây là Gambre Humbleton. Chúng ta sẽ là giám khảo vòng kiểm tra đầu tiên.”
“Ta nghĩ rằng trước khi đến đây các ngươi hẳn cũng đã biết rồi, yêu cầu đầu vào để được vào học viện chính là có lực tương tác từ 70 trở lên, ngoài ra trở thành Pháp sư Tập sự trước năm hai mươi tuổi. Nếu có kẻ nào không đạt đủ yêu cầu, các ngươi có thể rời đi ngay bây giờ. Đừng nghĩ đến chuyện gian lận, quả cầu thủy tinh này là pháp khí của học viện, tuyệt đối không thể giở trò.”
“Về phía kiếm sĩ, chỉ cần các ngươi dưới hai mươi tuổi, sau đó dùng hết toàn lực đấm vào bia đá kia, lực độ mạnh hơn 1000 liền có thể thông qua.” Nam nhân ngược lại nói ngắn gọn hơn, hất hàm về phía bia đá.
“Được rồi nếu không có thắc mắc gì nữa thì chúng ta bắt đầu. Người đầu tiên tiến lên!”
Người đứng đầu hàng là một thiếu niên tóc nâu, dáng người gầy gò mảnh khảnh. Theo lời hướng dẫn của Kayleen, hắn ta rụt rè đặt tay lên quả cầu.
Quả cầu sáng lên một hồi, phía trên hiện lên dòng chữ mờ ảo lơ lửng:
TÊN: EDAN WITCHZMEN
TUỔI: 19
LỰC TƯƠNG TÁC: 74
CẤP BẬC: PHÁP SƯ TẬP SỰ CẤP MỘT
“Được rồi coi như ngươi thông qua, người tiếp theo.” Kayleen không buồn ngẩng đầu, dùng cây bút lông ghi chép lại thông tin vị thiếu niên này.
Andrew nhìn thấy một màn này, gương mặt hơi trầm xuống. Y cứ nghĩ rằng quả cầu chỉ có thể đo lường lực tương tác cùng cấp bậc với tuổi tác, không ngờ nó còn đoán biết ra thân phận của đối phương. Vốn dĩ y muốn che giấu thân phận của mình tiến vào học viện, nhưng với tình thế này...
Cũng không phải ai tiến lên liền thuận lợi thông qua. Có kẻ bị phát hiện gian lận tuổi, lập tức bị trục xuất ra ngoài. Có kẻ lực tương tác chỉ thiếu có 1 thôi liền đủ điều kiện, ngồi bệt xuống đất khóc ngay tại chỗ. Tóm lại cảnh tượng náo nhiệt đủ mọi thể loại, hệt như một vở kịch lớn trên sân khấu.
Bên ma pháp sư hàng người ngắn hơn nhiều, cho nên rất nha liền đến lượt Lâm Mặc. Đối với vị thánh tử thần bí này, Kayleen cũng không hề tỏ vẻ sùng bái, chỉ cứng nhắc ra lệnh: “Đặt tay lên đi.”
Lâu lắm rồi mới gặp được người bình thường, trong lòng Lâm Mặc lệ nóng doanh tròng. Cho nên quyết định vào học viện học tập là đúng đắn mà, nếu mỗi ngày cứ bị người người quỳ lạy, cậu sớm hỏng mất thôi!
TÊN: HELIOS
TUỔI: 15
LỰC TƯƠNG TÁC: 89
CẤP BẬC: PHÁP SƯ TẬP SỰ CẤP BỐN
Toàn trường khẽ ồ lên một tiếng, ngay cả Kayleen từ đầu buổi đến giờ vẫn luôn lạnh nhạt cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn vị thánh tử này một cái. Mà Lâm Mặc cũng thật là hết hồn nhìn kết quả trước mặt.
