Lâm Mặc dần dần phát hiện ra độ ghen tỵ của Hàn Vũ rất khó kiểm soát.
Ví dụ như thời gian đầu chỉ cần tùy tiện khen ngợi, tặng đồ cho Dụ Trăn, thanh tiến độ liền tăng vèo vèo lên đến 50. Nhưng từ 50 trở đi thì lại tăng rất chậm.
Càng khổ bức hơn chính là, độ tăng thì sẽ giảm nhưng độ giảm thì lại không thay đổi. Chỉ cần cậu tùy tiện quan tâm đứa nhóc này một chút xíu thôi, nhất định sẽ ào ào giảm xuống.
Một phần trong lòng cậu hết sức hài lòng với việc này, cảm thấy quả nhiên là một đứa trẻ tốt. Phần còn lại thì lo âu không biết cứ đà này liệu có thể thuận lợi làm nhiệm vụ hay không.
May mà thời gian đến những ba năm, Lâm Mặc không cần phải chạy nước rút, cứ tăng từ từ chậm rãi cũng không sao.
Thế giới này là một quyển tiểu thuyết tu chân tiên hiệp dành cho nam, cho nên nội dung thì dài nhưng tổng thể lại đơn giản không quá khó đoán. Nếu nam chính bị truy đuổi rớt xuống vực sâu, nhất định là có kỳ ngộ. Người đối tốt với nam chính không phải tiểu đệ thì cũng có thân phận thần bí khó lường, còn những kẻ dám bố láo thì trăm phần trăm là pháo hôi. Đồ mà nam chính nhặt được, không phải công pháp bí tịch thất truyền thì cũng là yêu thú cao cấp sống ngàn năm. Tóm lại là những chi tiết cũ rích, nhưng mà ai cũng thích đọc cả, kể cả cậu hồi trước cũng vô cùng say mê.
Một trong những thứ không thể thiếu trong loại truyện nam tần, chính là một hậu cung hùng hậu đầy mỹ nữ. Thời buổi bây giờ ngựa đực văn bị lên án nhiều quá nên các tác giả cũng phải tém tém lại xíu, ví dụ như cho nam chính lăn lộn với vô số mỹ nhân nhưng đến cuối truyện chỉ đến với một người. Dẫu vậy người đọc chỉ cần không mù cũng biết những mỹ nhân đó đều là hậu cung nam chính cả, tuy không danh không phận nhưng chỉ cần gọi một tiếng là các em ấy sẽ chạy ra hỗ trợ liều mạng chết vì nam chính ngay.
Hầu như tiểu thuyết tu chân nào nhân vật chính cũng phải bắt đầu từ việc bái nhập một tông môn nào đó, giống như chơi game phải đi từ tân thủ thôn vậy. Mà nếu đã bái nhập tông môn, vậy không nghi ngờ gì nữa nữ chính số một chính là người của tông môn đó!
Đặc điểm nhận dạng cũng rất dễ nhận ra. Một, là không quá cách biệt về tuổi tác, cũng không thể để nữ chính đầu tiên già hơn nam chính cả trăm tuổi đi. Hai, nhất định phải đẹp, cái này thì không cần bàn cãi. Ba, thiên phú cực cao, hoặc có thân phận cực kỳ cao quý, hoặc là có cả hai. Tóm lại chính là đẹp nhất, giỏi nhất, được ngưỡng mộ nhất. Cứ nhìn vào ba đặc điểm trên mà khoanh vùng thì cho dù Lâm Mặc không đọc trước nội dung cũng đoán ra được nữ chính là ai.
Nữ nhân có tu vi cao nhất trong Quy Môn tông là Phùng Vô Ân, ngoại hiệu Bách Hoa tiên tử, phong chủ Mộc Xuân phong. Nàng xinh đẹp vô cùng, tu vi cũng đã bước vào Kim Đan sơ kỳ. Đáng tiếc, tuổi nàng so với nam chính quá cao, tuy nói người tu chân thì không quan trọng tuổi tác làm gì nhưng độc giả có phải người tu chân đâu... Cho nàng làm nữ chính số ba số bốn, sau khi nam chính đã già dặn trưởng thành hơn thì được, chứ bây giờ Dụ Trăn còn manh manh đáng yêu thế này, nỡ lòng nào cho mối tình đầu của nam chính là một bà cô ngực to già cả trăm tuổi sao.
Mà ngoại trừ Phùng Vô Ân ra, thì người đủ ba điều kiện trên cũng chỉ có Hạ Lam Châu, con gái của Vân Phong chân nhân chưởng môn Quy Môn tông. Ân, chúng ta đều biết mỗi vị chưởng môn không có con thì thôi, chứ nếu có nhất định là nữ, sinh ra đã được định trước sẽ yêu nhân vật chính vô cùng...