Cần phải nói thêm tại thế giới này, mỗi cấp bậc lớn lại chia thành chín tiểu giai nhỏ. Từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ toàn Pháp sư Tập sự cấp một, chỉ có một trường hợp hiếm hoi một thiếu niên tên Oran mười chín tuổi xuất thân từ gia tộc ma pháp sư Claydan đạt được tới cấp hai đã khiến mọi người ngưỡng mộ nhìn. Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một người đạt tới cấp bốn, hơn nữa đối phương chỉ mới mười lăm tuổi!
Đối diện với hàng vạn ánh nhìn như vậy, cho dù Lâm Mặc bình tĩnh bất biến thế nào trong lòng cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Chết tiệt, rõ ràng trong nguyên tác vị thánh tử kia chỉ mới cấp hai thôi mà?! Sau khi nhận đủ mọi loại khen ngợi từ người khác, Andrew lập tức lên sàn vả mặt bôm bốp, trưng ra mười hai tuổi đã đạt đến cấp ba, khiến mọi người vừa ghen tỵ lại ngưỡng mộ!
Chẳng lẽ cậu chăm chỉ cầu nguyện làm việc thiện quá, đến nỗi thần Quang Minh trên cao cũng hài lòng?
“419 mau giải thích!”
[Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai.] 419 ủy khuất nói, [Những thứ như tu luyện đều phụ thuộc bản thân mỗi người, số liệu biến ảo liên tục. Có lẽ độ phù hợp của cậu cao...]
Lâm Mặc:... Cho nên ý nó rằng cậu ăn ăn ngủ ngủ như heo hơn cả tháng liền nhảy liền hai cấp? Ngay cả nhân vật chính cũng chưa có đãi ngộ này đâu biết chưa!
[Thì từ giờ cậu cố gắng kiềm hãm tu vi lại, đừng tăng nhanh quá là được.]
Lâm Mặc khổ bức duy trì một nụ cười thương hiệu thánh tử Quang Minh, bước sang một bên làm bộ như không nhìn thấy những ánh mắt nóng bỏng đó bắn về đây.
Bởi vì có hiệu ứng của Lâm Mặc, cho nên khi Andrew trắc nghiệm ra được trình độ Pháp sư Tập sự cấp ba, mọi người tuy có chút ngưỡng mộ, nhưng phần lớn vẫn đặt sự chú ý lên người Lâm Mặc. Kỳ thực so với thực lực của y, họ càng xì xào về thân phận y.
“Andrew Morrow? Y thế nhưng là cái tên Andrew phế vật kia?”
“Chẳng phải mọi người bảo rằng con trai trưởng gia tộc Morrow có lực tương tác bằng 0 sao?”
Franklin Morrow nghe những tiếng xì xầm đó, ánh mắt tồi sầm lại, hai tay nắm chặt cơ hồ nổi gân xanh, răng cắn chặt môi suýt bật máu. Andrew! Thế nhưng lại là tên anh trai phế vật đó của hắn! Không ngờ y thế nhưng che giấu kỹ đến như vậy, can đảm ghi danh vào học viện!
Không được, tuyệt đối không thể để cho phụ thân biết chuyện này! Bằng không sau này, hắn còn có cơ hội kế thừa gia tộc Morrow nữa sao?! Sau những gì hắn với mẹ gây ra cho y, y sẽ không báo thù sao?!
Vòng đầu tiên coi như kết thúc, người nào đủ tiêu chuẩn thì ở lại, không đủ thì rời đi. Phía bên kia kiếm sĩ cũng đã sớm trắc nghiệm xong. Hệt như kịch bản cũ, cậu nhóc tóc đỏ Joey kia đấm một phát bia đá liền nhảy vọt lên đến chỉ số 2042, cũng xem như nhân tài mới xuất hiện thu hút ánh nhìn nhiều người.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng hai luôn.” Kayleen đảo mắt nhìn đám thí sinh năm nay, trong lòng hài lòng không ít.
“Như các ngươi biết, mà không biết cũng không sao, đề thi vòng hai mỗi năm đều thay đổi. Cho nên nếu ngươi có biết được đề thi năm ngoái là gì cũng chẳng ích lợi đâu.” Kayleen tàn nhẫn đả kích.