Tác giả muốn thể hiện mị lực của nam chính từ khi còn nhỏ, cho nên Dụ Trăn với Hạ Lam Châu đã quen biết nhau từ sớm. Lâm Mặc vì bám theo cốt truyện, không thể không đi theo sau theo dõi như mấy đại thúc biến thái. Haizz, lúc đọc truyện còn có chút cảm giác nam chính nữ chính từ nhỏ đã có tình cảm với nhau, nhưng tận mắt chứng kiến thì chẳng khác gì mấy đứa nhóc choai choai đi chơi với nhau cả.
Dụ Trăn là một thằng nhóc con mới tí tuổi đầu, mà Hạ Lam Châu chỉ lớn hơn y một tuổi, thành thử cả hai đi chung với nhau chẳng khác gì hai cây nấm lùn. Bất quá là hai cây nấm lùn rất dễ thương, thật muốn thân thân chơi thảy cao a~
Chỉ là vài năm nữa, một cây nấm sẽ biến thành đại soái nam, cây còn lại trở thành nữ nhân kiều diễm ngạo kiều thần tượng của toàn bộ môn phái.
Mà buổi gặp gỡ hôm nay của hai người họ cũng không chỉ đơn thuần là gặp gỡ, bởi vì ngày hôm nay Dụ Trăn cùng Hạ Lam Châu sẽ phát hiện ra một con yêu thú lông trắng đáng yêu, đáng tiếc là không đuổi kịp.
Trong tiểu thuyết chỉ đơn giản ghi “Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ vài canh giờ, ngay lúc đó đột nhiên xuất hiện một đám lông trắng như tuyết co tròn núp trong hốc cây.”, nhưng hiện thực chính là cậu phải chịu đựng đi theo mấy canh giờ đấy a! Tác giả đáng ghét, mấy canh giờ thì nói thẳng đi, đại khái như vậy ai mà biết được!
“Hạ sư muội có cảm giác có ai đang đi theo sau chúng ta không?” Dụ Trăn đột nhiên hỏi.
Lâm Mặc sợ hết hồn tưởng bị phát hiện, sau đó chợt nhớ ra nguyên chủ tu vi Nguyên Anh kỳ, trong khi nam chính vẫn còn trong Luyện Khí kỳ, căn bản không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
Chẳng lẽ đây là trực giác với bàn tay vàng của nam chính? Ây, mà kệ đi, cho dù bị phát hiện thì hai tiểu bánh bao này làm gì cậu được chứ. Thân phận cao có lợi chính là, cho dù tùy hứng làm gì đi nữa cũng không cần lo lắng phải giải thích như thế nào.
“Có sao?” Hạ Lam Châu nghiêng đầu chớp mắt hỏi. Sau đó nàng như nhớ ra điều gì, phùng má giận dữ nói. “Không cho gọi ta là muội! Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi phải gọi ta là Châu sư tỷ.”
“Nhưng tu vi của ta cao hơn. Hiện tại ta là Luyện Khí kỳ tầng bốn, ngươi mới chỉ là là Luyện Khí kỳ tầng hai thôi.”
“Sư phụ của ngươi tu vi cao hơn phụ thân ta nhưng vẫn gọi người là sư huynh đấy thôi!”
Lúc này Dụ Trăn cũng có chút ngập ngừng đuối lý. Đúng rồi, sư phụ mình cũng gọi chưởng môn là sư huynh, vậy chẳng lẽ mình cũng phải gọi con của chưởng môn là sư tỷ? Chỉ là đứa bé gái này còn lùn hơn cả mình, gọi nàng là sư tỷ y cũng có chút không cam lòng.
“Sư phụ ta với phụ thân ngươi đều bái sư một người, phụ thân ngươi bái trước cho nên sư phụ ta đương nhiên phải gọi y là sư huynh. Bất quá ta bái sư chính là sư phụ ta, chúng ta không chung một sư phụ, đương nhiên không cần phải gọi như vậy.”
Lần này đến lượt Hạ Lam Châu bị Dụ Trăn nói đến choáng váng. Nàng là nữ nhi duy nhất của chưởng môn, sinh ra đã được thiên kiêu ngàn sủng, cho nên tuy lớn hơn Dụ Trăn một tuổi nhưng lại thiên chân hơn nhiều. Dụ Trăn trái lại từ nhỏ đã lăn lộn với đám khất cái, công phu miệng lưỡi tốt lại còn tinh ranh ma mãnh vô cùng.
“Hơn nữa sư phụ ta lùn hơn phụ thân ngươi, gọi y là sư huynh cũng không sao. Ta cao hơn ngươi, chẳng lẽ lại gọi một đứa bé lùn hơn mình là sư tỷ?”
Lâm Mặc: “...” Nghiệt đồ! Đúng là nghiệt đồ mà! Uổng công ta quan tâm y như vậy, y lại dám chê ta lùn!
Cuối cùng Hạ Lam Châu vẫn bị Dụ Trăn dụ dỗ thành công, ngoan ngoãn gọi đối phương là Dụ sư huynh, khiến y cười híp cả mắt.
“Dụ sư huynh, ở trên Thanh Dương phong như thế nào? Có phải vui lắm không? Ta muốn lên đấy chơi, nhưng Vân Tiêu sư thúc hạ cấm chế không cho ta lên.” Hạ Lam Châu buồn rầu phụng phịu nói.
“Trên đó không có gì chơi đâu, chỉ có ta, sư phụ với một tên đáng ghét mà thôi. Ngày nào cũng phải luyện kiếm hết, nếu không sẽ bị sư phụ quở trách.”
“Vân Tiêu sư thúc nhất định rất khó tính!”
“Cũng không hẳn, chỉ là người không thích nói chuyện mà thôi. Chỉ cần ta đừng làm gì sai sẽ không bị trách phạt đâu.”
“Nhưng mà...” Hạ Lam Châu làm bộ thần bí tiến sát lại gần Dụ Trăn. “Ta nghe các sư tỷ khác bảo, Vân Tiêu sư thúc đặc biệt mỹ, các sư tỷ ai cũng muốn có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan sư thúc ở gần cả. Ngươi nói đi, sư phụ có phải rất đẹp không?”
Lâm Mặc:... Nhóc con, ngươi dùng sai từ rồi, phải là soái chứ không phải mỹ.
419: Còn nhỏ đã rất giỏi từ vựng ngữ pháp, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.
Dụ Trăn nhíu mày lại, không hiểu sao trong lòng có chút không vui, lại có chút kiêu ngạo. Sư phụ quả thực rất đẹp, nếu không hồi trước y cũng sẽ không ôm chân người cầu bái sư... khụ, thật ra là vì y còn cảm thấy người này chắc chắn rất mạnh, không phải do nhìn sắc đẹp mới vậy đâu!
Y không những chiêm ngưỡng dung nhan sư thúc ở gần, còn được chiêm ngưỡng mỗi ngày! Nếu không phải lúc nào cũng có bản mặt của tên sư huynh đáng ghét kia chen vào thì nhất định ứng với câu “cảnh đẹp ý vui”!
“Này, ta đang hỏi huynh đó.” Hạ Lam Châu đợi mãi không thấy Dụ Trăn trả lời thì buồn bực kéo kéo tay áo.
“Đẹp! Đương nhiên là đẹp rồi!” Nói rồi Dụ Trăn có chút đắc ý nho nhỏ trong lòng.
“Có phải mỗi đêm Vân Tiêu sư thúc đều ngồi trên đỉnh núi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt không? Mỗi sáng đều ăn sương sớm cánh hoa? Lúc tắm rửa dùng Ngọc Lộ thủy ngâm mình?” Hai mắt Hạ Lam Châu sáng lấp lánh. “Các sư tỷ bảo mỗi lần Vân Tiêu sư thúc mỉm cười, cỏ cây hoa lá đều sẽ nở rộ. Mà khi người bực bội, mưa giông kéo đến, thiên lôi đánh xuống. Còn nếu người khóc, mưa sẽ giáng xuống toàn bộ Vũ Sa quốc, liên tiếp bảy bảy bốn chín ngày!”
... Cô nương, ngươi xác định Vân Tiêu sư thúc trong miệng ngươi là phong chủ Thanh Dương phong của Quy Môn tông chứ không phải yêu tinh đấy chứ?
Ngay cả Dụ Trăn cũng á khẩu không nói được gì, đành giả vờ ho khan: “... Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm. Ta cũng chỉ mới lên Thanh Dương phong được hai năm mà thôi.”
“Vậy à.” Hạ Lam Châu có chút tiu nghỉu. Còn tưởng rằng sẽ nghe ngóng được gì để kể cho các sư tỷ nghe chứ.
Bỗng nhiên, như nghĩ ra được ý định gì hết sức hay ho, hai mắt Dụ Trăn hơi lóe lên một cái: “Bất quá ta không biết nhưng có người có lẽ biết.”
“Là ai?” Nữ chính tò mò hỏi.
“Hàn Vũ a. Hắn bái sư trước ta tám năm, khẳng định biết rất nhiều về sư phụ.” Dụ Trăn cười tủm tỉm xoa đầu Hạ Lam Châu. “Ngươi đi hỏi hắn xem, những thứ đó có phải thật không.”
Hạ Lam Châu tỏ vẻ chán ghét, “Không đi. Hàn sư huynh lúc nào cũng mặt mũi lạnh băng, cho dù ta đến gần cũng không nói chuyện với ta một câu. Cũng chỉ là đệ tử ký danh, kiêu ngạo như vậy làm gì chứ.”
Dụ Trăn không chút khách khí đổ dầu thêm lửa, “Đúng vậy, hắn chính là đặc biệt khiến người chán ghét. Ngay cả sư phụ ta cũng bảo hắn còn nhỏ mà lúc nào cũng đơ ra như khúc gỗ, sau này lớn lên nhất định không ai thèm gả.”