Thật hiển nhiên có vài kẻ đã mơ tưởng ôn tủ đề, cho nên khi nghe Kayleen nói như vậy sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
“Lần này, nhiệm vụ của các ngươi chính là tiến vào lên núi Kombre mang về một loại đá có tên Ngũ Sắc Thạch. Loại đá này óng ánh năm màu, mềm dẻo vô cùng, là nguyên liệu cực tốt để luyện khí. Không cần nhiều, chỉ cần lấy về một cân là được. Đương nhiên nếu các ngươi có thể lấy nhiều hơn, phần dư ra có thể giữ lấy.” Kayleen nói đến đây ý vị thâm trường mà nhìn đám thí sinh bên dưới.
Các thí sinh vừa nghe nói có thể giữ riêng phần dư liền hào hứng vô cùng, hai mắt cơ hồ phát sáng.
“Mỗi người sẽ được phát một tấm bản đồ cùng lương thực trong vòng ba ngày, thời hạn tối đa để thực hiện nhiệm vụ là mười ngày. Sau mười ngày nếu ngươi không thể mang về một cân Ngũ Sắc Thạch như vậy liền coi như thất bại. Ngoài ra nếu các ngươi có hành vi gian lận nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài liền lập tức bị tước bỏ quyền dự thi, rõ chưa?”
Một thí sinh khá rụt rè lên tiếng hỏi: “Nếu như chúng ta lạc trong đó thì sao đây? Hoặc bị thú dữ tấn công?”
Một vài người cười nhạo hắn nhát gan, riêng Kayleen vẫn nghiêm túc giải đáp câu hỏi: “Nếu các ngươi làm mất bản đồ hoặc lạc đường trong đó, các ngươi phải tự lo liệu lấy. Thú dữ đương nhiên cũng vậy. Quá mười ngày nếu ngươi vẫn chưa thể đi ra, các vị lão sư của học viện sẽ tiến vào tìm kiếm.”
Nói rồi nàng búng tay một cái, trên cổ tay mọi người xuất hiện một chiếc vòng bạc xinh đẹp, chính giữa có gắn một viên đá màu xanh lam: “Viên đá phía trên dùng để định vị vị trí của các ngươi, chỉ cần không tháo nó xuống, sau mười ngày lão sư liền có thể tìm ra các ngươi thông qua nó. Ngược lại tên nào muốn tìm đường chết tháo ra thì tùy, vậy không thể trách học viện vô tình được.”
Lâm Mặc nhìn nhìn cái vòng trên tay, nhớ đến trong nguyên tác đây cũng không chỉ đơn giản là một chiếc vòng bình thường, mà còn có khả năng ghi nhận lại hình ảnh xung quanh. Tuy Kayleen hù dọa như thế, nhưng thực tế trong thời gian diễn ra cuộc thi các lão sư đều sẽ ngồi theo dõi các thí sinh, cho nên không quá lo lắng.
“Trong lúc thi đấu không được mang theo người hầu hay thủ hộ vệ, không được phép truyền tin hoặc tìm kiếm trợ giúp từ bên ngoài. Bất quá nếu các ngươi muốn lập tổ đội với nhau học viện sẽ không ngăn cản.” Nói đến đây Kayleen cũng đã khá nhàm chán, phất tay, “Thôi, thời gian bắt đầu. Các ngươi xếp hàng nhận lương thực cùng bản đồ phía Gambre đi.”
Nhiều tên lo sợ đến trễ liền bị người khác giành trước đào hết Ngũ Sắc Thạch, cho nên nhao nhao chen lấn. Bất quá Lâm Mặc vốn đã biết trước bản đồ vị trí Ngũ Sắc Thạch của mỗi người sẽ mỗi khác, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề bị kẻ khác đến trước hớt tay trên, cho nên ung dung đứng chờ.