Lâm Mặc ngồi rình nghe bi phẫn cào tay lên thân cây. Thằng nhóc thối kia, ta nói như vậy hồi nào! Ngươi có muốn bôi đen tình địch đi chăng nữa cũng đừng dùng biện pháp vô sỉ như vậy chứ!
Trong tiểu thuyết, Hàn Vũ cũng thầm mến Hạ Lam Châu, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn ỷ vào thân phận đệ tử của Vân Tiêu chân nhân mà kiêu ngạo cho nên không ưa thích, sau khi có cảm tình với Dụ Trăn thì dĩ nhiên càng không để ý đến hắn, khiến hắn có thêm lý do ganh ghét nhân vật chính. Có điều đấy là chuyện của nhiều năm sau, chí ít đến khi nữ chính số một dậy thì đã.
May mắn thay là Lâm Mặc không phải chịu khổ ngồi nghe những lời đồn đãi về mình nữa. Bởi vì trước mặt hai đứa nhóc đột nhiên ló ra một quả đầu trắng như tuyết, hai mắt to tròn thập phần đáng yêu.
“Dụ sư huynh, đây là yêu thú gì vậy? Thật dễ thương!”
“Ta cũng không rõ, hẳn là đi lạc qua từ Ngự Thú phong đi.” Dụ Trăn nhìn về phía ngọn núi bên cạnh. Chỗ bọn họ đang đứng cách Ngự Thú phong không xa lắm.
Hạ Lam Châu phấn khích muốn tiến tới sờ sờ, yêu thú nghe thấy động tĩnh liền lập tức bỏ chạy. Nàng tiếc nuối hô to, sau đó nhanh chóng chạy theo. Dụ Trăn phát hiện nàng đuổi theo yêu thú đó, cũng không dám chần chừ chạy qua.
Cả hai đuổi bắt một hồi vẫn không bắt kịp tốc độ yêu thú, cuối cùng khi đến một khoảng rừng trống thì mất dấu. Hạ Lam Châu thở hồng hộc, ngoài mặt tiếc nuối không thôi. Cuối cùng cả hai đứa trẻ quay trở về theo lối cũ.
Chỉ có Lâm Mặc biết, Dụ Trăn sau khi quay về Thanh Dương phong phát hiện làm rơi mất ngọc bội, vì vậy quay lại đây tìm, lại một lần nữa trông thấy yêu thú. Lần này có hào quang nhân vật chính tỏa sáng, yêu thú không những không bỏ trốn mà còn dẫn đường nam chính tìm được một cái lục lạc cũ kỳ quái. Cái lục lạc này là một phần của một pháp khí tiên phẩm thượng phẩm thất lạc trong tu chân giới kể từ thời thượng cổ, có khả năng nhiễu loạn tinh thần địch nhân. Sau này nam chính tìm được tất cả những phần còn lại, hợp thành một pháp bảo cực mạnh, khiến nhiều người đỏ mắt mà ghen tỵ.
Nhặt được một mảnh cũng đã rất may mắn rồi, hơn nữa bản thân nam chính cũng hoàn toàn không biết đây là gì, chỉ vì tò mò mà nhặt lấy. Trong một lần nguy hiểm lấy ra dùng mới phát hiện được tác dụng của nó, sau đó từ từ theo cốt truyện mà biết được vẫn còn những mảnh vỡ khác. Rồi cứ thế từ từ mà thu thập như bảy viên ngọc rồng. Cái loại vận khí này, quả thực nếu không phải nhân vật chính tuyệt đối không thể thành công.
Quả nhiên, Lâm Mặc đợi một hồi lại thấy Dụ Trăn quay trở lại, theo đúng như cốt truyện mà tìm được cái lục lạc đó, cất kỹ trong người mang về Thanh Dương phong.
Không có nhiệm vụ tương đương không có BUG, Lâm Mặc liền duỗi cái eo già của mình quay về theo.
Có điều khi cậu về đến Thanh Dương phong gặp mặt Hàn Vũ, vô tình phát hiện thanh tiến độ vốn 60 nay đã tiến lên 65.
Di? Nhân vật chính cũng thật uy vũ, trong lúc chạy đi chạy về còn tranh thủ tăng độ cừu hận của kẻ khác. Tiếc là cậu đứng phục sẵn trong khu rừng kia, không có chạy về theo lúc nãy nên không biết trong khoảng thời gian đó chuyện gì xảy ra.
“Sư phụ.” Hàn Vũ vẫn lễ phép như mọi khi, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở gì.
Lâm Mặc gật đầu có lệ, sau đó lướt qua mà đi, do đó cũng không phát hiện ra Hàn Vũ phía sau đang dần nắm chặt tay, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
Trong đầu hắn dần hồi tưởng lại cuộc đối thoại khi nãy, lòng lạnh lẽo vô cùng.
“Hàn sư huynh, ngươi có biết khi nãy Hạ sư muội hỏi ta điều gì không?”
Dụ Trăn đột nhiên thân thiện bắt chuyện như thế khiến Hàn Vũ có chút không thích ứng, bất quá hắn chỉ lạnh mặt làm lơ, tiếp tục luyện kiếm.
“Muội ấy hỏi, có phải sư phụ ăn cánh hoa, uống nước mưa, tắm Ngọc Lộ thủy, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cho nên mới xinh đẹp như vậy không.”
“Chuyện của sư phụ không phải thứ ngươi có thể tùy tiện nói đến.” Hàn Vũ lạnh nhạt đáp.
Dụ Trăn làm như tiếc nuối, thở dài nói: “Sư huynh ngươi nói đúng a. Cho nên ta bảo với Hạ sư muội rằng ta chỉ mới lên Thanh Dương phong hai năm, cho nên không rõ lắm.”
Nói rồi, y hơi ngừng lại một chút, sau đó thong thả tiếp tục: “Nhưng mà có người lại đến sớm hơn ta những tám năm, nhất định hiểu rõ hơn ta nhiều.”
“Dụ Trăn, ngươi rốt cuộc muốn nói gì.” Hàn Vũ ngừng kiếm lại, quay đầu sang nhìn y.
“Sư huynh bình tĩnh, ta chỉ là đang kể chuyện lại thôi mà. Ngươi không thể vì nghe ta kể chuyện mà đánh ta đi.” Dụ Trăn cười như không cười, khóe môi cong lên một độ cung rất nhỏ. “Ta bảo Hà sư muội đi hỏi sư huynh về sư phụ, ngươi biết nàng ấy nói sao không?”
Xung quanh im lặng, đến độ có thể nghe rõ tiếng gió thổi những phiến lá trúc rơi trên mặt đất, va vào nhau kêu xào xạc.
“Nàng ấy bảo, Hà sư huynh ngươi ỷ mình là đệ tử Vân Tiêu chân nhân mà kiêu ngạo bất kham, không thèm để ý đến ai. Cũng không xem lại mình là ai, chỉ là một đệ tử ký danh lại dám lên mặt...”
Ầm! Dụ Trăn còn chưa dứt lời, một đạo quang ảnh đã đánh tới. Y nhanh chóng thủ thế đỡ lấy, nhưng tu vi kém hơn Hàn Vũ, vẫn chịu một kích lùi lại mấy bước chân.
“Dụ Trăn!” Hàn Vũ đỏ mắt gầm lên.
Mấy năm nay, kể từ ngày Dụ Trăn được nhận vào, những đệ tử trong Quy Môn tông ngày càng xì xào về thân phận của hắn, các bình luận cũng ngày càng tiêu cực. Thời gian đầu, hắn chỉ cho là người khác thấy có chuyện mới lạ thì bàn tán một phen, nhưng đã qua hai năm vẫn tiếp tục nói, như vậy nhất định có vấn đề!
Dụ Trăn tư chất hơn người, ngộ tính cao siêu, nhưng y vẫn nhập môn sau hắn tám năm, cho nên dù tốc độ tu luyện nhanh đến cỡ nào thì tạm thời vẫn còn thua kém hắn vài tiểu cảnh giới. Trái lại hắn cũng không có vì sự xuất hiện của Dụ Trăn mà dám lơi là tu luyện, trái lại còn tích cực cố gắng hơn trước kia. Tốc độ tăng tu vi của hắn hoàn toàn không hề kém trước đó, thậm chí là có chút nhanh hơn!
Hơn nữa tuy hắn ngứa mắt tên nhóc thối này, nhưng về cơ bản vẫn là trong trạng thái ngươi không đụng ta ta không chạm ngươi, hoàn toàn không chủ động đi gây chuyện bao giờ.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, các đệ tử đó lại truyền ra rằng hắn ghen ghét Dụ Trăn thiên phú cao hơn mình, cho nên luôn tìm cách gây khó dễ cho Dụ Trăn? Còn bảo rằng hắn ỷ vào thân phận đệ tử của Vân Tiêu chân nhân mà kiêu ngạo, bắt nạt những đệ tử khác? Hắn từ trước đến nay đúng là có mấy phần ngạo khí, nhưng tuyệt đối không phải do ỷ vào thân phận, càng không có chuyện lợi dụng thân phận để đi chèn ép những người khác!
Quan trọng hơn hết, Dụ Trăn chưa bao giờ phủ định những tin đồn đó, trái lại còn mập mờ ngầm tán thành khiến những đệ tử kia càng tin tưởng rằng hắn làm mấy chuyện xấu xa bỉ ổi đó.
Dụ Trăn không cố tình phát tán tin đồn, chính y cũng không biết Thiên Đạo thế giới này vì để ủng hộ cho nhân vật chính mà gây nên sự hiểu lầm nhân tâm này. Bất quá y với Hàn Vũ sớm đã không vừa mắt nhau, không nhân cơ hội bôi đen thêm thì thôi chứ làm sao có chuyện tẩy trắng cho hắn được.