Các vị kiếm sĩ theo lệnh của cậu đã quay về, cho nên hiện tại Lâm Mặc chỉ có một thân một mình. Một vài người thấy vậy, nhớ tới cấp bậc của cậu liền mon men tiến đến gần đánh lời mới: “Thánh tử đại nhân, ngài có muốn đi chung nhóm với chúng ta không?”
Lâm Mặc mỉm cười: “Cảm tạ ý tốt của các ngươi, nhưng giáo hoàng muốn ta tự mình trải nghiệm rèn luyện, cho nên lần này ta không định lập tổ đội.”
Kỳ thực cậu chẳng qua không muốn có người khác kè kè kế bên, mỗi ngày lo âu bản thân có OOC hay không mà thôi.
Hơn nữa trong nguyên tác thánh tử gặp tai nạn được nhân vật chính cứu, lấy thực lực của cậu hiện tại nếu lập tổ đội vẫn có thể lưu lạc đến mức nhờ nhân vật chính cứu giúp, quả thực là chuyện giả dối vô cùng.
Nếu đi một mình, ngược lại dễ giải thích vì sao gặp bất trắc hơn.
Những người kia thoáng thất vọng, nhưng nhanh chóng rời đi mời gọi những người khác. Andrew đứng bên kia nhìn sang thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng. Joey trông thấy ánh mắt của y liền hiểu lầm, nhỏ giọng nói: “Andrew ngươi cũng muốn lập nhóm với thánh tử à?”
“Ai cần lập nhóm chung với cái tên đó! Joey chúng ta đi thôi!”
Nói rồi Andrew kéo tay Joey hùng hổ tiến vào rừng, không ngờ rằng ở phía xa có một kẻ đã quan sát tất cả mọi chuyện, khóe môi câu lên mỉm cười.
“Hoàng tử điện hạ, tên Andrew kia có gì đặc biệt hay sao?” Một thiếu niên thân cao gầy khẽ hỏi thiếu niên tóc bạch kim đứng cạnh bên.
Raymore Kristh đứng dựa bên cạnh một thân cây, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sâu xa khó dò. Hắn cầm lấy thanh kiếm, sau đó đứng thẳng người lên: “Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi Ian, bên ngoài phải gọi ta là Raymore. Nếu bị người khác phát hiện ra thân phận thật sẽ phiền phức vô cùng.”
“Vâng, thân hiểu rồi.” Ian rũ mắt xuống, “Như vậy hiện tại chúng ta làm gì?”
Kỳ thực hắn cũng không hiểu nổi, hoàng tử rõ ràng là người hoàng tộc, là người thừa kế tương lai của hoàng gia, chỉ cần ngài nói ra Học viện Ma pháp Hoàng gia khẳng định mở cửa đón ngài vào, cần gì phải làm những chuyện này? Bất quá hoàng tử là chủ, hắn chỉ là hầu cận bên người, không nên tìm cách đoán xem tâm tư đối phương nghĩ gì, chỉ cần thực hiện tốt nghĩa vụ bản thân là đủ.
“Nếu ngài muốn kiếm người đi cùng, vị thánh tử kia chẳng phải là một sự lựa chọn tốt hơn sao?”
“Dù sao hắn cũng sẽ từ chối. Hơn nữa Quang Minh giáo đình với hoàng gia từ trước đến nay quan hệ không tốt đẹp gì mấy, ta không muốn dính líu vào kẻo lại khiến mấy tên trưởng lão kia gây chuyện.”
Hơn nữa so với thánh tử, hắn càng hứng thứ với người tên là Andrew Morrow này hơn.
Từ một phế vật lực tương tác bằng 0 lại trở mình thành thiên tài? Là do Andrew này ẩn giấu quá sâu, hay kỳ thực y gặp được kỳ ngộ gì?
Hiếu kỳ trong mắt Raymore ngày càng nồng đậm, Ian biết không cản được, liền thở dài tùy ý ngài ấy muốn làm gì thì làm.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau công sẽ xuất hiện, thật là ủy khuất công quân chờ đợi lâu như vậy mà.