Y cũng chưa ngu đến mức đứng ra hô hào mọi người căm ghét Hàn Vũ. Cứ chậm rãi như thế này là được. Lời đồn ban đầu cũng chỉ là lời đồn, nhưng về lâu về dài cũng hóa thành sự thật. Một lúc nào đó trong tương lai, cho dù Hàn Vũ hắn không làm, người ta cũng bảo là hắn làm!
Không phải Dụ Trăn muốn đuổi tận giết tuyệt gì, nhưng trong suy nghĩ của một đứa trẻ kết hợp với tư duy người trưởng thành sớm, chỉ cần thanh danh Hàn Vũ ngày càng xấu, sư phụ cũng sẽ dần chán ghét hắn. Sư phụ chán ghét hắn sẽ càng quan tâm đến y hơn. Y chẳng qua... chẳng qua chỉ muốn được sư phụ để ý nhiều hơn mà thôi! Cho dù người không nói ra, y cũng dùng trực giác của mình ẩn ẩn cảm nhận được tình cảm sư phụ dành cho Hàn Vũ nhiều hơn mình nhiều.
Điều đó khiến Dụ Trăn cảm thấy nguy hiểm, ngay cả ý chí thế giới cũng ngầm thúc đẩy khiến y càng theo bản năng mà hành động. Dù sao tin đồn cũng không phải y phát tán, y không có chút cảm giác chột dạ nào.
Còn vì sao cứ phải chọn vấn đề đệ tử ký danh mà châm chọc... Hiện tại tu vi hắn cao hơn y, sư phụ cũng sủng ái hắn hơn y, ngoại trừ cái danh phận đệ tử chân truyền này ra y có chỗ nào hơn hắn?!
Trong tiểu thuyết, Vân Tiêu chân nhân có yêu thương Hàn Vũ hay không thì không biết, nhưng ai cũng dễ dàng thấy rõ người này thiên vị Dụ Trăn hơn nhiều. Có điều Dụ Trăn là nhân vật chính, có thiên vị cũng không ai thấy kỳ quái. Nhưng Lâm Mặc là một người có tâm tư cảm xúc riêng, cho nên dù đi theo cốt truyện, cậu cũng đã sống với Hàn Vũ tám năm, tình cảm dành cho đứa bé này làm sao có thể nhợt nhạt như trong tiểu thuyết được.
Hơn nữa lòng người đều có chút tâm tư riêng. Lâm Mặc luôn cảm thấy Dụ Trăn là con ruột thế giới này, hưởng hết mọi chuyện tốt đẹp, trong khi Hàn Vũ lại là tiểu pháo hôi đáng thương, đương nhiên cậu càng nghiêng về phía Hàn Vũ hơn.
Nếu không phải Dụ Trăn bất ngờ phát hiện ra mình đánh rơi ngọc bội chạy đi tìm, Hàn Vũ nhất định sẽ đánh với y một trận. Đây không phải lần đầu tiên Dụ Trăn mang chuyện hắn là đệ tử ký danh ra mà châm chọc, nhưng lần nào hắn cũng không kiềm được mà nổi nóng...
Đúng! Đó chính là cái gai trong lòng hắn! Ngày nào còn chưa nhổ ra thì vẫn đâm đau đến thấu tim gan!
Hơn thế nữa, trong lòng hắn ẩn ẩn có một thứ gì đó kêu gào. Hắn không chỉ muốn trở thành đệ tử chân truyền của sư phụ mà còn hơn thế nữa, là một sự tồn tại đặc biệt có thể đứng bên cạnh người không sợ bị người khác chỉ trích hay nghi ngờ.
Rốt cuộc điều hắn mong muốn là gì đây...
Lâm Mặc ngồi chống tay trong phòng mất cả hình tượng cao lãnh, hoàn toàn không biết đến những biến đổi về tâm lý của thiếu niên tuổi dậy thì, chỉ cảm thấy trong lòng bực bội mà không hiểu rõ vì sao.
419: [Thời kỳ tiền mãn kinh? Ốm nghén? Dục cầu bất mãn?]
Lâm Mặc: “Cái cuối là cái quỷ gì... Không đúng! Cả ba cái đều có vấn đề cả!”
419: [Thế rốt cuộc là sao? Rõ ràng đã trải qua khóa điều trị tâm lý chết vì xe tông cho cậu trước khi đến thế giới này rồi mà, chẳng lẽ lại tái phát?]
Lâm Mặc: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Thế giới này còn không có xe tải. Mà tôi cần phải hỏi cậu câu đó mới đúng, sao đột nhiên lại đi quan tâm tôi như thế?”
419: [Tôi vừa mới cài đặt thử gói update do chủ hệ thống phát hành, nghe bảo có thể thấu hiểu cảm xúc ký chủ hơn, thuận lợi trao đổi hỗ trợ lẫn nhau hơn. Cậu thấy sao?]
Lâm Mặc: “... Cảm ơn, tôi nghĩ mình không nâng cấp xài Window XP là được.”
Im lặng một hồi, tiếng đinh đinh của hệ thống vang lên lại. Lần này là giọng nói lạnh băng không cảm xúc như cũ, tốc độ nói đều đều như trước kia.
419: [Đã gỡ bỏ cài đặt.]
Lâm Mặc nhẹ nhàng thở hắt ra: “May thật. Cậu không biết đâu, khi nãy giọng cậu cứ như Pikachu đang diễn JAV ấy.”
419: [...]
419: [Giờ cậu có thể nói vì sao bực bội chưa? Không nói thì tôi off đây]
Lâm Mặc: “Ây, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Chỉ là tôi nhớ đến thế giới trước, lại cảm thấy Hàn Vũ có chút giống Tạ tổng nên hơi cảm khái thôi.”
Lúc nào cũng làm mặt lạnh, lại hay lẽo đẽo đi phía sau mình như cái đuôi nhỏ, tuy có mấy phần ngạo khí nhưng không giống loại kiêu ngạo như tiểu thuyết miêu tả.
419: [Vậy là cậu chơi chán trò bao dưỡng nên chuyển sang hệ dưỡng thành? Tôi không ngờ gu của cậu nặng như vậy.]
Lâm Mặc: “... Cậu có thể đừng dùng cái giọng mỉa mai đó được không?”
419: [Chả biết nữa, cứ hễ liên quan đến vấn đề tính phúc của cậu dữ liệu của tôi liền chuyển sang loại này.]
Lâm Mặc: “Sửa chữ tính phúc lại thành tình cảm giùm, cảm ơn. Tóm lại cậu có hỗ trợ gì cho tôi hay không đây?”
419: [Nếu cậu thèm khát đến như vậy, cũng không cần thiết nhịn. Nhân vật trong cốt truyện khẳng định không thể đụng vào, nhưng ra đường quơ lấy một người qua đường nào đó giải tỏa một đêm thì không sao. Hệ thống chúng tôi chú trọng cân bằng hài hòa giữa tinh thần và thể xác, giữa công việc và giải trí.]
Lâm Mặc: “...” Trông cậu giống như dục cầu bất mãn lắm sao?
419: [Tôi có thể đo được chỉ số dao động của ký chủ, hiện tại sau khi nén dữ liệu tình cảm cậu dành cho Tạ Hoài An chẳng khác gì một độc giả yêu thích một nhân vật trong sách cả, về cơ bản chẳng thể có chuyện yêu sâu đậm đến mức nhung nhớ không thôi. Cho nên tôi kết luận cậu chỉ nhớ JJ của hắn.]
Lâm Mặc cảm thấy không thể tiếp tục bàn luận về vấn đề này, dứt khoát ném hệ thống sang một bên mà nằm ngủ. Cậu vẫn là nghĩ quá nhiều rồi, Tạ Hoài An và Hàn Vũ là hai nhân vật ở hai thế giới khác nhau, cho dù có giống cũng chỉ là trùng hợp chứ còn có thể là gì nữa.
Thứ tạo nên sự khác biệt giữa người với người là ký ức và trải nghiệm của họ. Tạ Hoài An và Hàn Vũ có trải nghiệm khác nhau, ký ức cũng khác nhau, cho nên không thể nào là một người. Ngay cả khi Hàn Vũ giống hệt Tạ Hoài An 100% đi chăng nữa, nhưng nếu hắn vẫn không có ký ức của Tạ Hoài An thì hắn vẫn không phải Tạ Hoài An. Mà đã vậy thì cậu còn băn khoăn làm gì.
--------------------------------------------------------------------------
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Hàn Vũ đã sắp mười lăm tuổi, mà Dụ Trăn cũng đã đến Thanh Dương phong này được ba năm.
Không biết Hàn Vũ dùng cách gì khiến cho đệ tử trong môn phái không dám bàn tán về chuyện của hắn nữa. Nhưng chuyện không liên quan đến cậu hay nhiệm vụ, cậu sẽ không tự làm khổ mình đi tìm hiểu.
Trước đó Lâm Mặc không phải không nghe thấy những lời đồn đãi đó, nhưng cậu hoàn toàn mang thái độ cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn. Pháo hôi a, số phận cũng như pháo hoa, lúc bùng cháy thì được khen dữ dội lắm, tới lúc sắp tắt sẽ bị chê ngay, mà ngay sau khi tắt liền bị lãng quên không chút thương tiếc.
So với chuyện đó, Lâm Mặc càng quan tâm một chuyện khác hơn: tiến độ của Hàn Vũ vẫn dừng ở 80.
Yêu cầu của nhiệm vụ là trên 80, cho nên chỉ cần thêm 1 điểm nữa thôi cũng đủ. Khốn khổ ở chỗ cho dù cậu thử mọi cách vẫn không thể tăng lên thêm dù chỉ một điểm.
Những chiêu trò cũ như khen ngợi Dụ Trăn hay thiên vị gì đó cũng không có tác dụng. Hiển nhiên cậu cần làm gì đó mang tính quyết định, khiến lòng đố kỵ của Hàn Vũ sục sôi, ghen ghét Dụ Trăn đến mức muốn giết y cùng toàn bộ Quy Môn tông mới thôi.
Mà ngay khi cậu còn đang nhức đầu với vấn đề này, hệ thống lại thông báo tiếp nhiệm vụ mới.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Giúp Dụ Trăn chiến thắng trong cuộc so tài năm ngày sau | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
Theo kịch bản thì Dụ Trăn với Hàn Vũ trong một lần cùng đi làm nhiệm vụ thì tìm được một gốc Phệ Linh thảo cấp ba, cả hai đều tranh giành với nhau. Cuối cùng hai người ước hẹn cùng so đấu, ai thắng thì gốc cây kia sẽ thuộc về người đó. Dụ Trăn lúc đấy mới là Luyện Khí kỳ tầng sáu, trong khi Hàn Vũ là Luyện Khí kỳ tầng tám, cho nên không ai nghĩ Dụ Trăn có thể thắng. Nào ngờ nhân vật chính khiêu chiến vượt cấp thành công, tuy thắng hiểm nhưng cũng giành được gốc Phệ Linh thảo kia.
Trong tiểu thuyết thì khiêu chiến vượt cấp gì đó xảy ra như cơm bữa, đáng nói ở chỗ bây giờ Dụ Trăn mới có chín tuổi, kinh nghiệm chưa được bao nhiêu thì làm sao mà đánh thắng được Hàn Vũ lớn tuổi tu vi cao hơn? Chưa kể lúc này Dụ Trăn vẫn chưa phát hiện ra công dụng của lục lạc kia, hệ thống phân tích hoàn toàn không có cơ hội thắng.
“Ây, chẳng lẽ tôi dạy nhân vật chính dùng lục lạc kia? Có pháp bảo mạnh như vậy hỗ trợ khẳng định sẽ thành công.”
[Không được. Lục lạc đó là sau này trong một lần truy sát bị đẩy đến đường cùng Dụ Trăn mới lấy ra dùng. Cũng nhờ lần truy sát đó y mới rơi xuống vực sâu tìm được động phủ truyền thừa. Nếu hiện tại cậu nói cho y biết, như vậy y sẽ không bị truy sát đến mức phải nhảy xuống vực nữa.]
“Thế phải làm sao đây. Không lẽ tôi phải đứng sau đánh lén.” Lâm Mặc buồn bực suy nghĩ.
[Tôi có một biện pháp, có thể giúp cậu hoàn thành cả hai nhiệm vụ cùng một lúc.]
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Mặc tỏa sáng. “Là gì vậy, cậu mau nói đi.”
[Trước khi đi làm nhiệm vụ cậu đưa một pháp bảo phòng thân cho Dụ Trăn, chọn cái loại nào mạnh mạnh mà vừa nhìn vào biết ngay là đồ cậu ấy. Lúc nguy cấp khi chiến đấu y lấy ra dùng, nhất định sẽ giành chiến thắng. Mà Hàn Vũ vì đố kỵ cậu bất công, sẽ giúp nhiệm vụ kia của cậu xong luôn.]
“Có được không...” Lâm Mặc suy nghĩ. Cái trò tặng pháp khí này cậu dùng cũng nhiều rồi, liệu sẽ thành công sao.
Nhưng mà ngẫm lại một chút, nếu như cả hai đệ tử cùng đi làm nhiệm vụ, cậu lại chỉ đưa pháp bảo phòng thân cho Dụ Trăn, Hàn Vũ hiển nhiên sẽ ghen tỵ. Nếu lại là một món nào đó cậu đặc biệt quý trọng, độ ghen tỵ sẽ càng cao. Nói không chừng nhiệm vụ một sẽ hoàn thành được.
Bất quá, như vậy có hơi tàn nhẫn a... Cậu không thích cái cảm giác nhất bên trọng nhất bên khinh này chút nào. Nếu cậu mà là Vân Tiêu chân nhân, cậu nhất định sẽ đưa pháp bảo cho cả hai.
Đáng tiếc, cậu chỉ là một ký chủ mượn nhờ thân xác nguyên chủ để làm nhiệm vụ mà thôi. Thôi thì sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu đối xử tốt với Hàn Vũ hơn vậy.
“Được rồi, cứ làm như thế đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Lẽ ra đăng hôm qua, nhưng mà viết thêm cho đủ khoảng 6k chữ rồi đăng luôn. Mọi người có đang theo dõi WC ko? O w O)/